Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu các dị năng giả đã nhìn thấy ở bên kia đại tướng Chu chậm rãi đi về phía Bạch Thất.
Chỉ qua một đêm đại tướng Chu như già đi rất nhiều. Nhưng già nua thì già nua, giờ phút này ánh mắt ông vẫn rất bình tĩnh, đã không còn chút gợn sóng nào.
Tranh dành đoạt lợi qua một đêm ông chắc chắc đã hoàn toàn buông bỏ.
Bởi vì không buông không được.
“Bạch thiếu gia.” Ông kính cẩn chào theo nghi thức quân đội, “Tất cả nhân viên đều ở đây, cậu hãy kiểm kê lại.”
Bạch Thất chào lại bằng nghi thức quân đội, cất bước đến phía trước hàng binh sĩ, người kia ở chính giữa hàng thứ nhất đúng lúc lại là Triệu Thành, người hay qua lại ở cửa Tây cùng chiến đầu nhiều lần với bọn họ.
Triệu Thành thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên trong lòng thấp thỏm không yên, rất phức tạp.
Lần đều tiên ở cửa Tây của căn cứ thời điểm gặp bạch thất, anh ta còn tự cho mình là người nhà họ Chu, đã từng muốn tiêu diệt đối phương. Mà hôm nay bản thân lại trở cấp dưới làm việc cho bọn họ.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây thế sự thật khó có thể đoán được.
Bạch Thất không biết những thay đổi trong lòng Triệu Thành, Anh liếc đảo qua các binh lính, cao giọng hỏi: “Sau này mọi người thuộc về nơi nào, biết không?”
Thuộc về nơi nào?
Các binh sĩ cũng không dám lên tiếng trực tiếp.
Bọn họ nhìn thấy huân chương của đại tướng Chu trên vai Bạch Thất, nhưng anh không hỏi là thuộc về người nào, cho nên không thể nói là trở thành người của Bạch Thất.
Chẳng lẽ muốn nói thuộc về dưới quyền của đội Tùy Tiện.
Nói thật, nếu để cho bọn họ thuộc về dưới quyền của đội Tùy Tiện bọn cũng không phải không muốn. Chỉ vì bọn họ cũng đã nghe chiến tích của đội Tùy Tiện ở cửa Tây. Lại so sánh tỷ lệ người chết ở của Bắc mà Chu Thụ Quang trấn thủ thì kết quả kia càng thêm rõ ràng.
Mạng cũng chỉ có một, mặc dù với tư cách là một chiến sĩ muốn đền đáp quốc gia, nhưng cũng không thể mù quáng xem nhẹ tính mạng của mình.
Đều là dốc sức liều mạng, có thể lựa chọn người chỉ huy ít người bị chết đương nhiên là tốt nhất rồi. Đi theo đội Tùy Tiện nói không chừng mọi người còn có thể sống lâu hơn một chút đấy.
Triệu Thành thấy mọi người vô cùng im lặng, nhô đầu ra nhẹ giọng hỏi một câu: “Muốn chúng tôi nói là người của đoàn Tùy Tiện sao?”
Hồ Hạo Thiên đứng ở một bên, nở một nụ cười nói: “Là quốc qia. Các cậu đều thuộc sở hữu của quốc gia.” Anh nhìn mọi người, trở lên nghiêm túc nói: “Có quốc gia mới có nhà, có nhà mới có chúng ta. Một lần tai nạn là một kinh nghiệm, đều để cho mỗi chúng ta càng thêm thuần thục. Mỗi lần trải qua Zombie triều đều làm cho trụ sở của chúng ta càng trở nên kiên cường, cho nên, chúng ta đứng ở đây. Tất cả đều thuộc về quốc gia, lập trường này tất cả mọi người phải nhớ cho kỹ.”
Lần phát biểu này của Hồ Hạo Thiên đương nhiên đã thảo luận qua với Bạch Thất. Giờ phút này Bạch Thất nghe lời nói của Hồ Hạo Thiên mà tổng kết lại: “Ở trong tận thế, không có người trợ giúp cho mọi người. Các bạn hãy dùng chính suy nghĩ để thông suốt tương lai của chính mình, tốt nhất thông suốt tất cả, đến không thể thấy bất cứ thứ gì đen tối.” Anh nhìn mọi người, lần nữa chầm chậm nói: “Từ hy vọng này không chỉ là hai chữ, không phải là một kiểu sứ mệnh và mộng tưởng, mà nó là đấu tranh, mang hy vọng đặt lên vai mọi người.”
Không khí tươi mát, bầu trời xanh thẳm, gió thổi quét qua mặt mọi người.
Lý tưởng hào hùng, mọi người kỳ thật cũng đã từng nghe qua rất nhiều lần, lời nói của Hồ Hạo Thiên bọn họ đều hiểu rõ, cũng biết, nhưng lời của Bạch Thất…
Lời nói không có một chút khoa chương, không có từ ngữ hoa lệ để trau chuốt nhưng làm trái tim bọn họ hưng phấn.
Không phải tất cả tất cả tại nạn đều chỉ để lại đau thương.
Lần tận thế này cũng không phải nhất định phải đi về phía vực sâu.
Đúng vậy, nhà của mình cõ lẽ là đẹp nhất, mà không phải là bình yên xám trước mắt.
Những người lính đứng thẳng tắp trên đường cái số 2, cao giọng hô: “Chúng ta thuộc về quốc gia này.”
Trong lòng Đường Nhược kích động theo, thấy Phan Đại Vĩ lại đang hút điếu thuốc.
Lần này cô cũng biết nguyên nhân Phan Đại Vĩ hút thuốc, mỗi lần ông muốn che giấu cảm xúc của mình thì cũng đi hút thuốc.
“Chú Phan, cháu tới giúp chú.” Đường Nhược đi tới bên cạnh ông, giúp ông lấy ra một điếu thuốc.
Phan Đại Vĩ chỉ hút một hơi, nghe bên cạnh hơn vạn người hét tiếng đinh tai cười cười: “Đội trưởng Hồ và tiểu Bạch tài ăn nói bình thường phát huy, kỹ thuật gạt người thật sự là càng ngày càng tốt rồi.”
Đường Nhược cười: “Hãy để cho bọn họ luôn luôn phát huy như vậy, mọi người nghe bọn họ một chút đã là tốt nhất rồi.”
Mỗi lần hai người kẻ xướng người họa có thể gợi lên lòng ái quốc, khơi dậy sĩ khí, vì vậy vẫn còn giữ lại thói quen tốt này.
Phan Đại Vĩ gật đầu: “Giữ lại, phải giữ lại.”
Bọn họ có thể dùng dăm ba câu nói khơi dậy sĩ khí của mọi người trong căn cứ, bản thân làm tấm gương tốt cho mọi người là một mặt. Mặt khác trong lòng mọi người không phải không có mộng đẹp có một căn nhà của riêng mình. Không phải tất cả mộng tưởng đều cam nguyện bị gãy mất cánh.
Mộng tưởng của Phan Đại Vĩ là thu phục quốc gia, đâu có khác những người khác ở đây.
Buổi duyệt binh lúc sáng tiến hành thuận lợi, lại làm cho dũng khí mấy vạn binh sĩ phấn chấn thì mọi người đánh Zombie càng thêm mạnh rồi.
“Tiêu diệt chúng! Tiên diệt chúng!”
“Giết chết chúng! Giết chết chúng!”
Mỗi ngày lên tường thành đều ngập tràn âm thanh như vậy.
Bởi vì Bạch Thất ngồi lên vị trí cao nhất trong phòng họp, anh hoàn toàn không cần để ý đến bất cứ thế lực nào. Cũng không cần để ý các lãnh đạo kia tranh đấu đấy như thế nào, anh chỉ mang tất cả các vũ khí và nhân viên trong tay mình phát huy tối đa. Những lãnh đạo kia kể cả Tiền tướng thiếu chút nữa lấy cả quần lót ra trợ giúp các binh sĩ trên tường thành.
Các lãnh đạo liên tục cảm thán Bạch Thất, phong nhã hào hoa, khí phách thư sinh, hào phóng rộng rãi. Như vậy người chỉ dẫn đất nước cũng chỉ là anh rồi.
Nửa tháng sau đợt súng I-on đầu tiên được chế tạo ra.
Trong lúc sản xuất đợt đầu tiên, lượng điện sử dụng vậy mà còn nhiều hơn nhiều so với dự tính. Vì vậy có rất nhiều khu cư dân trong căn cứ bị cắt điện. Đương nhiên chỉ có đại viện của đội Tùy Tiện là có điện, bởi vì bọn họ dùng năng lượng mặt trời.
Nửa tháng này, trong lúc Tiền Tướng và cha Hồ ôm toàn bộ chăn đệm đến trực tiếp đại viện của đoàn Tùy Tiện.
Khi hai người bao lớn bao nhỏ đi tới còn cảnh cáo một phen ‘Nếu các cậu không để cho chúng tôi vào ở, chúng tôi sẽ đi đường cái số 2 dán quảng cáo, các cậu ngược đãi trưởng bối’.
Một người là cha của Hồ Hạo Thiên, một người là chú của Bạch Thất, đều là người thân, cùng ở một chỗ a.
Tiền tướng và cha Hồ có điện dùng, các lãnh đạo khác cũng đỏ mắt vô cùng. Sống có điện đã quen rồi, ai nguyện ý mỗi ngày chỉ được thắp nến?
Miễn cưỡng cố sống qua hai ngày đã là cực hạn, lại cố nửa tháng? Không có cửa đâu.