Edit: Syn
Beta: Sakura
Xoẹt!
Lôi cầu vừa rơi vào nước, hơi nước dâng lên như thuỷ triều, không ngờ tạo thành sóng lớn.
Bốn người ngồi trên “Thuyền” nhờ đợt sóng này mà đẩy nhanh về phía trước.
Lúc này, đám cá nhỏ bị chấn kinh, một nửa trực tiếp bị lôi cầu giật chết, một nửa bị doạ bỏ chạy, cuối cùng cũng không bị đuổi theo nữa, “Thuyền” chầm chậm lướt đi.
Đợi lúc bầy cá tản đi, Điền Hải mới thở ra một hơi, ngồi bệt xuống uống nước.
Nếu không phải cậu là dị năng hệ Lôi, vừa vặn trong nước có thể tăng thêm lực công kích, chỉ sợ mấy con cá này cũng không dễ đuổi đi như vậy.
“Chúng ta phải nhanh lên bờ thôi.” Đường Nhược sợ hãi trong lòng, “Bây giờ là ban ngày mà đã như vậy, ban đêm xuống không biết còn nguy hiểm tới đâu nữa.”
Lúc đầu là cá voi, mới vừa thoát ra lại gặp bầy cá ăn thịt người, thật khiến lòng người hoang mang.
Mọi dù có vẻ nhàn hạ đánh nhau vui vẻ, nhưng kì thật đã mệt mỏi muốn chết.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
“Ừm.” Phan Hiểu Huyên cũng gật đầu, cô nhanh chóng nhai tiếp bánh trứng ngậm trong miệng sắp rơi ra, lại nhanh chóng chèo đi.
Bạch Thất cầm kính viễn vọng nhìn về hướng ngọn hải đăng.
Hồi nãy ngọn hải đăng còn mờ mờ thì bây giờ nhìn kính viễn vọng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hải đăng vốn là cái thiết bị quan trọng, nhưng trước khi tận thế tới, cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, tác dụng hướng dẫn của hải đăng không còn đáng kể nữa, mà chủ yếu giống như cột mốc đánh dấu vậy, cũng không biết trên đảo đó có người hay không.
“Đi thêm chừng một tiếng nữa là tới.” Bạch Thất vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Khoảng bốn tiếng nữa trời cũng tối.
Đã thấy được đích đến, bốn người liền tăng thêm động lực.
Bạch Thất đứng trên mặt bàn, dùng băng đao phóng về phía sau, ba người còn lại ra sức chèo đi.
Rốt cục chèo hơn một tiếng đồng hồ, bốn người Bạch Thất đã đi đến đảo hải đăng.
“Anh Bạch, chỗ này cao thật đó, chắc chúng ta không đi lên được.” Điền Hải nhìn phía trước đất liền cao hơn mặt nước biển rất nhiều nhíu mày nói.
“Lấy dây thừng leo lên.” Bạch Thất nói.
Trong không gian của Đường Nhược lúc trước Bạch Thất bỏ vô trong rất nhiều công cụ đi dã ngoại, tất nhiên sẽ không thiếu dây leo núi.
Bạch Thất động tác lưu loát liền mạch quăn cái móc câu lên phía trên.
Anh dùng sức kéo thử, cảm thấy chắc chắn liền đưa cho Điền Hải: “Cậu lên trước đi.”
Anh sẽ để Điền Hải đi trước tiếp ứng, nếu như phía trên từng có người sống thì cũng sợ đã thành Zombie, Điền Hải leo lên trước thanh lí một chút.
Điền Hải gật đầu, cầm lấy dây thừng chân giẫm lên vách đá leo lên.
Nơi này không cao lắm, khoảng chừng hơn hai mét là cùng.
Vừa leo lên trên, Điền Hải đánh giá tình hình xung quanh một chút, không phát hiện thấy có Zombie nào chạy tới, cậu nắm lấy dây thừng nói vọng xuống: “Anh Bạch, mấy người leo lên đi.”
Bạch Thất nói với Đường Nhược: “Anh đỡ em lên sau đó em nhớ nắm lấy tay Điền Hải, biết chưa?”
Đường Nhược gật đầu.
Cô không tốn công sức gì leo lên phía trên.
Bạch Thất nâng Đường Nhược lên thật cao, Điền Hải giơ tay ra chộp lấy Đường Nhược kéo lên trên.
Đến lượt Phan Hiểu Huyên, Bạch Thất lên tiếng nói: “Xin lỗi.” Sau đó cũng nâng cô lên giống như Đường Nhược.
Bạch Thất leo lên trên càng nhanh chóng, chỉ mất có vài giây.
Mấy người họ đứng trên bờ nhìn về phía ngọn hải đăng đánh giá, mới phát hiện nơi này chả có gì cả duy nhất trơ trọi một ngọn hải đăng.
Nước biển có tính ăn mòn, gió biển cũng mang theo lực xói mòn.
Nhìn chỗ này, giống như nhiều năm không tu sửa.
“Không có người ở sao?” Đường Nhược hỏi.
Trong ấn tượng của cô, hải đăng phải có hải quân canh gác chứ.
“Dường như không có ai cả.” Điền Hải nói, “Vừa rồi tôi cũng nhìn một vòng lại không thấy gì cả.”
Bạch Thất nhìn sắc trời: “Đầu tiên chứ đi qua đó cái đã.”
Bốn người đi về phía ngọn hải đăng.
Đi đến cách cửa, Bạch Thất nắm lấy chuôi cửa, lắng nghe tiếng động bên trong một lát, xác định yên ắng liền mở cửa đi vào.
Trước mắt có cầu thang xoáy uốn lượn.
Bạch Thất nói: “Đi lên đi, tối nay chúng ta ở lại chỗ này qua đêm.”
Điền Hải cẩn trọng đi đầu, hai cô gái đi chính giữa, Bạch Thất bọc hậu.
Đi đến đỉnh tháp, từ kính thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài, phá lệ yên tĩnh.
Trời vẫn trong xanh tươi đẹp như vậy, biển vẫn yên ả mĩ lệ như thế, nhìn cũng không ra một chút hung hiểm nào ẩn dấu đằng sau cả.
Đỉnh tháp nhỏ hẹp, liếc mắt liền bao quát, cảm thấy nơi này không có nguy hiểm, bốn người bọn họ liền trải giường chiếu ra.
Ở trên biển đại chiến nửa ngày, mệt đến đầu vừa dính gối liền ngủ.
Hai cô gái trải giường chiếu, Bạch Thất cùng Điền Hải đi đến chân cầu thang lắp đặt chó điện tử phòng ngừa có sinh vật nào tấn công.
“Tiểu Nhược, cậu thử đoán xem chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, bọn họ lại đi xuống vách đá tìm kiếm chúng ta?” Phan Hiểu Huyên vừa phủ ga giường nói.
Nói là trải giường thực ra lại rất đơn giản, lấy giường ra, ga giường trải lên rồi lao lên nằm.
Đường Nhược nói: “Ừm, khẳng định bọn họ sẽ đi tìm chúng ta, nhưng chỗ chúng ta rơi xuống không có đường.”
Phan Hiểu Huyên nhìn bầu trời đen bên ngoài, có chút lo lắng nói: “Tìm không thấy chúng ta chắc bọn họ rất lo lắng đi.”
Bọn họ chắc sẽ tưởng bốn người đã chết.
Đường Nhược cũng giống cô nhìn ra ngoài: “Bọn họ chắc chắn tin tưởng chúng ta sẽ sống sót, cũng giống như chúng ta tin tưởng bọn họ chắc chắn cho dù đào lên ba thước đất cũng tìm cho ra chúng ta.”
Bên này đang trải giường chiếu, bên kia cả đoàn người cũng đã xuống dưới chân núi.
Tào Mẫn dùng tinh thần lực cảm nhận cảnh vật xung quanh, xác định chỗ này an toàn, Vệ Lam chỉ huy mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Vệ Lam cũng không biết chính xác phòng thí nghiệm ở nơi nào, đến đây anh lại lấy bản đồ ra nghiên cứu.
Anh nhìn nhìn bản đồ trong tay, thầm nghĩ: “Tiến sĩ Lâm làm thí nghiệm lượng tử chắc xây ở chỗ không người nhỉ?”
Tào Mẫn cười đi tới: “Mấy chỗ như vậy mới không ai quấy rầy, mà nghe nói tiến sĩ Lâm lựa chọn nơi này là vì từ trường ở chỗ này khá mạnh dễ dàng cho bọn họ thí nghiệm.”
Vệ Lam bỗng nhiên hỏi: “Cô biết bọn họ đang nghiên cứu cái gì?”
Tào Mẫn vẫn cười cười như cũ: “Có liên quan Lượng tử và từ trường, đại khái là không gian bốn chiều, năm chiều.”
“Không gian?”
Tào Mẫn giải thích nói: “Chắc anh từng học qua định luật Newton, Galileo đi.”
Những thứ này đối với anh mà nói giống như thiên phương dạ đàm, anh lắc lắc đầu không biết, tiếp tục nghiêm cứu bản đồ: “Hôm nay có lẽ không đi đến được.” Ngẩng đầu nhìn chung quanh, “Ở chỗ này qua đêm cũng gặp nguy hiểm.”
Đi hết ngọn núi cũng làm bọn họ mất nguyên ngày, không biết khi trở ra lại mất bao lâu.
Đoàn người Tuỳ Tiện vừa đi đến chân núi liền tản ra tìm kiếm đồng đội, tới tới lui lui nửa ngày, chờ Vệ Lam hô muốn nhanh chóng tập hợp bọn họ lại tiếp tục lên đường, bọn họ vẫn như cũ không thấy manh mối.
Đoàn Tuỳ Tiện cả đội thất vọng: Không có!
Đám người lại bàng hoàng: Làm sao bây giờ?
Mặc dù không tìm thấy dấu vết nào, nhưng cũng không thể nói mấy người họ xảy ra chuyện.
Hồ Hạo Thiên vỗ tay một cái, phủi bay ý nghĩ trong lòng đồng đội: “Tỉnh táo!”