Tận Thế Song Sủng

Chương 6: Chương 6: Đi Ra Ngoài




Bạch Thất ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nói: “Nếu tôi muốn tìm lý do để lừa gạt cô, cái đầu không nhớ được gì của cô có thể từ đó đoán được thiệt giả sao?”

Đường Nhược oan ức suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể mấp máy miệng không hề đặt câu hỏi nữa.

Lấy hiểu biết của cô đối với thế giới này, thật đúng là không có thể phán đoán tin tức anh đưa là thật hay giả.

Dù sao mình có không gian, mà người đàn ông này đang cần một kho hàng di động, mình thì cần anh ta bảo vệ. Tạm khóa lại quan hệ này, sau này sẽ biết thôi.

Hai người nhìn xem diễn đàn một lát.

Trên diễn đàn có rất nhiều người cũng đang thảo luận sự kiện virus bệnh lần này. Có vài người nói đây là virus bệnh do thiên thạch bên ngoài vũ trụ mang đến, lại có vài người nói đây virus bệnh do phòng thí nghiệm khoa học truyền bá ra. . . . . . Dù sao cũng là một đống suy đoán, không ai chứng minh được thiệt giả.

Còn có rất nhiều người nói, người nhà của mình còn đang bị sốt cao, có thể biến dị thành Zombie hay không…, nên online thỉnh cầu làm sao bây giờ. . . . . .

Bạch Thất nhìn một lát, cảm giác đã đến thời gian, bảo Đường Nhược lấy ra cái chén vừa rồi mới bỏ vào.

Cái chén bị cầm ở trên tay trong nháy mắt, ánh mắt của Bạch Thất có chút tỏa sáng: “Không ngờ lại là tĩnh .”

Hiện tại nhiệt độ nước ấm không khác với vừa rồi.

Đường Nhược cũng biết ý nghĩa trong đó: “Anh muốn nói, nếu đồ thật bỏ vào hình dáng ra sao, thì khi lấy ra cũng là hình dáng đó, không có quá hạn?”

Vì không gian còn rất lớn, Đường Nhược cũng thu vali màu đen của Bạch Thất vào, nhìn quanh một chút bốn phía, cũng cảm thấy không có gì mang theo nữa thì hai người định chuẩn bị ra khách sạn.

Đường Nhược nắm thân đèn, thần kinh căng thẳng nói: “Chúng ta định đi đâu?”

Bạch Thất suy nghĩ một chút, chứng nhận bất động sản của bộ biệt thự ở trụ sở tận thế còn đang trong nhà tại thành phố H, muốn đi thì phải về đó lấy trước.

Kiếp này anh muốn bộ biệt thự từ kia đầu tới đuôi đều thuộc về mình. Mà buổi tối hôm sau anh sẽ bắt đầu nóng sốt, hiện tại không có dị năng mà tùy tiện lên đường đi thủ đô, khẳng định là không an toàn.

“Về nhà trước.”

Đường Nhược cũng nhớ không nổi là nhà của thân thể này ở nơi đâu, nếu Bạch Thất đã không nói sẽ bỏ cô lại, tất nhiên là ngoan ngoãn một chút phía sau đi theo Bạch Thất.

Hai người ra cửa, không phát hiện có dấu vết đánh nhau, Bạch Thất dẫn đầu hướng phía cầu thang đi tới. Hiện tại mặc dù có điện, thang máy cũng có thể sử dụng, nhưng ai cũng biết lúc gặp nguy hiểm động đất hoả hoạn thì ngàn vạn lần không thể đi thang máy .

“Chúng ta không cần đến bãi đậu xe sao?” trong lối đi nhỏ của cầu thang, Đường Nhược không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.

Một khách sạn cỡ lớn, thì bãi đậu xe lúc này hẳn sẽ có rất nhiều Zombie sao.

Nói thật, cô thật sự không có một chút cảm giác an toàn nào, để cho một cô gái tay trói gà không chặt đi đối phó xác sống, thử nghĩ xem đã cảm thấy thật huyền ảo.

“Không đi, trực tiếp đi phía ngoài, có xe .” Bạch Thất lời ít mà ý nhiều.

Một đường đi tới không có Zombie, đại khái đã bị nhân viên làm việc mới vừa rồi hấp dẫn đi hết.

Đường Nhược âm thầm thở ra một hơi, đột nhiên nhìn thấy người bán hàng biến thành Zombie lấy một tư thế kỳ quái hưng phấn hướng bọn họ vọt tới. Nói là ‘ hướng ’ nhưng tốc độ kia so với người bình thường thì chậm hơn rất nhiều rất nhiều, chỉ cần người bình thường có lòng, đánh không lại, vẫn có thể chạy trốn.

Bạch Thất vòng vo nửa vòng, liền nhường một chỗ ở phía trước cho Đường Nhược: “Cô tới giải quyết xong nó.”

Đường Nhược đang nắm thân đèn : “. . . . . .”

Hàm răng của Đường Nhược đang run lập cập: “Tôi sẽ không bị gặm chết chứ. . . . . .”

Bạch Thất nhìn Zombie kia càng chạy càng gần: “Nhắm ngay đầu của nó, mới có thể một kích trí mạng.”

Đường Nhược hoảng sợ bất an, “Tôi… tôi hơi sợ.”

Cô lớn như vậy, ngay cả gà cũng chưa từng giết qua một con.

Bạch Thất đưa mắt nhìn cô: “Mỗi người dưới lầu đều sợ, nhưng nếu như sợ có thể làm cho cô tránh khỏi loại chuyện này xảy ra, cô có thể tiếp tục, nếu không thể, vậy thì phải đối mặt, tốt nhất cô hãy làm cho mình không sợ.”

Đường Nhược khóc không ra nước mắt: “Mặc dù anh nói rất có đạo lý, nhưng hiểu là một chuyện, làm được là một chuyện khác.”

Bạch Thất quát một tiếng: “Nếu không nhanh lên một chút, cô thật sự sẽ bị cắn chết, nhớ kỹ không thể để cho nó nhích tới gần, bị cào trúng cũng sẽ lây nhiễm thành Zombie.”

Đường Nhược ngó chừng người bán hàng ở phía trước, thật ra thì bọn họ đã không quá giống con người, gương mặt so với người chết càng thêm xanh xám, hành động cứng ngắc, hai mắt lồi ra, máu màu xanh biếc, mùi hôi mùi tanh, coi như là thi thể trong nhà tang lễ thì càng giống người hơn họ.

Bọn họ đã không phải là người, là quái vật, cái thế giới này không khoa học, không khoa học !

Sắc mặt Đường Nhược xanh mét, hai tay nắm thật chặc lấy thân đèn, bỗng nhiên tiến lên trước mấy bước, đem tất cả sức lực đánh vào đầu Zombie kia.

Rầm” một tiếng, thân thể Zombie nghiêng một cái, không đợi nó đứng lên lại, Bạch Thất tiến lên mấy bước, thoáng một cái đâm thủng đầu của nó.

Máu của Zombie đã ngừng chảy, cho dù đâm vào đầu, máu cũng không có bắn ra ngoài, cho nên quần áo của hai người không có dính máu tươi.

Tầng lầu này chỉ có một con Zombie, khi Đường Nhược phát hiện này con Zombie này đã té trên mặt đất, hai chân như nhũn ra cô mới đỡ lấy mặt tường, từ từ ngồi chồm hổm xuống, ói ra lần nữa.

Dĩ nhiên, loại chuyện này có lẽ cũng là ói mãi thành quen.

“Này, súc miệng miệng đi.” Bạch Thất lấy ra một lọ nước khoáng, bình nước suối đã bị mở ra, cái khách sạn này có tủ lạnh nhỏ cung cấp nước, lúc trước khi ra cửa anh đã bỏ hai chai trong balo sau lưng mình, mấy chai còn lại đều ở trong không gian của Đường Nhược.

Vị ngọt của nước khoáng lướt qua cổ họng, nhịp tim đập loạn cào cào lúc trước cũng dần dần bình phục lại.

Lúc Đường Nhược uống nước, Bạch Thất cầm lấy gậy sắt đào mở đầu của Zombie trên mặt đất, bên trong còn không có tạo thành tinh hạch. Nguyên nhân đại khái là còn chưa nhận được tiến hóa.

Một lát sau, Đường Nhược ngẩng đầu nhìn hướng hắn cười cười, “Đi thôi, tôi không sao rồi.”

Sắc mặt của cô vẫn còn kinh hãi như cũ sau khi suy yếu. Nhưng mà trong đôi mắt lại để lộ ra sự bền bỉ khiến Bạch Thất hơi sửng sốt.

Lúc trước còn không xác định, thì hiện tại Bạch Thất có thể trăm phần trăm khẳng định, người này không phải là Nhị tiểu thư Đường gia.

Trong lòng Bạch Thất có chút mâu thuẫn.

Trước tận thế Nhị tiểu thư Đường gia đào hôn xong, sau khi ở trụ sở gặp mặt lại, Bạch Thất cũng không có bất kỳ ý muốn thực hiện hôn ước tiếp, hơn nữa, khi đó Nhị tiểu thư Đường gia cũng không có nhận ra tướng mạo của Bạch Thất.

Mà bây giờ lặp lại một lần, hai người lại trao nhẫn cho đối phương, tựa hồ còn tỉnh lại cùng một ngày. . . . . .

Lúc tâm tư của Bạch Thất bay xa, Đường Nhược đã đứng lên.

Hiện tại thật ra thì phần lớn mọi người còn đang trong giấc mộng, cho dù tỉnh lại cũng chỉ ở bên trong khiếp sợ cùng e ngại, cho nên hiện tại người ở trên lầu và Zombie cũng không có mấy.

Lúc này, trên lầu có người thật nhanh nhảy xuống. Người nọ chạy đến trước mặt hai người, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó phát hiện Bạch Thất và Đường Nhược không phải Zombie, mới thở hổn hển kêu lên: “Trên lầu, trên lầu có chút ít Zombie giống như trong phim ảnh đã chiếu. . . . . .” Vừa nói vừa nhìn thấy Zombie đã chết nằm trên mặt đất đã không thể nhúc nhích, mới nhảy dựng, “Chính là thứ này, chạy đuổi theo tôi. . . . . .” Hắn thấy trong tay Bạch Thất và Đường Nhược đều cầm gậy sắt, nhìn lại Zombie nằm trên mặt đất, biết đối phương có năng lực tự vệ, nên đến gần một bước, “Hai người muốn đi đâu, chúng ta có thể đi chung hay không? Cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.