Tận Thế Song Sủng

Chương 29: Chương 29: Điền Hải




Edit: Nếp

Beta: Sakura

Ba người đứng trên đường cái cũng không an toàn, dĩ nhiên hai người mang thiếu niên lên xe, cũng may hiện tại đã đổi xe, nếu không với cái xe thể thao lúc trước thật sự không thể dẫn người theo.

Trên đường, thiếu niên Điền Hải đứt quãng giải thích chuyện xảy ra với cha con cậu ta.

Sau khi tiểu khu phát sinh quái vật biến dị, ba ngày trước cũng không có vấn đề gì lớn, thỉnh thoảng phát hiện một hai con zombie, tất cả mọi người sẽ cùng đi đánh chết, nhưng sau đó, đột nhiên trong một đêm, gần như hơn một nửa tiểu khu đều biến thành zombie. Mỗi một ngày qua đi, số lượng zombie dường như càng tăng lên, trước đó cảnh sát vũ trang cũng không xuất hiện. Nhưng hai cha con nhà họ Điền trước đó bởi vì cảm thấy đồ ăn bị lên giá ào ào quá đắt, cũng không trữ vật phẩm trong phòng làm việc.

Cho nên tối ngày hôm qua, cha Điền tranh thủ sau khi con trai ngủ, một thân một mình ra ngoài tìm thức ăn.

Trong lúc Điền Hải khắp nơi tìm cha, mới phát hiện cha đã bị zombie ăn cách đó không xa, chỉ còn lại một nửa mặt cùng xương cốt đẫm máu.

Mẹ của cậu qua đời sớm, cha vì để cậu có tiền đi học đại học, chỉ là một nông dân đến thành phố H làm công, trong kỳ nghỉ hè, Điền Hải được cậu mình đưa đến thành phố H đi theo bên người cha cậu, hai cha con có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau. Trước đó rất nhiều người nói phát sốt biến thành các loại zombie, khi đó, mỗi lúc trời tối, cậu lại phát sốt, cha đều vụng trộm chăm sóc cậu, cũng không nói gì cả, nước có thể uống được đều cố gắng giữ lại cho cậu, mà hôm nay… Hôm nay cứ như vậy bị ăn sạch …

Điền Hải vô cùng khiếp sợ, dưới sự phẫn nộ, trong tay đột nhiên xuất hiện một đạo sấm sét. Cậu bất chấp tất cả, ném về phía những zombie kia.

Hai mắt bịt kín bởi thù hận, Điền Hải một đường từ tiểu khu giết ra ngoài, cậu cái gì cũng mặc kệ, trong lòng chỉ tồn tại suy nghĩ giết sạch bọn chúng.

Khi thể lực tiêu hao hầu như không còn, cậu tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục đánh, dù sao không còn có cái gì nữa, cậu cũng không sợ mất đi cả sinh mạng. Cũng may số tốt, cứ vậy mạnh mẽ đánh giết mấy cây số, cũng không bị zombie ăn.

Đường Nhược nghe cậu ta kể lại, cũng không biết tâm tình nên như thế nào.

Nói cậu ta ngốc ư, nhưng phần tình cảm của cậu ta dành cho cha khiến Đường Nhược rất động lòng, nói cậu ta dũng cảm sao, điên cuồng lao ra như vậy, cũng chỉ có thể được xưng tụng là hữu dũng vô mưu.

Cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Cha em đi ra ngoài vì tìm đồ ăn cho em, vì cái gì, chỉ vì muốn em sống tốt. Mà em liều lĩnh vì cha báo thù như vậy, chắc hẳn không phải là dáng vẻ mà cha em muốn nhìn thấy.”

Cô không biết an ủi người khác thế nào, chỉ có thể nhớ tới lúc bà ngoại mất đi, có người từng nói với cô như vậy, thêm thắt lời của mình sửa lại một chút.

“Em nên sống thật tốt, sống thay phần cha em nữa, chứ không phải chỉ sau chốc lát em lại đi theo bước chân của bác ấy, sau đó lên thiên đường gặp lại cha mình, sẽ nói thế nào đây, nói, em rời khỏi cha, nên ngay cả chăm sóc bản thân mình còn không được à.”

Thiếu niên ngồi phía sau nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá lỗ mãng, tất cả hy vọng đều dành cho cậu, cha nhất định không muốn cậu cứ chết đi như vậy.

Trong xe trầm mặc một hồi.

Bạch Thất quay đầu nhìn Đường Nhược một chút, muốn tán dương khả năng khuyên người khác của cô hôm nay, lại không nghĩ đến, sẽ thấy được hai mắt đẫm lệ yêu kiều của cô.

Cho nên, đưa tay tới, vỗ vỗ tay cô, không tiếng động an ủi cô.

Chẳng qua là, tay của anh vừa đưa tới, Đường Nhược lập tức nắm chặt, không hề buông ra nữa.

Sau khi tiến vào khu vực thành phố, rõ ràng số lượng zombie tăng lên đáng kể, dù bọn họ cố gắng lựa chọn con đường di chuyển rất vắng vẻ, vẫn có thể thấy rất nhiều zombie theo đuôi phía sau bọn họ.

Trên đường phố rất lộn xộn, khắp nơi là mọi người vội vàng rời đi, đồ đạc rơi lả tả, hài cốt con người, thi thể zombie… Thành phố giống như vừa trải qua chiến loại rửa tội.

Tất cả cửa lớn của các cửa hàng trang trí hoa lệ đều đóng chặt. Một thành phố mỹ lệ xưa kia giờ nơi nơi đều trở nên hoang tàn.

Trên đường đi lại, tất cả đều là mặt mũi zombie rữa nát.

Khi bọn họ lái xe qua, nhìn thấy rất nhiều người dân treo vải trắng hoặc vải đỏ trên tầng, cũng có người trực tiếp đưa đầu hoặc tay ra kêu cứu…

Bạch Thất đều coi như không nhìn thấy, trực tiếp lái xe đi qua.

Bọn họ không phải là chúa cứu thế, không thể cứu vớt thế giới, bọn họ cũng chỉ muốn sống sót.

Qua không lâu, sau khi xe bảy lần quặt tám lần rẽ, Bạch Thất trực tiếp dừng xe ở trong một cái ngõ cụt. Tiếp theo, hắn xoay người đối diện với Điền Hải, nói: “Trước giải quyết hết mấy cái đuôi theo sau đã.”

Điền Hải gật đầu, mở cửa xe xuống xe ném lôi cầu về phía sau.

Vừa rồi cậu đã ăn no bụng ở trên xe, Đường Nhược đưa cho cậu hai viên tinh thạch màu lam, là đồ để cậu hồi sức. Dù cậu cảm thấy kỳ quái, cũng vẫn làm theo, hiện tại đã cảm thấy dị năng khôi phục hơn nửa.

Hơn nữa, quả thực cậu nhìn thấy những thứ zombie này, chỉ có một loại ý nghĩ chiến đấu giết sạch bọn chúng.

Ba người xuống xe đánh, nhưng chân chính nhìn qua cũng chỉ có Điền Hải và Bạch Thất đánh, dị năng của Đường Nhược quá bí ẩn, căn bản khiến người ta nhìn không ra. Cô cũng chỉ có thể quấy nhiễu hành động của zombie và dùng sức mạnh tinh thần bao quanh ba người mà thôi.

Zombie nơi này thật sự nhiều, nhiều đến nỗi chỉ cần là người bình thường đều sẽ không ngốc mà đi tới đây. Đường Nhược đi theo sau hai người ở đằng trước, cô thấy hai người hết sức chuyên chú đánh zombie, mà trên mặt đất rất nhiều zombie đều không kịp đào tinh hạch, chỉ có thể tự mình thỉnh thoảng thu thập tinh hạch trong đầu zombie.

Chỉ là thứ đồ rữa nát này, quả thực khó ngửi, bộ dạng cũng tồi tàn khó mà lọt vào trong tầm mắt …

Đường Nhược đào hai cái đầu zombie, đào được một viên tinh hạch, nôn một lần.

Bạch Thất lúc đào tinh hạch thành thạo điêu luyện, buồn nôn cũng có thể làm thành hình ảnh siêu phàm thoát tục, vô cùng tuyệt vời, vì sao đến phiên mình lại thành dáng vẻ sụp đổ hình tượng như vậy.

Dĩ nhiên, sau khi nôn ra một lần, tốc độ Đường Nhược đào đầu zombie càng thêm nhanh.

Lần này đào mười tinh hạch, mới nôn ra một lần.

Giống như suy nghĩ lúc trước, Đường Nhược tin tưởng, ói này ói này, cô sẽ quen thôi.

Zombie chi chít, ba người có chút dị năng đánh chém chống đỡ không nổi, ở chỗ này có cái tốt là rẽ một cái chính là đường phố của thành phố thương nghiệp H nổi danh nhất, mỗi cửa hàng thương nghiệp trên đường đều là độc lập, nói cách khác mỗi cái cửa hàng đều có cửa!

Sau khi ba người đánh chém không còn thể lực, Bạch Thất mở ra một cái cửa thủy tinh, để cho mọi người vào nghỉ ngơi trước.

Hiện tại zombie cũng đều ở dạng sơ cấp nhiều nhất là đến cấp một, chỉ cần giữ cửa đóng chặt, zombie cũng không có thể tiến vào.

Hai người không biết Bạch Thất dùng cách gì phá mở được cửa thủy tinh của cửa hàng, nhưng đã có nơi nghỉ ngơi tốt, dù sao so với không có cũng tốt hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là chốn nghỉ ngơi tạm thời này là một cửa hàng quần áo nam, còn là một cửa hàng quần áo nam nguyên vẹn.

Quần áo của Bạch Thất và Điền Hải dù có sức mạnh tinh thần của Đường Nhược bao quanh nên không bị nhiễm máu, nhưng từ lâu đã mồ hôi đầm đìa. Thế là đương nhiên ở ngay chỗ này thay quần áo.

Nhìn Bạch Thất từ trong phòng thay đồ đi ra ngoài, quần đen phối với áo sơ mi cùng màu, Đường Nhược nhíu mày, quả nhiên là hình người dáng người.

Bạch Thất vốn dĩ cao 1m83, cộng thêm dáng người hoàn mỹ do tập thể dục lâu ngày thường xuyên, được bộ đồ đen che giấu, càng thêm cao lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.