Editor: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Lưu Binh khó hiểu: “Vàng có thể làm được gì sao?”
Lúc trước cậu tới thời điểm trao đổi mua bán cảm thấy nó không có chỗ dùng, đồ vật thần kì nhất sẽ là đồ điện tử rồi.
Tuy nhiên vàng trong căn cứ cũng có thể trao đổi một chút gì đó, nhưng tác dụng ngược lại không bằng tinh hạch, đầy đất đều là tinh hạch.
Nhưng xem ra vật này đối với Bạch Thất mà nói lại cảm thấy hứng thú nhất.
“Hữu dụng.” Bạch Thất nói, “Vàng ở tất cả các thời đại đều là thể hiện tài phú không thể bỏ qua, ở đây cũng vậy.”
Lưu Binh cũng những người khác vẫn cảm thấy khó hiểu.
Bạch Thất không thể cùng mọi người nói cho họ biết anh trùng sinh cùng kinh nghiệm và kiến thức của kiếp trước, chỉ có thể hướng dẫn từng bước: “Mọi người cũng biết khẩu súng i-on bắn ra viên đạn đạn không thể để dị năng kim loại hút đi là do đâu?”
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu.
Hồ Hạo Thiên đưa ra một khẩu súng i-on nhìn nhìn: “Chẳng lẽ bên trong nó chế tạo bằng vàng.”
“Hiện tại thanh kim loại bên trong còn hiếm hơn vàng bạc một chút, nhưng…”
Để tiện cho sau này khẳng định là lấy ra vàng bạc làm nguyên liệu chế tác chủ yếu súng cỡ lớn rồi.
Bạch Thất nói ra kết luận của chính mình: “Vàng bạc sau này trong căn cứ sẽ có tác dụng rất lớn.”
Ở đây đi vào nội thành thu thập vàng bạc rồi trở lại căn cứ A là vừa vặn, dù sao một chuyến đi vào nội thành cũng không làm tốn nhiều thời gian của mọi người. Chưa cần nói đến mọi người đều là người thành phố H, chỉ hai ngày trước đã đứng trong nội thành rất có kinh nghiệm.
Thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều nói như vậy, mọi người đều không có ý kiến gì.
Một đám người cùng ngồi xuống thương lượng cách đi vào thành phố lấy vàng bạc.
Lưu Binh học điện tử đấy, quét vài lần trên hệ thống bảo an đã hiểu được tổng quát cách kiểm soát hệ thống: “So sánh phức tạp hơn giống như chiếu sáng ánh đèn trong kim khố, điện áp ở mức 380V/220V, trong phòng lắp đặt hai ống huỳnh quang chiếu sáng tiết kiệm năng lượng, còn có đây là phòng trực ban, bên trong có thể có pin Niken ngăn cách…”
Mọi người: “…”
“Cmn.” Hồ Hạo Thiên không thể nhịn được nữa, đánh qua một cái: “Cậu nói những cái quoái gì vậy, trong tận thế còn có điện nữa ư, cho dù có chúng ta đi vào cũng là ăn trộm vàng. Ăn trộm! Cậu nghiên cứu đèn điện này làm gì, bảo hành sửa chữa à! Có điều gì có ích không?”
Lưu Binh tủi thân nói: “Tôi chính là học về cái nà, tôi chỉ có thể nói về cái này, nhưng thông qua đèn điện có thể tìm ra được cách mà.”
Bạch Thất chỉ vào khối hình tròn trong phòng nói: “Kiểm soát tất cả các hệ thống bảo vệ đều ở trong này, nhưng chỉ cần giải quyết hệ thống bảo vệ này là có thể đi.”
Đường Nhược nói: “Như đội trưởng Hồ đã nói hiện tại trong nội thành không có điện đã lâu, vậy hệ thống còn dùng được nữa sao?”
Bạch Thất nói: “Chính phủ yên tâm không di chuyển kho vàng khẳng định bên trong vẫn còn hoạt động. Hoặc cửa bên trong đã bị khóa kín rồi, muốn mở ra phải khởi động lại hệ thống.”
Hồ Hạo Thiên nói: “Nếu thực sự không được thì nổ phá đi vào.”
Bạch Thất quan sát một lúc độ dày của tường trên bản đồ và độ dày của cửa. Tường và cửa độ dày hai mét có thừa.
Lựu đạn bình thường chắc là không phá vào được.
Nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn ra thêm được cái gì, về việc hệ thống trong tình trạng như thế nào thì phải đợi Bạch Thất vào được bên trong rồi xem có thể phá lớp bảo vệ từ hệ thống an ninh hay không.
Đã không có cách nào vào, thời giai lại không còn sớm trước cứ ngủ đã rồi nói sau.
Sau một đêm, mọi người trong đoàn xe ăn sáng đầy đủ xong đã sớm tâp hợp tại cửa phía bắc bãi đỗ xe.
Tập trung ở cửa phía bắc chủ yếu là để gặp Chu Minh Hiền.
Đối vời người đồng đội sau một đêm không thấy tới liền cảm thấy khác thường.
Cho dù người nọ có ngượng ngùng rụt rè thì cũng nên tới gặp mọi người một lần chứ.
Vì vậy lúc Hồ Hạo Thiên ra ngoài liền hỏi Bạch Thất: “Cậu cuối cùng đã làm gì anh ta mà làm cho sau một đêm rồi mà không dám tới chào hỏi chúng ta?”
Bạch Thất nói: “Đoán chừng sự nhiệt tình đối với xe mới của đoàn chưa giảm.”
Đi đến cửa bắc xem xét chỉ thấy một người giống hệt tên ăn mày nằm dưới gầm xe, cả người chỉ hở ra đôi chân.
Cả người anh ta nằm dưới gầm xe, bằng đôi chân hở ra có thể thấy đối phương giống như tên ăn mày, cũng đủ nói trên người đối phương giầy và quần áo đều bẩn đến cớ nào.
Hồ Hạo Thiên cùng đồng đội nhìn nhau, liếc Bạch Thất cùng Đường Nhược một cái: “Người này chính là Chu Minh Hiền?”
Phan Đại Vĩ tán thưởng nói: “Là một thằng nhóc tốt, mới sáng sớm mà đã làm chuyện đứng đắn rồi.”
Mặt trời vừa mới mọc thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng nhìn Chu Minh Hiền nằm dưới gầm xe lộ ra chính là quần áo mỏng, cũng thấy được đối phương không mặc nhiều quần áo rồi.
Phan Hiểu Huyên từ trong không gian lấy ra một cái áo khoác, nghĩ lại cũng không biết có nên đi quấy rầy người ta hay không, đành phải nói: “Có muốn gọi anh ta ra không?”
“Chắc chắn rồi, hôm nay chúng ta phải đi mà.” Lưu Binh nói xong mới đến gần ho: “Này đồng đội.”
Không có người trả lời anh.
Người đồng đội mới thu nhận vẫn như công nhân bình thường ở dưới gầm xe binh binh pằng pằng.
“Đồng đội tốt.” Hồ Hạo Thiên liền đưa ra kết luận này. “Anh sẽ không ngủ một đêm để làm việc chứ?”
“Có lẽ.” Bạch Thất là người giật dây, không thể không giới thiệu người mới một lần. Đi tới gần ngồi xuống vỗ vỗ chân đối phương nói: “Chu Minh Hiền trời đã sáng.”
Chu Minh Hiền cảm giác được sự khác thường ở chân, nghe được giọng nói của Bạch Thất, rất nhanh đã lùi ra ngoài.
Sau khi đứng dậy nhìn thấy đứng đối diện mình là một đám người có cả nam lẫn nữ.
Nam nữ từng người quần áo sạch sẽ khí độ bất phàm.
Mà quan trọng nhất là chính là bọn họ đứng nhìn mình không chớp mắt đánh giá mình.
Lần đầu tiên Chu Minh Hiền có cảm giác hơi quẫn 囧.
Anh dùng tay vò vò mái tóc rối chẳng khác gì ổ gà trên đầu, có chút không được tự nhiên nói: “Ngày hôm qua mới nhìn thấy xe có chút quá hưng phấn.”
Là đàn ông có người nào là không thích xe, nhưng anh còn hơn nữa là yêu là si xe.
Nhớ đến ngày hôm qua Bạch Thất còn đưa tinh hạch cho mình để đi tắm, mua một bộ quần áo để đi gặp đồng đội của mình.
Nhưng mà sau khi chạm vào xe anh liền trầm mê trong đó đến bất diện nhạc hồ, không tự kiềm chế được hoàn toàn ném chuyện này qua sau đầu rồi.
Mà Chu Minh Hiền trước tận thế chính là một người thợ si, tình cảm đối với con người có hạn, thấy nhiều người như vậy lại như lang như hổ đến câu thứ hai cũng không nói ra được.
Chu Minh Hiền quẫn bách, thì đồng thời mọi người trong đoàn xe cũng đang đánh giá anh.
Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn thấy, giống nhau đều là: luộn thuộm, thật sự là luộm thuộm.
Nhìn lại lần thứ hai lại không giống như trước: chất phác, thật sự chất phác.
Nhìn lần thứ ba đã hài lòng: là một người đàn ông lại có thể thẹn thùng, đủ để bắt nạt đối phương!
Phan Hiểu Huyên thấy người đối diện chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trong gió lạnh run, tự nhiên tiến lên vài bước đã đưa áo khoác trong tay cho anh: “Trời sáng còn rất lạnh đấy, hiện tại ở thế giới này thân thể khỏe mạng là quan trọng nhất.”
Chu Minh Hiền rất cảm kích nhận lấy, sau đó giới thiệu chính mình, cũng nói ra chuyện mình quên tắm rửa mua quần áo: “Chủ yếu là nhìn thấy trang bị của chiếc xe này cảm thấy quá hứng thú.”
Bạch Thất tự nhiên cũng đứng ra giới thiệu mọi người trong đoàn xe một lần, nói ra dị năng của từng người.
Đường Nhược thì vẫn chỉ nói cô là dị năng hệ Thủy.
Dị năng không gian của cô cũng không có ý định dấu diếm đối phương, chỉ là vẫn phải để quan sát thêm về sau.