Tận Thế Song Sủng

Chương 38: Chương 38: Kết thúc




“Hệ Thổ xây dựng tường, dị năng tiêu hao quá độ, trước tiên lui ra phía sau, tiểu đội người có dị năng thứ hai nhanh lên bổ sung......”

Rất nhiều người lui về sau, Bạch Thất bởi vì quan hệ tới nước suối trong không gian, dị năng tiêu hao không nhiều lắm, cho nên tiếp tục chiến đấu tuyến đầu tiên.

Mà Điền Hải sau khi thức tỉnh, cũng bởi ý chí chiến đấu quá mạnh mẽ, dị năng cũng đầy đủ hơn người khác, cũng tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu tiên.

Nhưng vì Zombie thật sự quá nhiều, bọn chúng ngã xuống một nhóm lại một nhóm, thi thể xếp ở bên ngoài tường đất, Zombie phía sau giẫm lên thân thể của bọn chúng, khiến cho người có dị năng hệ Thổ phải không ngừng gia cố tường đất thêm cao.

Nhưng dị năng cũng có lúc dùng hết, cũng tới thời điểm bức tường bị chen tới sập.

Sau đó, Zombie liền dũng mãnh tràn vào như dòng nước lũ.

Dị năng tinh thần của Đường Nhược có hạn, đối mặt Zombie nhiều như vậy, thử mấy lần, vẫn ngăn không nổi lỗ hổng kia, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ‘ bao vây ’ Bạch Thất và Điền Hải.

Một người nếu ngã xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị cắn nuốt sạch......

Mỗi lần thấy đồng bạn ngã xuống, lồng ngực kích động, cảm giác giống như bị không khí xé rách.

Hô ——

Tiếng hét trong lòng nổ tung.

“++! Liều mạng với bọn chúng!” Trong đó, có một người có dị năng hệ Hỏa đột nhiên rống dài một tiếng, lại có thể thổi ra một mảng lửa lớn ra phía trước.

Đây chính là thời khắc mấu chốt, dấu hiệu dị năng tăng cường bộc phát.

Một tiếng hô này, khiến cho nhóm người có dị năng máu nóng tuôn trào, thân thể chấn động, liền chiến đấu hăng hái.

Đối mặt quái vật ăn thịt người như vậy, cho dù thật sự chết vì dị năng hao tổn vô ích, cũng không muốn bị bọn chúng ăn hết!

“Oanh......” Một chiếc xe hơi bị người có dị năng hệ Kim nâng lên, trực tiếp ném về phía bầy Zombie.

Chiếc xe kia bị tung lên lộn một vòng trên không trung, mạnh mẽ đập xuống, phát nổ.

Sau một tiếng vang này, liền vang lên mấy tiếng nổ trong bầy Zombie.

“Phanh...... Oanh......” Một đoàn lửa bùng lên trong đoàn Zombie.

Lửa lớn hừng hực dấy lên, theo xăng chảy ra từ xe hơi, ngay cả Zombie xung quanh cũng đều bị đốt theo.

Mọi người mới phát hiện không biết người nào ném mấy quả lựu đạn vào giữa bầy Zombie.

Lựu đạn này ném ra, mở ra một cuộc huyết nhục thịnh yến trong Zombie triều.

“Không nên ngẩn người, tiếp tục phòng thủ! Người có dị năng hệ Kim, tiếp tục dùng xe đập...... Không có dị năng mau lấy vật tư trong xe ra......”

Hồ Hạo Thiên rống lên một tiếng, nhưng tay vẫn không hề dừng lại, kéo chốt bảo hiểm, ném lựu đạn ra.

Thì ra là, đội trưởng còn có loại vũ khí hiệu suất cao như lựu đạn này!

Thì ra là, trong một chiếc xe khác của đội trưởng, đều là những thứ vũ khí nóng này!

Nếu như vậy, lần này nhất định có thể cố gắng trôi qua!

Lựu đạn này không thể nghi ngờ đã cho mọi người một viên thuốc an thần.

Mọi người càng thêm không chậm trễ, càng ra sức chém giết.

Hệ Thổ dâng tường lên, bổ sung thêm mặt tường đang bị chèn phá, người có dị năng tầm xa ném các loại dị năng, Đường Nhược dùng khả năng tối đa, ngưng tụ tinh thần lực thành tường dựng trước những người ở phía trước.

Hồ Hạo Thiên ném xong lựu đạn, người đàn ông to cao phía sau anh sẽ đưa tới cho anh một viên, để cho anh tiếp tục ném. Người kia chính là vệ sĩ của anh trước khi tận thế, sau tận thế, vệ sĩ không thức tỉnh dị năng, thế nhưng ông chủ lại thức tỉnh dị năng.

Vệ sĩ là người có ánh mắt, lúc trước tận thế vì tiền đi theo anh, sau tận thế lại vì năng lực đi theo anh. Song, thân thủ của vệ sĩ quả thật cũng rất tốt, cho dù không có dị năng, đối mặt Zombie cũng có thể đơn đả độc đấu, tay nghề điêu luyện.

Hàn quang trên tay Bạch Thất thoáng hiện, mỗi lần kết băng đều có thể chuẩn bị cho Zombie một kích trí mạng.

Chẳng qua là, Zombie thật quá nhiều, một con ngã xuống, lại tới một con.

Loài người tức giận thở dốc, Zombie uy hiếp gầm nhẹ, trong không khí tản mát ra mùi vị nồng đậm......

Sự đan xen khô khan mà lại hài hòa......

Trời, từng chút từng chút sáng lên, mặt trời, cũng không biết trong lúc nào đã hé ra hoàn toàn.

Trận chiến này lại đánh suốt một đêm.

Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, Zombie phía sau cuối cùng không thể liều lĩnh ‘ tre già măng mọc ’.

Không có Zombie liên tục không ngừng, mọi người rốt cục nhìn thấy ánh rạng đông của trận chiến dịch này.

Chiến đấu hăng hái đến buổi trưa, giết chết một con Zombie cuối cùng, tất cả mọi người trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Hiện tại, ngay cả sức nói nửa chữ với nhau cũng không có.

Có điều cảm giác còn sống quả thật rất tốt.

Bạch Thất, Điền Hải kiên trì cả đêm không có nghỉ ngơi, lúc này cũng mệt mỏi ngồi phịch trên mặt đất, chỉ có thể thở.

Đường Nhược lập tức lấy hai chai nước từ trong balo ra cho hai người uống.

Nước này lúc trước khi bọn họ đang đánh Zombie cũng có bổ sung, mỗi lần uống hết cũng sẽ phát hiện dị năng có chút tăng lên. Chẳng qua tốc độ hồi phục nhỏ hơn tốc độ phát ra rất rất nhiều.

Bạch Thất và Điền Hải hồi phục đủ dị năng, liền trước sau đứng lên, quét dọn chiến trường.

Cái gọi là quét dọn chiến trường, dĩ nhiên là đi đào tinh hạch Zombie.

Điền Hải trải qua những ngày qua, cũng biết chỗ dùng của tinh hạch, thấy Bạch Thất đứng lên đi đào, cậu cũng cùng tới hỗ trợ.

“Mấy người trẻ tuổi các cậu thể lực thật là tốt, vẫn còn ở nơi này tầm bảo.” Ngồi phía sau, Phan Đại Vĩ ngã trên tường đất ôm đầu vừa hút thuốc lá vừa hâm mộ, “Anh già tôi thì yếu đến ngay cả xương cũng muốn gãy.”

Bạch Thất mắt nhìn thẳng một đao một tinh hạch.

Anh không biết mọi người phát hiện tác dụng của tinh hạch lúc nào, nhưng hiện tại cậu tuyệt không muốn nói cho mọi người kinh nghiệm ‘ tiện nghi ’ thế này.

Điền Hải nhìn Phan Đại Vĩ một cái, cũng không nói gì, đi theo cùng đào.

Tinh hạch hai người đào lên đều giao cho Đường Nhược, sau khi Đường Nhược nhận lấy thì dùng nước khoáng rửa.

“Nhớ ngày đó, anh già tôi theo đuổi con gái, khi đó mua không nổi đồ tốt nên tự mình đào mấy viên đá cuội khoan lỗ......”

“Hắc, cậu khoan hãy nói, đá cuội nho nhỏ kia xuyên thành một cái dây chuyền thật là xinh đẹp......”

“Tôi đưa cho cô gái kia, gương mặt thẹn thùng của cô ấy......”

Phan Đại Vĩ vẫn còn tiếp tục nhớ lại, đã nghe được ‘ bốp ’ một tiếng vang lên.

Phan Đại Vĩ ngã sấp, mặt sưng phù: “...... Lão bà...... Bà, bà tới rồi......”

“Ông tặng đá cuội cho ai hả...... Ừ? Hồi tưởng lại còn rất đắm chìm vào đó......”

“Lão bà, bà hiểu lầm, đó là hồi trẻ không hiểu sự đời, nào biết đâu...... Bà cũng biết tôi là con người ngay thẳng nhất...... Chúng ta đã đều là vợ chồng rồi......”

“Ông còn biết ông là ông già nữa à, con gái cũng có thể lập gia đình đến nơi rồi, ông lại còn muốn tơ tưởng con gái mười tám nhà người ta......”

“............ Tôi thề, tôi tuyệt đối không có......”

Phan Đại Vĩ bị Phan đại tẩu lôi đi, tiếng nói chuyện với nhau cũng càng lúc càng xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.