Đường Nhược nhìn anh lật xem giấy căn cước, bộ dáng đã thu dọn xong,
nên cẩn thận mở miệng: “Anh định cứ như vậy đi ra ngoài hả?”
Thật không cần mang theo gì ư, cảm giác không có chút nào bảo đảm, thì đi ra ngoài nhất định bị cắn chết . . . . . .
Bạch Thất ở trong phòng tìm kiếm vũ khí tiện tay, nhìn quanh khắp
nơi, liền thấy Đường Nhược vẫn đi theo phía sau anh, nhưng lại không có
nói thêm cái gì, đem đầu quay sang nơi khác.
Đường Nhược vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo anh.
Sau đó, Bạch Thất nhìn thấy đèn ngủ chân dài đặt trên mặt đất ở hai
bên đầu giường, bộ phận thân đèn được chế tạo bằng kim loại. Hắn đi qua
cầm lấy đèn nâng nâng lên, tiếp theo lật ngược đế đèn, đem mũ đèn … xoay cho rớt xuống, sử dụng một chút thân đèn bằng thép, cảm thấy khá tiện
tay. Quay người lại, lại nhìn thấy Đường Nhược đi theo phía sau mình.
Anh nhíu nhíu mày, sau đó đưa thân đèn cho cô: “Cầm lấy.”
Ý là có thể mang mình đi chung hả?
Đường Nhược vui mừng ở trong lòng, nhanh chóng nhận lấy thân đèn,
ngoan ngoãn một chút đứng nhìn Bạch Thất lại vặn xong một … thân đèn ngủ khác: “Chúng ta, chúng ta không cần mang quần áo và đồ ăn đi à?” Mặc dù phản ứng của cô chậm, có đôi khi sẽ hơi ngơ, nhưng thật sự không phải
ngu, cũng biết xã hội bây giờ hỗn loạn, nước, thức ăn, cùng quần áo đều
là vật trân quý.
Bạch Thất nhìn cô một cái, thấy cô không có khóc, cũng có chút kinh
ngạc, thử nghĩ xem, ba năm trước đây thời điểm mình nhìn thấy tình cảnh
này, cho dù lúc ấy ở trên thuyền đã thức tỉnh dị năng rồi, nhưng dù sao
cũng không có hết kinh ngạc và hoảng sợ nhanh như vậy.
Bạch Thất thu hồi ánh mắt, xé một góc của tấm chăn quấn lên thân đèn, để cho mình cầm thuận tay hơn: “Chúng ta đã không có tay để mang, có
thể bảo vệ mạng là tốt rồi, có mạng mới có những biện pháp khác.”
Đường Nhược gật đầu, nhìn cái vali quần áo ở dưới chân vẫn có chút
tiếc rẻ, vali này thật lớn, bên trong trừ quần áo đắt tiền ra còn có mấy túi xách và vài đôi giầy, thậm chí còn có một cây ô xếp rất đẹp và tinh sảo.
Cô thấy Bạch Thất đang mang giày vào, cũng chọn lấy đôi dép lê thấp vừa chân mang vào.
Nhìn nhiều đồ như vậy mà phải vứt bỏ ở chỗ này, rốt cuộc có chút
không muốn, Đường Nhược vịn mặt vali cảm thán một câu, “Nếu như có thể
mang cái vali này theo thì tốt. . . . . .”
Sau đó, vali màu đỏ bỗng biến mất không thấy.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Bạch Thất: “. . . . . .”
So với Đường Nhược trợn mắt há mồm, dù sao Bạch Thất cũng ở tận thế
ba năm, nên trấn định rất nhiều: “Cô thức tỉnh không gian dị năng hả?”
Nhưng anh rõ ràng nhớ được, ở trong căn cứ kiếp trước khi nhìn thấy
Đường Nhược thì cô không có thức tỉnh bất kỳ dị năng nào. Nếu như có dị
năng, thì Đường Nhược kiếp trước cũng sẽ không nghèo túng đến bộ dáng
kia.
Sau đó Bạch Thất cũng cảm thụ một chút dị năng của mình, lại phát hiện trước mắt mình còn không có bất kỳ dị năng gì.
Kiếp trước Bạch Thất có dị năng thuộc tính Băng, là khi ở trên du
thuyền đã thức tỉnh. Khi đó anh ở trên du thuyền bắt đầu nóng sốt, ba
ngày sau đó anh phát hiện mình có thể bắn ra Băng Tinh từ đầu ngón tay.
Lúc anh vô cùng hưng phấn dự định trở lại sẽ cố gắng lợi dụng dị năng
này, thì mới phát hiện thế giới đã biến dạng, mà người có dị năng cũng
rất nhiều.
Đường Nhược hoàn toàn không hiểu, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, bởi
vì trong đầu cô không ngừng tuần hoàn những chữ: bình tĩnh xem phản ứng, đây chính là thế giới không khoa học, đây có lẽ là ‘công năng đặc dị’mà chủ nhân lúc trước có. Mình không thể ra vẻ quá ngu quá khờ quá si và
phản ứng dế nhũi để cho anh ta nhìn ra mình là giả.
Cho nên cô quyết định dùng câu trả lời trăm kiểu để ứng đối vấn đề này: “Ha hả. . . . . .”
Mình nhất định là xuyên qua đến thế giới huyễn hoặc . . . . .
Cẩn thận trong lòng hoàn toàn chịu không được a. . . . . .
Ai có thể mang bản thuyết minh ra để tôi xem một chút không. . . . . .
Làm người phàm hai mươi mấy năm, cô hoàn toàn không hiểu loại chuyện thần quái này . . . . . .
Bạch Thất nhìn bộ dáng kỳ dị của cô, từ vẻ mặt ngu si đến vẻ mặt ta
hiểu ta sẽ giải thích, có chút lấy làm khó hiểu: “Không gian của cô
lớn bao nhiêu?”
Đường Nhược: “Ha hả. . . . . . chắc không lớn lắm. . . . . .”
Bạch Thất: “Không lớn lắm là bao nhiêu, có thể bỏ vào bao nhiêu thứ, thời gian lưu động trong không gian tính giờ như thế nào?”
Những thứ này Bạch Thất nhất định phải hiểu rõ, dị năng không gian ở
đầu thời kỳ tận thế, nhất là hiện tại, dị năng không gian rất quan
trọng, bởi vì tất cả cũng chỉ mới bắt đầu, anh có thể dùng không gian
của Đường Nhược mang theo đầy đủ vật chất đi đến trụ sở dàn xếp xong là
tốt nhất.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Tất cả vấn đề Đường Nhược đều không thể trả lời. Bởi vì mọi chuyện cô đều không hiểu, hết thảy không biết.
Đột nhiên, Bạch Thất bắt Đường Nhược lại, áp cô vào trên tường, “Cô là ai?”
Đường Nhược bị sợ đến thót tim, cô vùng vẫy khỏi cánh tay của người đàn ông này nhưng đẩy mãi không ra: “Anh, anh muốn làm g?.”
Giết người diệt khẩu sao?
Bạch Thất lại lập lại rõ ràng: “Cô là ai?”
Đến giờ phút này anh vẫn không có nghe được Đường Nhược gọi tên của
mình lần nào, còn có mới vừa rồi từ khi nhìn thấy Zombie cho đến lúc cô
hoảng sợ lại sau đó làm bộ trấn định, cũng không phải là phản ứng bình
thường.
Mặc dù sau khi tận thế, anh và Đường Nhược không có tiếp xúc bao
nhiêu, nhưng dù chỉ có mấy lần gặp mặt trước tận thế, anh cũng cảm thấy
tính tình thực sự của Nhị tiểu thư Đường gia không phải như thế.
Đường gia có hai đứa con gái một đứa con trai, trong đó con gái lớn
và con trai út là do một người phụ nữ sinh, con gái thứ hai Đường Nhược
lại do một phụ nữ khác sinh . Mà hết lần này tới lần khác người phụ nữ
không sinh ra con gái lớn và con trai út lại là vợ chính mà Đường Thiệu
Thiên cưới hỏi đàng hoàng, con gái lớn và con trai út đều là con riêng.
Cũng giống như rất nhiều nhà giàu đều có những vụ bê bối, mẹ Đường
Nhược sau khi sinh Đường Nhược liền buông tay nhân gian, ba Đường tái
giá, cưới về là người phụ nữ lúc trước giây dưa không rõ, mang theo đứa
con gái lớn, sau đó lại sinh hạ con trai út. Sau khi cưới, lòng dạ của
người phụ nữ này không cạn, trong mắt của người ngoài thì cưng chìu hết
mực đối với Đường Nhược do vợ trước của cha Đường sinh, thậm chí là cưng chìu quá độ, chỉ cần Đường Nhược muốn, chỉ cần Đường Nhược cần, không
một thứ gì mà không để cho cô lấy tới tay, đưa đến việc cô ngang ngược
tùy hứng, lại cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Bạch Thất cũng không quá đồng ý chuyện đính hôn với Đường Nhược, bản
thân anh không có tiếp xúc với Đường Nhược được mấy lần, nhưng tất cả
trí nhớ về cô đều là bộ dáng ngang ngược càn rỡ, cuồng ngạo tự đại, nếu
không phải di ngôn cuối cùng của ông nội lúc ở trên giường bệnh chính
là muốn hoàn thành hẹn ước lúc trước của hai nhà, chắc chắn Bạch Thất sẽ không thực hiện như đám hỏi chính trị này.
Kiếp trước khi Đường Nhược đào hôn, nghe nói ở trong đại học cô kết
giao với một bạn trai quen biết đã lâu. Mà đời này, cô không chỉ có biết điều một chút cùng mình hoàn thành tiệc đính hôn, quan sát đến bây giờ
cũng không còn thấy cô toát ra bất kỳ bộ dáng lớn lối nào mà đại tiểu
thư nên có, ngược lại bộ dạng vô cùng xa lạ chỗ này.
Bạch Thất nghĩ, kiếp này mình là trọng sinh, chẳng lẽ Đường Nhược trước mắt cũng trọng sinh?
Nhưng mà, người sống lại sau khi trải qua tận thế còn có thể có ánh mắt sạch sẽ thuần khiết như vậy sao?
Đường Nhược không biết ý nghĩ giờ phút này của Bạch Thất, cô suy nghĩ một chút, nuốt một ngụm nước bọt, chú ý sắp xếp từ ngữ rồi trả lời:
“Tôi, tôi là Đường Nhược.”
Bạch Thất nói: “Ừ, sau đó thì sao?”
Đường Nhược khóc không ra nước mắt, giơ giơ chiếc nhẫn đeo trên tay, chỉ chỉ chiếc nhẫn.
Tôi là vợ của anh nha, mặc dù tôi kết hôn trong lúc đần độn u mê,
nhưng mà anh cũng không có thể vào lúc tôi xuyên qua ngày thứ nhất liền
giết vợ diệt khẩu.