Anh cố ý nói cực kỳ chậm, còn cố ý dừng nói ở đúng chỗ quan trọng, làm cho tất cả mọi người đều hứng thú.
Sở dĩ Bạch Thất nhắc đến khu nhà chính phủ cũng do Chu Thụ Quang là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, chết ở chỗ sĩ diện hão.
Trong tay có đồ không xài lúc này còn để đến bao giờ?
Cho dù không có chứng cứ hữu dụng, cũng phải cố tình lộ ra mình có thông tin nha!
Quả nhiên, vừa hờ hững nói ra xong, mặt Chu Thụ Quang lập tức trắng bệch, chân cũng mềm nhũn.
Rốt cục thì kinh nghiệm sống của Chu Thụ Quang quá ít, từ nhỏ đã được đại tướng Chu bảo vệ quá tốt, nên chưa từng gặp phải việc đối mặt với sự sống chết mà xã hội đưa đẩy, nên vừa bị Bạch Thất nói ra trong hội nghị như thế đã giống như bị sét đánh ngang tai, mắt mở trừng trừng thiếu chút nữa là tim rớt ra ngoài.
Trong lòng hoảng loạn!
Nếu không có ai ở đây, có khi hắn ta đã nắm cổ áo Bạch Thất mà hỏi rốt cùng đã tìm thấy thứ gì.
Tuy dưới cái động đốt tiền kia hắn ta chưa chơi bời được bao nhiêu, nhưng Thẩm Thần là loại người hèn hạ, chỉ sợ ông ta đã lưu lại chứng cứ ở nơi nào đó, nếu như mấy cái CD quay lại cảnh hắn đang ở cùng với gái mà lộ ra thì…
Chu Thụ Quang không dám tưởng tượng!
Hắn ta quay đầu nhìn lại mọi người trong phòng rồi liếc về phía Bạch Thất.
Bạch Thất đứng im ở đấy, tựa như hận đời vô đối, khuôn mặt bình tĩnh vui vẻ.
Nhìn ánh mắt anh, Chu Thụ Quang dường như đọc được dòng chữ: giải quyết vấn đề của cha ngươi đi thì video của ngươi sẽ bình yên vô sự.
Chu Thụ Quang cố nén lòng, hạ quyết tâm, cố gắng đè ép lại tăm tối trong tim chống lại áp lực của tướng Chu trong lòng, quay đầu lại nói với chủ tịch Nguyên: “Chủ tịch Nguyên, cháu thấy anh Bạch Ngạn suy đoán như vậy cũng có lý, gần đây anh ấy phán đoán rất chuẩn, chuyện đi vào nội thành lần trước, nhờ anh ấy mà đội của ảnh cũng tránh được chuyện bị súng phun lửa đốt cháy đấy.”
Hắn ta vừa nói như vậy xong, tất cả mọi người ở đây đều mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn ngó bọn họ.
Đúng là tuồng hay, cha con ngang nhiên khai chiến đùa giỡn luân thường đạo lý kìa!
Đến Vệ Lam cũng phải nhíu mày, tò mò muốn biết đến cùng thì trong tay Bạch Thất giữ cái gì của Chu Thụ Quang.
Đại tướng Chu mắt thao láo nhìn chằm chằm Chu Thụ Quang, làm cho da đầu Chu Thụ Quang run rẩy, bàn tay cũng đãm mồ hôi, nhưng không còn cách nào khác, trong tay kẻ thù nắm được điểm yếu của mình, hắn ta không làm được gì nữa, hiện tại đâu có khả năng nói rõ chuyện này cho cha mình biết, làm sao quỳ xuống đất mà bán than cho cha hắn được cơ chứ.
Rõ ràng ông trời không có mắt, để Bạch Ngạn ngáng chân hắn khắp nơi như vậy a!
Bị ông bố nhà mình nhìn chằm chằm như thế, mồ hôi lạnh thấm vào tâm can hắn ta đến buốt giá!
“Cậu Chu nói như vậy cũng đúng.” Vốn dĩ chủ tịch Nguyên đã đồng ý với Bạch Thất thuận theo thời thế mà lên tiếng, quay đầu hỏi lại những người khác thấy sao.
Sắc mặt mọi người ở đây đều nghiêm túc vô cùng.
Nhưng tất cả đều đồng ý với Bạch Thất.
Dù sao chuẩn bị sớm một chút còn hơn là để chậm trễ thì sẽ không kịp trở tay.
Hơn nữa, mọi người cũng đều biết cái gọi là số liệu chuyên gia tin tức luôn có chút sai, biết chắc chắn trên đường làm nhiệm vụ gặp Zombie cấp ba, chỉ “với cái tư cách đào ngũ” đội Tùy Tiện trở về không tổn hại gì là đủ.
Mà lần này khác hẳn lần trước…
Chỉ cần sai một ly, là đi cả ngàn dặm.
“Đại tướng Chu, hiện tại ông thấy sao?” Đại tướng Tiền học theo dáng của tướng Chu, nắm tay và khuỷu tay tỳ cả lên bàn, “Cậu Chu đã nói đúng trọng tâm của vấn đề rồi, tướng Chu chắc không muốn chết rồi còn rúc sừng trâu hả?”
Đại tướng Chu nhìn chằm chằm Chu Thụ Quang một lúc, trong lòng thở dài, bị tướng Tiền cười nhạo cũng không để ý.
Nuôi con nhiều năm, dưỡng đến lớn cũng không bớt lo.
Trước khi tận thế ông ta còn có biện pháp giúp hắn chùi đít, chứ giờ ông ta còn làm được gì?!
Đành phải đồng tình với lời của Bạch Thất, yêu cầu sắp xếp sớm một chút.
Chủ tịch Nguyên gặp toàn bộ nhân viên bàn bạc cụ thể về thời gian của thủy triều Zombie, vì vậy mời Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên ở lại cùng thảo luận phương án cụ thể.
Bạch Thất thấy sắc mặt Chu Thụ Quang tái nhợt, khẽ cười: “Cậu Chu đây quả nhiên là đại nhân đại nghĩa nha, tất cả là vì an nguy của căn cứ.”
Cái kiểu miệng lưỡi này Chu Thụ Quang tự nhiên cũng sẽ bảo: “Anh Bạch mới là người tài năng vì an nguy của căn cứ mà mưu tính sâu xa đấy.”
Hai người cười cười khen lấy lòng nhau, một người thì chửi “Thằng chó!” Một kẻ thì nghĩ “Đúng là đồ óc bã đậu!” Sau đó trong lòng ai cũng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông đối phương, chỉ hận không thể chọc thêm năm bảy đao trên người kẻ đấy.
Như vậy tiếp theo là ngồi xuống bàn bạc, tất cả các vấn đề đều cần sắp xếp sớm.
Bốn cái cửa cần để ai canh gác, cách thay ca như thế nào, sắp xếp các dị năng giả ra sao, còn súng ống cần bao nhiêu, chế độ thưởng cần phải làm sao mới tốt…
Tất cả mọi người ở đây đến nước cũng không kịp uống một ngụm, luôn đề nghị phương án mình nghĩ được, sau đó ghi chép lại rồi thảo luận chi tiết tỉ mỉ…
Một đất nước, một trụ sở, đều dựa vào việc mọi người đồng tâm hiệp lực cùng bảo vệ.
Tướng Chu cùng mọi người bàn bạc về các đội quân dưới tay mình sẽ gác ở khu nào, chỗ này yêu cầu sách lược và súng ống cần bàn bạc cẩn thận, nếu sơ sót một chút tổn thất lợi ích không nói còn làm giảm lực lượng của bản thân nữa.
Thế cho nên làm thế nào để giảm bớt binh lực cần dùng của mình, lại bảo vệ được căn cứ, bất kể chi tiết nào bọn họ cũng phải tỉ mỉ không thể bỏ qua.
Anh bỏ chút thời gian liếc qua Chu Thụ Quang, thấy hắn ta ngồi im góc kia, khuôn mặt lúc tỉnh lúc mê, lúc đỏ lúc trắng.
Tướng Chu ngó qua Bạch Thất.
Hồ Hạo Thiên cầm tờ giấy giảng giải đến nước miếng bay tứ tung.
Bạch Thất yên tĩnh ngồi trên ghế nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đưa thêm vài lời giải thích của mình vào.
Tuổi trẻ mặc dù khuôn mặt non nớt, nhưng không chùn tay, lòng càng vững.
Trước tận thế là chủ tịch công ty đứng vững trên thị trường hiện tại giống như nhìn người làm công đứng trước mặt mình báo cáo công việc.
Tướng Chu đen mặt nhìn hai người xong lại nhìn qua con mình.
Cậu Chu thì vẫn ngu ngơ cúi đầu
Đại tướng Chu nén giận hết sức!
Tuy chim non sẽ có ngày tự mình giang cánh bay, nhưng bây giờ Chu Thụ Quang cũng đâu còn là con nít nữa.
Vừa so sánh hai người với nhau, dù con mình lớn hơn Bạch Ngan đến bảy tám tuổi, nhưng sự chín chắn điềm tĩnh đó, làm sao con mình sánh nổi…
Haizz, không nhắc tới thì thôi!
Đại tướng Chu quay người đạp nhẹ Chu Thụ Quang.
Chu Thụ Quang thì đang nghĩ đến bằng chứng của mình bị Bạch Thất cầm trong tay, tự nhiên bị đá giật mình xém té ghế.
Đại tướng Chu thấy vậy càng nóng giận: “Còn chưa chịu cút đi lấy công chuộc tội?”
Cái kẻ mà cứ đứng ngốc ở đây thế này, người không bị bệnh tim cũng bị tức đến phát bệnh mất.
“Lấy công chuộc tội?” Chu Thụ Quang hoàn toàn không hiểu, chỉ vào bản thảo luận để trên bàn hỏi: “Không phải còn chưa bàn bạc xong xuôi sao?”
Tướng Chu cả giận mắng: “Để con đi triệu tập đám dị năng giả kia quay về căn cứ cũng không xong hả?”
“Sao phải gọi dị năng giả sớm quay lại căn cứ?” Chu Thụ Quang nhỏ giọng hỏi, quay qua bảo: “Cha, nếu chúng ta phái người ra ngoài không phải sẽ tổn thất lực lượng người của mình hay sao…”
Bây giờ đi ra ngoài gọi người về, nếu mấy binh lính phái ra kia bị sao chẳng phải sẽ tổn hao quyền lực của gia tộc mình à.