Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Ông chủ Phùng cảm thấy sau tận thế chưa từng có cảm giác khoan khoái dễ chịu như vậy. Trước kia, có ngày nào mà ông không phải ôm đầu giống như chuột chạy qua đường, trốn trốn tránh tránh đi ra ngoài cùng trở về. Cũng chỉ có hôm nay, hắn đi ở đằng trước, theo sau là bốn cô gái đẹp như tiên, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước chân tiến lên phía trước!
Có điều cũng có mấy người đỏ mắt đấy, chính mình không dám đến gần, nhưng để cho mấy đứa nhỏ nhà mình đi đến thay chính mình.
Đứa bé kia cũng là người thông minh, chạy trốn đến đây vô cùng nhanh, bổ nhào qua muốn ôm đùi Đường Nhược.
Ở tận thế, Đường Nhược đã luyện được tính cảnh giác, đứa trẻ bổ nhào đến như vậy, tốc độ của cô càng nhanh hơn tránh sang bên cạnh một bước, nhanh chóng mở ra tinh thần lực che chắn cho mình cùng các cô gái.
Đứa bé kia còn chưa bắt được Đường Nhược, liền chuẩn bị túm lấy áo lông của Phan Hiểu Huyên: – “Chị, chị ơi, bố thí chút gì ăn với ạ.”
Bốn người còn chưa kịp nói gì. Ông chủ Phùng một chân đá, đem tay đứa bé kia đá chỗ khác. Hắn kéo từ trong cái túi phía sau lấy ra một bộ áo lông ném qua: – “Đi đi đi, đừng cản đường các vị tiên nữ!”
Như vậy mới đúng là phố ăn mày, ở chỗ này bị đánh chết đều là đáng đời.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cho dù không có người lớn đến, nhưng có thể để đứa nhỏ nhà mình tìm đến.
Đứa bé kia thấy như vậy mà mình xin được một bộ áo lông, cũng đã vô cùng vui vẻ rồi, nói vài câu cám ơn rồi bỏ chạy mất.
Ông chủ Phùng nhìn xem chung quanh nói: – “Không có đứa nhỏ nào được đến nữa, bằng không đừng trách tôi đánh người ở ngay bên đường!”
Hắn mà nói thì không có người sợ hãi, nhưng chịu thua bốn cô gái sạch sẽ phía sau hắn, những người…kia muốn cho đứa nhỏ nhà mình đi qua xin xỏ, ngay lập tức bị hù dọa.
Ông chủ Phùng quay người nhìn lại, cười nói với Đường Nhược: – “Xin lỗi, mấy đứa nhỏ ở đây nếu không hù dọa thì sẽ không từ bỏ, bằng không tất cả bọn chúng đều quấn đến đây thì càng không xong.”
Bốn người Đường Nhược đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Có chút phiền toái đều là tự tìm lấy, đối với tình hình của Biên Hòa như vậy, các cô cũng không muốn nhúng tay vào. Nhiều khi, trong hoàn cảnh hiện tại, càng giúp càng rối, càng giúp càng đem nhóm người kia kéo đến khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thoáng chốc, mọi người đến trước một túp lều của một gia đình đang sống, hắn mời mọi người vào cửa sau, ở trong thùng gỗ vô cùng lớn kéo nó ra chỗ khác, sau đó từ bên dưới lấy ra mấy cái túi.
– “Mấy món này tôi bảo quản vô cùng tốt, tôi có bỏ long não bên trong chưa lấy ra.” Nói xong lấy từng bộ quần áo từ bên trong chiếc túi đầy bụi đem ra.
Những đồ này đều là tổ kịch trước đây chế tác, rất nhiều áo khoác bằng da, bên cạnh hắn có khoảng bảy tám bộ, có màu trắng, có màu xám, có màu đen, có màu cà phê, còn có vài bộ là của nam đấy.
Riêng khoản này đoán chừng phải tiêu tốn hơn mười vạn.
Hai người chị Tiết mỗi người chọn lấy một bộ, phần còn lại Phan Hiểu Huyên liền nói ngay: – “Chúng ta lấy toàn bộ!”
Đường Nhược mở to hai mắt: – “Nhiều như vậy, đều mua?”
Cô cũng không phải tiếc tinh hạch, so với những đội ngũ của người khác đi ra ngoài một ngày chỉ có thể đánh hai trăm, đội của bọn họ một ngày có thể thu thập hơn một ngàn. Nhưng nhiều quần áo như vậy kỳ thật cũng rất chiếm không gian.
– “Đúng vậy, trong đội chúng ta cũng có nhiều người ah, một người một bộ còn chưa đủ chia đây này”
Vừa nói như vậy lại có đạo lý, Đường Nhược cũng không hề xoắn xuýt, trực tiếp trả tiền.
Ông chủ Phùng cầm mấy trăm viên tinh hạch vui cười bay lên trời rồi, thừa dịp tài chủ vẫn chưa đi, hắn liền lấy trong rương những đồ vật có thể lấy ra đều đem ra hết: – “Cô gái trẻ, ở đây tôi còn có vài món bảo bối, các người có muốn nhìn một chút không?”
Đều đã đến rồi, cũng đã đi xa như vậy, đương nhiên có món gì đều lấy ra nhìn xem.
Đạt được sự đồng ý, ông chủ Phùng càng thêm tận hết sức lực, đem những đồ vật cất dấu đều lấy ra: – “Đây là một chuỗi hạt ngọc thật sự của vị vua thứ năm của nhà Thanh, đeo chuỗi ngọc này có thể hóa giải nguy cơ bảo vệ bình an, trước khi tận thế tôi mời một vị cao nhân bỏ ra một giá rất lớn mới có được, người bình thường tôi còn tiếc không muốn lấy ra.”
Việt Quốc rất tôn sùng phong thuỷ học, loại vật này có người tin có, có người không tin.
Bản thân xuyên không cùng Bạch Thất trọng sinh đều đã trải qua, ngay cả tận thế một vạn năm không xuất hiện giờ cũng đã đến, còn có gì có thể so đo nữa đây, Đường Nhược lấy ra nhìn nhìn, nói: – “Tốt, tôi lấy a.”
Ông chủ Phùng lấy bảo bối thứ hai là một chiếc áo giáp mỏng tơ vàng.
– “Áo này có thể đao thương bất nhập, thật sự là đao thương bất nhập đấy, công ty của chúng tôi bỏ ra mấy trăm vạn để làm đấy, dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để chế tạo, kỳ thật so với cổ đại chỉ có hơn chứ không kém đấy.” Có điều không có người thưởng thức, hắn cũng luôn luôn để đó. Hơn nữa còn một nguyên nhân trọng yếu, hắn không có dị năng, xem như đây là lá bùa bảo vệ tánh mạng của hắn.
Phan Hiểu Huyên không nói hai lời, từ trong không gian rút ra một thanh đường đao chém qua một nhát.
“Đinh” một tiếng, phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng chiếc áo giáo mềm mỏng kia vẫn hoàn hảo không hư hại chút nào.
– “Đồ tốt.” Chị Tiết cũng khen ngợi.
Đường Nhược cũng gật đầu: – “Cái này cũng lấy.”
Túi thứ ba các cô không chút hứng thú, đều là một ít ngọc khí, hơn nữa nhìn hình dáng, cũng chỉ mô phòng theo bộ dáng của cổ ngọc mà thôi.
Trước kia ngọc khí bổ ra nhiều hơn, cũng chưa từng thấy có cái nào có không gian giống như của mình, cho nên những thứ này… đều không cần.
Mua nhiều đồ đạc như vậy, bốn người đều không trả giá, ông chủ Phùng cứng đờ tiếp tục đem những đồ vật này đưa cho mọi người.
Một lần có được gần ngàn viên tinh hạch, ông chủ Phùng có cảm giác bản thân hoàn toàn có thể rời xa xóm nghèo này đi ra bên ngoài ở lại, hắn đem tất cả những gì còn lại đóng gói rồi nói:
– “Các cô gái chờ tôi với, tôi cùng các cô cùng nhau đi ra ngoài được không? Tôi muốn đem trả căn phòng này, tìm một chỗ tốt hơn, ở đây mỗi ngày đều chờ đợi trong lo lắng.”
Giàu cũng không dám một mình đi ra đường rồi, nơi đây là ngọn nguồn địa phủ, bọn đầu trâu mặt ngựa cái gì cũng có, chỉ sợ gặp phải bọn cướp, chính mình cũng không còn gì nữa.
Hắn đưa nhiều đồ đạc như vậy, mọi người cũng tiện đường, đi ra ngoài dẫn hắn theo mà thôi, nên cũng không từ chối.
Năm người lần nữa đi ra khỏi phòng, trận đánh nhau cũng đã thay đổi một nhóm người khác.
Phan Hiểu Huyên nhìn xem nói: – “Cũng không biết bọn hắn có phải quá rảnh rỗi hay không, mỗi ngày đều đánh nhau không thấy phiền sao.”
Đang nói, một người người đàn ông một cước đá bay một người đàn ông khác đến trước mặt mọi người. Toàn thân người đàn ông không có chỗ nào sạch sẽ, hắn giống như gấu đen ngã xuống đất, rồi ngay lập tức đứng lên chạy đến muốn tiếp tục đánh nhau.
Người đàn ông một cước đá bay hắn, cười một tiếng nói: – “Bành Chính Ninh, thứ người giống như rác rười như mày mà cũng muốn giành phụ nữ với tao? Hơn nữa, không phải tao muốn cùng mày đoạt, mà người phụ nữ của mày tự mình đưa đến cửa cho tao đấy. Có điều cũng như nhau, phế vật như mày, khó trách người phụ nữ kia không muốn.”
– “Mày!” Bành Chính Ninh tiến lên, thoáng chốc bị người đàn ông kia một cước đá trở về!
– “Bành Chính Ninh?” Chị Tiết nghe cái tên này, liền dừng bước xoay người, rồng nước trên tay đã đập xuống.
Dị năng cấp hai, tốc độ rất nhanh, uốn lượn không ngừng, tiến thẳng đến người đàn ông đang cười nhạo trước đó.
Người đàn ông là dị năng giả hệ sức mạnh, đối mặt vòi rồng nước như thế, phản ứng cũng rất nhanh, trực tiếp đưa hai tay giao nhau vừa đỡ, dùng mười phần lực lượng mới ngăn lại được công kích kia. Mặc dù trên người hắn không có gì đáng ngại, có điều cả người đều đã ướt đẫm.
Bành Chính Ninh bất ngờ nghe được giọng nói của chị Tiết, liền ngẩn cả người, mãi một lúc mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, khó khăn mở miệng: – “A… Hương, em… em chưa chết?”