Tận Thế Song Sủng

Chương 16: Chương 16: Qua Đêm




Không gian đã không còn chỗ chứa cây con nữa, lại mang theo rất nhiều hạt giống, hai người mới đi ô-tô đuổi tới nội thành.

Cũng không phải là nhất định phải về nhà ở nội thành kia, nhưng bây giờ bọn họ còn chưa thức tỉnh dị năng, mà nội thành còn có nhóm cảnh sát vũ trang đông đúc, bọn họ theo bản năng cho rằng nội thành an toàn hơn địa phương xa lạ này.

Đến lúc tiến vào cây cầu duy nhất qua sông lớn để vào nội thành, lại nhìn thấy rất nhiều cảnh sát vũ trang mang theo súng lớn canh gác ở nơi này.

Phía trước rất nhiều đoàn xe xếp hàng đang đợi kiểm tra.

“Chắc là đóng cửa thành phố đây.” Bạch Thất nói một câu.

Đường Nhược cầm lấy ống nhòm nhìn một đầu cầu kia: “Rất nhiều rất nhiều xe, ngăn toàn bộ ở nơi đó. Cũng không biết bao giờ mới có thể đến phiên chúng ta.”

Bạch Thất nhìn đồng hồ, hiện tại đã chừng ba giờ chiều, nhưng xem tình huống xếp hàng trước mặt này, tới phiên bọn họ vào nội thành cũng phải mất ba giờ.

Trời tận thế bốn giờ chiều đã tối rồi, Zombie sơ cấp e ngại ánh mặt trời, sẽ ẩn núp ở chỗ có bóng tối.

Một khi đến ban đêm, những người bị cảm nhiễm chịu không nổi nữa sẽ biến thành Zombie, lại có Zombie từ trong bóng tối đi ra, cho dù hai người có dị năng cũng không thể bảo đảm an toàn, huống chi hai người cũng không có dị năng, hơn nữa còn có thể đến lúc lại phát sốt.

Bạch Thất quyết định thật nhanh lập tức quay đầu rời đi, nếu không phía sau có xe nữa tới đây, xe của mình bị ngăn ở giữa, đoán chừng ngay cả quay đầu cũng không được.

Đường Nhược thấy anh quay đi hướng khác, không khỏi hỏi: “Chúng ta phải qua đêm ở đâu đây?”

Bạch Thất nói: “Tìm nơi thích hợp, nhân khẩu không thể quá đông đúc, phòng ốc nhìn qua phải bền chắc.”

Đường Nhược gật đầu, lập tức cầm lấy ống nhòm tìm kiếm nhà ở.

Nửa giờ sau, hai người đến một nhà hát rất lớn.

Nhà hát mới xây, có lẽ còn chưa chính thức mở cửa nên tất cả ghế đều che vải bảo vệ màu trắng.

Bạch Thất cầm lấy đèn pin, mang theo Đường Nhược tìm được một cái cửa nhỏ phía trước hậu trường tầng hai, đây là một phòng hóa trang, ở tận cùng bên trong hậu trường tầng hai, dựa theo tình huống này mà xem, gian phòng này nhìn qua coi như là bí mật nhất, an toàn nhất.

Cửa mở ra, bên trong cũng chỉ rộng có 10m², trừ đi một cái bàn trang điểm, còn có phòng thay đồ chừng 3m­2 cùng một cửa sổ lớn 1m2 trên tường.

Sau khi hai người tiến vào, Bạch Thất trực tiếp khóa cửa lại, chuyển bàn trang điểm ra sau để chặn cửa.

Đường Nhược lấy ra đèn dã ngoại năng lượng mặt trời treo trên giá áo ở phòng thay đồ. Bật lên một cái, cả gian phòng đều sáng rực.

“Hãy qua đêm ở nơi này đi, có lẽ còn phải ở thêm vài đêm nữa.” Chuôi xẻng công binh của Bạch Thất đặt ở trên bàn trang điểm, chỉ chỉ phòng thay đồ, “Cô có thể vào bên trong rửa mặt.” Sau đó anh lại đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút.

Nơi này cao hai tầng lầu, cho dù phía ngoài thật sự phát hiện nguy hiểm gì khó mà ngăn cản, nhảy xuống từ nơi này cũng sẽ không phát sinh gãy chân gãy tay ngoài ý muốn gì.

Hai bên đều có thể lui có thể phòng là quy tắc chọn lựa chỗ ở khi ra ngoài của thợ săn sau tận thế.

Hiện tại trời đã tối đen, bên cạnh nhà hát không có khu dân cư, nhưng có rất nhiều khu làm việc của chính phủ. Bạch Thất cũng không thể bảo đảm nơi này không có Zombie.

Hiện tại Đường Nhược cũng không thấy trên người dính dớp, cả ngày hôm nay các cô cũng chỉ giết một con Zombie, tuy nói cô không cảm giác được trên người có gì khó chịu nhưng thấy bụng đã đói.

Lấy chăn và nệm ra, để Bạch Thất trải giường chiếu, Đường Nhược kê hai băng ghế của phòng hóa trang chung một chỗ làm cái bàn, dọn bữa tối lên phía trên.

Chỗ này quá nhỏ, bày biện đồ đạc một chút mà đã chật kín cả gian phòng.

Buổi trưa bọn họ ăn ở trong nhà kính, khi đó tinh thần tập trung cao độ, cũng không ăn cơm tử tế, hai người gặm bánh bao với nước cho xong chuyện. Mà bây giờ đã bốn giờ chiều, trời đã tối đen lại. Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mưa ở bên ngoài.

Bạch Thất trải xong giường, đã thấy Đường Nhược cũng đã dọn xong cơm tối.

“Bên ngoài trời mưa sao?” Đường Nhược gọi Bạch Thất đến ăn cơm tối.

“Ừ, xem ra còn lâu mới tạnh.”

Sau trận mưa này, bệnh độc sẽ khuếch tán mạnh mẽ hơn, bởi vì nguồn nước đều hoàn toàn bị ô nhiễm.

Phòng thí nghiệm trong căn cứ của đời trước đã nói, người bình thường không thể thức tỉnh dị năng nhưngbởi vì trong không khí ở tận thế có rất nhiều mầm bệnh độc không nhìn thấy được bằng mắt thường, những thứ bệnh độc này theo không khí đi vào thân thể con người, cải tạo thân thể con người đến mức độ nhất định.

Sau khi cải tạo thành công, dưới sự kích thích đặc thù sẽ thức tỉnh dị năng, lần lượt phát sốt, nếu không thành công, thứ nhất tạo thành người bình thường có kháng thể phổ thông, nếu không biến thành người có dị năng cũng sẽ không biến thành Zombie. Thứ hai, sức chống cự thấp sẽ trực tiếp biến thành Zombie .

Dĩ nhiên, nếu là người có dị năng hay người bình thường bất hạnh bị Zombie cắn hoặc bắt được, cũng sẽ bị lây thành Zombie như cũ.

Cơm tối là súp xương củ cải, ngư hương nhục ti*, dưa leo trộn, rau cần xào đậu phụ khô.

*Ngư hương nhục ti: một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên, nói nôm na đó là món gồm có (tạm gọi là) nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.

Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá.

Dùng xong cơm tối, Bạch Thất đã bảo Đường Nhược lên giường ngủ. Đường Nhược không hiểu, Bạch Thất giải thích nói: “Ngày hôm qua cô cũng phát sốt rồi, hôm nay vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”

Đường Nhược ngơ ngẩn, suy nghĩ một chút lại có chút cao hứng: “Không phải nói phát sốt là sẽ thức tỉnh dị năng ư, nói như vậy tôi cũng thức tỉnh dị năng?”

Bạch Thất thật ra thì cũng không muốn đả kích cô: “Trừ thức tỉnh dị năng, còn có thể biến thành Zombie, hai cái chọn một, ước chừng một phần trăm cơ hội có thể thức tỉnh dị năng.”

Đường Nhược: “. . . . . .”

Cái tỉ lệ đào thải này, quả thực quá hung tàn.

Vì không để mình vừa xuyên qua liền trở thành một thành viên trong đại quân Zombie, buổi tối vẫn nên đi ngủ sớm một chút!

Người ở trong bóng tối nên thính giác càng thêm nhạy bén, đối với tiếng gầm thỉnh thoảng vang lên của Zombie bên ngoài, cùng với tiếng sấm đánh liên miên trong trời mưa lẫn lộn một chỗ, Đường Nhược ngồi ở trên giường không nhịn được co cổ lại, “Cái kia. . . . . . Bạch Ngạn. . . . . . Không phải anh cũng sắp phát sốt à, không bằng bây giờ cũng đi ngủ luôn đi.”

Lúc này mấy thứ tiết tháo, trinh tiết, nhân sinh quan hết thảy đều vứt hết đi, vừa nghĩ bên ngoài toàn bộ đều là những thứ quái vật kia, cả người đều không khỏe rồi.

Nhìn nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Bạch Thất, đột nhiên Đường Nhược có cảm giác vô cùng an toàn.

Zombie cùng anh đẹp trai, tất nhiên muốn lựa chọn đẹp trai.

Bạch Thất đang nhìn xuống cửa sổ rồi xoay người nhìn Đường Nhược đang bất an còn vô cùng lúng túng, khóe miệng anh vẽ ra một đường cong: “Được.”

Kiếp trước anh chưa bao giờ hưởng thụ qua tư vị được người khác chiếu cố, nên anh cũng không nghĩ đến việc đi chiếu cố người khác.

Nhưng thật ra thì, một người sống đơn độc trong tận thế cũng rất tịch mịch.

Có người cùng giúp đỡ, cảm giác này cũng rất không tệ.

Đường Nhược thấy anh nhìn mình, cảm giác trên mặt hơi nóng lên, để che dấu lúng túng, không thể làm gì khác hơn là từ không gian lấy ra hai cốc sữa đậu nành hạch đào đưa tới: “Buổi tối trời rất lạnh.”

Nguyên nhân bởi vì kiếp trước bị bệnh mà chết cho nên Đường Nhược rất chú ý đến những thứ chăm sóc sức khỏe, cô làm rất nhiều đồ uống nóng đặt ở trong không gian, tùy thời lấy ra.

Bạch Thất nhận lấy sữa đậu nành, hai tay đặt trên cốc, trong đồ uống nóng lộ ra mùi táo đỏ nồng đậm, còn mang theo vị ngọt của hạch đào. Hiện giờ thế giới anh đang ngồi, dường như hoàn toàn ngăn cách với tận thế rét lạnh, tàn bạo bên ngoài kia.

Nhìn Đường Nhược đặt cốc sữa đậu nành đã uống xong ở đầu giường, ánh mắt tiểu tâm dực dực* mang theo chút khẩn cầu nhìn anh, Bạch Thất mỉm cười đứng lên: “Yên tâm đi, bọn chúng không lên nổi tầng hai.”

*tiểu tâm dực dực : e dè, cẩn thận từng li từng tí

Trời cao đối với anh cũng không tệ, để cho anh mang theo ký ức của kiếp trước sống lại một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.