Tận Thế Song Sủng

Chương 207: Chương 207: Quả nhiên là một nhân tài




Khuôn mặt Chu Thụ Quang nhăn nhó, tim phổi cũng gần như sắp nổ tung. Hắn che ngực, cảm thấy mặt mình bị đánh vang lên tiếng ba ba ba, trên mặt nóng hừng hực, tưởng chừng như là bị lửa đốt vậy.

Khi nãy còn nói đám Bạch Thất ở biệt thự mạo xưng là trang hảo hán, ngay lúc này lại thật sự bị người ta phản bác lại. Mà mấy người bọn họ diễn kịch, người xướng người diễn trò…Giống như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ hắn, sừng sững chặn ngang họng khiến hắn không nói ra được lời nào.

Hắn còn có thể nói gì, nói mình thật sự không có tiền, là mạo xưng hảo hán?

Hay là nói, tôi cố ý chế giễu anh trước mặt nhiều người như vậy, anh làm gì được tôi?

Hai điều đó, hắn đều không thể nói!

Trưởng quan chấp hành vì không thể đáp ứng được chuyện đơn giản nhất là bột mỳ mà trong quân đội mất đi chữ tín.

Cha hắn lần này phái ra ngoài, chính là để lôi kéo lòng người, cho nên, nếu như không thể đáp ứng cho bọn họ, nói rằng hắn chỉ là đến đùa giỡn một chút mà thôi, thì sẽ khiến hắn trở thành người vô tình vô tín.

Quyết định thật nhanh, Chu Thụ Quang cắn răng, nói từng chữ từng chữ:”4000kg bột mỳ mà thôi, tôi ký!”

Lại tới tới lui lui kéo xuống, hắn cũng sợ Bạch Thất thật sự có bản lĩnh kia, lại khiến cho hắn ở trước mặt mọi người lập ký kết đến ba năm. Nếu như thật sự bị kéo dài đến ba năm cứu tế, vậy thì thật là…

Nhưng bây giờ, hắn thật lật thuyền trong mương sao!

Đâu chỉ là trộm gà không thành mất nắm gạo, quả thật là trộm gà không thành còn ném đi một cái thùng gạo!

” Lý phó quan, cầm bút tới đây cho tôi!”

Lý phó quan bên cạnh Chu Thụ Quang mơ hồ nhìn vẻ mặt Bạch Thất có chút kiêu ngạo, quả thật là nghe cũng muốn ngớ ngẩn luôn.

Lấy đạo đức nhân nghĩa ràng buộc như vậy khiến cho người ta á khẩu không trả lời được, còn phải vỗ tay tán dương, quả thật là tìm không ra được người thứ hai.

Vừa bị Chu Thụ Quang gọi như vậy, Lý phó quan phục hồi lại tinh thần, vội vàng móc bút ra từ trong túi áo, nhìn trưởng quan nhà hắn đang mặt mũi đỏ bừng đến lửa cũng muốn phun ra ngoài, hắn run rẩy đưa tới, lẩm bẩm nói: “Chu thiếu à, ngài nghĩ lại đi.”

Nếu như ký một hiệp ước mất quyền lợi như vậy, khi trở về bọn họ sẽ bị Chu Tướng đánh chết mất.

Trong mắt Chu Thụ Quang bắn ra tia lửa, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy bút Lý phó quan đưa tới, ký tên mình xuống.

Đúng lúc ấy, Hồ Hạo Thiên cùng một đoàn người từ trên lầu bên kia đi xuống, nhìn thấy Chu Thụ Quang đang trả giấy lại cho Bạch Thất, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì thế, mấy người đang làm gì đó?”

Bạch Thất thu tờ giấy, liếc nhìn chữ tên kia một cái, chậm rãi đưa cho Hồ Hạo Thiên, nói: “Không có gì, Chu thiếu thấy chúng ta không đủ ăn, đặc biệt tặng cho một ít bột mỳ, thấy chúng ta không tin, còn hiên ngang lẫm liệt muốn viết biên nhận làm chứng.”

Chu Thụ Quang: “…”

Cái lời nói dối này, răng Chu Thụ Quang đều bị cắn nát luôn rồi. Vốn tưởng rằng Bạch Ngạn là một kẻ ngu ngốc không biết gì, trái lại không nghĩ rằng lại khiến mình tự lộ ra ngu xuẩn.

“Ồ”. Cả đoàn người kia cùng Hồ Hạo Thiên nghe được câu này ngược lại đều sửng sốt.

Không thể nào, Chu Thụ Quang sao lại tốt bụng như vậy?

Đương nhiên Hồ Hạo Thiên không tin Chu Thụ Quang lại tốt bụng như thế, anh nhận lấy tờ giấy trên tay Bạch Thất xem một chút.

Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, lại thấy Chu Thụ Quang đầy vẻ không cam lòng ký tên, ánh mắt Hồ Hạo Thiên sáng lên, chớp mắt một cái vẻ mặt liền thay đổi, kéo kéo cánh tay Chu Thụ Quang, nói: “Chu thiếu, ngài quả nhiên là trụ cột của nước nhà, Hồ mỗ tôi bội phục bội phục, cực kỳ bội phục! Có điều…”

Anh đảo đảo mắt, lại chớp mắt một cái lau lau mặt, dáng vẻ như biểu lộ ‘ Nói thêm nữa cũng là nước mắt’, lại nói, “Chu thiếu, có lẽ ngài cũng thấy, chúng tôi bây giờ nghèo đến nỗi cả những thứ đồ gỗ này cũng không bỏ qua… Ài, Chu thiếu, nếu ngài nhân nghĩa như vậy, vậy thì tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, hay là cứu trợ thêm hai tháng bánh bao chay cho chúng tôi nhé!”

Chu Thụ Quang: “…”

Đoàn người các anh đều như nhau.. Khả năng không biết xấu hổ quả thực đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, quá nhuần nhuyễn.

Tổ sư nhà nó!!!

Lúc đó, tại sao hắn lại ngu xuẩn như vậy, còn cho rằng bọn họ sẽ không nhịn nổi mà tức giận tranh cãi với hắn chứ. Điều này hoàn toàn không giống với đám nhà giàu trước kia hắn từng chơi cùng.

Nhìn Chu Thụ Quang mặt mày xanh mét, thiếu chút nữa muốn nôn ra ba lít máu, Hồ Hạo Thiên cười một cách sảng khoái, anh lấy cùi chỏ đụng Bạch Thất một cái: “Cậu lấy cớ ở đâu khiến hắn phải phun ra nhiều bột mỳ như vậy.”

Như đoàn người của Bạch Thất, tốc độ vơ vét so với nhóm của anh cũng nhanh hơn mười phút. Mười phút ngắn ngủi kiếm được 4000kg bột mỳ, điều này đúng là quá tuyệt vời, quả là trước đây không có, sau này càng không có người thứ hai.

Bạch Thất cười nhạt một tiếng, nắm tay Đường Nhược rời khỏi:” Là cậu ta cố ý đưa mặt tới cho tôi đánh, tôi không đánh chẳng phải là cô phụ ý tốt của cậu ta sao?”

Hồ Hạo Thiên: …”

Phan Đại Vĩ nhìn đôi vợ chồng nhỏ rời đi, rướn cổ lên giải thích cặn kẽ cho Hồ Hạo Thiên: ” Ôi, Chu thiếu đó bản thân trẻ tuổi khí thịnh, cho rằng Tiểu Bạch sẽ là người dễ kích động thiếu kiên nhẫn, nên phun ra hai câu nói khó nghe, tưởng rằng Tiểu Bạch sẽ nuốt không trôi cục tức này, cùng cậu ta đấu miệng, ai ngờ lại tự khiến mình tức hộc máu, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới Tiểu Bạch lại có thể lợi hại như vậy.”

Không phải chỉ có cái miệng nhiều người nung chảy vàng, từng bước từng bước dẫn quân vào hũ, rồi khiến hắn phải viết biên nhận làm chứng. Mà ngay cả tính toán những thứ con số nhỏ lẻ kia, đến ông đều muốn vỗ tay tán thưởng đấy.

Tận thế rồi, mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền? Như mấy ngàn cân bột mỳ trắng lóa đó mới là thật sự là tiền.

Hiển nhiên là Bạch Thất hiểu rõ đạo lý này, mới có thể ngay từ đầu bình tĩnh không thôi lấy đôc trị độc.

Thằng nhóc Bạch Ngạn này, có thể đủ tính toán, đủ ẩn nhẫn, đủ lão luyện, đủ khôn khéo, mai sau tiền đồ đều có đủ đấy!

Chu Minh Hiền chưa từng thấy qua dáng vẻ uy phong của Bạch Thất, tối đa anh ta chỉ thấy Bạch Thất vô cùng tự tin kéo mình vào đội ngũ, hôm nay Lưu Binh cùng ở bên, tất nhiên anh ta sẽ đi hỏi thăm Lưu Binh xem chuyện gì vừa mới xảy ra.

Lưu Binh dùng thời gian mười phút, dùng lời nói cuồn cuộn vạn dặm kể lại Bạch Thất cùng mưu kế giống như mò kim dưới đáy biển, cũng ngớ ngẩn luôn.

” Không hổ là Tiểu Bạch.” Lưu Binh dừng lại nói, ” Trước tiên nghĩ ra cách dùng dư luận để công kích Chu gia, sau đó một đao đánh gục Hạ Kiệt, giờ lại một lần nữa được chứng kiến anh ta nở nụ cười đánh mặt, tôi cảm thấy, nếu ai cùng Tiểu Bạch làm kẻ thù, khẳng định chết rất thảm…”

Cậu ta nói xong, tất cả các đội có liên quan đang nghe chuyện đều run lên.

” Đúng vậy, cũng may người biến thái như vậy là đồng đội của chúng ta.”

” Còn là một đồng đội rất nghĩa khí.”

“Thật ra, có đồng đội biến thái như vậy, thật sự rất tốt.”

” Đâu chỉ rất tốt, quả quá thoải mái! Có Tiểu Bạch, chúng ta đâu cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác nữa!”

Ở một bên kia, xem xong cả vở kịch này rồi, binh lính cũng đều kinh hãi.

” Chu thiếu lần này vẽ mặt không thành ngược lại bị người đánh mặt, chỉ sợ sẽ không hiền lành như vậy đâu?”

” Nhưng Chu thiếu lần này đúng là đáng đời, ai bảo hắn tự tìm xui xẻo chứ.”

” Trong đoàn đội Tùy Tiện thì người tuổi trẻ kia quả nhiên là một nhân tài, chỉ đơn giản liền bức Chu thiếu thành bộ dáng như thế.”

” Đúng vậy, không hổ là người nối nghiệp Tiền Tướng muốn ra sức bồi dưỡng.”

Trưởng quan Tiền Tướng phái ra ngoài quét mắt qua, khiến những người đang thảo luận việc này đều ngậm miệng.

Những lời này có thể âm thầm nói, nhưng lại không thể để cho Chu gia nghe được, bằng không thì cái mâu thuẫn này sẽ nổi lên đấy.

Những trưởng quan trung lập khác nhìn sang bên kia cách đó không xa, Bạch Thất đang lấy sữa chua từ trong túi vội vàng đưa cho Đường Nhược, còn bên đối diện kia Chu Thụ Quang đang tức giận chửi bới phó quan, trong lòng đều có tính toán.

Người nối nghiệp Tiền Tướng muốn bồi dưỡng, quả nhiên như lời bọn họ nói, là một nhân tài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.