Tận Thế Song Sủng

Chương 250: Chương 250: Rung động tuyệt diễm




Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Cố Úc Trạch lúc đó đang hút thuốc lá không khỏi há hốc miệng ra, ngay cả thuốc lá trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng không biết, trong con ngươi màu đen của hắn chỉ còn lại bóng dáng của Đường Nhược.

Trong đôi mắt trở thành ánh sáng rực rỡ.

Áo khoác màu cà phê kia bị gió thổi lên, khi ánh mặt trời chiếu xuống, hòa vào với ánh nắng màu vàng trên cao. Bóng dáng bên trên tường thành kia cùng ánh mặt trời như hòa vào một thể, ánh mặt trời chiếu nghiêng, cả người cô gái đó như hoa trong gương, như trăng trong nước, như hoa mùa xuân, như ánh trăng mùa thu…

Rung động tuyệt diễm!

Đây phải là một từ xinh đẹp thế nào.

” Chị Đường thật sự đẹp như thần tiên vậy, thật là lợi hại!”

Tiểu Y há hốc miệng, cũng nhìn đến ngẩn cả người, cậu thật sự không nghĩ rằng Đường Nhược lại có thể lợi hại như vậy, có thể “Bay thẳng” lên như thế ngay lúc này, đám người có dị năng kia hầu như đều không có khả năng đó!

” Rốt cuộc là cô ấy đã làm thế nào?” Người đàn ông cường tráng trong đoàn đội Độc Bộ hỏi những người khác.

Đã làm thế nào?

Có người ngẩn ngơ trả lời: “Mọi người đều nói là giẫm lên bóng nước!”

Đúng vậy, chẳng qua là giẫm lên bóng nước mà thôi.

Cũng là dị năng mà thôi, không có gì lớn cả.

Thế nhưng, đổi lại là hắn, đừng nói là giẫm lên bóng nước… Ha ha, dù có là bóng da, cũng giẫm không quá độ cao 2 mét.

Bên này, Đường Nhược không biết rằng bản lĩnh giẫm lên bóng nước của cô đã dẫn tới sóng to gió lớn, câu nói đầu tiên khi cô đi lên đương nhiên là thuyết phục binh sĩ bên cạnh: ” Sĩ quan, các anh không thể nổ súng xuống bên dưới được, nếu còn tiếp tục nổ súng, hỗn chiến phía dưới thật sự sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa, tình huống bây giờ đã rất xấu, điều trụ sở muốn không phải là xảy ra nội chiến, mà là quân đội cùng những người có dị năng đoàn kết chống lại sự tấn công của Zombie triều!”

Đội trưởng đội súng bắn tỉa thấy Đường Nhược nói như vậy, lại thấy những dân chúng của trụ sở ở bên dưới đang ngẩng đầu lên nhìn kia, đều là một vẻ mặt sùng bái.

Vừa mới bị khiếp sợ bởi hình ảnh vừa rồi, nên lúc nói chuyện cũng có chút không được lưu loát: ” Việc này, vị tiểu thư này… Nếu tình hình phía dưới không có hỗn chiến, đương nhiên chúng tôi sẽ không bắn, sứ mạng của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn của trụ sở, duy trì trật tự trong trụ sở…”

Đường Nhược nhìn xuống bên dưới một chút, không xác định hỏi: ” Mọi người đừng đánh nữa”

Tiểu đội trưởng nói: “Bọn họ không náo loạn, chúng tôi tất nhiên sẽ không bắn.”

Bọn họ cũng không phải là loại người có sở thích biến thái, thích chơi CS bắn đầu người.

Đường Nhược hướng xuống đám người đang kích động bên dưới, đi thẳng vào mục đích: “Những người có dị năng ở bên dưới, mọi người cũng đừng đánh tiếp nữa, giờ là lúc trụ sở đang đối mặt với hiểm nguy, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực, chứ không phải ở chỗ này xảy ra nội chiến. Có câu ‘môi hở răng lạnh’, nếu như trụ sở không còn nữa, toàn bộ chúng ta sẽ không còn nơi để sinh sống, giờ đây tình hình đất nước đã như vậy, lẽ nào mọi người cam lòng phá hủy đi cảng tránh gió cuối cùng đã vất vả tạo dựng lên sao?”

Tất cả mọi người đều đứng đấy ngẩn ngơ, nghe Đường Nhược nhô đầu ra nói chuyện, nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô ở trên tường thành bị gió thổi lên, nhìn đôi môi của cô đóng đóng mở mở, toàn bộ đều im hơi lặng tiếng.

Ngay cả đám người Phan Hiểu Huyên, Dương Lê cũng nhìn đến quên cả sự căng thẳng vừa rồi của mình.

Lúc này, một là không có dị năng phóng loạn lên, hai là không có đạn bay tứ tung, ba là đám người không còn tức giận nữa, các cô cũng cảm thấy yên tâm.

Đường Nhược vẫn tiếp tục nói: “Người nhà của mọi người ở bên ngoài đương nhiên trụ sở sẽ không bỏ mặc không quan tâm, hiện tại là thời khắc nguy cấp sồng còn của trụ sở, tất cả mọi người đều là trụ cột của đợt Zombie triều lần này, trụ sở tuyệt đối sẽ không bỏ rơi! Nhưng giờ mọi người tập trung ở nơi này chen nhau ra ngoài, sẽ chỉ gây thêm áp lực cho cửa Nam mà thôi, mọi người hãy chờ một chút, người chủ trì của trụ sở đang trên đường tới đây, chờ bọn họ tới rồi chúng ta mới hỏi rốt cuộc dự tính như thế nào cũng không muộn.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong trẻo, còn có chút mềm mại riêng biệt của thiếu nữ.

Thanh âm như vậy tuyệt đối không phù hợp để diễn thuyết, cho dù tiếng phổ thông có chuẩn mực cỡ nào, vẫn không thích hợp để đứng ở nơi cao như trên tường thành này nói chuyện.

Nhưng bên dưới lại không có một người nào cười nhạo cô.

Tất cả mọi người đều im lặng đứng đó.

Hình ảnh yên tĩnh như vậy khiến cho Đường Nhược vốn đã quên đi vẻ hồi hộp, lại có một chút căng thẳng lên.

Vừa rồi không tự chủ được mà bay lên tường thành như vậy chỉ là hành động theo bản năng để ngăn cản trận ác chiến sai lầm này, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất mà thôi.

Cho nên, sau khi tất cả mọi người bừng tỉnh lại đều nhìn cô chằm chằm, nếu nói không căng thăng là giả.

Lúc này đám người tập trung đông đảo, Phương Thanh Lam cũng là một người trong số đó, thân là một nhân viên tình báo của trụ sở, giờ phút này sao có thể không có anh ở đây được.

Thời điểm vừa rồi khi tất cả mọi người vẫn đang ngẩn người, anh lại có thể hết sức chuyên nghiệp, lấy máy quay ra ghi lại toàn bộ quá trình Đường Nhược ‘Bay tường’.

Nhận thấy lúc này xung quanh cửa thành toàn bộ đều lặng im như tờ, từ từ kéo gần tiêu cự trong máy quay, lại càng nhìn được rõ ràng nét mặt đang căng thẳng của Đường Nhược ở bên trên kia.

Nên anh lấy tay che máy quay lại, giơ thẳng tay lên rồi hét lớn: “Nữ thần! Chúng tôi đều nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!”

Một tiếng này vang vọng trong lòng mọi người, toàn bộ mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nghe? Hay không nghe?

Ủng hộ? Hay không ủng hộ?

Có điều,nữ thần này quả thật là một câu cũng không nói sai.

Bay thẳng lên như vậy, dung mạo như vậy, lòng nhiệt tình ngăn cản đạn đã bắn ra, phản đối cuộc chiến bên trong trụ sở như vậy…

Tất cả cô gái ở chỗ này, có ai có thể làm được?

Liệu ai có thể tạo ra một bức tranh nước chảy mây trôi như vậy?

” Nữ thần, chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!” Dương Lê và Phan Hiểu Huyên ngay lập tức kịp phản ứng, cũng tiếp nối để xoa dịu tình hình.

” Nữ thần, chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!” Câu tiếp nối thứ ba chính là tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện.

Phương Thanh Lam có người bạn đang đứng bên cạnh, hắn vỗ vai kêu người bạn đó nói tiếp. Người đó dù đã mặc quần áo thật dầy, nhưng cả bả vai lại bị đập đến đỏ cả lên, không còn cách nào, hắn đành phải vỗ bên người bên cạnh tiếp tục nói những lời này.

Ba người có thể thành hổ!

Có một người tiếp nối thì có người thứ hai, có đám thứ nhất tiếp nối thì có đám thứ hai…

Sau cùng, phần lớn mọi người ở phía dưới đều không ngừng hô to: “Nữ thần! Tất cả chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!”

” Các cậu nói…” Cố Úc Trạch nhìn Đường Nhược đang đứng trên tường thành trước mắt, nét mặt có vẻ lúng túng, giọng nói cũng có chút mờ mịt: ” Nếu bây giờ tôi lên tường thành trực tiếp hôn cô ấy một cái, có phải là sẽ chứng minh được với toàn bộ người trong trụ sở rằng cô ấy là của tôi không?”

Đoàn đội Độc Bộ: “…”

Nghĩ đến lần trước khi ở chung một chỗ trong biệt thự, Bạch Ngạn đánh nhau với Cố Úc Trạch, lại nghĩ nghĩ đến cái lão cáo già Hồ Hạo Thiên trong đoàn đội đó.

Đoàn đội Độc Bộ nghe thấy đội trưởng nhà mình nói câu này thì hoảng sợ, cả người… Không phải, là cả đoàn đội đều thấy không xong rồi!

Đội trưởng đây là muốn, muốn chết sớm sao

Nhất định ngàn vạn lần phải ngăn cản!

” Đội trưởng anh ngàn vạn lần phải giữ được sáng suốt.”

” Đội trưởng anh ngàn vạn lần phải giữ được tĩnh táo.”

” Đội trưởng, anh đến đây hít đất mấy cái đi, sau đó giữ tâm trạng thoải mái.”

” Đội trưởng, tương lai tốt đẹp như vậy, anh không thể u mê không chịu tỉnh ngộ.”

Cái tên Bạch Ngạn đó là kẻ cay độc bụng dạ đen tối, cay độc rất lợi hại, nếu như đội trưởng nhà mình lại có ý đồ nữa, hai lần phạm phải…

Biệt thự không có ở là chuyện nhỏ, chỉ sợ đoàn đội sẽ bị diệt!

Nghĩ thôi đã cảm thấy đây sẽ là một cảnh tượng khủng bố cỡ nào.

Cố Úc Trạch lại chằng thể tỉnh táo nổi.

Bây giờ trong đầu của hắn chỉ toàn là hình bóng của cô, trong đầu đều là giọng nói trong trẻo khi diễn thuyết của cô.

Nếu như người gặp cô sớm một chút là hắn, mà không phải là tên Bạch Ngạn đó thì cục diện bây giờ có phải sẽ không giống thế này không?

Mỗi người đàn ông nhìn thấy cô gái mình thích lại là hoa đã có chủ, đều hận rằng gặp nhau quá muộn, đều thể không tránh khỏi mà muốn hỏi một câu như vậy.

Nhưng mà, kết quả ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.