Edit: Minh Nguyệt Beta: Sakura “Tiểu Nhược, cậu nghĩ quá nhiều.” Phan Hiểu Huyên trái lại giáo dục Đường Nhược: “Tâm động không có nghĩa là thích và yêu. Tâm động chỉ là bước đầu tiên của thích, ít nhất các phương diện của hắn đều vừa mắt mình thì tâm mới động. Nếu như hiểu rõ về sau càng thêm động tâm vậy là thích rồi. Nếu như cùng người đó trải qua những chuyện khắc cốt ghi tâm thì đã là yêu, từng bước một, hiện tại không gấp. Hơn nữa hắn ở bên ngoài dốc sức làm nửa năm đã mang về hơn mấy nghìn dị năng giả rồi, nếu quả thật giống như Chu Thụ Quang thì thế nào cũng có một người bạn gái hoặc mập mờ với ai đó nha. Nhưng mà người ta không có, cho nên hắn không phải là loại người như Chu Thụ Quang.”
Đường Nhược tiếp tục được khuyên bảo tận tình: “Có đôi khi tâm động cũng là một loại ảo giác, cậu chỉ thưởng thức anh ta thôi, mà không phải là yêu thích. Yêu thích một người phải hiểu các mặt của người đó mới tốt, không thể làm việc lỗ mãng.”
“Ai nha, tiểu Nhược rõ ràng cậu có được tình yêu hoàn mỹ lại còn giảng giải kinh nghiệm. Cậu và tiểu Bạch lại không trải qua chuyện gì thực sự khó khăn, cho nên cậu không phải ngập tràn trong lãng mạn sao, như thế nào lại một bộ dạng tình thánh đau khổ, quá không thực tế.”
Được rồi, hôm nay cô gái này cái gì cũng không nghe rồi, cho dù có nói tiếp thì Phan Hiểu Huyên vẫn không nghe vào.
Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp.
Tuổi dậy thì lần đầu gặp gỡ thấy hoàn hảo, làm sao có thể đủ để xóa đi ‘Cái nhìn đầu tiên’ trong mắt Phan Hiểu Huyên.
Không biết Diệp Thánh Luân là thật, không biết trong lòng hắn tính toán cũng là thật, nhưng Phan Hiểu Huyên nói cũng không thể là nói sai.
Yêu đương lúc ban đầu không phải dựa vào ‘Cái nhìn đầu tiên’ để bắt đầu sao.
Nếu như lần đầu tiên bạn thấy người kia mà không được thì sau này còn có thể diễn ra những chuyện tiếp theo sao.
Dùng sức nhai, hai người đã ăn xong nhưng vẫn chưa thấy Điền Hải đến.
Đường Nhược thờ dài vẫn quyết định sau khi trở về sẽ nói chuyện với cậu.
Một người con trai về sau còn muốn trử thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không thể chì cần ở yên một chỗ mà hoang mang lo sợ. Hoặc kiên trì tới cùng hoặc buông tay cũng muốn cậu đưa ra câu trả lời.
Về sau Phan Hiểu Huyên cũng không quên mục đích tới đây trước khi đi cũng muốn hỏi Trương Lực về Vệ Lam và Chu Thụ Quang một lần.
Lúc ấy sâu đấu kỹ vừa mới thành lập, Trương Lực cũng biết rõ chuyện này một năm một mười, không để lộ chút thiếu sót nào nói ra tất cả.
“Lúc ấy nghe nói hai người vì một người phụ nữ trên sân đấu kỹ đánh nhau.” Trương Lực bắt đầu nhớ lại tình hình khi đó, “Vệ Lam nói Chu Thụ Quang là người phụ trách chấp pháp của căn cứ, lại ở trong tù làm dụng hình phạt riêng ức hiếp đối với phụ nữ. Mà Chu Thụ Quang thì nói Vệ lam là đồ cặn bã, không xứng làm chức thiếu úy trong quân đội, vì vậy đã gây náo loạn đến sân đấu kỹ. Nghe nói trước khi lộ ra, hai người cũng lén lút đánh nhanh nhiều lần. Điều là tỷ thí trên sân đấu kỹ về sau mới ít đi. Cũng vì chuyện Chu Thụ Quang và Vệ Lam trên sân đấu kỹ đánh ngang tay trong căn cứ mới đem chuyện thu thập đạn dược ở nhà máy quân sự công nghiệp giao cho hắn đấy.”
“Vì một người phụ nữ?” Phan Hiểu Huyên cùng Đường Nhược đều sững sờ, “Người phụ nữ kia là ai, Tô Vũ Vi?”
Vấn đền này Trương Lực sự không có tìm hiểu nghiên cứu sâu, những thứ anh biết chỉ là tin vỉa hè mà thôi. Trong căn cứ một đồn mười, mười đồn trăm đến cuối cùng chuyện này thật sự như thế nào đã hoàn toàn thay đổi. Anh không biết được chi tiết chính xác.
Đúng lúc này nghe được có người gọi to từ dưới lầu: “Trương Lực, Trương Lực chay đi chỗ nào chết ở đâu rồi, tôi đến đã nửa ngày rồi không định buôn bán gì nữa à?”
Nghe được giọng nói này Trương Lực rất vui vẻ nói: “Vừa đúc lúc người biết rõ tin tức thật sự đã đến, tôi lập tức gọi anh ta đi lên kể cho hai người nghe một chút.”
Trương Lực nói người này là biết nhiều tin tức nhất trong căn cứ này, Phương Thanh Lam.
Phương Thanh Lam mỗi ngày đều bỏ ra hai giờ đồng hồ ở chỗ này nói bát quoái về một số việc vặt vãnh trong căn cứ, rất nhiều người không cần mua báo chí chỉ cần ở đây ăn bữa cơm nghe thoáng qua cũng biết được chút ít hướng gió và chuyện bát quoái trong căn cứ, hơn nữa tin tức so với báo chí viết còn chi tiết hơn.
Đây cũng là nhân tố làm cho việc làm ăn của tiệm mỳ náo nhiệt.
Tốc độ của Trương Lực rất nhanh một lúc sau đã kéo Phương Thanh Lam lên, tốc độ này so với tốc độ dị năng giả của Phương Thanh Lam bất đắc dĩ cũng phải nhường một phần rồi.
Phương Thanh Lam trông thấy Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên vô cùng vui vẻ: “Chị Đường, thì ra hai người ở đây. Tôi biết tin tức mọi người trở về rồi, vừa rồi đi qua đường số 1 một chuyến, bên đó nói hai người ra ngoài, tôi còn đang tiếc nuối đây, không nghĩ tới chị lại ở chỗ này.”
Nói xong lấy đồ từ trong người ra đưa cho Đường Nhược và mọi người cùng ăn.
Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên hai người dị năng giả không gian ở đây đâu cần đồ ăn vặt của anh chàng, lúc này lưu loát khoát tay nói không cần.
Cùng anh chàng nói chuyện một chút Đường Nhược đã đi vào vấn đề chính.
“Các chị nói người phụ nữa kia là Tô Vũ Vi à.” Phương Thanh Lam nói chuyện linh tinh thao thao bất tuyệt, “Chu Thụ Quang không phải lần trước cùng anh Bạch tranh chấp vị trí trưởng quan nhưng bị thua sao, sau đó lại nghĩ ra biện pháp tự giam mình trong ngục giam bế môn tư quá (Đóng cửa suy nghĩ). Nhưng người giữ cửa bên kia lại không biết ah, cho rằng hắn đến ngục giam là có tình ý với Tô Vũ Vi, thì đem bọn họ giam cùng một chỗ. Về sau người trong ngục giam kia nói, Chu Thụ Quang ngày đầu tiên vẫn còn hỏa khí lên não sẽ hung hăng mang Tô Vũ Vi ra làm một hồi, ngày hôm sau đại khái trông thấy cô ta hoa lê vũ đái (khóc như hoa lê trong mưa) toàn thân là máu bầm, bộ dáng mềm yếu đã không động nổi nữa. Kết quả thường xuyên qua lại Chu Thụ Quang đến ngục giam đến nghiện rồi, ngày nào đó nếu không đến ở trong đó nửa giờ thì không thoải mái. Về sau mọi người đoán như thế nào, hắn trong tù thường xuyên cùng Tô Vũ Vi mây mưa rồi. Cái này thật sự bó tay rồi, Chu Thụ Quang phát hiện Tô Vũ Vi rõ ràng còn là xử nữ, trước khi làm cùng mình trong sạch vô cùng…! Có vẻ ngoài đẹp lại có dị năng, bản thân mình lại là người đàn ông đầu tiên, vì vậy Chu Thụ Quang đã nâng niu trong tay như bảo bối rồi. Đại khái là Tô Vũ Vi cùng Chu Thụ Quang dùng một chút ít ngon ngọt dụ dỗ là nắm trong tay. Chu Thụ Quang chỉ dùng một cái cớ trực tiếp mang người từ trong nhà giam mang ra, còn không thương tiếc cùng người của Tư Đồ gia náo loại. Náo loạn đến mức đại tướng Chu cũng không có cách nào phải ngầm đồng ý sự tồn tại của Tô Vũ Vi. Hiện tại nghe nói kim ốc tàng kiều rồi, cái này ‘Đã hết bể khổ, đến ngày sung sướng’. Tôi là lần đầu tiên nghe phiên bản gặp gỡ này đấy.”
Phan Hiểu Huyên nghe đến đó không khỏi thổn thức: “ Tôi cũng không biết nên nói cái gì với cô nàng Tô đậu đen rau má này rồi, cùng xứng ở một chỗ với tiểu cường (Con gián) đánh mãi không chết rồi…. Nhân dinh thật đúng là muôn hình vạn trạng, khắp nơi đều là máu chó ah.”
Phương Thanh Lam cười nói: “Không có máu chó, nơi nào có bát quoái, không có bát quoái nơi nào có tiết mục giải trí. Mỗi người đều có một tư tưởng như ba người thì trên đời đã không có cái gì là nhà tù, kỹ viện, thanh lâu ah. Tin tức xã hội đã không có mỗi ngày, kịch bản phim truyền hình cũng không có nhiều phiên bản như vậy ah.”
Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên gật đầu đồng tình, cũng giống như cùng là cơm nuôi trăm người vậy, cánh rừng lớn loại chim nào cũng có, lựa chọn là việc của bọn họ.
Kỳ thật Đường Nhược muốn biết nhất vẫn là dị năng của Chu Thụ Quang: “ Chu Thụ Quang dị năng khi nào thì trở lên mạnh mẽ như vậy, còn có thể bất phân thắng bại với Vệ Lam, tin tức này không sai gì chứ?”