Edit: LyMiu
Beta: Sakura
Hồ Hạo Thiên lấy ra mấy bao đồ ăn vặt cảm ơn đã tiết lộ tin tức cho, đóng cửa lại nhìn xem mọi người rồi kỳ quái nói: ” Không phải đám người Vệ Lam đã hoàn thành nhiệm rồi ư, sao còn không trực tiếp trở lại thành phố A, còn muốn tới nơi này?”
Bạch Thất nói chỗ trọng điểm: “Người nọ nói, bọn Vệ Lam còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày.”
Hồ Hạo Thiên lập tức hiểu được: “Cậu nói là bọn họ ở chỗ này có nhiệm vụ?”
“Nhưng sẽ là nhiệm vụ gì đây?” Đường Nhược nghĩ nghĩ,về sau không nghĩ sau cái gì, cái kia nước sơn chống phóng xạ là ở thành phố Biên Hòa không ở thành phố H.
Bạch Thất suy nghĩ một lần cũng không nghĩ tới, ở kiếp trước đúng lúc này thành phố H cũng không có nhiệm vụ gì lớn.
Đoàn xe mọi người cũng đều khó hiểu, nếu quả thật có một cái nhiệm vụ, theo lý thuyết lúc trước Tiền Kim Hâm sẽ thông báo cho bọn họ đấy.
Bàn luận thoáng một lát, được ra kết luận là: về sau đại khái là hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân, sau đó tạm thời tuyên bố nhiệm vụ khác.
Rất nhiều điện tử công nghệ cao đều không dùng được, nhưng ngược lại điện báo đồ cổ lại được đem ra sử dụng. Cho nên có thể điện báo phát thêm nhiệm vụ khác.
Đã Vệ Lam cũng ở nơi đây thì bọn người Hồ Hạo Thiên phải đi gặp bên kia, không đơn giản chỉ vì báo bình an, còn vì anh ta ‘Thấy chết mà không cứu được’ cũng muốn được bồi thường phí tổn thất tinh thần!
Cục tức này mà không nhả thì sẽ chướng bụng!
Sửa sang lại phòng thoáng một chút, có người chuyển giường sắt ra ngoài, Đường Nhược lấy giường chiếu từ trong không gian ra, cũng có cảm giác ngôi nhà ấm cúng.
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo một vòng.
Hiểu được phong tục, không chừng còn có thể đổi đến một ít vật hữu dụng.
Thời điểm đến phòng 207, Vệ Lam không ở chỉ có sĩ quan phụ tá ở thôi.
Phó quan kia mở cửa nhìn thấy bọn người Bạch Thất như gặp quỷ: “Anh, các người…” Cũng may anh ta cũng kiến thức rộng rãi, thân ở địa vị cao, kinh hồn hai giây liền trấn định lại, “Các người không có chết?”
Hồ Hạo Thiên mang theo một đám người như thủy triều tràn vào trong phòng đối phương, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỗ trưởng quan Vệ Lam cũng không khác gì nhóm người mình, trong lòng cân đối đi một tí, đi đến ghế trước, ngồi xuống nói: “Anh muốn chúng tôi chết ở nơi đó sao?”
Bạch Thất nhìn xung quanh một vòng, trông thấy ở đây ngay cả ghế sô pha cũng không có, tự nhiên cũng không muốn ở chỗ này tiếp, kéo Đường Nhược đi ra cửa.
Nơi này có Hồ Hạo Thiên, chỉ dựa vào miệng của anh ta thì mọi người cũng tin tưởng có thể nghiền ép ra không ít đồ đạc, vì vậy Phan Đại Vĩ chọn điếu thuốc nói: “Hồ đội, cậu ở nơi này ngồi một chút, chúng tôi đi ra ngoài dạo chơi.”
“Đợi một chút, chú Phan chú Phan, chúng ta ra ngoài đàm…” Hồ Hạo Thiên lập tức đứng lên, nắm tay ông, ra cửa.
Nhìn thoáng qua Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược thản nhiên xuống lầu, quay đầu lại hạ giọng nói: “Những người tuổi trẻ kia đi không có vấn đề, chú lưu lại theo giúp tôi ah.”
Phan Đại Vĩ dùng trong tay lắc lắc thuốc, cho anh ta một cái mũi xám xịt: “Ở lại làm gì?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Tôi hát anh xướng ở bên cạnh tôi làm kẻ ác, như vậy, chúng mình mới có thể được lợi ích lớn nhất.”
Phan Đại Vĩ nhổ ngụm vòng khói: “Hồ đội, nhìn không ra ah, tâm cơ cậu còn rất thâm trầm.”
Hồ Hạo Thiên vung vẩy lấy làn khói thuốc phía trước, nhìn xem Phan Đại Vĩ giả mù sa mưa: “Chú không hiểu, đây là một loại phương pháp tất cả mọi người thường dùng buôn bán kiếm lời!”
Phan Đại Vĩ dập tắt điếu thuốc: “Được rồi, đã một mình cậu làm không được, anh đây phải cố mà làm giúp đỡ cậu, tuy nhiên mặt đỏ tôi hát, mặt trắng cho cậu hát.”
Đúng lúc này, ai quản anh làm nhân vật gì.
Chỉ cần có thể được lấy vật tư đồ tốt, Hồ Hạo Thiên đều không ngại, miệng tự nhiên đáp ứng lấy.
Bên này hai người trở về phòng một bên chờ Vệ Lam trở về, một bên cùng anh sĩ quan phụ tá nói lời vô nghĩa.
Bên kia, Bạch Thất quen thuộc mang theo Đường Nhược đi trên ‘ đường Thắng Lợi ‘.
Sau khi hoàn thành xây dựng căn cứ thành phố H, cũng đem đường thống nhất phân ra, từ ‘đường Thắng Lợi ‘ đến ‘đường Kiến Thiết ‘ lại tiếp ‘đường Kháng Chiến’ … hình như lúc nào cũng muốn tẩy não mọi người —— yêu nước!
Đường Thắng Lợi là một con đường náo nhiệt nhất trong căn cứ, bởi vì con đường này trước kia là trường đại học cùng các quán ăn vặt, ở đây không chỉ có bày hàng vỉa hè còn có mở quán.
Đường Nhược nhìn xem cửa hàng quán cafe, nhà hàng, thì rất giật mình: “Trong căn cứ rõ ràng còn có mở cửa tiệm sao?”
Bạch Thất thư thả mang theo cô tiếp tục đi lên phía trước: “Chỗ có người sẽ có kinh tế buôn bán, tự nhiên sẽ mở.”
“Nhưng mà…” Đường Nhược nhìn xem những cái chiêu bài bằng gỗ, vốn định nói, thế giới đều như vậy, không phải nên tập hợp tất cả lực lượng đi thu phục quốc gia đất đai bị mất sao?
Nhưng mà suy nghĩ lại, cô đã hiểu rõ: chỉ cần nhân loại còn tồn tại có chỗ ở, văn minh liền có chỗ đi lên phát triển.
Cho nên trong căn cứ mở những cửa hàng này cũng là có thể lý giải.
Chỉ sợ, về sau căn cứ sẽ phát triển không khác gì thành thị trước tận thế.
Bạch Thất mang theo Đường Nhược đi vào một nhà quán cafe, mới đẩy cửa ra, đã nhìn thấy nhân vật chính mà Hồ Hạo Thiên và người bọn họ muốn đợi, Vệ Lam.
Đối diện Vệ Lam đang ngồi là tiến sĩ Tào áo trắng, bởi vì tiến sĩ Tào đưa lưng về phía cửa, hai người cũng thấy không rõ nét mặt của cô ấy, ngược lại là Vệ Lam, đó chính là vẻ mặt ‘Tôi rất khổ sở, tôi muốn đi’.
Tiếng chuông cửa vang lên một khắc này Vệ Lam đã nhìn thấy Bạch Thất. Gần như lập tức anh ta đứng lên lật cả cái ghế, vẻ mặt không thể tin nổi: “Bạch Ngạn, các anh…”
Các anh rõ ràng không có chết?
Sập thảm họa như vậy,còn liên tục mấy lần, thế nhưng còn không có chuyện.
Bạch Thất lại không ngờ sẽ ở chỗ này gặp được Vệ Lam, anh mang Đường Nhược tới nơi này cũng chỉ là xuất phát từ một loại mộng tưởng chấp nhất đời trước không được đến qua mà thôi.
Đúng vậy, đời trước, mỗi lần anh làm nhiệm vụ đều muốn đến, lần sau trở về nhất định phải tới nơi này uống một chén cà phê, mà mỗi lần đều không thực hiện được.Cho nên, đúng cùng Đường Nhược thích uống sữa chua giống nhau, không đến được càng muốn đến nên mới có ngày hôm nay mang Đường Nhược đến thực hiện mộng ước.
“Thật trùng hợp, ở chỗ này gặp được.” Bạch Thất nói xong lôi kéo Đường Nhược đi vào.
Tiến sĩ Tào cũng xoay đầu lại rồi, về sau trông thấy hai người cũng là vẻ mặt giật mình.
Sau đó, trong lòng cô ta bỗng nhiên hiện ra một loại cô đơn cùng phiền muộn.
Nhìn thấy đám người Bạch Thất không chết, cô ta cũng rất vui mừng thay cho đối phương, nhưng mình thật vất vả mới hẹn được Vệ Lam, hai người còn chưa bê cốc cà phê lên đã bị phá đám, cũng không biết về sau còn có cơ hội bên nhau để nói ra lời muốn nói.
Dĩ nhiên là một loại tâm tình phiền muộn.
Hai loại cảm tình hỗn hợp cùng một chỗ, biến thành một loại bất đắc dĩ.
Tào Mẫn nhúc nhích bờ môi, cuối cùng dứt bỏ bất đắc dĩ trong lòng, cũng theo Vệ Lam đứng lên: “Các anh không có việc gì, vậy cũng tốt, Vệ Lam rất lo lắng cho mấy người.”
Bạch Thất không có ý định ngồi chung với Vệ Lam, nhưng vừa nghĩ tới Tinh thần lực của tiến sĩ Tào, anh lại dẫn Đường Nhược đi tới: “Chúng tôi ngồi cùng bàn được không?”
Vệ Lam tự nhiên nói: “Không ngại.”
Bạch Thất gật đầu lôi ra cái ghế trước để cho Đường Nhược ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống sau nói nhân viên phục vụ trong tiệm: “Cho ly cà phê.”
Ở đây cũng không có cà phê ngon, mà Bạch Thất cũng chỉ muốn hóa giải chấp nhất trong lòng mà thôi, cà phê đúng khẩu vị hay không cũng không để ý, dĩ nhiên là Đường Nhược làm chủ rồi, nhưng Đường Nhược cũng chưa từng uống cà phê bao giờ, liền nói với nhân viên phục vụ: “Anh quyết định đi.”
Lúc này, Tào Mẫn lên tiếng nói: ” Cà phê Lam Sơn ở đây cũng không tệ lắm.”
Đường Nhược nhìn nhìn tiến sĩ Tào, cười cười: “Tốt, vậy thì hai cốc Lam Sơn.”
Sau khi Vệ Lam ngồi xuống khẳng định vấn đề thứ nhất để hỏi là, mấy người làm như thế nào đi ra?
Bạch Thất nói: “Lúc ấy đường hầm sập, chúng tôi may mắn rơi xuống cống thoát nước…”
Anh giải thích một lần, kể cả một vòng quanh theo thôn lại đến cửa đường hầm trở lại thành phố H đều nói hết ra.
Anh nói chậm rãi, thản nhiên giải thích rõ ràng khiến cho người như tắm gió xuân, nhưng đường nếu vẫn theo trong lời nói của anh nghe ra rất nhiều chỗ khác lạ.
Ví dụ như bọn họ lấy được xe, ví dụ như bọn họ đêm tối gặp Zombie triều, còn có ở bến tàu thu thập vật tư, tất nhiên Bạch Thất không có nói đến.
Cô thấy Bạch Thất tự nhiên hào phóng trò chuyện với Vệ Lam, không chỉ có chút cảm khái.
Nếu như không có tận thế thì Bạch Thất cũng sẽ là thương nhân xảo trá trên thương trường sống được phong sinh thủy khởi *(gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc ý là thuận buồn xuôi gió).
Hôm nay ở trong tận thế, lại làm cho anh trở nên lãnh ngạo như thế.
Bốn người đang nói, chuông cửa quán cà phê lần nữa vang lên, cửa lần nữa bị mở ra, đi tới một nam một nữ.
Chàng trai kia đẩy cửa ra nói: “Vũ Vi, bên ngoài hơi lạnh, vào đi trước.”
Tô Vũ Vi rảo bước vào trong quán, ngẩng đầu lên rồi bịt miệng lại: “Bạch, Bạch Ngạn…”
Tại sao lại ở chỗ này nhìn thấy đối phương, không phải anh đã bị chôn ở dưới đường hầm sao?
Tô Vũ Vi nhìn thấy Bạch Ngạn làm cho ngây người, ngây ngốc đứng lặng ở cửa ra vào, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Trong lòng cô ta lại kích động, người khác lại nhìn không tới, lúc này đằng sau cô ta liền vang lên một tiếng nói không kiên nhẫn: “Người phía trước, cô có vào hay không, không vào thì cũng đừng chắn trước cửa!”
Cái giọng này khiến cho Bạch Thất và Đường Nhược nghe có chút quen thuộc…
Sau đó Bạch Thất nhìn thấy người đàn ông lách qua Tô Vũ Vi mà vào, đúng là đội trưởng đoàn đội Độc Bộ, Cố Úc Trạch.
Nhiều người tập trung ở một quán café thành phố H.
Quả nhiên là, hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ…