Đường Nhược nhìn bộ dạng Bạch Thất mặc quần lót, thân thể trần truồng ở trong phòng đi tới đi lui, nhìn tới nhìn lui, sau đó lại nhìn một
chút bộ dáng ngồi ở trong chăn chỉ mặc con quần lót của mình, cô cảm
thấy rất bất lực.
Mặc dù đã nhớ lại, ngày hôm qua trong lúc mình mơ mơ màng màng đã
trao đổi nhẫn với người đàn ông này, nhưng. . . . . . Nhưng mà cô vẫn
không cách nào tiếp nhận cái cảnh tượng vẫn cho là trong mơ thành tồn
tại trong thực tế.
Rốt cuộc đây là chuyện gì a?
Là xuyên qua mà ngày ngày trong miệng hộ sĩ nhắc tới sao?
Vì để cho cô bé Đường Nhược này đối mặt với tánh mạng có hi vọng về
tương lai tốt đẹp hơn, nên các y tá sẽ đem những tình tiết trong tiểu
thuyết hoặc phim truyền hình mà mình đã xem qua nói cho Đường Nhược
nghe, nhưng mỗi tình tiết đại khái đều không thể rời bỏ xuyên qua và
trọng sinh. Các cô vẫn muốn Đường Nhược tin tưởng, linh hồn có thể xuyên qua thời không, tồn tại ở không gian khác.
Mặc dù lúc trước Đường Nhược vẫn không tin, nhưng mà hiện tại. . . . . .
Lúc trong lòng Đường Nhược chột dạ, thì Bạch Thất đã quay đầu lại, mắt sáng như đuốc nhìn cô đang ngồi ở trên giường.
Người đã trải qua sinh tồn trong tận thế, ánh mắt hung ác kia làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Cho nên, trong lòng Đường Nhược càng thêm trống rỗng.
Mặc dù sau khi mất đi tánh mạng, trời cao đã cho mình một cơ hội làm
lại từ đầu, nhưng đối với thân thể không có chút trí nhớ, Đường Nhược
vẫn vô cùng hoảng sợ.
“Đường Nhược?”
Đường Nhược thấy gọi tên của mình, thì ngoan ngoãn gật đầu. Mặc dù
đối với việc xuyên qua mà tên của mình vẫn không thay đổi đã thấy có
chút kỳ quái.
“Cô làm sao. . . . . .” Bạch Thất muốn nói sao cô lại biến thành bộ
dạng này, hắn rõ ràng nhớ được lần cuối cùng ở trong căn cứ nhìn thấy
Đường Nhược không phải là bộ dáng này, khi đó tóc của Đường Nhược giống
như cỏ dại, gương mặt cùng thân thể tái xám khô gầy, không chút nào
giống với gương mặt chừng hai mươi tuổi.
Mà bây giờ, tóc dài đen nhánh như mực cùng màu da trắng nõn đều đang
nói cho hắn biết, bộ dạng Đường Nhược bây giờ hoàn toàn không giống với
lúc trước anh đã nhìn thấy.
“Tôi, tôi làm sao?” Đường Nhược không khỏi có chút sợ.
Cô không nhớ được bất cứ chuyện gì của thân thể này, cũng không nhớ được tại sao mình với anh ta lại kết hôn (thật ra chỉ mới đính hôn thôi). Xuyên qua không có chút nào bảo đảm như vậy, thật là một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Bạch Thất nhìn cô một, cũng không hỏi tiếp nữa, mà nhanh chóng rời đi cửa sổ đi về hướng nhà vệ sinh.
Hiện tại anh muốn xác nhận một việc, có phải mình đã trở lại ba năm trước hay không?
Anh nhớ rất rõ ràng, ba năm trước đây, sau khi Nhị tiểu thư Đường gia chạy khỏi bữa tiệc đính hôn thì anh liền lái du thuyền ra biển, đợi đến khi trở về, thì toàn bộ thế giới đã hoàn toàn thay đổi. . . . . .
Cách cục của ‘phòng cho tổng thống’ vô cùng tốt, bên cạnh phòng ngủ
chính có gắng thêm tolet, tolet vừa to vừa hoa lệ, nhưng mà Bạch Thất
lại không có tâm tình để quan sát. Anh gấp gáp muốn biết hình dáng hiện
tại của mình.
Khi dung mạo của anh xuất hiện ở trong gương, Bạch Thất cảm giác hốc mắt của mình nóng hổi .
Người đàn ông trong gương, anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái, khóe mắt
còn mang theo chút ít non nớt, hoàn toàn không phải là bộ dáng lôi thôi
không chịu nổi của ba năm sau khi tận thế.
Lệ nóng của Bạch Thất tràn trong hốc mắt, cảm thấy hai chân đều có chút run rẩy.
Đây không phải là trọng sinh mà có một vài người dân kể chuyện cổ tích đã miêu tả sao?
Bởi vì sau tận thế sẽ không có TV Computer … để tiêu khiển, cho nên
một vài quyển tiểu thuyết tồn tại sau tận thế đã được mọi người xem là
hạng mục tiêu khiển.
Tiệm sách trong trụ sở có các loại tiểu thuyết cùng với các bộ sách
tài liệu khác, một số người sẽ đi mượn đọc cộng thêm tự mình sửa đổi,
sau đó giống như người kể chuyện cổ tích ở tửu lâu thời cổ, ở giữa quảng trường kể tình tiết trong tiểu thuyết để kiếm lấy tiền trà nước sinh
sống.
Có đôi khi Bạch Thất cũng sẽ ngồi ở chỗ đó nghe một chút tình tiết
tiểu thuyết, để gia tăng một chút lòng tin của mình đối với tương lai.
Mà hôm nay, mình thật sự trở lại ba năm trước. . . . . .
Đường Nhược thấy anh ta hỏi mình một câu, sau đó như bị thần kinh
nhanh chóng vọt vào tolet, lại thỉnh thoảng nghe được lầu dưới truyền
đến tiếng kêu sợ hãi, quả thực cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng cả lên,
gai óc nổi đầy người. Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ thân thể của mình đang
trần truồng, cho nên cô bắt đầu nhìn xuống giường tìm kiếm quần áo.
Tất cả mọi chuyện đều phải chờ mặc quần áo đầy đủ hết rồi hãy nói!
Đập vào mắt chính là một váy cưới đuôi dài .
Mặc dù rất xinh đẹp hoa lệ, nhưng mặc cái này vào thì… ?
Cái này rõ ràng. . . . . . Không thể nào, muốn tự mình mặc cái váy
này sẽ rất khó khăn, mà mặc cái này xong đoán chừng sẽ không đi được.
Đường Nhược kéo chăn chuẩn bị đi đến tủ treo quần áo tìm, nếu hai
người phải ở chỗ này qua đêm, chắc có chuẩn bị quần áo để thay. . . . . .
Trong nháy mắt quấn chăn, Đường Nhược liếc về phía miếng ngọc bội trên ngực mình.
Cái ngọc bội này là lúc cô một tuần tuổi, được bà ngoại đưa cho.
Bởi vì vẫn đeo ở trên người hai mươi năm, cho nên lúc vào bệnh viện,
bác sĩ cũng không có cưỡng chế yêu cầu lấy miếng ngọc bội này xuống.
Mà giờ khắc này nghĩ đến ngọc bội này làm sao tới, Đường Nhược không khỏi run rẩy cả người.
Đây là chuyện gì thế?
Mình bây giờ không phải đã ký thác đến thân thể một người khác ư, cả
người đã không phải là của mình rồi, vì sao cái ngọc bội này vẫn còn?
Tại sao lại quỷ dị như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Nhược càng không xong, sắc mặt càng trắng hơn.
Vừa dùng lực, không cẩn thận bẻ gãy ngọc bội thấp kém trước ngực.
Ngọc bội vỡ ra, cắt trúng tay Đường Nhược, cũng lộ ra một đầu của miếng
kim loại bên trong ngọc bội.
Miếng kim loại này tỏa ra ánh sáng màu xanh biết. Khiến Đường Nhược theo bản năng bưng kín hai mắt.
Đối mặt tình cảnh như thế, Đường Nhược đã không còn kinh ngạc, giờ
phút này cô chỉ có một ý niệm trong đầu, may quá, người đàn ông kia đang ở trong tolet không có đi ra ngoài.
Sau khi tia sáng ngừng lại, Đường Nhược phát hiện mảnh ngọc bội trên tay mình biến mất.
Mặc dù xuyên qua, ngọc bội bỗng phát sáng, những thứ này cô cũng
chứng kiến rồi, nhưng gặp phải chuyện đồ vật bỗng biến mất quỷ dị,
trong lòng cô vẫn lính quýnh, đem cả người rút vào trong chăn.
Là thế giới huyễn hoặc hay là cô huyễn hoặc rồi, kinh nghiệm ngày hôm nay, thật sự là quá kinh khủng!
Cho dù phản ứng chậm chạp hơn nữa, cô vẫn có tư tưởng của người bình thường, và một thân thể máu thịt.
Chẳng qua cô mới rút đầu vào trong chăn, lập tức bắn ra ngoài cực kỳ nhanh.
Bởi vì, cô phát hiện mu bàn tay trái của cô, nơi gần ngón tay cái
xuất hiện một hình xăm thực vật màu xanh biếc. Hơn nữa ở trong bóng tối
nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy nó lóe lên ánh sáng xanh lục.
Nắm tay trái của mình lại, Đường Nhược không tự chủ run lên.
Chuyện quỷ dị hết cái này đến cái khác, cô không phải là xuyên qua thế giới thần quái đó chứ?
Đường Nhược tìm tòi một vài câu chuyện xuyên qua mà các y tá kể với
cô, tất cả câu chuyện đều không thể rời bỏ trạch đấu, cung đấu cổ đại . . . . . . Không có một người nào, không có một câu chuyện nào là nói
xuyên đến thế giới thần quái.
Chẳng qua các bản đều có kết cục tốt.
Sau khi khủng hoảng cực độ qua đi, ngược lại Đường Nhược bắt đầu tỉnh táo lại.
Người chết qua một lần cũng có thể sống lại, không nên khôi hài như
vậy, mới vừa sống lại, lại không giải thích được mà chết đi mất.
Cô vừa tự nhủ với mình, vừa đưa tay đụng vào cái lá Clover màu xanh biếc trên tay trái.
Sờ soạng hồi lâu cũng không thấy có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, Đường Nhược mới từ từ an tâm lại.
Nếu không có nguy hại gì…, cứ để đó thôi. Cô lại bắt đầu bọc chăn đi tìm quần áo.