Tận Thế Song Sủng

Chương 120: Chương 120: Tương ái tương sát




Giải quyết xong phương án làm quen, mọi người lại thương lượng tiếp làm sao giao dịch với cô ấy.

Bọn họ có đồ vật mà tiến sĩ Tào cần trong khi nghiên cứu không.

Đường Nhược nhớ tới : “ Em cảm thấy tiền sĩ Tào có vẻ thích Vệ thiếu tướng.” đem chuyện buổi tối tiến sĩ Tào và Vệ thiếu lúc trước nhìn thấy nói ra hết.

“Tiền sĩ Tào cho Vệ Lam thứ gì đó, sau đó còn ngồi nhìn anh ta cả đêm, mỗi ngày đều nhìn anh ta đứng hay ngồi?”

Hồ Hạo Thiên trầm ngâm nói, mọi người suy nghĩ một chút.

Trong chốc lát, Lưu Binh tỉnh ngộ nói: “ Chắc bọn họ tương ái tương sát.”

Phan Đại Vĩ liếc cậu một cái : “ Cậu thật thông minh, hiện giờ Vệ Lam vẫn còn sống.”

Dương Lê nói : “ Lưu Binh nói cũng không phải là không có lý.”

Mọi người quay lại nhìn cô.

Dương Lê kể hết những chuyện mình biết cho mọi người: “Tiến sĩ Tào cùng Vệ Lam từ nhỏ sống cùng nhau trong đại viên của quân đội, từ nhỏ tình cảm hai người rất tốt. Nhưng sống trong gia đình chính trị, tới lui đều là quan hệ thông gia, đến lúc tiến sĩ Tào được mười tám tuổi thì được đính hôn với nhà họ Lương, nghe nói tiến sĩ Tào không chịu, một mình ra nước ngoài du học,thẳng đến một năm trước mới trở về.”

Hồ Hạo Thiên nói : “ Ý em nói là tiến sĩ Tào thích Vệ Lam?”

Dương Lê nói : “ Chuyện này em cũng không rõ, nhưng hồi nãy nghe tiểu Nhược nói như vậy.., em cảm thấy cũng đúng, bằng không một người con gái lại suốt đêm ngồi nhìn một người đàn ông?”

Nguyên nhân lại máu chó đến như vậy

Mọi người xâu kết lại chuyện mà Dương Lê cùng Đường Nhược nói, trước sau suy nghĩ một lần, đại khái cũng hiểu ra chân tướng rồi.

“ Như vậy, hôn phu Lương gia của tiến sĩ Tào hiện tại ở đâu?” Phan Đại Vĩ nghe xong thì hỏi Dương Lê.

Trước khi xảy ra tận thế thì Dương Lê cũng giữ chức cao trong quân đôi,trong giới ít nhất cũng có bàn tán một chút: “ Lương Phú Sinh nghe nói bị zombie cắn chết do cứu tiền sĩ Tào, trong phòng thí nghiệm bị bạn cô ấy cắn chết. Thi thể chắc đem đi hỏa táng rồi, hơn nữa còn có ba của Vệ Lam cùng ngày đó biến thành zombie cắn hết đội ngũ nhân viên y tế, bị một binh sĩ bắn chết …”

Nguyên lai đã máu chó còn thêm bi kịch tình yêu.

“ Nếu như không có vị hôn phu cản trở thì tiến sĩ Tào có thể quang minh chính đại ở bên Vệ Lam rồi.” Lưu binh gãi đầu hỏi.

Hồ Hạo Thiên vỗ đầu cậu một cái : “ Cậu không phát hiện buổi đầu tiên bọn ho gặp nhau à, Vệ Lam hoàn toàn không có ý tứ với người ta.”

Dương Lê gật đầu: “ Em cảm thấy dù chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ chân tướng câu chuyện nhưng cũng không xê xích là bao nhiêu đâu.”

Lưu Binh tìm ra manh mối nói : “ Vậy cho nên không yêu thì giết!”

Phan Đai Vĩ tóm tắt lại nói: “ Là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cuộc tình tay ba đầy máu chó, anh yêu em, em yêu hắn, hắn yêu người khác!”

Mọi người: “ …”

Chú Phan, quả nhiên trên phương diện này có kinh nghiệm.

Biết được mối quan hệ tay ba phức tạp này, chúng ta làm sao giao dịch với tiến sĩ Tào đây.

Lưu Binh nói: “ Bắt Vệ Lam cởi hết mang đến cho tiến sĩ Tào?”

Phan Đại Vĩ lườm cậu ta : “ Lưu Binh! Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu.”

“ Tuy nhiên..” Hồ Hạo Thiên nói : “ Chúng ta có thể bắt đầu từ Vệ Lam.”

Dư Vạn Lý cũng gật đầu: “ Phụ nữ đối với người mình yêu sẽ không giữ lại bí mật đâu,chắc chắn Vệ Lam cũng biết rõ hết tinh thần lực của Tào tiến sĩ.”

Bạch Thất đem lời nói của mọi người suy nghĩ một chút, rồi so sánh với kiếp trước.

Vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái

Thứ nhất, hiện tai tiến sĩ Tào không có trực tiếp đem người sống đi làm nghiên cứu, vì sao lại biến thành tiến sĩ quái dị trong mắt mọi người. Thứ hai,Vệ Lam sau hai năm cũng thuộc về tiến sĩ Tào.

Chẳng lẽ…

Hai người thật tương ái tương sát?

Bạch Thất hiện ra vài vạch đen trên trán, gạt bỏ những vấn đề không liên quan tới mình và Đường Nhược.

Mấu chốt là Vệ Lam, vậy thì kết giao với Vệ Lam,dù sao chỉ có cách này là được nhất.

Mọi người vội vàng nghĩ cách làm để kết giao với Vệ Lam.

Đàn ông mà, ngoại trừ tiền, quyền lực, phụ nữ, còn có hứng thú với tình yêu, thì không còn cái gì khác.

Vệ Lam không thiếu tiền, phụ nữ thì hình như anh tacũng không có hứng thú, còn có dị năng, dị năng anh ta hệ Kim, loại này mọi người hoàn toàn không am hiểu nên rốt cuộc buông tha.

Tốt rồi, xét đi xét lại, chỉ còn quyền lực.

Vậy giúp anh ta gặm nhắm Chu gia chắc là được.

Mọi người cứ như vậy ngồi thương lượng một chút mà hết cả buổi sáng.

Hai ngày nay mọi người đã quá lo lắng nên chưa có bữa ăn nào ngon cả.

Đường Nhược nói với mọi người về không gian của mình, đương nhiên sẽ không keo kiệt nữa.

Đối với bạn bè và người thân, cô và Bạch Thất chưa bao giờ keo kiệt, thế là lấy tất cả mọi thứ ra cho mọi người.

Bàn tròn lớn, ghế đẩu, nồi, chảo, thịt hải sàn và rau củ …

Mọi người đều bất ngờ nhìn chúng.

“ Cái này, cái này …” Lưu Binh cảm giác thanh xuân phấn khởi “ Đây quá thực quá đẹp quá xuất sắc, như nhà kho di dộng thật lớn!”

Đường Nhược nở nụ cười, tiếp tục bày đồ ăn ra : “Ừm, đây quả thật như một nhà kho cỡ lớn.”

Phan Hiểu Huyên nâng một ly đậu nành sữa nóng lên: “ Tiểu Nhược à, về sau có không gian của cậu thay thế rồi, cái của em như gỗ mục.”

“ Không có đâu.” Đường NHược cười lấy ra bộ quần áo đưa cho cô: “từ nay về sau bạn chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được rồi, mấy việc như nuôi gia đình này giao cho tớ, trên thế giới này không có việc gì bằng việc mình yêu bạn, bạn chỉ cần dùng là được!”

“ Woa… lời nói này thật hay, ngọt chết tớ rồi!” Phan Hiểu Huyên cầm lấy quần áo Đường Nhược đưa nhìn một chút, rồi mở ra coi, rồi trực tiếp la lên: “ ah ah ah, cái này, cái này rất đắt, lúc trước tớ rất muốn mua nó, nhưng không có cơ hội đến cửa hàng.”

“ Thật vậy chăng, tớ cảm thấy nó rất hợp với bạn, chúng ta thật là tâm ý tương thông …”

“ Hãng này còn không, lấy ra lấy ra, nộp lên hết!”

“ Có ah, rất nhiều đấy.. ồ chị Lê, bộ này rất hợp với chị nè …”

“ Chị Lê, nhanh nhanh tới nhìn xem, cái này em mang thế nào?”

“ Cái này nhìn rất đep, oa nhiều tới như vậy, chị đây cũng không khách khí chọn cách mình thích à nha, tiểu Nhược không được đau lòng à…”

“ Không có đâu, hai người cứ tự nhiên chọn …”

Ba cô gái qua lại trước mặt Bach Thất vào phòng thử đồ.

Con gái nào mà không thích trưng diện ăn mặc, cho dù tận thế rồi nhưng khi gặp đồ mình thích không thể nào từ chối được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.