Tận Thế Song Sủng

Chương 203: Chương 203: Việc này có chút quýnh




Sau khi lên xe, những thứ khác đều là chuyện của quân đội rồi. Đoàn đội Tùy Tiện thông qua bộ đàm, bắt đầu quay sang nói chuyện phiếm.

Phan Đại Vĩ đang cầm tay lái mà lại không nhìn đường: “Hắc, các cậu nói xem, con gái Tư Đồ gia cũng khá xinh nhé.”

Chu Minh Hiền nói: “Đúng vậy, người cao chân dài, da trắng nõn, chỗ nên lồi thì lồi, vểnh lên thì vểnh lên.”

Qua bộ đàm nghe được Chu Minh Hiền nói như vậy, tâm tư của mỗi người cũng biến đổi vi diệu. Thì ra một Tiểu Chu chất phác chính trực lại là người có cùng sở thích với Phan Đại Vĩ.

Việc này có chút quýnh 囧.

Không, giờ hai quýnh 囧!

Phan Đại Vĩ vì tìm được đồng đội cùng chung chí hướng mà rất phấn chấn: “Đúng vậy đúng vậy, cái chân đó cũng phải 1 mét 1, chậc chậc chậc, không được, không nghĩ tới thằng nhóc họ Chu kia gặp may như vậy.”

” Đúng vậy, đúng vậy”. Chu Minh Hiền cũng ôm đầu đau đớn lên tiếng: “Đáng tiếc cho một đóa hoa…”

Hồ Hạo Thiên không thể nhịn được nữa nói: “Các người không phải là đang tiếc cái đóa hoa này không có cắm ở trên hai đống phân trâu các người.”

Phan Đại Vĩ ngay lập tức bác bỏ nói: “Tôi cũng không có nói vậy, cái đống phân trâu này chỉ dành cho bà xã của tôi tẩm bổ mà thôi… Chắc là Tiểu Chu thấy cô đơn vắng vẻ rồi, Hồ đội, cậu phải vì anh em mà giải quyết chuyện chung thân đại sự.”

Chu Minh Hiền: “…”

Đã nói rồi đấy, Bá Nhạc với Tử Kỳ tỉnh táo tương tích đâu*, câu đầu tiên thế nào lại kéo tôi ra trước đỡ đạn.

*ĐIển tích này có thể tra trên GG

Lần này xe chạy trên đường rất nhanh chóng, quân đội rõ ràng không có tiết kiệm pháo đạn giống như nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân lúc trước. Một đường gần như là hoàn toàn dùng thuốc nổ nghiền ép Zoombie hai bên, lại phái người có dị năng tốc độ xuống phía dưới đào lấy tinh hạch.

Hiện giờ trải qua tận thế, người chỉ cần ra ngoài đánh Zoombie cũng rất nhiều, nhưng trông thấy diện mạo khó coi những thứ này cũng đều chết lặng. Lúc mới bắt đầu, cũng có đội ngũ những người có dị năng đi theo phía sau quân đội, muốn ăn ké một chút tinh hạch chẳng hạn. Có quân đội ở phía trước mở đường, ai lại không muốn nắm bắt cơ hội thuận lợi này chứ.

Chẳng qua là lần này quân đội hành động nhanh chóng, lại nghiêm chỉnh vô cùng, toàn bộ những người có dị năng Tốc độ xuống đào tinh hạch, đều đồng thời cảnh cáo với bên ngoài rằng: Quân đội điều động làm nhiệm vụ đặc biệt, đoàn đội những người có dị năng chớ nên đi theo để tránh bị ngộ thương.

Mắt thấy con đường quân đội đi càng ngày càng rời khỏi quỹ đạo, hướng tới vùng trung tâm thành phố mà đi, đoàn đội những người có dị năng theo đuôi càng ngày càng ít.

Nội thành hiện tại chẳng khác nào khu vực chết, sau khi đi vào còn chưa thấy người có dị năng nào có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà ra ngoài được, cho dù có quân đội, cho dù là có nhiều người như vậy, đám người có dị năng vẫn cảm thấy nguy cơ nhiều hơn là cơ hội.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy đoàn xe đoàn đội Tùy Tiện thì lại càng cảm thấy kỳ quái.

“Tại sao lần này quân đội điều động nhiệm vụ lại có xe của người có dị năng?”

” Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tuy người ở bên trong cũng mặc quân trang, nhưng không giống như là người của quân đội.”

” Tại sao bọn họ có thể được quân đội mang theo làm nhiệm vụ?”

” Có lẽ người ta có cửa sau đánh Zoombie đấy, nhà chúng ta không ai có số tốt như vậy, có thể được quân đội mở đường cho.”

Đoàn đội Thiên Nhai một thân quân trang ngồi trong xe, nhìn thấy nhóm người bên cạnh mang theo ánh mắt hiếu kỳ tới nghiên cứu đám người có dị năng bọn họ, tự nhiên không kìm nén nổi mà nảy sinh một niềm cảm giác tự hào. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng trải qua tình cảnh bị người ta nhìn bằng ánh mắt chăm chú, dù là trước đây ở thành phố H cũng chưa từng có loại ánh mắt hâm mộ như vậy.

Lần này quả thật là đã tìm đúng ‘Ông chủ’ rồi.

Một đường nhanh chóng giải quyết Zoombie, rác rưới cũng dọn dẹp nhanh chóng. Nếu gặp phải các loại ô tô chắn đường thì càng đơn giản hơn, bởi vì lần này ngay cả loại vật xe nâng mà quân đội cũng lái ra.

Đường Nhược cảm thán, không nén nổi bắt đầu nghĩ đến quảng cáo ở cái thế giới trước kia khi cô còn ở viện: Kỹ năng máy đào nhà ai mạnh…

Lần này mặc dù Chu Thụ Quang là quan chấp chưởng, nhưng kế hoạch tác chiến vẫn là trụ sở trực tiếp lập ra, mọi người chỉ cần nhất trí làm theo chỉ thị là được.

Hiệu suất lên đường như vậy, mọi người đều rất hài lòng, liên tiếp khen ngợi người lập ra kế hoạch tác chiến lần này thật có năng lực.

Lúc ra ngoài, không chỉ có ông Hồ, Tiền Tướng, ngoài ra còn có một nhân viên cấp bậc sĩ quan mang danh sách tới truyền đạt ý tứ cấp trên: Khi tham gia nhiệm vụ quân đội này, tiểu đội người có dị năng cần phải chờ lúc quân đội thanh lý hoặc là tiêu diệt xong, mới có thể đi vào tiểu khu thu thập vật liệu, thời gian phải nhanh, bởi vì lần này mục đích quân đội không phải là thu thập vật liệu.

Thật ra thì ý tứ phía trên dự định là toàn bộ vật liệu đều không để cho bọn họ thu thập, nhưng loại chuyện như vậy có trời mới biết, tôi biết anh không biết, cho nên người sĩ quan kia cũng cho Tiền Tướng đủ thể diện, nói rõ rồi, các anh muốn thì phải lặng lẽ đến mà Đoàn đội Tùy Tiện cũng nghĩ như vậy. Ra ngoài rồi, trời cao hoàng đế ở xa, mặc kệ cái quy củ gì, không phải là tùy theo ý mình sao.

Nhìn quân đội một đường càn quét mở đường, mọi người ngồi ở trong xe, còn có thể trông thấy phi cơ trực thăng bay qua trên không trung.

Hồ Hạo Thiên nhìn trời, nói qua bộ đàm: ” Xem ra quân đội lần này đúng thật là lấy ra cả vốn liếng, thiết bị gì cũng đều mang đủ.”

Đường Nhược nghĩ đến người buổi sáng trông thấy nói: ” Lần này giống như còn có nhân viên nghiên cứu cùng đi theo.”

” Ừ, lần này bảo tồn Zoombie cấp ba phải dựa vào những nhân viên nghiên cứu này, để bảo đảm an toàn cho bọn họ, phi cơ trực thăng có lẽ sẽ dừng lại, không trực tiếp tiến vào thị khu nội thị.”

Bên trong xe, máy truyền tin chỉ kết nối tới mấy chiếc xe bọn họ, ngay cả đoàn đội Thiên Nhai phía sau, một chút tin tức cũng không nhận được.

Những người khác cũng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Phía trên có bốn chiếc phi cơ trực thăng, tất cả phi cơ đều bay không cao. Hiện giờ thực vật cây xanh khô héo, bầu trời thời gian dài không có mưa, tình trạng không khí càng ngày càng kém, bay cao, tầm nhìn không đủ, công cụ định vị gì đó đã hoàn toàn trở thành vật trang trí, chỉ có thể bay ở dưới thấp.

Lưu Binh cảm thán lần nữa: “Đúng là có cha làm ô dù có khác, cùng so với Vệ Lam khi ra ngoài, có thể gọi là một trời một vực.”

Nhớ lại khi đó Vệ Lam ra ngoài, nhìn thì như nhiều người, nhưng toàn bộ chủ yếu là binh lính bình thường, đừng nói đến phi cơ trực thăng, ngay cả súng ống đạn dược cũng đều bị hạn chế. Cũng may mà Vệ Lam có chút khả năng, có thể thống nhất đội ngũ nhiều người như vậy. Người bình thường đi qua chỉ sợ đã sớm chết ở trên đường rồi.

Bạch Thất nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nếu như không phải đã chuẩn bị chu toàn, sao có thể cho nó đơn độc ra ngoài được.”

Hồ Hạo Thiên cau mày nói: “Nếu vậy chúng ta hạ thủ cũng rất khó khăn! Hơn nữa cái người đi theo Tư Đồ gia kia, cũng không thể không để mắt đến.”

Bạch Thất cười một tiếng, không nói gì. Biết đâu nhóm người mình đang bàn cách như thế nào đối phó Chu Thụ Quang thì hắn cũng suy nghĩ làm sao giải quyết nhóm người mình đi.

Ai chết vào tay ai, e rằng đôi bên cũng rất mong chờ.

Phan Đại Vĩ nói: “Từ từ đi, Hồ đội, quân tử báo thù mười năm không muộn, lần này ra ngoài không phải là vì đánh nhau, là vì quốc gia giải quyết khó khăn.”

“Chú đấy, chờ mười năm nữa xem, có lẽ cháu ngoại chú cũng đều có cả rồi, tôi giải quyết khó khăn cho quốc gia, đồng thời dùng việc công để báo thù riêng không phải là tốt hơn sao.”

“…” Phan Hiểu Huyên oan ức nói: “Hồ đội, anh nói báo thù thì báo thù đi, kéo tôi đến làm gì.”

“Haizz”. Hồ Hạo Thiên nói, “Tôi đây không phải là để cho ba ba em có một đối tượng chú ý sao.”

La Tự Cường cười ha ha một tiếng: “Hồ đội, đội trưởng như anh không ngờ còn ghép đôi cho nam nữ độc thân trong đội, tôi ủng hộ anh.”

Bởi vì thuốc nổ đủ mạnh mẽ, xe của đoàn xe đủ cao cấp, lần hành động đặc biệt theo nhóm nhỏ này tốc độ rất nhanh, một buổi sáng đã mở ra hơn 100 cây số, đến chỗ cao tầng khu nội thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.