Sắc mặt Bạch Thất cũng u ám như chảy nước, ánh mắt sắc lẹm: “Lại không chịu nhận, vậy sẽ không có cơ hội giải thích nữa đâu!”
Đương nhiên, vẫn chẳng có ai đứng ra cả.
Lời của hai người bề trên, những dị năng giả hệ Băng đều ngẫm lại người cạnh mình một lúc, sau đó mỗi người đều cách nhau ra một chút.
Vẫn không có kết quả.
Chỉ sợ dị năng của người này không thấp, tốc độ ra tay cực nhanh, đến độ ra tay lúc nào, người xung quanh đều không kịp thấy.
Dị năng hệ Băng rất mạnh, mà nhiệm vụ lần này, những người tham gia cũng không phải hạng bình thường.
Xem ra, người kia rất cẩn thận, tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tình huống hiện tại chưa rõ, bên ngoài Zombie tầng tầng lớp lớp, bên trong lại phải tìm ra dị năng giả khác lòng cũng không phải là hành động sáng suốt.
Đường Nhược đành gạt bỏ chuyện cá nhân qua một bên, tập trung vào đám Zombie.
Bạch Thất không đứng giữa chỉ huy nữa, mà đến bên cạnh Đường Nhược, vừa đánh vừa chú ý xung quanh.
Mà phía bên kia, tên mặt sẹo với Long tam ca cũng kinh hãi!
Biết rõ dị năng của cô gái này không yếu, nhưng không ngờ có thể nhất tâm nhị dụng (phân tâm làm hai việc cùng lúc), vừa đánh Zombie, vừa cảnh giác xung quanh mạnh đến vậy!
Loại người như thế, mức độ công kích này không thế giết chết được, cứ đà này đi tới không cách nào có thể hành động như ý nữa.
Chỉ vì lần ra tay này, vì kế hoạch này mà Long tam ca đã giấu kín thực lực của mình rất lâu, nếu không với thực lực của mình hắn ta thừa sức vào tổ đặc biệt.
Mà, hắn ta vì lần này tính toán khoảng cách với tốc độ cùng sức mạnh cẩn thận, lại đợi suốt hai tiếng mới ra tay, đảm bảo một đòn lấy mạng.
Tính đến mức Đường Nhược thuộc tổ hành động đặc biệt đi đầu phòng tuyến, một khi có người ngã xuống, Zombie cấp ba có thể nhảy vọt vào, khi cô chết, Zombie cũng có thể cắn nát cổ họng cô, cho nên khả năng bị người ta ám sát mà chết hay bị Zombie cắn chết, phần lớn mọi người sẽ nghiêng về phương án hai.
Nhưng kế hoạch hoàn mỹ đến mức này, mà hắn nào ngờ được, Đường Nhược có thể cảm nhận được hạt băng, lông tóc không rớt miếng nào lại còn đánh rơi nó!
Đánh được hai tiếng rồi mà dị năng không hề giảm sút mà còn có thể cảnh giác đến mức ấy, người phụ nữ này không thể ám sát lỗ mãng được, nếu không người ta chưa chết đã phải dâng mạng mình ra rồi!
Đối với thủy triều Zombie, mọi người dồn hết tâm sức tập trung vào chúng.
Một lần nữa Bạch Thất đảo qua mọi người ở đây, hạ lệnh, ánh mắt lại nhìn tới Cố Úc Trạch.
Cố Úc Trạch là dị năng giả hệ Kim, anh ta cũng là tiểu đội trưởng của tổ hệ Kim.
Hai người liếc nhau, Cố Úc Trạch khẽ cười, có chút cảm giác tựa như thắng làm vua thua làm giặc.
Bạch Thất không nhìn nữa.
Trong đoàn Độc Bộ không hề có dị năng giả hệ Băng…
Cố Úc Trạch thấy Bạch Thất không nhìn nữa, cũng tập trung vào bầy Zombie.
Tên kia là ai? Anh ta rất may là người đã thấy.
Nhưng nói cho Bạch Thất biết ư?
Làm gì có chuyện ấy!
Giả tức là thật, thật tức là giả, bản thân tự tìm ra được câu trả lời chẳng phải càng thú vị hơn sao.
Tiếp theo, mọi người lại phóng dị năng, đây là việc làm không ngừng nghỉ trước khi đám Zombie bị đẩy lùi.
Mọi người đội Tùy Tiện đều mong thăng cấp, nên không hề giữ dị năng lại, ai cũng ra tay hết mình, sức tấn công rất mạnh.
Mà cái người âm thầm ám sát kia, tất nhiên cũng không hề ra tay nữa.
Cho đến cuối cùng, Dương Lê, Phan Hiểu Huyên, Dư Vạn Lý đều dùng hết đạn trên tay, bị Zombie ép đến mặt trong xưởng thủy tinh mới có thể thủ được đến hừng đông.
Trận chiến này đánh từ 12 giờ đêm đến tận 6 giờ sáng.
Tổng cộng giết được 35 con Zombie cấp ba.
Sáu tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều cảm giác như mình vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Nhiệm vụ cửu tử nhất sinh như vậy, bọn họ cứ thế mà sống sót qua được!
Mạnh mẽ làm sao!
Tất cả thủy tinh ở trong nhà máy vỡ vụn trên đất cùng với bột thủy tinh, ánh nắng chiếu lên óng ánh đủ mọi màu sắc, sáng rực rỡ.
Đến việc kiểm kê nhân sự cũng chẳng còn sức, mặc kệ bên cạnh là người sống hay xác chết, mọi người cũng nằm vật ra thở mà nghỉ ngơi.
Cạch cạch cạch! Cạch cạch cạch!
Rất nhiều người cảm giác cơ thể mình giống như bị từng chiếc xe chạy ngang qua.
Nhưng mà, còn sống, còn đau, còn cảm giác… loại cảm nhận này thật là tuyệt cmn vời!
Bên ngoài sân sền sệt máu đen nhuộm ướt toàn bộ đất thành màu khác, một cái sân đầy máu thối.
Bên trên pha tạp đủ loại vết màu đen, không chỉ có máu Zombie, còn cả lượng lớn máu những người đã hi sinh, tất cả thể hiện rõ sự khốc liệt của trận chiến.
Cho dù là ban ngày, số lượng Zombie cũng chỉ giảm bớt một chút, cũng không biến mất hoàn toàn.
Bạch Thất đứng ở phía trước triệu tập dị năng giả, dựng lại tường đất, để cho tập thể có thể nghỉ ngơi chốc lát.
Dù một đêm không ngủ mọi người cũng không nghỉ ngơi được nhiều, mỗi người cố gắng tranh thủ nghỉ khoảng hai tiếng lấy sức rồi lại chiến đấu tiếp.
Đến tận 12 giờ trưa, Bạch Thất mới ra lệnh lên đường tiếp, cho tới khi đến đc nhà máy sơn chống phóng xạ của quân đội.
Vì trận chiến này mà số lượng xe bị hỏng không ít, thiệt hại về người cũng nhiều, nhưng tính toán lại, rõ ràng số xe hỏng nhiều hơn số người thiệt mạng.
Cũng may xe được chuẩn bị khá nhiều, nên cũng không đến mức có người phải đi bộ, nếu không xe công-te-nơ vận chuyển vật tư cũng phải sắp xếp để người ngồi xung quanh.
Rất nhanh đã đi được một km, diện tích ở đây rộng lớn, biển số nhà nhìn qua cũng có thể biết ngay xưởng này không phải là xí nghiệp bình thường, mà chắc chắn là xí nghiệp của nhà nước.
Chấp hành trưởng của thành phố L nói với Bạch Thất: “Cậu Bạch, chỗ này có nhiều loại sơn, riêng loại chống phóng xạ không đưa ra ngoài bán, nên dựa trên tư liệu lưu lại thì nó nằm ở phía nam của xưởng, chúng ta…”
Ông ta muốn hỏi xem nên để mọi người cùng nhau đi vào, hay là nghỉ ngơi một đêm ở đây.
Dù sao, vận chuyển xong số sơn này cũng phải đến chiều, mà khi chiều qua đêm tới lại gặp tình trạng như hôm qua vậy thì đúng là không ổn!
Nhớ lại quãng đường một km đi qua hồi sáng, da đầu cũng phải run rẩy.
Cho dù Bạch Thất không đợi ông ta nói hết, cũng hiểu được ông ta định nói gì, nhưng anh không định đề nghị qua đêm ở đây, nên ra lệnh: “Tổ hành động đặc biệt chút nữa xếp thành hàng đi ra, trước một giờ chiều hôm nay phải vận chuyển toàn bộ sơn xong, sau đó, mọi người không được phép dừng lại, ngay lập tức quay về!”
“Nhiều sơn như vậy, phải vậy chuyển xong trước một giờ chiều?” Chấp hành trưởng thành phố L nghe xong giật mình.
Bạch Thất bảo: “Cậu Hoàng, chúng ta có dị năng giả không gian.”
Cậu Hoàng vô cùng xấu hổ, rõ ràng bản thân là chấp hành trưởng mà tự nhiên quên mất tác dụng của dị năng giả không gian.