Đồ của lầu một và lầu hai không chiếm diện tích lớn, hơn nữa quần áo
hai người lấy thật sự không coi là nhiều, cho nên tính toán một cái
trong không gian ước chừng còn trống một phần ba.
Lầu bốn là giường và vật dụng gia đình, cùng dụng cụ đóng quân dã ngoại bên ngoài .
Đường Nhược thu lại hai mươi mấy bộ giường, tám bộ trang trí nội
thất, lại thu thêm hai mươi mấy cái chăn và đệm giường, cảm thấy đã đầy
đủ mới đi qua hội hợp cùng Bạch Thất đang chọn dụng cụ đóng quân dã
ngoại bên ngoài.
Chỉ thấy bên trong xe đẩy tay Bạch Thất đẩy, đã trang bị đầy đủ cờ
lê, đao công cụ, xẻng công binh. . . . . .Anh nhìn thấy Đường Nhược đi
tới, thì chỉ vào nơi đặt một đống đèn pin cầm tay và đèn bàn đóng quân
dã ngoại nói: “Đem những thứ kia thu vào.”
Đường Nhược tất nhiên là ngoan ngoãn một chút làm theo.
Sau đó Bạch Thất lại đẩy một xe công cụ và máy tập thể hình tới đây bảo cô bỏ tất cả vào không gian.
Sau khi thu gom toàn bộ xong, hai người lại lấy ra hai balo đóng quân dã ngoại vác tại trên người. Trong balo có một ít bánh bích quy, nước,
khăn lông … dùng để che dấu tai mắt người khác.
Một hơi trở lên lầu năm.
Lầu năm của trung tâm thương mại này là nơi tập trung cửa hàng ăn
uống, mỗi quán ăn đều có cửa riêng quầy riêng, nói cách khác muốn vào
lấy đồ đều phải phá khóa cửa của mỗi nhà. Hai người suy nghĩ một chút,
cảm thấy đồ ăn của quán ăn cũng cũng không nhiều lắm, nên không có hạ
thủ từng nhà, chỉ chọn lấy hai quán ăn đặc biệt lớn mà hạ thủ, một quán
ăn thức ăn chủ yếu là hải sản, quán còn lại chủ yếu là thịt bò.
Thời điểm Bạch Thất mở cửa phòng bếp của quán ăn hải sản ra, quả
nhiên nhìn thấy rất nhiều hải sản được nuôi ở trong hồ nước còn có một
số chứa ở trong tủ lạnh.
Dù sao không gian của Đường Nhược là thời gian tĩnh, bọn họ dĩ nhiên
sẽ không bỏ qua tủ lạnh và bể cá, đem tất cả hải sản thu vào. Thuận tiện thu một ít than đá, than củi, bình gas ở trong phòng bếp.
Tiếp theo là quán ăn thịt bò cũng theo như phương pháp này mà đánh cướp một lần.
Thu xong những thứ này rồi, Đường Nhược cảm thụ một chút: “Không gian gần đầy rồi, chỉ còn có mười mấy thước vuông thì sẽ đổ đầy toàn bộ.”
Bạch Thất gật đầu, dự định lúc này rời đi sẽ trực tiếp về nhà.
Nhưng trước khi về nhà, còn có một chuyện phải làm.
Bạch Thất mang theo Đường Nhược từ từ đi lên lầu sáu.
Nơi này là phòng giám sát của trung tâm mua sắm, là tất cả camera
giám sát của trung tâm. Hiện tại trung tâm vẫn còn có điện, nếu không
xóa đi hình ảnh đã ghi lại của camera, khó tránh khỏi về sau sẽ xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, để cho người khác nhìn thấy sự ‘ kỳ quái ’ của
Đường Nhược .
Cách cửa là có thể nghe được tiếng gầm bên trong. Bên trong có Zombie, hơn nữa không chỉ một con.
Cửa phòng an ninh vô cùng bền chắc, Đường Nhược nhìn Bạch Thất vô
cùng thuần thục cầm lấy một cây sắt đã đem khóa cửa gõ mở, ngay cả kinh
ngạc đều quên mất, chỉ hết sức chăm chú nhìn cánh cửa kia. Chỉ sợ bên
trong đột nhiên nhào ra mấy con Zombie, đem cô cắn chết.
Chẳng qua hiển nhiên, Bạch Thất đã quen nhìn cảnh tượng như vậy. Chỉ
thấy hắn đem khóa cửa cạy xong, liền nắm tay nắm cửa, nghe tiếng Zombie
đã tụ lại đến phía sau cửa, liền nhắm ngay phía cửa đẩy, dùng sức đạp
một cước, Zombie đã bị cửa đè ở phía sau. Tiếp theo Bạch Thất nhìn một
vòng bên trong phòng, phát hiện không có những con Zombie khác, mới nói: ” Này, giải quyết xong bọn họ.”
Đường Nhược cũng hiểu Bạch Thất đang huấn luyện cô, cho dù sợ, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặc xẻng công binh đi tới.
Bạch Thất buông chân đạp cửa ra, Zombie tựa như gà chọi, hưng phấn nhào đầu về phía bọn họ.
Thân thể Đường Nhược khẽ khom xuống, hai tay dùng sức nắm xẻng công binh, vung ra ngoài.
“Cốp, Cốp”
Hai tiếng trầm muộn va chạm từ xẻng công binh truyền đến. Trong thời
gian ngắn quơ xẻng hai lần, khiến cho mặt Zombie bị chấn động quay ra
sau.
“Nhắm ngay đầu, một kích phải trúng.” Bạch Thất ở một bên chỉ điểm.
Đường Nhược hít vào thở ra lần nữa, giơ lên xẻng công binh, bước
nhanh tiến lên, dùng đầu xẻng nhắm ngay đầu một con Zombie đâm xuống.
Đợi lúc cô kịp phản ứng, mới phát hiện này con Zombie này đang muốn
đưa tay bắt cánh tay của cô, nhưng lại bị Bạch Thất dùng chân đá vào
lồng ngực, ngăn lại.
Bạch Thất đá văng con Zombie bị Đường Nhược giết chết: “Lúc giết
Zombie đồng thời phải chú ý an toàn của mình, giống như cô sẽ chỉ làm
cho mình cũng biến thành quái vật như nó.”
Hô hấp của Đường Nhược hỗn loạn, gật đầu.
“Còn có một con, mau!”
“Binh, Binh, Binh!” lần này Đường Nhược càng thêm liều mạng, nhắm về
phía đầu Zombie dồn sức đánh. Cho đến khi tay của mình đều run rẩy lên.
“Vào đi.” Lúc Bạch Thất quay đầu hô một câu, cô mới phục hồi tinh
thần lại, nhìn một chút, đỉnh đầu Zombie đã bị gõ đến vỡ nát trên đất,
bên trong có thứ gì đó tràn ra.
Trong phòng giám sát, Bạch Thất đứng trước máy vi tính hết sức chuyên chú hack hệ thống giám sát, Đường Nhược thì đứng ở phía sau vịn tường
ói như điên.
Chỉ mấy phút đồng hồ, Bạch Thất đã xóa hết hệ thống internet của cả
trung tâm mua sắm, nhưng hắn vẫn không yên lòng như cũ, dù sao hắn đã có ba năm không chạm qua những thứ này rồi, hiện tại, thủ đoạn đánh
Zombie, so sánh với thao tác Computer trong thời kỳ đại học thì tinh
tiến hơn rất nhiều.
Cho nên, anh bảo Đường Nhược cầm chùy đưa cho mình, rồi đập hệ thống giám sát kia tanh bành.
Hết bận xong, tất nhiên là phải về nhà.
Bạch Thất nhìn cô đang uống nước ừng ực, Đường Nhược uống xong nước
lại là một hảo hán, hắn nhíu mày: “Chúng ta xuống lầu, về thôi.”
Đường Nhược thu nước lại, gật đầu.
Ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thất nhìn mình chằm chằm, nắm thật chặt xẻng công binh trong tay, mím môi nói: “Anh yên tâm, nếu chúng ta đã lập tổ
đội đánh quái, thì tôi sẽ không làm đồng đội heo đâu. Tôi sẽ cố gắng làm được chuyện anh an bài cho tôi, đuổi theo tốc độ của anh.”
Cô không muốn kéo chân sau, mặc dù mình có một không gian, nhưng cô
cũng không muốn thật trở thành kẻ ngồi ăn sau đó chờ chết mà Bạch Thất
đã nói.
Đời trước cô đã trải qua cuộc sống như vậy nhiều năm…, thật không muốn lại trải qua một lần.
Khóe mắt của Bạch Thất liếc về phía tay cô, bàn tay kia đã mài thành màu đỏ, nếu tiếp tục mài nữa, có lẽ sẽ chảy máu. . . . . .
Ý chí như vậy, quả thật hiếm thấy.
Hiện tại đã khoản một giờ chiều, thời điểm bọn họ xuống lầu đi qua
cửa lớn, liền nghe thấy được vài tiếng nói. Hiện tại lúc này, trong lầu
dưới của siêu thị quả nhiên đã có người, nhưng không phải rất nhiều, đại khái là vài nhóm người.
Khu đồ ăn vặt nhập khẩu của siêu thị hầu hết bị lấy sạch, những chỗ
khác Đường Nhược và Bạch Thất không có động tới, bởi vì sau đó bọn họ đã trực tiếp mang cả kho hàng đi, trừ chút ít sữa chua Đường Nhược muốn.
“Móa, nơi này không phải viết đồ ăn vặt nhập khẩu nước ngoài ư, làm sao mấy kệ chứa đều trống không thế?”
“Là có người tới trước một bước, đã mang đi hết đúng không?”
“Vậy thì có bao nhiêu người mới có thể cầm nhiều đồ như vậy, không
nhìn thấy xe dừng phía ngoài, một cái tay cũng có thể đếm hết à. . . . . .”
Nghe được lầu dưới truyền đến tiếng nói, hai người liếc mắt nhìn nhau, bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Hiện tại còn không có người thức tỉnh dị năng, chắc là không biết liên tưởng đến dị năng không gian, nhưng cũng sợ vạn nhất.
Bọn họ tiến đến cửa vào, quả nhiên đã có mấy chiếc xe đậu ở đó.
Hai người mỗi người một tiến vào xe thể thao, chạy tung bụi mù.
Rẽ vào một chỗ ngoặt, liền nhìn thấy xe cảnh sát chạm mặt chạy đến.
Ngày thứ nhất của tận thế, chính phủ vẫn tích cực ở ổn định lòng người, khống chế cục diện.
Trên đường đi ngang qua một trạm xăng dầu, cũng phát hiện nhân viên cảnh sát đã cầm lấy vũ khí và khiên giữ ở cửa ra vào.
Bạch Thất nhìn thoáng qua rồi lái xe đi qua.