Edit: Minh Nguyệt Beta: Sakura Bạch Thất không cần đi tới chỗ biệt thự của Hồ Hạo Thiên cũng không cần đi họp trong đại viện của căn cứ, vì vậy sáng sớm đã xuống giúp Đường Nhược chuẩn bị điểm tâm.
Tình yên nồng nhiệt giữa nam và nữ, khi làm điểm tâm cũng có thể biến thành một màn chán ngấy.
Lúc Chu Minh Hiền và Điền Hải cùng nhau xuống lầu, ngó nghiêng vào trong phòng bếp nhìn đã thấy Bạch Thất ôm Đường Nhược từ phía sau, nghiêng đầu qua vai cô nếm cháo.
Nếm một ngụm, còn có thể hôn xuống mặt cô một nụ hôn. Thiếu chút nữa làm cho mắt thường cũng thấy được giữa hai người toàn là bong bóng màu hồng. Xung quanh toàn sắc xuân.
Chu Minh Hiền ‘ai’ một tiếng, đi đến ngồi trên bàn cơm cùng Điền Hải nói: “Cậu nói xem, nếu tôi đi đến chỗ đội trưởng Hồ nói cho tôi đến đó ở có được không? Hôm nay trong này coi như trở thành bóng đèn, tôi sợ cuối cùng có một ngày không cẩn thận tự mình phát nổ… Không được, chỗ đội trưởng Hồ còn có Dương Lê, bọn họ là hai vợ chồng, cùng với Bạch Thất và Đường Nhược cũng không khác nhau bao nhiêu… hay là tôi đi ở biệt thự xa nhất của đoàn nhỉ!”
Chỗ đó là một đám cẩu độc thân, đúng là thiên đường của anh.
Nói xong nhìn Điền Hải, mắt sáng ngời: “A Hải, hôm nay có chuyện vui hay sao? Ăn mặc đẹp như vậy…”
Điền Hải cũng nhìn về phía phòng bếp, phát hiện hai người thực sự không cần mình giúp đỡ sau đó đã ngồi ở bàn ăn. Nghe được Chu Minh Hiền tự nói vậy nhìn lên người mình xem xét rồi nói: “Quần áo này là trước đó ở thành phố H cùng anh Bạch ở trên phố đi bộ lấy được, thời gian trước đây không thích hợp để mặc sợ làm bẩn, vẫn chưa mặc được, hôm nay mở tủ quần áo nhìn thấy liền mặc vào.”
Nhưng Chu Minh Hiền có cảm giác Điền Hải không giống như lúc trước, không biết làm sao lại không giống như bình thường, cũng không biết khác biệt với trước chỗ nào đành phải cảm thán: ‘Quả nhiên người cần nhờ ăn mặc.’
Lúc ăn điểm tâm Đường Nhược dường như cũng phát hiện sự thay đổi của Điền Hải.
Cậu tự tạo cho mình một kiểu tóc khác, mặc bên ngoài là một chiếc áo khoác dài vải ka-ki, bên trong một lớp áo lông màu lam nhạt làm cho sắc mặt cậu nhu hòa, lịch sự tao nhã.
Mặc như vậy lại làm cho Đường Nhược cảm thấy trong thời gian tận thế Điền Hải đã cao lên nhiều, theo đó một người em trai đã trở thành một thanh niên tuấn tú rồi.
Vì vậy yên lòng, hướng về phía Bạch Thất cười cười, cho anh một ngón tay cái khen ngợi. Bạch Thất đáp lại múc cháo cho cô.
Ăn xong điểm tâm, bốn người theo thông lệ đi đến chỗ Hồ Hạo Thiên thảo luận công việc hôm nay.
Hôm nay bọn họ cũng không có nhiệm vụ gì cụ thể, ngày hôm qua ba hành nhiệm vụ dẫn đội đi bảo vệ 10km căn cứ đã không tới lượt họ.
Hồ Hạo Thiên nhìn tuấn nam mĩ nữa trước cửa, nói đại khái việc cần làm hôm nay đến đại sảnh căn cứ đổi đồ vật, nên lĩnh thưởng được nhận. Không hơn.
Cách ăn mặc của Điền Hải hôm nay quả nhiên không uổng phí trang phục. Anh vừa xuất hiện hai mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng.
Trước kia, hào quang của Bạch Thất quá lớn, lúc bọn họ xuất hiện đối mặt cùng hai người đều mặc màu đen, phần lớn ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Bạch Thất. Hôm nay cậu chỉ thoáng thay đổi màu sắc quần áo, đứng ở bên người Bạch Thất ngược lại cảm thấy ngoại hình của cậu cũng không thua kém bao nhiêu.
Phan Hiểu Huyên nhìn Điền Hải liền nói một câu: “Hôm nay rất đẹp trai.”
Một câu như vậy khiến cho trong lòng Điền Hải vui vẻ một hồi lâu.
Đối với việc lĩnh thưởng của nhiệm vụ, Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người rồi nói: “Lấy vật tư nha, mấy người chúng ta đi là được rồi, không cần các chị em đi cùng. Các chị em đi ra ngoài dạo chơi, mua ít đồ, hôm nay căn cứ thay đổi rất lớn, cũng có thể đi xem sự thay đổi của căn cứ.” Nghĩ nghĩ cả thấy mấy cô gái đi ra ngoài cũng không ổn, liền nói tiếp: “Tiểu Điền, cậu đến bảo vệ chị cậu, Lưu Binh cậu cũng đi theo đi.”
Lần này tất cả mọi người đều tán thành ý kiến của Hồ Hạo Thiên, đến Bạch Thất chuyên dính người cũng không yêu cầu đi cùng Đường Nhược, chỉ nói với cô một câu: “Đợi anh lấy đồ về.” Rất yên tâm đi theo đám người đi ra ngoài.
“Tôi cuối cùng cảm thấy rất kỳ lạ nha…” Nhìn những người đàn ông từng người rời đi, Phan Hiểu Huyên đậu đen rau má nói một câu: “Mọi người thần thần bí bí đấy.”
Đường Nhược nhìn mọi người đi xa cũng nói: “Thật sự có chút kỳ lạ, nhưng có lẽ sẽ là đi lĩnh thưởng.”
Nhân phẩm của mọi người, cô vẫn rất tin tưởng, nhất định không phải trốn tránh nhóm mình để đi làm chuyện xấu rồi.
Dương Lê cười mà không nói. Bộ dạng như vậy đoán chừng là chuẩn bị kết hôn chuyện vui ngoài ý muốn à nha.
Nhưng mà Bạch Thất đã muốn cho đối phương một kinh hỉ, mình cũng sẽ bảo vệ bí mật này.
“Bọn họ đều để cho chúng ta đi dạo một chút, thì chúng ta đi thôi.” Lưu Binh nói xong đã lôi kéo Điền Hải đi, “Nghe nói bậy giờ đầu đường có biểu diễn đấy, cũng là đại minh tinh trước tận thế, chúng ta cùng đi xem đi.”
Năm người cùng nhau đi dạo trên phố.
Ngày hôm qua ba người Đường Nhược cũng chỉ là đi đến cửa tiệm số 2 trên đường cái mà thôi, hiện tại thật sự có thể đi xem toàn bộ căn cứ.
Thời điểm năm người bọn họ dạo phố toàn bộ mấy người đàn ông lại ở lại trong biệt thự trong đoàn.
Các chàng trai đều không có ngồi ghế sô pha, giống như ăn trộm cùng nhau ngồi xổm trong góc, lén lút, chụm đầu ghé tai.
“Ông Phan, ông đến cùng có thể dùng dị năng hệ mộc rồi nha, trồng hai trái dưa hấu không có vấn đề, hiện tại làm nở hai nụ hoa hồng không phải không được chứ?”
“Tôi không phải đang nghiên cứu sao, bình tĩnh, đợi lão ca ca nghiên cứu một lát, sẽ trồng ra một phố hoa hồng cho cậu…”
“Tiểu Bạch muốn đẹp nhất, tôi cũng muốn đẹp nhất. Tôi muốn đưa tiễn Dương Lê đặc biệt nhất, nhớ kỹ tôi muốn hoa bách hợp, bách hợp.
“Đội trưởng Hồ, ạm nói nhỏ xuống một chút, nhao nhao làm tôi ù hết cả tai rồi…”
Hồ Hạo Thiên ngồi xổm bên người Phan Đại Vĩ hướng dẫn nói: “Haiz, đóa hoa này anh sử dụng quá nhiều dị năng làm héo rũ hoàn toàn rồi. Đừng rót vào nhiều dị năng quá.”
“Không phải như vậy, nụ hoa chớm nở, tôi muốn nụ hoa chớm nở …”
“Tôi nói anh khống chế tốt dị năng, anh xem anh lại làm cho nó trực tiếp héo rũ rồi….”
“Hiện tại ở đây cơ bản đã là một gốc cây gầy nhỏ… cái này rót dị năng vào chưa đủ a…”
Hồ Hạo Thiên miệng nói không ngừng, một đường quở trách.
“Sai mười phần, đừng tới đây, vũ nhục tôi.’ Phan Đại Vĩ nổi giận, cầm lấy hạt giống trên mặt đất, ném qua. “Ở đây còn một túi hạt giống, dù sao cậu cũng nhàn rỗi, bắt cậu vùi vào trong đất, tưới nước cho nó nở hoa đi.”
Hồ Hạo Thiên: “…”
“Từ từ sẽ được, không cần nóng nảy.” Bạch Thất liếc nhìn hai người, sắc mặt ngược lại vô cùng bình tĩnh, sau đó tiếp tục vẽ trên giấy, “Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Trong tay anh vẽ đương nhiên là trang trí hôn lễ.
Sau tận thế thực vật héo rũ, không có hoa tươi, túi hạt giống này ở trong căn cứ phải lấy giá cao để đổi đấy.
Hiện tại Phan Đại Vĩ đang thử nghiệm dùng dị năng để làm cho hoa hồng nở.
Kế hoạch này lúc trước nhiệm vụ đi Biên Hòa đã bắt đầu thảo luận, lần này trở về đương nhiên muốn làm thật tốt.
Một hôn lễ cả đời khó quên, với cái này Bạch Thất tự nhiên muốn những gì tốt nhất cho cô gái của mình.