Tận Thế Vui Vẻ

Chương 31: Chương 31: Ba quy củ




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Kiến trúc xung quanh có kết cấu cổ quái phức tạp, ánh đèn miễn cưỡng tính là sáng tỏ. Rõ ràng đám tặc đất không có ý định phô trương, những công trình liên quan đến an toàn lại vô cùng đầy đủ - Nguyễn Nhàn đang chen chúc với Đường Diệc Bộ trong một căn phòng quan sát được cải tạo từ một phòng nghỉ của ga tàu điện ngầm, trước mặt là là một tấm kính rất dày.

Nơi này từng là trạm xe lửa dưới mặt đất. Một hàng tàu điện ngầm còn dừng trên đường ray, tất cả cửa tàu đều mở rộng, trên cửa sổ treo màn rách. Dường như trong đó được chia thành không ít phòng đơn, những tiếng cười và tiếng mắng chửi thỉnh thoảng truyện ra từ cửa sổ.

Ngoài tàu cũng có không ít người. Đèn điện để chiếu sáng không nhiều lắm, đa số là những ngọn đèn có mùi rất kỳ lạ. Đám tặc đất vây quanh nguồn sáng như thiêu thân, tốp năm tốp ba tựa lên thùng gỗ đựng đầy đồ mà nói chuyện phiếm. Mùi chua của mồ hôi và mùi thối trộn lẫn của đám người tràn ngập trong không khí, bọn chúng luồn vào khe hở giữa lớp kính quan sát khiến Nguyễn Nhàn phải hắt xì.

Thuyền trưởng Dư Nhạc của thuyền Tẩu Thạch còn đứng ở trước mặt bọn họ.

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác bẩn rất hứng thú đánh giá mặt của Nguyễn Nhàn, ông ta liên tục tặc lưỡi. Nhưng khuôn mặt lỗ mãng kia không thể lừa được Nguyễn Nhàn - đáy mắt đối phương chôn sâu tỉnh táo và cảnh giác, không hề có vẻ thư giãn tí nào.

Dư Nhạc thảnh thơi dựa vào tấm kính, cả người rất giống một con dao được bọc khăn lau. Nguyễn Nhàn chỉ trầm mặc nhìn ông ta, tạm thời không có ý định trả lời. Anh còn đang liếc nhìn đại sảnh ga tàu điện ngầm trước mặt, muốn khắc từng chi tiết vào trong đầu.

“Đưa cỏ sáng tắt đến phòng chứa đồ số 3 để xử lý, trái cây trên đó tiêu hủy toàn bộ.” Lúc này không phải ảo ảnh nữa, Đồ Duệ đang đứng cách đó không xa chỉ huy.

Hai người đàn ông mặc áo thun màu vàng nâu lớn tiếng trả lời “rõ” rồi bắt đầu vác mấy cái bao Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ mang về. Đường Diệc Bộ dán mặt lên lớp kính nhìn chằm chằm động tác của hai tên tặc đất với vẻ mặt u buồn.

Thấy hai người mới đều không lên tiếng, Dư Nhạc đập tay vào tấm kính, trông có vẻ mất hứng thú đi không ít: “Chẳng thú vị gì cả, cứ như vậy đi, bây giờ tôi-”

“Thuyền trưởng!” Một tiếng rít lên phá vỡ yên tĩnh trong đại sảnh. Tiếng nói chuyện râm ran truyền đến từ các ngõ ngách im bặt, mấy chục ánh mắt từ mõi nơi phóng tới. Dư Nhạc cũng dừng lại nhìn về phía người hét lên.

Một người đàn ông đang lộn nhào bò tới chỗ Dư Nhạc. Mái tóc dài và râu ria rối tinh rối mù, trên người có có mùi máu tanh tươi mới và một loại nào đó...

Nguyễn Nhàn nhíu mày lại.

“Thuyền trưởng, thuyền trưởng! Tôi thật chỉ nhất thời hồ đồ thôi thuyền trưởng, tôi... tôi đã theo ngài ba năm rồi, ngài hãy tha thứ cho tôi đi!” Người đàn ông kia run rẩy: “Con kỹ nữ kia vốn đã bị bán ra, bây giờ tôi có thể đền bù cho cô ta. Chỉ là chuyện mấy cái đồ hộp thôi thủ lĩnh. Dù sao tôi cũng là...”

“Lão Nghiêm?” Dư Nhạc nhét một miếng thịt vào trong miệng, nhẹ nhàng nói. Ông ta hất cằm với người có vóc dáng cao phía sau người đàn ông kia.

“Người phụ nữ tới từ phía tây hôm qua bị Bưu Tử chơi rồi. mặt không biểu cảm, giọng điệu cũng không có dao động gì: “Ban đầu tôi định xử lý theo quy củ, cho hắn ta bay màu. Nhưng hắn ta cứ nhất quyết muốn gặp ngài một lần.”

“À, nhất định phải gặp tôi sao.” Dư Nhạc nhai thịt, tùy tiện a một tiếng: “Bưu Tử, bây giờ ông thấy tôi rồi, ông muốn làm gì?”

“Là cô ta quyến rũ tôi trước, hôm qua cô ta cũng ngủ với lão Lý! Hôm nay tôi không có hàng trên người, cô ta không chịu, tôi chỉ muốn làm xong chuyện trước rồi mới... Thuyền trưởng, tôi và ngài quen biết nhiều năm, ngài xem thế này có được không, tôi đền cho cô ta gấp năm lần, không không, gấp mười-” Người đàn ông râu dài co quắp trên mặt đất, run rẩy ngẩng đầu như một con chim sẻ trong gió lạnh.

“Ôi, Bưu Tử à. Sao bình thường tôi không thấy ông gấp gáp thế này nhỉ.” Dư Nhạc nhe răng nở một nụ cười giả tạo: “Ông nói xem ông vừa không say vừa không bị thương, đi theo tôi mấy năm mà vẫn chưa hiểu rõ quy củ của tôi ư? Sao ông lại như thế chứ?”

Người đàn ông đầm đìa nước mắt ngửa mặt lên, miễn cưỡng cười làm lành.

Dư Nhạc cũng cười hai tiếng, vẻ mặt lập tức lạnh hẳn xuống. Ông ta lưu loát móc súng bên hông ra bắn hai phát xuống hạ bộ của người đàn ông. Sau một tiếng hét thảm đủ để đâm xuyên màng nhĩ, Dư Nhạc lại dời họng súng lên. Một giây sau, một vết đạn đỏ thẫm in lên giữa trán người đàn ông, hắn ta ngã oặt xuống như bao tải, máu tươi hơi mờ làm bẩn tấm kính phòng nghỉ.

“Lão Nghiêm, kéo thứ này đến phòng con mồi, không cần giữ mặt mũi cho tôi.” Dư Nhạc nuốt thịt khô trong miệng xuống, dẫm chân lên thi thể dưới đất: “Bảo người phụ nữ kia đến nhà kho chọn gì đó mà ăn, lại mời lão Hà đến xem vế thương cho cô ta.”

“Vâng, thuyền trưởng.”

Bốn phía vẫn lặng ngắt như tờ, đám tặc đất cẩn thận nhìn về phía bên này, Nguyễn Nhàn có thể cảm nhận được sự sợ hãi phiêu đãng trong không khí.

“Lão Dư!” Đồ Duệ đến gần, trên mặt có vẻ bất mãn.

“Sao, lại muốn nói ông đây?” Dư Nhạc làm mặt quỷ, “Quy củ đã được định sẵn rồi, điều này cũng không thể trách tôi được.”

“Thời gian bỏ phiếu còn gần nửa tháng, dù sao ông cũng phải thu liễm một chút. Người mới còn ở chỗ này mà, ông...”

“Trong từ điển của ông đây không có hai chữ thu liễm, đừng làm loạn nữa.” Dư Nhạc không hề lo lắng khoát tay, “Mẹ nó cứ như đi tranh cử vậy, tôi cũng chẳng có ý định làm quan. Nếu thật sự muốn đánh chết tôi thì cũng là bọn họ không biết tốt xấu.”

Đồ Duệ đẩy kính, hơn nửa ngày mới thở dài một tiếng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Được rồi, vừa mới chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Dư Nhạc dẫm giày lên trên vết máu mới mẻ, nhe răng ra với Nguyễn Nhàn: “Có sợ không, hả?”

Nguyễn Nhàn lặng lẽ nhìn ông ta, chậm rãi lắc đầu.

“Haiz, đáng tiếc cho đôi mắt này, sao lại mọc ra trên người đàn ông chứ? Tôi chỉ thích kiểu lạnh nhạt thế này.” Dư Nhạc xoa đám râu lởm chởm trên cằm: “Hai ngươi gặp được tôi tạm thời tính là duyên phận đi. Lặn sâu một lần đã có thể mang cỏ sáng tắt về, thực lực và ánh mắt cũng sẽ không kém.”

“Lợi ích cho hai người rất đơn giản. Tôi không thiếu chỗ ngủ yên ổn, chỗ khác không lấy được thuốc và thiết bị nhưng ở đây đều có. Đủ cả từ việc tốn sức đến việc cần kỹ thuật, có tay sẽ không bị đói. Mặt khác, mang tên tuổi của tàu Tẩu Thạch ra bên ngoài sẽ tránh được cảnh bị người khác ăn thịt đến mức không còn sót cả xương.”

Nguyễn Nhàn liếc vết máu dính đầy góc cửa kính. Dư Nhạc nhướng mày lên, hiểu nhiên đã hiểu được ý anh.

“Đương nhiên cũng phải có quy củ. Không nhiều đâu, chỉ ba cái thôi.”

Dư Nhạc duỗi ra ba ngón tay lắc lắc, liếc nhìn Nguyễn Nhàn sau lưng Đường Diệc Bộ -- kim nhãn thanh niên còn tại trông mong nhìn quan sát ở giữa ngoại trang đầy chiến lợi phẩm ba lô.

Xác định Đường Diệc Bộ cũng nhìn qua về sau, Dư Nhạc mới tiếp tục câu chuyện.

“Thứ nhất, không được dính vào thuốc mê huyễn, nếu không gặp một người giết một người. Thứ hai, có thể giết người nhưng dù sao cũng đều là lao động, nên kiềm chế một chút. Trừ khi hai người mạnh đến mức khiến ông đây nhắm một mắt mở một mắt, nếu không thì đừng khinh thường. À, không được động vào trẻ con nữa, tôi không giữ súc sinh lại đâu.”

Nguyễn Nhàn gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu đối phương tiếp tục.

“Thứ ba, cướp đoạt đánh nhau tôi mặc kệ, đi chơi gái mại dâm tôi cũng mặc kệ. Nhưng cho dù là nam hay nữ đều không được phép dùng sức mạnh, hai người cũng thấy được kết cục vừa rồi đấy.”

Dư Nhạc giật nhẹ khóe miệng, lại gõ lên tấm kính hai lần: “Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.” Nguyễn Nhàn bình tĩnh trả lời.

“Những chuyện vụn vặt khác sẽ có người nói sau. Cương Tử, hai người này là cậu tìm đến đúng không? Đưa phật đưa đến Tây Thiên, sau này cậu sẽ dẫn dắt bọn họ. Tôi mệt rồi, hôm nay cứ như vậy đi.” Dư Nhạc ôm lấy chai rượu vẫn luôn cầm trong tay, ngáp một cái thật to.

“Vâng, thuyền trưởng.” Người đàn ông cường tráng lúc trước đưa bọn họ lặn sâu bước ra một bước.

Giống như nhận được tín hiệu nào đó, bầu không khí lại thả lỏng xuống lần nữa. Những tiếng nói chuyện cười đùa lại vang lên giống như có người nào đó vừa nhớ ra phải vặn to volume vậy.

Sau khi Dư Nhạc rời khỏi đại sảnh ga tàu điện ngầm, Cương Tử mới thả hai người ra khỏi phòng quan sát. Hắn ta chuyển hai cái túi đeo lưng tới trước mặt hai người: “Cỏ sáng tắt đổi được không ít điểm, được tính là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, hai người có thể mang đống đồ ăn này về. Đi ra khỏi cửa E là khu nhà ở, ngủ chỗ nào thì tự tìm. Đồ uống có thể nhận ở cửa, gần đây có người của chúng tôi tuần tra, Phúc Hành Liêm không vào được.”

“Anh Cương, tôi có không ít chuyện muốn hỏi.” Nguyễn Nhàn mở túi ra nhìn qua hai lần, nở một nụ cười ôn hòa mà anh am hiểu nhất: “Nơi này...”

“Quá muộn rồi, đợi sáng mai hẵng nói.” Người đàn ông cường tráng ồm ồm đáp: “Tôi lấy máy định vị đi, đến hừng đông sẽ đến tìm hai người.”

“Được rồi, còn có một vấn đề nữa.” Nguyễn Nhàn đưa mắt liếc Đường Diệc Bộ có chút ủ rũ cúi đầu rồi nhấc cái túi trong tay lên: “Có thể đổi nước ngọt vị cam trong này thành vị cherry không? Tôi nhìn thấy bọn họ bỏ mấy lon vào cái thùng bên kia.”

“Được.” Cương Tử trực tiếp đi đến mở nắp thùng lên, đổi lon nước màu vàng trong ba lô thành màu đỏ thẫm.

Đường Diệc Bộ lập tức có tinh thần hơn chút.

Sau khi đổi xong đồ uống, người đàn ông trực tiếp đi vào toa tàu tràn ngập tiếng cười đùa, không có ý tiếp tục chỉ đạo hai người bọn họ nữa. Nguyễn Nhàn đi theo chỉ dẫn còn sót lại trong tàu tìm được cửa E, rất nhanh đã thấy khu nhà ở mà Cương Tử nói tới.

Nó cong vẹo nối liền với lối ra ga tàu điện ngầm, cả tòa nhà lệch đi tận 45 độ. Không ít cửa phòng không đóng chặt, ánh đèn tràn ra từ trong khe cửa. Lúc đi ngang qua mấy phòng trong đó, Nguyễn Nhàn rất chắc chắn mình nghe được tiếng thở dốc dồn dập và tiếng rên rỉ mập mờ.

Anh dứt khoát thu hồi cảm giác.

Trên đường tiện chạy nạn nhất chỉ còn một căn phòng trống. Bởi vì tòa nhà bị nghiêng nên đồ trong phòng phải xếp thành đống. Có vẻ chủ nhân cũ của căn phòng rất thích đọc sách, đủ lại sách vở rơi tán loạn dưới đất, trong không khí phiêu đãng mùi trang giấy bị ẩm mốc.

Đường Diệc Bộ đóng cửa thật kỹ rồi thoải mái dọn dẹp tủ lạnh. Nguyễn Nhàn lấy đèn pin tìm thấy ở phòng thí nghiệm trong phế tích ra rồi vặn sáng nó, treo lên góc giá sách.

Toàn bộ không gian sáng lên ngay lập tức.

Đường Diệc Bộ không quan tâm đến giường chiếu đầy tro bụi. Hắn mở tủ quần áo lấy mấy cái chăn trong túi chống ẩm trải lên giường chỉnh tề. Sau đó robot hình người kia lấy hai lon nước ngọt vị cherry ra, dựa vào góc tường, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

Nguyễn Nhàn dựa thùng nhựa đựng đầy nước trong vào góc tường. Anh day trán, sau đó chấp nhận cởi giày ngồi lên.

Nói thật, Nguyễn Nhàn có chút không chắc chắn giờ phút này mình nên có cảm xúc gì. Xã hội trong trí nhớ vận chuyển theo quy củ, đạo đức và luật pháp tỉ mỉ lại rõ ràng. Anh rất dễ suy đoán ra nên làm việc nào không nên làm việc nào hay phải tỏ thái độ gì trong trường hợp nào.

Bây giờ trật tự hoàn toàn buông lỏng, tất cả đều lộn xộn. Máu đỏ bắn khắp tấm kính vẫn còn ở trong mắt anh, mãi mà không tan đi. Đây không phải xã hội mà mình quen thuộc, cơ chế phản hồi anh thường dùng để ngụy trang bắt đầu chậm chạp sụp đổ. Thế là Nguyễn Nhàn dứt khoát làm ra vẻ mặt trống rỗng.

Biểu cảm của robot hình người kia lại vô cùng linh động. Đường Diệc Bộ kéo cái chăn được giữ gìn tốt nhất lên chân hai người, phát ra một tiếng thở dàithoải mái dễ chịu.

“Đây là bản đồ mà thuyền Cực Lạc cho tôi.” Nguyễn Nhàn duy trì vẻ trống rỗng trên mặt, mãi đến khi Đường Diệc Bộ đặt cằm lên vai anh.

“Ừm.” Đường Diệc Bộ có vẻ đang rất buông lỏng.

Tấm bản đồ kia vô cùng đơn giản, nó ký hiệu qua về tình trạng của Biển phế tích và khu vực xung quanh.

Vùng hoang dã nằm ở gần phía tây Biển phế tích, phía đông và phía bắc đều được ký hiệu “Khay nuôi cấy số 1024”, phía nam là “Khay nuôi cấy số 1036“. Biển phế tích dài mảnh vắt ngang phía trên vùng hoang vu, ở cuối phía đông còn vẽ một cái vòng tròn rất lớn ghi chú ba chữ “Điểm chôn vùi“.

Hình dung như thế này quá mức mập mờ, Nguyễn Nhàn quyết định tạm thời bỏ qua.

“Cậu từng nhắc đến Khay nuôi cấy số 1036 với tặc đất.” Nguyễn Nhàn dùng ngón tay điểm lên phía nam Biển phế tích, cố gắng không để ý đến nhiệt độ cơ thể ôm trọn lấy phần lưng: “Nơi này cũng được ký hiệu, ở ngay chỗ rừng rậm khu tránh nạn. Là MUL-01 đặt tên cho nó sao?”

“Đúng thế.” Đường Diệc Bộ chỉ vào phía đông Biển phế tích, “Trước đó tôi từng vòng qua Biển phế tích, chạy từ khay nuôi cấy số 1024 đến khay nuôi cấy số 1036. Người bên số 1024 biết nhiều chuyện hơn, tôi lấy được một tin tức các chính xác - dưới sự trông coi của não chủ, bây giờ có có gần hai nghìn khay nuôi cấy. Người sống sót... hoặc có thể nói là 'hàng mẫu' có chừng ba mươi triệu.”

“Số 1024 như thế nào?” Nguyễn Nhàn trầm mặc một hồi, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

“Điều kiện nuôi dưỡng khác biệt. Số 1024 là khu vực giá lạnh, lúc tôi rời đi bão tuyết đã giết gần hết tất cả người sống sót rồi. Chắc MUL-01 sẽ khởi động lại nó trong vài năm.”

“...Thiết lập điều kiện khác biệt để quan sát tình trạng sinh tồn của người sống sót?”

“Cho nên mới gọi là khay nuôi cấy.” Đường Diệc Bộ giật giật chăn mền. “Theo tôi quan sát, Biển phế tích hẳn là một bộ phận bị MUL-01 diệt trừ sau khi tiến hành sửa lại hình dạng mặt đất, nó lựa chọn chất thành một đống để thống nhất xử lý, giống như...”

“Giống như đổ rác vào thùng.” Nguyễn Nhàn phóng to Biển phế tích trên màn hình, “Không trách giám sát ở đây lỏng lẻo hơn, con người cũng sẽ không quá hà khắc với con gián trong bãi rác mà.”

Sau khi phóng to Biển phế tích, mô hình 3D bị những ký hiệu lít nha lít nhít lấp đầy. Không gian được chia ra bởi hai màu vàng xám - màu vàng là ký hiệu cho thuyền Cực Lạc, màu xám là thuyền Tẩu Thạch. Một sơ đồ phạm vi thế lực tiêu chuẩn.

“Nhưng tôi vẫn có điều không rõ.” Nguyễn Nhàn thì thầm, “Đây cũng là một nơi có hoàn cảnh đặc biệt, ngay cả cậu cũng không kịp chờ đợi chạy đến đây. Nếu như não chủ muốn thu thập số liệu người sống sót, nó sẽ không buông tha mỗi chỗ này.”

“Tôi chưa bao giờ nghe nói đến số hiệu của nó, nó chỉ được gọi là Biển phế tích.” Đường Diệc Bộ lại bật một lon nước ngọt vị cherry khác: “Nhưng tôi đồng ý với cái nhìn của anh.”

“Trước đó nó dựa vào hộp đen để thu hoạch số liệu tường tận, nhưng dường như nơi này không có thói quen và điều kiện để tiêm chip phụ trợ.” Nguyễn Nhàn co người vào trong chăn, nhìn chằm chằm màn ánh sáng lấp lóe trước mặt: “...Tôi đoán suy nghĩ của chúng ta giống nhau.”

“Ừm.” Đường Diệc Bộ uống hết nửa lon nước ngọt, lại đặt cằm lên bả vai Nguyễn Nhàn, thuận tiện mang theo một ít mùi chua ngọt của cherry: “Nếu như MUL-01 muốn lấy được số liệu, người của nó sẽ ở ngay chỗ này, bên trong đám tặc đất. Nếu anh muốn nghe ngóng tung tích của Nguyễn Nhàn, lại không đến mức để hắn bị MUL-01 xử lý trước một bước-”

“Cậu từng chơi trò bắt quỷ chưa, Đường Diệc Bộ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.