Tận Thế Vui Vẻ

Chương 22: Chương 22: Chó săn đen sì




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

“Mau bỏ đi!” Trương Á Triết nhanh chóng kịp phản ứng, kéo Trì Lỗi đang kinh ngạc đứng tại chỗ đi.

“Lão Trương, ông có thấy không lão Trương, ĐM!”

“Ừ, tôi nhìn thấy rồi, ông không điên. Chúng ta phải đi.” Trương Á Triết gầm thét lên. “Tiểu Đinh còn đang chờ ở bên kia! Nhìn tình huống này, ông thật sự muốn tám chuyện với tôi ở đây sao?”

Hai mắt Trì Lỗi đỏ bừng, lại run rẩy mắng một câu thô tục. Cuối cùng hắn ta liếc nhìn khu cất giữ người đáng sợ kia rồi mới đuổi theo bước chân của Trương Á Triết. Âm thanh khí độc tràn vào không gian cực nhanh đang vang lên xì xì từ bốn phương tám hướng, nơi đây không nên ở lâu.

“Em không nghe thấy bất cứ cái gì, sao lại bị phát hiện.” Đinh Trạch Bằng còn đang canh giữ ở vị trí cũ, sắc mặt có chút tái nhợt. “Anh Trương, anh Trì, làm sao bây giờ?”

“Đi về phía trước, ngừng thở, cẩn thận khí độc.” Trương Á Triết lời ít mà ý nhiều, nhìn Trì Lỗi một cái thật sâu: “Hai người đi trước, tôi bọc hậu.”

Đinh Trạch Bằng gật đầu, nhắm bắn dây thừng có móc trúng một cái thanh nhô ra, vững vàng kéo mình lên bên trên. Cậu ta leo vèo vèo lên đỉnh dây, lấy công cụ từ trong túi ra muốn phá hỏng cửa kính-

Một tiếng choang vang lên, lớp kính dày bị đánh vỡ. Một cái tay kéo Đinh Trạch Bằng lại, trực tiếp túm cậu ta ra khỏi cửa sổ.

“Anh Nguyễn?!”

“Tiểu Đinh, qua bên kia rừng cây.” Nguyễn Nhàn làm động tác yên lặng, chỉ vào rừng cây phía dưới cách đó không xa: “Tôi chuyển motor lơ lửng của ba người tới đó. Đừng hỏi gì cả, mau đi.”

Nhân lúc Nguyễn Nhàn chỉ huy, Đường Diệc Bộ lại kéo Trì Lỗi với vẻ mặt khiếp sợ đi lên. Toàn bộ nhà máy nhân bản chiếu xung quanh sáng như ban ngày. Chắc hẳn tiếng cảnh báo lặng lẽ đã truyền ra xa, mấy con robot khổng lồ với hình dáng khác nhau đang đung đưa tới gần, một đội máy bay không người lái cũng bay tới phía này. Cái máy hình nhện chân dài nằm phía trên thành phố rung động ầm ầm, rũ mười hai cái chân xuống, thân thể chậm rãi đè xuống bên này.

“Nhanh!” Đằng sau Trì Lỗi là Trương Á Triết, Nguyễn Nhàn lau mồ hôi trên đầu. Anh đã ngửi được mùi ngai ngái của khí độc. Cuối cùng được kéo lên là máy phụ trợ, nó suýt nữa không thể chui qua được cửa sổ nhỏ hẹp.

Đinh Trạch Bằng nấp kỹ trong bụi cây rất nhanh, yên tĩnh cứ như không tồn tại. Nhưng sau khi Trương Á Triết bị lôi ra ngoài liền đặt mông ngồi lên chỗ lồi ra của tòa nhà, không hề có ý che giấu mình.

“Lát nữa chia ra hành động.” Trương Á Triết có vẻ vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói của hắn ta không có nửa phần bối rối. “Tiểu Nguyễn, cậu đi cùng Tiểu Đinh, lão Trì. Tôi dẫn máy phụ trợ đi.”

Nguyễn Nhàn nhíu mày.

“Nói nhảm gì thế! Tôi còn không biết ông sao, lại muốn làm anh hùng có phải không?” Trì Lỗi cũng không đi về phía lùm cây, hắn ta đứng bên cạnh khu kiến trúc, không hề xê dịch.

“...Tôi sẽ giải thích với ông sau.” Trương Á Triết nhét va-li cầm tay vào trong lòng Trì Lỗi.

“Cùng đi, nếu không tôi sẽ bắn ông.” Trì Lỗi quát. Hắn ta thuận thế túm lấy cổ áo của Trương Á Triết, hai người trực tiếp trượt xuống dây thừng có móc. Đường Diệc Bộ thấy thế liền nâng Nguyễn Nhàn lên, quang minh chính đại nhảy xuống mặt đất.

Bọn họ vừa trượt xuống khỏi nóc nhà chưa được mấy giây, mấy bàn tay sắt thép đã bắn trúng cái cửa sổ vừa bị phá hỏng kia, gần như đánh nát toàn bộ cửa sổ. Dây thừng có móc của Trì Lỗi bị mất đi điểm cố định, rủ xuống mặt đất như con rắn. Trương Á Triết dang cánh tay ra bảo vệ đầu Trì Lỗi, hai người nặng nề ngã xuống mặt cỏ, hơn nửa ngày mới đứng lên.

Nguyễn Nhàn bị Đường Diệc Bộ vác lên trên vai. Anh cong nửa người trên lên, rút súng máu ra bắn từng phát vào khớp nối bàn tay sắt thép kia. Sau một trận khói lửa, cuối cùng bàn tay sắt đã không động đậy được nữa.

Anh vừa thu súng về liền đối mặt với ánh mắt sâu xa của Trương Á Triết.

Chuyện cho tới bây giờ, Nguyễn Nhàn không có ý định tiếp tục ẩn giấu thực lực nữa - tình huống bây giờ rất nguy hiểm, tận lực giấu giếm một chút xíu thôi cũng có thể mất mạng. Nếu ba người thuận lợi còn tốt, bây giờ xuất hiện biến cố, anh đã nhảy ra ngoài, đương nhiên cũng sẽ không né tránh nữa.

Không trốn tránh cái nhìn của Trương Á Triết, Nguyễn Nhàn cười với hắn ta một cái.

Thấy mục tiêu đã đi xa khu kiến trúc, mấy quả bom đuổi theo ngay sau đó. Trì Lỗi túm Trương Á Triết bổ nhào về phía trước, miễn cưỡng trốn ra sau một tảng đá. Đường Diệc Bộ thì trực tiếp đè Nguyễn Nhàn nằm sấp xuống khe nước gần nhất, vụ nổ gào thét lướt qua trên đỉnh đầu hai người.

Bốn người không ở tại chỗ chờ đợi đợt nổ thứ hai, lúc cái máy ném bom khổng lồ xê dịch họng pháo, đám người cùng nhau phóng về phía rừng cây. Máy bay không người lái bắn đạn theo sát gót chân của bọn họ.

“Tiểu Đinh, bắt lấy.” Xác định Trương Á Triết còn ở bên cạnh, Trì Lỗi ném valo chứa nội tạng cho Đinh Trạch Bằng. Đám máy móc đang lao về phía này, hắn ta lại khởi động một nhóm ngụy trang hồng ngoại, ném ba bốn hộp nhỏ kim loại ở xung quanh. Bảy tám cái máy bay không người lái xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.

Ngọn lửa do bom càng ngày càng cháy lớn, luồng khí nóng hổi đục ngầu không thích hợp để hô hấp. Trong ngọn lửa thiêu đốt, bờ môi Trì Lỗi run rẩy, mặt mũi tràn đầy bùn đất và mồ hôi. Hắn ta muốn leo lên motor lơ lửng, đáng tiếc hai chân quá run, phải mất ba bốn lần mới chính thức thành công.

“Chúng ta đi.” Hắn ta nói ra như nằm mơi, thậm chí không rảnh truy cứu tại sao Nguyễn Nhàn lại xuất hiện. “Mau chóng rời khỏi chỗ này.”

“Lão Trì, ông và Tiểu Nguyễn yểm hộ Tiểu Đinh. Mấy người đi một con đường khác, trực tiếp né tránh chỗ hiểm. Tôi lượn một vòng quanh khu Mồ hoang.” Ánh trăng màu bạc trút xuống, bị ngọn lửa nhuộm hơi đỏ lên. Trương Á Triết tỉnh táo đến mức dị thường trong sự hỗn loạn.

Máy phụ trợ vẫn luôn được hắn ta cố định phía sau motor lơ lửng, họng súng lắc lư theo máy bay không người lái trên không trung. Dường như nó nhận được chỉ lệnh gì, vòng sáng màu lục thu nhỏ lại, chế tạo ra hai ảo ảnh motor phía sau motor của Trương Á Triết.

Trong ảo ảnh, Đinh Trạch Bằng ngồi phía sau Trì Lỗi, mà Đường Diệc Bộ chở Nguyễn Nhàn. Hoàn toàn giống với vị trí của bọn họ bây giờ.

“Trương Á Triết!” Giọng nói của Trì Lỗi có chút bén nhọn.

“Mồ hoang chiếm diện tích lớn, lại là điểm mù tín hiệu. Những thứ này đần độn, chắc chắn sẽ cảm thấy mọi người mới là thuật che mắt. Lão Trì à, trạng thái của ông không tốt, Mồ hoang lại là nơi tôi quen thuộc nhất - chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ông biết như thế là hợp lý nhất.”

“Nếu ông chết rồi, chắc chắn tôi sẽ lôi thi thể ông ra lại róc thịt một lần.” Giọng nói của Trì Lỗi giống như bị giấy ráp mài qua.

“Tôi biết rồi. Chờ lát nữa qua khỏi điểm mù tín hiệu, chúng ta còn có thể truyền tin cho nhau mà.”

“Truyền cái rắm, ông đây nhìn thấy ông liền phiền.” Trì Lỗi khởi động motor lơ lửng, nhắm đầu xe vào rừng rậm đen tối, giọng nói có chút biến điệu. Đinh Trạch Bằng ngồi ở sau xe kéo căng thân thể, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trương Á Triết cười, lại nhìn về phía Nguyễn Nhàn đang nhanh chóng nhảy từ sau xe xuống: “Tiểu Nguyễn có lời muốn nói?”

“Anh Trương -” Nguyễn Nhàn vắt nước ở vạt áo đi, lại xích lại gần mấy bước. Nhưng anh vừa mở miệng chưa được mấy giây đã bị đối phương trực tiếp ngắt lời.

“Nhìn điệu bộ này, dẫn dắt Điền Hạc tới gặp tôi là cậu đi. Có không ít người có thể tiếp xúc đến chữ ký của tôi, nhưng trong lòng tôi nắm chắc.” Trương Á Triết sờ lên cái cằm râu ria xồm xoàm, ép thấp giọng đến mức chỉ Nguyễn Nhàn mới nghe được.”Mặc dù tôi cũng không có chứng cứ gì... Cứ coi như vậy đi, tôi sẽ không hỏi cậu là ai. Cảm ơn sự trợ giúp của cậu, Tiểu Nguyễn.”

Nguyễn Nhàn nghe hiểu lời đối phương chưa nói ra khỏi miệng. Hộp đen không thể lưu lại ký ức trong điểm mù tín hiệu, cho dù anh nói ra thân phận gì thì “Trương Á Triết ngày mai” sẽ không nhớ rõ câu trả lời của mình.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của người trước mặt, cơn giận dữ đen nhánh kia lại phun trào dưới đáy lòng. Nguyễn Nhàn thở hổn hển mấy cái mới đè được cảm xúc lạnh băng sền sệt kia xuống.

“Anh Trương, anh biết rõ não chủ lựa chọn diệt khẩu chỉ là phương pháp đơn giản thô bạo để xóa bỏ khả năng truyền bá của mọi người. Nếu như mọi người bình an trở về, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, tôi nghĩ nó sẽ ưu tiên quan sát xem khu tránh nạn này có hỗn loạn dấu hiệu hay không - nơi đó vốn có người biết chuyện còn sống, chỉ cần mọi người tiếp tục giữ yên lặng, nó sẽ không vô duyên vô cớ lục soát toàn bộ khu tránh nạn một lần.” Nguyễn Nhàn nói rất nhanh, “Đừng từ bỏ quá sớm, được không?”

Điền Hạc biết, Quan Hải Minh cũng biết, nhưng MUL-01 không có phản ứng gì với chuyện này. Cũng không phải là nó không cho phép một số loài người biết chân tướng - nó chỉ cần xác định bọn họ còn đang cố gắng giữ gìn hòa bình hư giả này. Vấn đề là phải “nói ra” mới có thể tồn tại.

“Yên tâm. Đừng nhìn tôi thế này, chứ tôi vẫn rất sợ đau.”

“Anh Trương, nếu không anh cứ đi theo chúng tôi đi, tôi sẽ hết sức -”

“Tiểu Nguyễn à, có thể nhìn ra được cậu là người thông minh.” Trương Á Triết nhún vai. “Cậu nói xem nếu tôi dụ đống sắt vụn này đi xa, có phải các cậu sẽ an toàn hơn không?”

“Theo lý thuyết là vậy, nhưng mà...”

“Vậy không phải là được rồi sao, tôi đã quyết định rồi. Tôi không ngại bị phục chế, nhưng tôi không biết được lão Trì và Tiểu Đinh nghĩ như thế nào. Cho dù ra sao, hai người bọn họ có thể ít chịu tội cũng tốt.”

Trương Á Triết vươn tay ra xoa đầu Nguyễn Nhàn.

“Nếu đã nhảy ra hỗ trợ, lại biết được chân tướng, cho dù cậu có định tránh né chỗ hiểm hay không... Cậu nhóc tốt, thuận buồm xuôi gió nhé.”

Bàn tay của đối phương to lớn mà ấm áp, trong lòng Nguyễn Nhàn chua chua.

Trương Á Triết thoải mái cười, sau đó khởi động motor, khoát tay với mấy người rồi dẫn ảo ảnh xông thẳng về phía Mồ hoang. Trì Lỗi cắn chặt răng, dẫn Đường Diệc Bộ đi về hướng một con đường khác. Nguyễn Nhàn ôm chặt eo Đường Diệc Bộ, nhiệt độ cơ thể của đối phương xuyên qua quần áo ướt dầm dề truyền đến, anh đột nhiên bị một sự mỏi mệt đánh trúng.

Trương Á Triết phán đoán không sai. Sau sự chần chờ ngắn ngủi, đa số máy bay không người lái và máy móc bốn chân đều đi theo Trương Á Triết.

[Lão Trì à...] Lái được chừng năm phút, giọng nói của Trương Á Triết truyền ra khỏi vòng tay điện tử theo những tiếng súng bắn ầm ầm. Xem ra bọn họ đã bỏ vùng điểm mù tín hiệu xung quanh thành phố ra sau lưng.

“Có rắm thì mau thả.” Giọng nói của Trì Lỗi còn có chút ít run rẩy. Đinh Trạch Bằng trầm mặc ngồi ở phía sau, hai chân cuốn chặt lấy bàn đạp. Cánh tay trái của cậu ta ôm chặt lấy cái rương, tay phải cầm súng, đốt ngón tay nắm đến trắng bệch.

[Nếu ông đã nhìn thấy rồi thì tôi vẫn cần phải giải thích. Dù sao đến khi tôi lãnh đạo khu tránh nạn, chắc chắn không thể thiếu mọi người giúp đỡ. Tiểu Đinh, thật ra đề tài này không thích hợp với cậu lắm, nếu như cậu-]

“Em muốn biết.” Đinh Trạch Bằng nhỏ giọng lầu bầu.

[Được.] Hô hấp của Trương Á Triết có chút gấp rút, không biết có phải là bị thương hay không: [Lão Trì, lát nữa ông có thể nói từ từ với Tiểu Đinh. Tôi sẽ nói ngắn gọn - khu tránh nạn của chúng ta vẫn luôn là phòng quan sát của MUL-01. Nó coi chúng ta như bồn cây cảnh nuôi để nghiên cứu, thỉnh thoảng còn tỉa tót nữa. Nếu có người có chút bản lĩnh nào chết ở bên ngoài, nó sẽ đưa một bản copy về để đảm bảo khu tránh nạn tiếp tục chống đỡ được.]

“...Ông điên rồi.” Trì Lỗi chết lặng nói. “Không thể nào, nếu như giáo sư Nguyễn biết... Không, rõ ràng hắn đã từng nói...”

Hắn ta không tiếp tục nói nữa. Đinh Trạch Bằng ngây ngốc ngồi ở phía sau giống như biến thành tượng gỗ.

Có lẽ cậu ta biết Trì Lỗi muốn nói cái gì, Nguyễn Nhàn nghĩ thầm. “Nguyễn Nhàn” trên xe lăn kia đã từng nói, đừng từ bỏ, hy vọng vẫn còn ở đó. Hắn còn nói, xin hãy tin tưởng, bạn vô cùng quan trọng

Giọng nói của hắn mang theo ma lực an ủi lòng người. Giống như một bức tranh xinh đẹp che khuất trên mặt tường rạn nứt tràn đầy vết máu và vết đạn dữ tợn. Nhưng nó không có cách nào làm bọn chúng biến mất.

Trì Lỗi không tiếp tục lên tiếng, hắn ta không còn run rẩy, chỉ là an tĩnh đến đáng sợ, nước mắt không ngừng chảy xuống theo hai gò má.

[Lão Trì, ông vẫn đang nghe chứ?]

“...”

[Tóm lại là chuyện như vậy. Truy binh bên phía tôi không tính là mạnh, lát nữa sẽ cắt đuôi được.] Trong tiếng vang ù ù kỳ dị, giọng nói của Trương Á Triết rất suy yếu, nhưng lại mang theo ý cười. [Sắp vào điểm mù tín hiệu của Mồ hoang rồi, mai gặp lại ở khu tránh nạn nhé!]

Thông tin gián đoạn.

“Tôi nhận ra âm thanh kia.” Đường Diệc Bộ phá vỡ sự trầm mặc, “Đó là kiểu mới nhất - A, Nguyễn tiên sinh, đừng véo eo của tôi.”

“... Đừng nói nữa, coi như tôi cầu xin cậu.” Nguyễn Nhàn nghiến răng nghiến lợi.

“Được.” Robot hình người kia liền im lặng.

Trì Lỗi không có phản ứng, vẫn yên lặng đến đáng sợ. Hắn ta vẫn đang dẫn đường rất chính xác cho bọn họ, ngoại trừ hô hấp và nhịp tim vẫn còn, hắn ta gần như không khác gì một cái máy. Đinh Trạch Bằng cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế tiếng khóc thút thít khiến cả người run rẩy.

Bên ngoài mấy cây số, Mồ hoang rộng đến mức không nhìn thấy hết, bầu trời đêm không mây lốm đốm đầy sao.

Trương Á Triết tựa lên một khối bê tông, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía đám máy móc kiểu mới đang đuổi theo trước mặt - nó đang đến gần, định cho hắn ta một kích cuối cùng.

“Còn không phải là bị tao lừa đến đây rồi sao, đúng là ngu xuẩn, không liên lạc được với bên ngoài chứ gì?” Trương Á Triết không thèm nhìn vết đạn đang chảy máu trên người, chỉ nhếch môi lộ ra hàm răng dính đầy máu. Hắn ta hơi nghiêng đầu.

Nơi này có thể nhìn thấy thành phố trí tuệ nhân tạo cách đó không xa. Con robot giống nhện chân dài khổng lồ kia vẫn còn đang hạ thấp xuống mặt đất, để lại một đường nét cổ quái khiến người ta khó chịu trong màn đêm.

“Haiz, có lẽ mình đã từng mơ thấy cảnh tượng này.”

Trương Á Triết đổ toàn bộ bình năng lượng trong túi đeo eo vào trước người mình. Hắn ta giật nút bom cúc áo ra, ánh mắt ngừng mấy giây trên đồ hộp.

“...Chỉ tiếc cái đồ hộp này.” Hắn ta lẩm bẩm nói rồi nhắm mắt lại.

Ánh sáng trắng bỏng mắt xé nát bóng đêm. Vụ nổ mãnh liệt khiến đám máy móc nguy hiểm lớn bằng con nai sừng tấm Bắc Mỹ vỡ nát. Máy bay không người lái mất đi mục tiêu vòng vo một lát giống con ruồi không đầu, sau đó ngoan ngoãn bay về hướng thành phố.

Tất cả khôi phục lại bình tĩnh.

Trên không thành phố.

“Nhà máy nhân bản ở ngoại ô báo cáo. Đề nghị hủy bỏ chất sao lưu sửa chữa của máy in hữu cơ, mặc dù sao lưu có thể giảm bớt số lần hàng mẫu đến đây in, nhưng nó sẽ trực tiếp để lộ tai hoạ ngầm của khu cất giữ, gây bất lợi cho sự ổn định. Mặt khác, điều chỉnh khoảng cách thời gian tuần tra đến chín phút.”

Bên trong “thân thể” của nhện chân dài, người đàn ông ngồi trên ghế đứng lên vươn vai mấy lần, sau đó dùng đốt ngón tay gõ gõ màn ảnh ra đa trước mặt.

“Hoàn tất đổi kới hàng mẫu số 24 Trương Á Triết. Hàng mẫu số 29 Trì Lỗi, hàng mẫu số 897 Đinh Trạch Bằng đã thoát khỏi phạm vi tự động truy kích, chuẩn bị đổi mới nhân tạo hai phần hàng mẫu trên. Báo cáo kết thúc.”

Người kia mặc một cái áo khoác thật dài, đeo mặt nạ phòng độc đen nhánh che đậy nửa mặt, ồm ồm nói.

Hắn ta mở cửa, mấy con robot chó săn nghiêm chính đứng bên cạnh.

“Thật phiền phức.” Hắn ta tháo găng tay, đè thấp vành nón, đá văng một con robot chó săn ra. “Được rồi, truy sát 'mình' cũng rất thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.