Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Không gian vốn đang tối đen đột nhiên bị ánh đèn chiếu sáng, màu sắc trong tầm mắt thoáng chốc nhiều hơn. Nguyễn Nhàn nheo mắt lại nhìn về phía người trước mặt.
Có lẽ bóng tối vừa rồi sẽ là vấn đề với con người bình thường, nhưng lại không phải với cơ thể đã dung hợp với máy sơ cấp loại S. Đồ Duệ không phải đi từ cửa vào, anh trông thấy đối phương xuất hiện trong không khí mỏng manh. Bây giờ anh có thể thấy rõ lồng ngực chập trùng của đối phương, cũng có thể nghe được tiếng hít thở, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ không khí lưu động nhỏ xíu nào truyền đến từ hướng kia.
Là ảo ảnh.
Nguyễn Nhàn trầm mặc lùi về sau mấy bước, hai khẩu súng máu còn cắm ở trong bao chọc vào xương sườn anh đau nhói.
“Thế mà đèn ở đây còn có thể dùng.” Đường Diệc Bộ ở bên cạnh anh có chút sợ hãi thán phục, biểu cảm trên mặt cực kỳ giống con người.
“...Xin chào.” Thấy robot hình người kia bắt đầu đóng kịch, khóe miệng Nguyễn Nhàn giật một cái, bày ra nụ cười ôn hòa, quyết định chính thức bắt đầu cuộc đối thoại. Dù sao người kia không đến mức chỉ tạo ra một cái ảo ảnh cho hai người họ xem náo nhiệt.
Người kia đánh giá Đường Diệc Bộ rồi lại chuyển ánh mắt sang người Nguyễn Nhàn: “Hai vị là?”
“Trốn ra từ bồn nuôi cấy số 1036.” Đường Diệc Bộ cướp lời, lộ ra một nụ cười vừa đúng. Nụ cười kia vừa tự nhiên vừa chân thành, không hề có vẻ cứng ngắc dối trá như trong khu tránh nạn: “Anh biết bồn nuôi cấy số 1036 chứ, như thế cũng sẽ hiểu được có chuyện gì xảy ra bên trong, ai mà còn ở được? Hai chúng tôi định đến Biển phế tích kiếm miếng cơm ăn.”
Hắn nói liến thoắng một trận, thuận lợi thu hút sự chú ý của Đồ Duệ: “Màu mắt cậu rất đặc biệt.”
“Giống robot hình người, tôi biết, đam mê của bạn trai thôi. Bây giờ muốn thay màu con ngươi cũng không khó.”
Nguyễn Nhàn ớn lạnh cả người. Anh cảnh giác trừng mắt về phía Đường Diệc Bộ, dùng sức nhét sự cảnh cáo vào trong mắt.
“Vậy vị này chính là...?” Đồ Duệ không lộ ra vẻ bất ngờ hay chán ghét, còn nghiêng đầu về phía Nguyễn Nhàn.
“Bạn trai tôi, Nguyễn Lập Kiệt.” Đường Diệc Bộ khẳng định.
Nụ cười ôn hòa trên mặt anh đang có khuynh hướng sắp đổ, Nguyễn Nhàn có thể cảm giác được mạch máu trên thái dương đang điên cuồng nhảy loạn. Từ khi mới xuất hiện, robot hình người xui xẻo này luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của mình. Những sự giận dữ này không hề đen sì sền sệt giống trước kia, bọn chúng giống sương mù phiền lòng, trực tiếp nổ tung trong tim anh-
“Đúng thế.” Nhưng mà anh chỉ có thể trả lời như vậy. Nguyễn Nhàn có thể đoán ra ý định của Đường Diệc Bộ. Tên khốn này hoàn toàn không để lộ tính toán của mình, như vậy nhỡ may sau này gặp phải nguy hiểm, bọn họ “hôn” sẽ là một con át chủ bài không tệ.
Nhưng điều này cũng không cản trở anh bực bội.
“Tùy tiện, chỉ cần có thể làm việc là được.” Đồ Duệ đẩy mắt kính, “Hai vị có thể vượt qua tường chết cũng coi như có chút bản lĩnh.”
“Vẫn phải liều mạng, cộng thêm một chút may mắn. Khu tránh nạn bên kia vừa thay đổi lãnh đạo.” Đường Diệc Bộ giãy giụa ngồi dậy.
“Ồ? Hai vị chạy đến đây kiểu gì?” Người đàn ông tự xưng là “phó thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch” lại đến gần hai bước. “Theo tôi được biết, tường chết sẽ vô hiệu tất cả thiết bị điện tử đến gần đó, nếu muốn dựa vào thiết bị phi hành hoặc vượt qua nó trên không đều sẽ bị đạn đạo bắn ngay. Ngoài ra cứ năm phút cũng sẽ có cảnh báo.”
“Chúng tôi trộm mấy cây thông bồn cầu chân không buộc lên tay chân rồi trèo lên. Anh xem chúng tôi chỉ có hai người, não chủ bên kia cũng sẽ không có ý định truy cứu tới cùng.” Đường Diệc Bộ đối đáp trôi chảy. “Sau khi chúng tôi chạy ra ngoài liền...”
Nguyễn Nhàn dứt khoát nhắm mắt lại, mặt không thay đổi dựa vào bên tường nghe robot hình người kia nói hươu nói vượn.
“Năng lực?” Đồ Duệ cắt đứt màn giảng giải đâu ra đấy của Đường Diệc Bộ, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú lắm với chi tiết bọn họ đào thoát.
“Tôi chỉ có chút sức lực.” Đường Diệc Bộ hùng hồn nói, “Tôi cũng không mang vũ khí.”
“Ừm, đã nhìn ra, ăn bám đúng không? Vị bên này lại đeo hai khẩu súng.” Đồ Duệ chuyển sang Nguyễn Nhàn vẫn trầm mặc không nói: “Họ Nguyễn, cậu thì sao, có lợi ích gì?”
Nguyễn Nhàn mệt mỏi mở to mắt: “Cảm giác tăng cường sơ cấp, tài bắn súng cũng tạm được, cộng thêm một chút xíu tri thức về máy móc.”
Đồ Duệ chậc hai tiếng: “Được rồi. Tên mắt vàng bên kia, tôi có thể cho hai người cơm ăn. Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, thế này đi, hai người đến Biển vớt vài thứ đáng giá về đây, sau đó tôi sẽ dẫn hai người đi gặp thuyền trưởng.”
Dứt lời hắn ta liền vỗ tay: “Mang đồ vào!”
Bên ngoài vang lên những tiếng kim loại bị kéo lê trên đá, hai bộ đồng phục kim loại cồng kềnh như đồ du hành vũ trụ bị kéo vào trong phòng. Thậm chí phía sau chúng còn có túi đồ giống đồng phục du hành vũ trụ kiểu cũ, vài ống sắt dài nối chúng với một cái máy - đó là một cái máy rách nát cỡ lớn, trên đó tràn đầy miếng vá và gỉ sắt, suýt nữa bị kẹt lại ở cánh cửa nát một nửa.
Một người đàn ông to cao cơ bắp phồng ở phía sau đạp hai cái, nó mới lảo đảo lái vào trong phòng.
“Chúng tôi vừa trốn ra, thể lực không quá đủ.” Nguyễn Nhàn muốn tranh thủ thời gian, “Cơ thể tôi cũng có chút không thoải mái, nếu như các anh đồng ý cung cấp một ít máy móc hỗ trợ, tôi muốn xác định trước- “
“Không có năng lực thì không bàn gì nữa.” Đồ Duệ đưa mắt ra hiệu với người đàn ông to cao vừa vào: “Cương Tử, tiễn hai người họ đi.”
Dứt lời hắn ta ngáp một cái, làm bộ đi ra bên ngoài cửa.
“Đừng hòng chạy trốn.” Thấy Nguyễn Nhàn khẩn trương cuộn người lại, người đàn ông cường tráng kia khó chịu nói, sau đó giật dây trói trên người Đường Diệc Bộ ra trước: “Căn phòng này rất cô lập, hai ngươi giết tôi cũng vô dụng. Nghe phó thuyền trưởng đi, kiếm ít đồ là được.”
“Xin lỗi, chúng tôi không biết rõ tình hình.” Thấy Đường Diệc Bộ nhìn hai bộ đồ kim loại với ánh mắt lập loè, Nguyễn Nhàn thu hồi sự chờ mong còn sót lại của mình về.
“Lát nữa tôi sẽ nói cho hai người. Chỉ cần... haiz, tôi đã nói rồi, không cần phải như vậy.” Cương Tử bất đắc dĩ thở hắt ra.
Lúc người đàn ông cường tráng đó cởi trói cho Nguyễn Nhàn, họng súng đen ngòm đã nhắm ngay trái tim hắn ta. Nguyễn Nhàn bình ổn cầm súng máu: “Dẫn bọn tôi rời khỏi nơi này.”
Đường Diệc Bộ xoay đầu lại, nhướng mày.
Người đàn ông cường tráng kia giơ hai tay lên, thoạt nhìn không hề có vẻ khẩn trương. Hắn ta than thở đi ở phía trước, lách mình ra cửa: “Tự cậu xem đi.”
Nguyễn Nhàn cẩn thận đi ra cửa, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn không nhịn được hít hà một hơi lạnh.
Nhà tụ rách nát này bị một cái khe to lớn sâu không thấy đáy vây quanh, xung quanh đều là kiến trúc chen chúc thành phế tích hắc ám. Từng căn phòng bị chất chồng lên nhau như trò xếp gỗ hỏng - Đủ loại biển quảng cáo và thanh sắt thép bị kẹt bên trong bê tông, mặt tường bị quét vôi màu sắc khác nhau rất giống cây kẹo cầu vồng bám bụi, chất lại thành một đống lộn xộn. Trên dưới trái phải đều không nhìn thấy biên giới.
Bức tường cách bọn họ gần như cách khoảng mười mấy mét, chỉ cần Đường Diệc Bộ không muốn bại lộ, bọn họ không có bất kỳ công cụ nào có thể phóng qua.
“Cho dù cậu thật sự có thể đi đến bên kia thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.” Người đàn ông cường tráng nhún vai giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Nhàn: “Biển phế tích chính là một cái mê cung, không có bản đồ và la bàn chắc chắn sẽ không đi được.”
Nguyễn Nhàn thu hồi họng súng: “...Dù sao cũng phải thử một chút.”
Người đàn ông cường tráng làm ra vẻ mặt bình thản “đã quen rồi”, chỉ vào hai bộ đồ kim loại phía xa: “Vòng tay của cậu còn dùng được không? Tôi sẽ truyền số liệu cho cậu. Tìm đủ 2000 đồ là có thể nộp lên, làm xong tôi sẽ cho hai người máy truyền tin.”
Sau đó Nguyễn Nhàn không nói tiếp nữa. Anh ngoãn ngoãn tiếp nhận tư liệu, mặc áo kim loại rồi đứng bên cạnh Đường Diệc Bộ đã sớm trang bị xong.
“Nguyễn tiên sinh có vũ khí, chúng tôi sẽ không cung cấp nữa.” Người đàn ông cường tráng nói, sau đó gõ mạnh lên cái máy cũ kỹ kia, “Dưới đáy cũng không có bản đồ gì, làm phiền hai vị tìm đường giúp chúng tôi. Đi thôi.”
Hắn ta vừa dứt lời, dưới chân Nguyễn Nhàn đã trống không.
Ống sắt trên bộ đồ kim loại kéo dài, bọn họ rơi xuống với tốc độ rơi tự do. Cơ thể hơi nóng lên, vô số kiến trúc và mặt cắt tạp vật lướt qua trước mắt - bọn họ đang rơi xuống giữa vô số phế tích kiến trúc giống như bóng ma xuyên qua xi măng và gạch ngói.
Không biết rơi xuống bao lâu, tốc độ của bọn họ càng ngày càng chậm, cho đến khi ngừng giữa không trung, dính vào một đại sảnh đen sì. Hai người cứ lặng lẽ treo hơn mười giây, Nguyễn Nhàn vừa định thử lên tiếng, bộ đồ kim loại đã hoàn toàn tách ra hai bên, hất hai người ngã rầm xuống.
Cũng may bọn họ cách mặt đất không xa, không đến mức ngã bị thương.
Một giây sau bộ đồ kim loại kia liền dần dần lên cao, biến mất trên trần nhà mục nát, chỉ để lại vài vòng gợn sóng như sóng nước.
“Cậu nhất định phải liên hệ với đám người này?” Nguyễn Nhàn ho khan vài tiếng trong tro tàn.
Ý đồ của đối phương rất rõ ràng - dưới tình huống không có bản đồ, người bình thường chỉ có mỗi đường ra là dây trên bộ đồ kim loại. Cứ ném bọn họ xuống đáy một phế tích chưa được khai hoang, lấy cái tên là kiểm tra năng lực. Chờ bọn họ thật sự trở về, đám tặc đất sẽ bội thu cả vật tư lẫn tin tức. Nếu bọn họ bất hạnh gặp nạn ở chỗ này, Nguyễn Nhàn không cho rằng Đồ tiên sinh sẽ thực lòng cảm thấy tiếc nuối vì bọn họ.
Rất có phong cách đạo tặc.
“Chỉ là quan sát, chỗ nào cũng như thế cả.”
Đường Diệc Bộ mở đèn trên thiết bị định vị ra, lắc lắc với Nguyễn Nhàn. Máy định vị nhìn qua rất giống đèn pin dùng cho khảo cổ, cuối cùng còn quan tâm lắp thêm dây thừng: “Đừng lo lắng, bọn họ không lắp máy nghe trộm cho thứ này, nó chỉ có thể chiếu sáng, định vị và giám định hình ảnh đơn giản thôi.”
“Tùy cậu vậy.” Nguyễn Nhàn bình thản đáp lại. Dù sao điều này cũng không khác nhau mấy, dù sao trên trán mọi người không viết “tôi biết vị trí của Nguyễn Nhàn“. Nếu muốn nghe ngóng tin tức, đối phương mạnh một chút cũng tốt.
“Nhưng tại sao vừa rồi anh lại phải phản kháng vô hiệu như thế?” Đường Diệc Bộ hoạt động cổ tay, vác ba lô để đựng chiến lợi phẩm lên. Hắn dùng đèn pin chiếu sáng từng góc sảnh, lại khôi phục vẻ mặt trống rỗng.
“Người kia quá buông lỏng, tôi muốn biết lợi thế của hắn ta là địa hình hay là thực lực.” Nguyễn Nhàn hít mũi, xác định mình ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt: “Không phản kháng chút nào cũng sẽ rất kỳ quái, dù sao vũ khí còn ở trên người tôi, mà chúng ta vừa mới tràn ngập tinh thần phản kháng 'vượt qua tường chết' nữa.”
“Tư duy con người nói cho anh?”
“Ừm.”
“Thông tinh rất tốt. Cảm ơn anh, Nguyễn tiên sinh.” Đường Diệc Bộ đi về phía trước hai bước, tránh thoát mấy giọt nước nhỏ xuống từ trần nhà: “Xem ra góc độ suy nghĩ của tôi vẫn có chút sai lầm.”
Nguyễn Nhàn nghiêng đầu đi, anh không trả lời mà tập trung sự chú ý vào hoàn cảnh trước mặt.
Anh không cần chiếu sáng cũng có thể thấy rõ đại sảnh khẽ nghiêng trước mặt. Bọn họ đang đứng giữa đại sảnh của một bệnh viện bỏ hoang, quầy lễ tân bị nấm mốc màu đen bám đầy, kính vỡ thành những mẩu vụn có quy tắc, giá truyền dịch ngổn ngang lộn xộn chất ở một góc. Xe đẩy kim loại bị nện biến dạng nằm đầy đất, đè lên một con gấu nhỏ bẩn thỉu.
Nguyễn Nhàn tạm thời nhét khẩu súng máu dùng để trị liệu vào bao rồi cẩn thận gỡ con gấu bông dính đầy bụi bẩn kia ra. Thứ nhét bên trong nó đã hư thối, tỏa ra một mùi ẩm ướt nồng đậm. Con gấu bông chỉ còn một mắt, nó dùng con mắt bằng cúc áo còn lại nhìn mình chằm chằm, đằng sau cúc áo còn nối với một sợi dây màu đỏ chưa kéo hết.
Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kính của đại sảnh. Bên ngoài cửa kính đại sảnh bệnh viện là một căn phòng khác - một phòng ngủ trẻ em bị đè bẹp, còn có mấy món đồ chơi bằng bông đang kẹt ở cửa sổ nối với đại sảnh bệnh viện, bị pha lê vỡ vụn đâm xuyên.
Không có thi thể con người.
Toàn bộ không gian trống rỗng giống như một cái kén mục nát. Nguyễn Nhàn nhếch miệng, trả con gấu kia về chỗ cũ. Anh trầm mặc nửa phút mới mở vòng tay điện tử, nhanh chóng đảo qua thông tin “bảo vật” mà đám tặc đất chuyển tới.
“Đáng giá nhất là thuốc men, công cụ và đồ ăn, tiếp theo là linh kiện vứt bỏ, quần áo vân vân.” Nguyễn Nhàn nhét tất cả thông tin vào đầu, “Đi theo tôi, tôi không biết phân biệt thuốc men, nhưng ít nhất có thể ngửi được mùi đồ ăn.”
Đường Diệc Bộ lấy mấy cái ống tiêm chưa bóc từ trong bụi đất, tiện tay ném vào ba lô. Mà đến khi túi đeo lưng của hắn mở ra lần nữa, thứ bị ném vào chính là một lon đồ uống.
“Cửa hàng giá rẻ.” Đường Diệc Bộ dùng tay áo lau tro bụi trên lon nước, “Không tệ, những vật này còn hạn sử dụng. Muốn một lon không?”
Nguyễn Nhàn dừng động tác ném bánh quy vào trong ba lô. Anh lẻn qua những kệ hàng như mèo, cũng ấn đầu của Đường Diệc Bộ xuống: “Có người.”
Đường Diệc Bộ vẫn đang cầm lon nước kia. Hắn cúi thấp đầu, ngoan ngoãn giấu mình phía sau kệ hàng.
“Đám thổ phỉ phía đông đánh chìm thuyền của anh Trần rồi.” Một giọng nam hơi bén nhọn nói, “Móa nó, hy vọng đến lần “trừ độc” tiếp theo, giám sát trật tự có thể đưa thằng chó Dư Nhạc lên Tây Thiên.”
“Hắn ta không chạy được đâu.” Một giọng nữ trả lời, “Nhìn đi, với cái dáng vẻ kia của hắn ta. Lão Phàn vì tôi nên mới không so đo với hắn ta, sớm muộn gì loại người cặn bã này cũng sẽ bị diệt vong thôi.”
“Đáng tiếc không có cách nào kéo Đồ Duệ đến phe chúng ta. Tên kia rất khôn khéo, vậy mà lại đầu hàng như một kẻ ngu xuẩn.” Một giọng nói khác gia nhập vào, nghe có chút láu cá.
“Đáng tiếc cái rắm! Mấy người có nghe nói không, Đồ Duệ vốn thuộc về quân phản kháng. Nếu hắn ta chạy tới chỗ chúng ta thì đó mới là tai hoạ.”
“Trời... Còn có việc này ư. Không phải quân phản kháng của Nguyễn Nhàn đã sớm chết hết rồi à, tại sao còn có người sống?”
“Ai mà biết được?”