Tận Thế Vui Vẻ

Chương 9: Chương 9: Hộp đen trong đầu




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

"Trước khi đi đăng ký, tôi chỉ có một vấn đề." Nguyễn Nhàn dừng lại bên ngoài cửa phòng kiểm tra, Đường Diệc Bộ đang đỡ anh không thể không dừng lại theo.

Robot hình người kỳ quái tự xưng là "mô hình cũ" này hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.

"Tôi vốn tưởng rằng mấy người Đinh Trạch Bằng chỉ tiện tay cứu tôi, nhưng nghe Trương Á Triết vừa nói, hình như bọn họ đã sớm có mục tiêu để cứu viện rồi. Cậu bảo tôi thay thế người kia, thật sao?" Nguyễn Nhàn thì thầm đặt câu hỏi.

"Ừm." Đường Diệc Bộ hào phóng thừa nhận, "Tôi nhìn thấy Phúc Hành Liêm nuốt thi thể của người kia ở gần phế tích. Hắn ta bất hạnh bỏ mình, cho nên Trương Á Triết mới mất dấu tín hiệu cầu cứu. Không cần lo lắng, hắn ta sẽ không đột nhiên xuất hiện."

Nguyễn Nhàn nhìn về phía Đường Diệc Bộ bằng ánh mắt phức tạp.

Đúng là đối phương có một ngoại hình loài người vô cùng tuấn mỹ. Đôi mắt vàng kim kia giống như được nhuộm nắng, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhưng lại không có nhiệt độ. Giống như là đang quan sát những sinh vật khác cách một lớp kính dày trong suốt vậy — tuy khoảng cách rất gần nhưng lại có một cảm giác xa cách nào đó không thể hóa giải.

Đây không phải là ánh mắt của "người".

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn ý thức được mình vàđối phương là hai loại sinh vật, nếu như Đường Diệc Bộ được xem như là một loại sinh vật nào đó.

Động cơ đặt câu hỏi của anh rất đơn giản — nếu người sống sót vốn cần cứu viện vẫn còn chờ ở bên ngoài, hành vi của Đường Diệc Bộ không khác kéo dài cứu viện. Mà xem như người được lợi từ hành vi này, Nguyễn Nhàn không cho rằng mình có thể làm như không liên quan gì.

Nguyễn Nhàn thở dài trong lòng, cũng không trả lời Đường Diệc Bộ, chỉ coi như ngầm thừa nhận. Anh nghiêng người về phía trước, đặt lòng bàn tay phải lên trên cánh cửa dày giống như lão Trương,.

"Nguyễn Lập Kiệt, khách tới thăm xin thông qua." Lại là âm thanh điện tử trung tính quen thuộc.

Lúc này cánh cửa mở ra, tiếng nhạc tiết tấu nhanh đinh tai nhức óc suýt nữa đánh gục Nguyễn Nhàn.

Phòng kiểm tra trước mặt còn lớn hơn phòng bệnh vừa nãy một chút. Nếu như không phải trước đó đã biết nơi này là để chữa bệnh, chắc Nguyễn Nhàn sẽ cho rằng mình đang đi vào cửa hàng linh kiện điện tử.

Một phần ba không gian đều bị những thứ linh kiện máy móc cổ quái chất đầy. Những hòm gỗ to lớn được chất chồng trong góc, đủ loại tay chân máy móc bị nhồi nhét vào trong hòm, đống dây điện rối tung mù. Thậm chí Nguyễn Nhàn còn nhìn thấy ba bốn bồn nước chứa "người" trần trụi. Theo tiếng nhạc ầm ầm, tay chân máy móc ở hai bên cửa hơi rung động cứ như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

Một bóng người thon gầy đang ngồi trước bàn làm việc đối diện cửa.

Xét thấy chỉ phát hiện một người sống sờ sờ như thế ở trong phòng, Nguyễn Nhàn hắng giọng nói: "Quan tiên sinh, tôi vào làm kiểm tra sức khoẻ."

Người kia ngẩng đầu lên.

Quan Hải Minh mặc một chiếc áo nghiên cứu màu trắng quá khổ, cả người lọt thỏm trong ghế. Tóc của hắn ta hơi dài, dáng người hơi gầy, màu da tái nhợt đến dọa người. Trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, đường nét ngũ quan đẹp đẽ, nhưng khuôn mặt quá gầy và đáy mắt xanh đen lại phá hủy cảm giác đẹp đẽ cân đối kia.

Hắn ta lười biếng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn Nguyễn Nhàn, trong miệng chậc một tiếng.

"À, là anh sao." Hắn ta khẽ nói, đưa tay vuốt hai lần trên mặt bàn kính, tiếng nhạc lập tức dừng lại.

Nguyễn Nhàn ngoáy cái tai vẫn còn vang lên ù ù, anh nhận ra giọng nói này. Trước đó không lâu chủ nhân của giọng nói này đã đeo mặt nạ máy móc, tiêm cho anh một chip phụ trợ.

"Quan Hải Minh tiên sinh, dựa theo quy định, bây giờ anh nên đi dùng cơm." Đường Diệc Bộ tri kỷ nhắc nhở.

"Không. Bị bắt chờ ở bên ngoài lâu như vậy, tôi mệt mỏi lắm rồi." Quan Hải Minh lạnh nhạt nói, lại dựa vào lưng ghế.

"Điền Hạc tiên sinh đặc biệt sắp xếp anh ra ngoài luân phiên là suy nghĩ cho sức khỏe của anh." Đường Diệc Bộ tiếp tục dùng giọng điệu không có cảm xúc.

"Tôi lặp lại lần nữa, không cần. Nếu đây là người muốn vào kiểm tra, vậy thì bắt đầu luôn đi."

Đường Diệc Bộ không kiên trì nữa. Hắn rút một cái ghế từ trong đống máy móc ra như làm ảo thuật, sau đó ra hiệu cho Nguyễn Nhàn ngồi xuống.

"Kết quả quét hình không có vấn đề, trong cơ thể cũng không có bệnh tật hay máy móc gián điệp. Chỗ khả nghi duy nhất là quá khỏe mạnh." Quan Hải Minh cúi đầu, lọn tóc rủ xuống xương quai xanh lồi đến dọa người kia: "Theo báo cáo, Trì Lỗi đã cho anh dùng thuốc, xem ra hắn ta cũng nghi ngờ. Ừm, để tôi xem nào, tạm thời mất ký ức... Anh còn nhớ được bao nhiêu?"

"Ký ức đến ngày mùng 1 tháng 3 năm 2095, lúc thế giới còn bình thường." Nguyễn Nhàn nhìn Đường Diệc Bộ một chút, lặp lại lí do đã sửa sang lại: "Trước kia tôi là nhân viên phục vụ quán cà phê."

"Ừm, 28 tuổi. 231 đã báo cáo rồi." Quan Hải Minh cắn móng tay: "Tính đến năm nay thì cơ thể và tuổi tác không tương ứng lắm. Đã từng tiếp xúc với cabin ngủ đông chưa?"

"Không có ấn tượng gì." Nguyễn Nhàn quan sát kỹ vẻ mặt của Quan Hải Minh.

"Nếu như năm đó anh 28 tuổi, chắc phải có ghi chép trong hồ sơ. Để tôi xem nào." Quan Hải Minh gõ gõ trên mặt bàn kính tràn đầy hình ảnh và văn bản, một cái màn hình nhảy vào không khí: "...Thú vị thật."

Một phần văn bản đơn giản xuất hiện trên không trung. Nhưng nhìn từ góc độ của Nguyễn Nhàn chỉ có thể nhìn thấy loạn mã đầy màn hình.

"Năm 2095 cả nước có 932 người tên Nguyễn Lập Kiệt đăng ký, có 10 người từ 25 đến 30 tuổi, trong đó có 2 người từng làm ở quán cà phê. Mặt của anh không có dấu vết chỉnh hình, lại không khớp với người nào trong này cả... Tôi nghĩ phần tài liệu này bị thiếu thốn nghiêm trọng rồi."

Quan Hải Minh nhìn màn hình, lấy ra một khung trống ném về phía Nguyễn Nhàn: "Năm người cùng tốt nghiệp cùng trường, cùng cấp. Tên tuổi và miêu tả về chủ quán cà phê... Tóm lại chỉ có mấy vấn đều phía trên thôi, viết ra đi."

Nguyễn Nhàn ngẫm lại một lát rồi thở hắt ra, nhanh chóng gõ vào bàn phím không khí.

Tỉnh dậy sau mười hai năm, lại gặp được Đường Diệc Bộ không thể hiểu nổi, lúc trước anh gần như vô ý thức dùng thân phận giả này để bảo vệ mình.

Năm đó có rất nhiều người tạo ra và buôn bán thân phận giả "hợp pháp" bắt đầu từ số không. Vì để kiểm tra việc truy tìm thân phận và lỗ hổng của hệ thống, Nguyễn Nhàn đã nhập mấy chục hàng mẫu giả lập vào trong hệ thống để chương trình tự động dò xét thân phận giả so với tiêu chuẩn, bao gồm cả "Nguyễn Lập Kiệt". Theo một ý nghĩa nào đó, bọn chúng tiếp cận với chương trình huấn luyện điều tra "Vắc xin".

Một vài thứ chỉ tồn tại trong lịch sử mạng lưới, nhưng lại có thể thông qua tính toán tự động để lừa được chương trình giám sát "bóng ma điện tử".

Cho dù anh đã chết, nhưng trừ khi có người đặc biệt hủy bỏ trao quyền, còn không chắc chắn hạng mục kiểm tra này có thể vận hành bình thường. Những "bóng ma" do số liệu xây dựng ra này cũng sẽ đi tiếp theo kế hoạch.

Quỹ tích cuộc đời của Nguyễn Lập Kiệt đều vô cùng bình thường. Các phương diện đều được thiết lập tầm thường nhất, là do chính anh sắp xếp. Vì để kiểm tra chương trình dò xét nhiều lần, anh còn tự tay hoàn thành mỗi một chi tiết nhỏ.

Sau khi hoàn toàn làm rõ được tình trạng của bản thân và xác định thật sự có thể an toàn ở khu tránh nạn, anh không ngại nói thẳng thân phận thật sự của mình ra. Bây giờ trước có Đường Diệc Bộ giám thị, sau có Trương Á Triết dị thường, Nguyễn Nhàn không thể không căng chặt từng dây thần kinh.

Anh cũng không muốn mắc lại sai lầm lúc trước nữa, bây giờ vẫn chưa đến lúc đó.

"Đáp án không có vấn đề gì. Kết hợp kết quả quét hình và báo cáo của tiểu đội Trương Á Triết, chắc anh đã vào cabin ngủ đông lúc môi trường biến đổi lớn, sau đó để chạy trong nửa năm đến một năm. Gần đây xảy ra một vài chuyện khiến anh đánh mất ký ức nửa năm đến một năm này."

Nguyễn Nhàn mím chặt bờ môi.

"Không cần khẩn trương. Kích thích bên ngoài thôi, một vài phương pháp trị liệu thậm chí là tự cắt bỏ ký ức đều có thể dẫn tới hiệu quả này. Thế giới biến thành như vậy rồi, quên mất một vài chuyện có khi sẽ tốt hơn. Tin tôi đi, anh không biết có bao nhiêu người muốn giả vờ như ngày hôm qua thế giới còn bình thường đâu. Đương nhiên, người thật sự làm như vậy cũng không ít."

Quan Hải Minh giật nhẹ khóe miệng, đứng lên.

"Kết quả quét hình của anh không có vấn đề, chip phụ trợ cũng đã có kết quả, tất cả chỉ tiêu đều bình thường. Chỉ cần xác định anh không phải robot hình người, lại tạm thời không chết được, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc."

"Quét hình có thể phán đoán một người có phải robot hình người không sao?" Nguyễn Nhàn giống như vô ý hỏi thăm.

"Cộng thêm kết quả của chip phụ trợ, độ chính xác gần như trăm phần trăm. Trừ khi mấy thứ trong truyền thuyết kia chịu hạ mình mình tới. Còn có vấn đề gì không? Bây giờ anh có thể đi rồi." Quan Hải Minh không kiên nhẫn khoát tay, có vẻ như sắp ấn vào biểu tượng âm nhạc trôi nổi trên mặt bàn kính.

Nhưng mà Trương Á Triết đã thông qua được quét hình, cũng đã tiêm chip phụ trợ.

Nguyễn Nhàn điều chỉnh hô hấp: "Rốt cuộc chip phụ trợ dùng để làm gì?"

"Nó sẽ không làm gì anh đâu, cùng lắm chỉ ghi chép tình trạng sinh lý, thuận tiện lưu trữ ký ức. Chỉ cần chính anh đừng tìm đường chết chạy đến điểm mù tín hiệu, nó cũng có thể trợ giúp chúng tôi định vị ra vị trí của anh. Nhưng mà thứ này sẽ dần dần hao tổn, sau khi vận động dữ dội lâu dài hoặc mất máu quá nhiều cần xem tình huống để bổ sung. So với chip phụ trợ, cá nhân tôi thích gọi nó là hộp đen hơn."

"Về phần anh, chắc tạm thời không có cơ hội hao tổn nó. Trước tiên cứ qua bảy ngày quan sát đã rồi nói sau. Thiết bị phục hồi chức năng đã được đưa đến phòng của anh, chân anh không có vấn đề sinh lý, rất nhanh sẽ có thể khôi phục... Mẹ nó, tại sao lại tới nữa."

Quan Hải Minh nhíu mày, day huyệt thái dương. Sau đó mới ấn mở thông báo trên bàn kính.

"...Được rồi, xin sửa chữa, vậy cũng bớt chuyện. 231, tám giờ sáng ngày mai tới tìm tôi, tôi sẽ thử điều chỉnh số liệu cho cậu."

"Được." Đường Diệc Bộ nói.

"Chắc Trì Lỗi đã chọn được máy mới ở chỗ Tiểu Trịnh rồi. Đúng lúc đám máy móc chữa bệnh đều đang được sử dụng, cậu cứ ở bên cạnh Nguyễn Lập Kiệt chờ lệnh trước đi."

"Được." Nụ cười của Đường Diệc Bộ càng thêm xán lạn.

Thấy Đường Diệc Bộ đỡ Nguyễn Nhàn rời khỏi ghế, Quan Hải Minh lập tức thở phào, dường như chỉ thiếu mỗi nước tự mình đuổi người thôi.

"...Quan tiên sinh, tôi còn một vấn đề muốn hỏi." Nguyễn Nhàn mở miệng lần nữa.

Quan Hải Minh lập tức lộ ra chút sát khí: "Nói."

"Nếu 231 phải ở cùng phòng với tôi." Giọng nói của Nguyễn Nhàn rất thành khẩn, mê man và lo lắng cũng vừa đúng: "Quan tiên sinh, rốt cuộc robot hình người khác người ở chỗ nào? Tôi nhìn hắn, ặc, rất giống người. Trong lòng luôn có chút..."

"Muốn giải thích vấn đề này rất phiền phức, nhưng anh cứ nhớ kỹ một câu là đủ rồi."

Quan Hải Minh day huyệt thái dương của mình.

"Não tự nhiên chính là người, não điện tử lại không phải. Trừ cái đó ra, tất cả đều không thể là tiêu chuẩn để phán đoán. Người định ra quy củ này là một trong những người sáng lập ra khu tránh nạn..."

Nguyễn Nhàn vừa định gật đầu để kết thúc cuộc hỏi thăm này, nhưng câu tiếp theo của Quan Hải Minh đã khiến anh hóa đá tại chỗ.

"...Thầy của tôi, Nguyễn Nhàn – Nguyễn giáo sư. Nếu anh đã còn nhớ rõ chuyện năm 2095 thì chắc hẳn phải biết người này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.