Tận Thế Vui Vẻ

Chương 4: Chương 4: Người sống sót




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Người xa lạ đối diện nháy mắt mấy cái, vén từng sợi tóc ra sau tai, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

"Nếu máy sơ cấp loại S đã bị anh đánh dấu, tôi chỉ có thể chọn phương án khác, đó là hợp tác với anh. Nếu anh không đồng ý thì chỉ có thể "bị tôi xóa bỏ" hoặc "sau này bị những người khác xóa bỏ", cái sau sẽ khiến tôi đỡ bị bại lộ."

Giọng điệu của mắt vàng rất bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.

"Nội dung hợp tác rất đơn giản. Anh cần cố gắng hành động chung với tôi, cung cấp trợ giúp đồng thời giữ bí mật cho tôi. Để báo đáp lại, tôi có thể đảm bảo sự an toàn của anh."

Nguyễn Nhàn hít vào một hơi, cố gắng đè ép lửa giận bị mạo phạm xuống.

Tình huống khả nghi, đối phương lại xuất hiện đột ngột. Anh sẽ không ngốc đến mức ngoan ngoãn nói ra tình huống của mình rồi lại đến lượt mười vạn câu hỏi vì sao. Bây giờ anh chỉ có thể xác định một điều — nhìn mức độ đổ nát của sở nghiên cứu và kỹ thuật vũ khí đột nhiên nhảy vọt, đúng là mình đang ở mười hai năm sau. Còn đủ chuyện kỳ dị xảy ra bên cạnh mình, tuy vô cùng cổ quái nhưng vẫn chưa đủ để suy đoán ra tình hình lớn hơn.

Người xa lạ này còn làm tăng thêm cảm giác không hài hòa với hiện thực.

Diện mạo của hắn vô cùng xuất sắc, thậm chí còn xuất sắc đến mức quá đáng. So với người thật, hắn giống một hình ảnh giả lập hoàn mỹ hơn.

Người trước mặt có làn da nhắn nhụi không hợp với hoàn cảnh, mái tóc đen hơi dài sạch sẽ nhẹ nhàng. Tay chân thon dài rắn chắc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Kiểu dáng quần áo gần giống với đồng phục trên người không ít thi thể, tuy hơi phai màu nhưng vô cùng gọn gàng chỉnh tề, không bị tổn hại mấy. Ngay cả ống tay áo cũng vô cùng sạch sẽ.

Nếu không ở trong một hoàn cảnh sinh hoạt tương đối ổn định, mọi người rất khó duy trì được dạng vẻ này.

Có lẽ tình huống không hỏng bét giống mình dự đoán.

Nguyễn Nhàn liếc qua thi thể quái vật khổng lồ trong bóng tối. Thi thể cách chỗ này không xa, vậy mà người kia còn chẳng thèm nhìn cái nào, cũng không hề có chút khẩn trương. Anh cẩn thận quan sát trang bị của người kia, không phát hiện ra những thứ như vũ khí.

Nhiệt độ cao trên người còn chưa hoàn toàn biến mất, Nguyễn Nhàn mượn mấy giây điều chỉnh tư thế chân để điên cuồng vận chuyển suy nghĩ vẫn có chút chậm chạp.

Nếu như đây không phải trò đùa do ai đó tỉ mỉ bày ra, người tới hẳn là có thực lực rất tốt. Tuy nói không rõ về "máy sơ cấp loại S" và "đánh dấu", nhưng cũng không cản trở suy đoán của anh.

Từ cách nói "nghĩ biện pháp khác", xem ra mục tiêu đầu tiên của tóc vàng hẳn là cái máy sơ cấp kia. Chẳng biết tại sao nó lại dính dáng đến mình, đối phương không thể không thông qua hợp tác để đạt được mục đích; Còn giữ bí mật, trước mắt Nguyễn Nhàn không có cách nào đoán được ý mắt vàng là gì. Nhưng nghe giọng điệu của đối phương, hình như đó là chuyện mình "nên" biết.

Cả hai đều không thể trở thành thẻ đánh bạc hữu dụng.

Nếu mắt vàng bắt buộc phải có máy sơ cấp hoặc rất để ý đến bí mật của mình, giọng điệu sẽ càng phải thêm thận trọng. Có rất nhiều cách dẫn dắt, nhưng đối phương lại không phí sức chọn cách vô cùng chắc chắn. Nguyễn Nhàn cũng không thể xác định được khuynh hướng trong lời đối phương, cứ như "hợp tác" hoặc "xóa bỏ" không khác nhau lắm đối với người kia.

Đây hoàn toàn không phải một vụ đàm phán bình thường, mà giống như đối phương đang thông báo hơn. Đối phương còn khó đối phó hơn bất kỳ ai mà anh từng tiếp xúc.

Phô trương thanh thế, phẫn nộ hoặc nói dối, mọi người luôn có nhiều sơ hở trong biểu cảm. Nhưng trên mặt thanh niên tóc vàng lại trống rỗng. Không có cách nào phân tích ra cảm xúc của đối phương, anh cũng không có nhiều lựa chọn.

Khóe mắt liếc qua vũ khí gần mình nhất lần nữa, Nguyễn Nhàn tính toán khả năng có thể lấy được nó. Đáng tiếc khẩu súng kia cách anh quá xa, đối phương còn đứng ở vị trí dễ dàng ngăn cản anh nhất.

Với tình hình cơ thể bây giờ của anh, chỉ cần mắt vàng muốn là sẽ có thể dùng tay không bóp chết được. Tuy bây giờ cơ thể anh có được năng lực khôi phục dị thường, nhưng Nguyễn Nhàn không chắc bị vặn gãy cổ có thể khôi phục lại như cũ được hay không.

Nếu như muốn sống sót, chỉ có một lựa chọn tốt nhất.

"Tôi đồng ý hợp tác." Nguyễn Nhàn dịch chuyển đùi phải ra khỏi một đống mảnh vỡ cấn người, cố gắng tỏ vẻ trấn định: "Xưng hô như thế nào?"

"Đường Diệc Bộ. Là 'người sống sót được cứu viện', anh có thể gọi tôi là STR-Y loại 307a231, hoặc là 231." Người kia gật đầu, có vẻ như đối không ngạc nhiên với đáp án của anh chút nào: "Nói cho tôi tên và thông tin của anh."

Trong nháy mắt đó, Nguyễn Nhàn đột nhiên cho rằng người trước mặt mình là robot.

Nhưng anh có thể nhìn thấy rõ tĩnh mạch màu xanh dưới làn da trắng nõn kia. Ở khoảng cách này, máu chảy xuôi trong cơ thể của Đường Diệc Bộ, tiếng vang trái tim đập nhịp nhàng vô cùng rõ ràng. Chắc chắn người có "số hiệu" này có được cơ thể máu thịt sống động.

Ghi số hiệu cho một người sống... Rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

"Người sống sót được cứu viện? Nếu cậu không muốn bại lộ, tôi phải biết được nhiều chi tiết hơn, nếu không sẽ không có cách nào phối hợp với cậu." Nguyễn Nhàn cố gắng ra vẻ tự nhiên nói.

Quả nhiên, STR-Y loại 307a231 — hoặc có thể nói là Đường Diệc Bộ dừng động tác lại, bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.

"Tin tức của anh không được đổi mới kịp thời." Đường Diệc Bộ chắc chắn nói.

Trong lòng Nguyễn Nhàn trầm xuống, khó khăn lắm mới duy trì được nụ cười lễ phép.

Đường Diệc Bộ đưa mắt nhìn anh một hồi, ánh mắt lại đảo qua chân của anh, đột nhiên nói không đầu không đuôi: "Sắp xếp như vậy cũng hợp lý."

Nguyễn Nhàn tiếp tục mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi tí nào.

"Tôi sẽ cho anh nhiều tin tức hơn, nhưng không phải bây giờ. Trước mắt phản ứng của anh rất tốt, tôi sẽ nói cho bọn họ biết anh bị kích thích, tạm thời không nhớ được quá nhiều chuyện." Đường Diệc Bộ xụ mặt nói, "Về phần những nơi cần thiết phải chú ý... Xin đừng nhắc về tôi với người khác, cũng không cần thể hiện ra vẻ hứng thú với hành vi của tôi. Nếu như vi phạm hiệp nghị hợp tác, đến lúc đó người thua thiệt sẽ chỉ là anh thôi."

Xem ra đối phương muốn đưa mình đến chỗ "những người khác".

"Không có vấn đề gì." Lần này Nguyễn Nhàn mỉm cười từ nội tâm. Bây giờ thứ anh thiếu nhất chính là tin tức, càng có nhiều người thì mọi hành động của bọn họ đều sẽ mang đến rất nhiều tin tức.

"Bây giờ tôi cần tên và thông tin của anh." Đường Diệc Bộ nhắc lại.

"Nguyễn Lập Kiệt, 28 tuổi, nhân viên phục vụ quán cà phê." Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, "Ký ức đến ngày mùng 1 tháng 3 năm 2095, không có bất cứ ấn tượng gì với những chuyện xảy ra sau đó."

"Rất tốt. Hợp tác vui vẻ, Nguyễn tiên sinh." Đường Diệc Bộ đứng lên, duỗi tay ra.

Nguyễn Nhàn do dự một chút rồi cũng đưa tay ra.

Kết quả Đường Diệc Bộ không hề có ý định nắm tay anh, ngược lại còn giật Nguyễn Nhàn từ dưới đất lên, dùng cánh tay phải đỡ lấy. Hắn vươn ngón tay trái ra gẩy mảnh kim loại hình lục giác trên ngực Nguyễn Nhàn mấy lần. Mảnh kim loại tít tít hai tiếng, cái chân đang bám chặt lấy da Nguyễn Nhàn buông ra rồi rơi xuống đất.

Bộ quần áo mãi mới có của Nguyễn Nhàn lập tức biến mất.

"Bộ này không được, dễ khiến người ta nghi ngờ." Đường Diệc Bộ hào phóng tỏ vẻ, đá mảnh kim loại sang một bên. "Để tôi tìm bộ mới thích hợp hơn cho anh."

Thậm chí hắn còn nghiêm túc đánh giá cơ thể trần truồng của Nguyễn Nhàn một lát, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút xấu hổ hay mất tự nhiên nào.

Nguyễn Nhàn chậm rãi thoát khỏi cánh tay kia, ngã ngồi xuống đất. Anh ôm lấy đầu gối để trần, trong lòng âm thầm tát cho tên đang có mặt sắc mặt nghiêm túc ở trước mắt này mười lần. Cho dù đang ở trong phế tích, người đứng xem duy nhất còn cùng giới, nhưng Nguyễn tiên sinh từ trước đến nay chú trọng lễ nghi cũng hoàn toàn không có hứng thú ở trần.

Đường Diệc Bộ giống như không phát hiện ra cộng sự mới đang tức giận. Hắn quay người đi về phía đống phế tích gần hai người nhất, nhấc một tấm bê tông nằm trên lên cứ như đó là giấy vậy.

Trong nháy mắt Nguyễn Nhàn đã dừng hành động tổng sỉ vả Đường Diệc Bộ trong lòng. Anh nheo mắt lại, chăm chú quan sát hành động của đối phương.

Đường Diệc Bộ đang đưa lưng về phía anh mà xử lý đống phế tích không hề nhỏ kia. Những tảng đá và bê tông nặng nề lại như biến thành chất dẻo xốp ở trong tay hắn. Hắn thoải mái đẩy bọn chúng ra rồi đào được một cái tủ kim loại ở sâu bên dưới.

Kiểu dáng của nó giống với cái mà Nguyễn Nhàn thấy qua, thứ ở bên trong cũng không khác lắm — Đường Diệc Bộ xé cửa sắt ra như bóc vỏ cam, lấy một bộ đồng phục bó sát và một đôi ủng cao su từ bên trong.

"Nè." Đường Diệc Bộ vỗ vỗ bụi đất trên quần áo và giày.

Nguyễn Nhàn liếc nhìn đôi tay xé cửa sắt dễ như ăn bánh kia, chết lặng nhận lấy quần áo. Lúc này anh không trông cậy vào Đường Diệc Bộ tự giác dời ánh mắt, mà tự mình khó khăn xoay người, miễn cưỡng mặc đồ xong rồi buộc cái túi lên eo.

Bây giờ anh đã rõ vì sao Đường Diệc Bộ không có vũ khí — chỉ với sức lực kinh khủng này của đối phương, đừng nói hạ mình vặn gãy cổ anh, chỉ cần tùy tiện cho anh một cú thôi là chưa chắc anh có thể chịu đựng được rồi.

Không đợi Nguyễn Nhàn sửa lại cổ áo, Đường Diệc Bộ đã ngồi xuống trước người anh. Hắn cúi đầu xuống, mặt cách mặt rất gần.

Ngay lúc chóp mũi của hai người gần chạm vào nhau, Nguyễn Nhàn bắt đầu chính thức cân nhắc có nên lùi lại không, Đường Diệc Bộ lại lùi về, lấy một băng vải và bình nhỏ ở trong túi ra.

Vị siêu nhân kỳ quái này rạch một cái, lại phun một chút thuốc lên băng vải sau đó tròng nó lên cổ Nguyễn Nhàn. Anh cảnh giác co lại bả vai, dùng ánh mắt biểu thị mình rất bất mãn.

"Anh không bị thương, để như vậy không được tự nhiên." Đường Diệc Bộ nâng băng vải lên.

"Một khi cởi ra sẽ bị lộ."

"Không sao, không ai sẽ cởi ra."

Nghe thấy giọng nói kiên định của Đường Diệc Bộ, Nguyễn Nhàn thở dài, ngầm cho phép động tác của đối phương.

Băng vải có mùi thuốc gay mũi quấn vài vòng trên cổ anh, buộc rất vừa phải. Nguyễn Nhàn đang định tìm đề tài nói chuyện, nhưng còn chưa mở miệng đã bị đối phương ôm ngang lên.

"..." Chết mất.

Nhưng nhìn vào hướng tích cực, ít ra mình có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nguyễn Nhàn từ bỏ ý định giao lưu với Đường Diệc Bộ. Anh điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại, nhân cơ hội tích góp thể lực.

Thần kinh vẫn luôn căng thẳng đã buông lỏng mấy phần, nhiệt độ cao liên tục mang tới mệt mỏi quét sạch khắp cơ thể, nhiệt độ cơ thể của một người khác lại quá thoải mái dễ chịu. Nguyễn Nhàn híp mắt, không chống cự lại cơn buồn ngủ đang ập đến.

Không biết qua bao lâu, hoàn cảnh quanh mình đột nhiên ồn ào.

"Ê, tỉnh!" Một giọng nói vang lên bên tai anh: "Anh Trì, người này cứ hôn mê mãi, anh nói xem có phải anh ta sốt hỏng rồi không?"

Nguyễn Nhàn không thể nhịn được nữa mở mắt ra. Anh thấy được nóc lều vải cộng thêm một khuôn mặt tươi cười.

Người trẻ tuổi trước mặt nhìn bình thường hơn Đường Diệc Bộ nhiều.

Tên nhóc này cùng lắm mới chỉ hai mươi tuổi, dáng vẻ đoan chính chất phác. Mái tóc húi cua phổ thông, làn da phơi nắng đến đỏ thẫm. Bộ quần áo rằn ri bị mồ hôi thấm ướt hơn nửa, tản ra mùi mồ hôi nồng đậm.

"Anh Trì, anh ta tỉnh rồi!" Thấy Nguyễn Nhàn mở mắt, cậu ta lập tức kích động kêu la, nhếch miệng cười không ngừng.

Nguyễn Nhàn phát hiện mình đang nằm trên một tấm vải nhựa, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, trên người còn đắp một cái chăn mỏng bẩn thỉu. Đại não giống như ngâm nước đá, quanh mình lại không còn cảm giác lạnh lẽo khó chịu kia nữa, chắc là đã hết sốt.

Anh nghiêng đầu, không phát hiện Đường Diệc Bộ trong lều vải nhỏ hẹp.

"Khát không? Vừa rồi anh sốt cao lắm." Tiếng phổ thông của tên nhóc miễn cưỡng được tính là tiêu chuẩn, mang theo chút khẩu âm phương Bắc không che giấu được. Cậu ta cầm cái bát sắt lên lắc lắc nước bên trong. "Haiz, có cần tôi đỡ anh không?"

"Cảm ơn." Vẻ mặt quan tâm của đối phương không giống giả. Nguyễn Nhàn hơi thả lỏng, trả lại một nụ cười chân thành. Vừa rồi đúng là quá khẩn trương mà. Anh khoát tay, chống người lên uống một hơi cạn sạch bát nước.

Dòng nước mát chảy qua cổ họng khát khô, Nguyễn Nhàn phát ra một tiếng thở dài thoải mái dễ chịu.

Nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, giác quan tăng cường một cách khó hiểu hình như cũng đã biến mất không ít. Thế giới đang dần trở về dáng vẻ mà anh quen thuộc.

"Đinh Trạch Bằng, gọi tôi Tiểu Đinh là được." Tên nhóc vỗ ngực một cái, nhận lấy cái bát không."Trong ấm còn một chút nữa, thêm bát nữa nhé?"

Vẻ mặt của Đinh Trạch Bằng vừa quan tâm vừa hiếu kì và khẩn trương, chỉ không có một chút chán ghét nào.

Đúng là lạ thật, Nguyễn Nhàn nghĩ. Xem ra làn da của mình khôi phục không tệ, ít nhất không còn giống quái vật Franckenstein nữa.

"Không cần, cảm ơn." Nguyễn Nhàn nói cảm ơn lần nữa, chỉ vào mình: "Nguyễn Lập Kiệt."

"Đừng lo lắng, anh Nguyễn. Anh Trì đang ở bên ngoài, sẽ tới đây ngay lập tức thôi." Đinh Trạch Bằng xoa bóp vai hắn, "Nếu đẫ đến chỗ tôi thì sẽ không có chuyện nữa."

Cậu ta vừa dứt lời, màn lều vải liền bị một cái tay xốc lên. Một người đàn ông gầy gò cúi đầu tiến vào lều vải.

"Anh Trì" Người đó có làn da đỏ thẫm giống Đinh Trạch Bằng, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Râu ở cằm hắn ta xám trắng hơn nửa, cả người có chút u ám, bên hông treo một khẩu súng rất dễ thấy.

"Tiểu Đinh, cách tên kia xa một chút." Anh Trì vừa vào lều vải đã trầm mặt: "Còn không biết là người hay quỷ đâu, đừng vội lôi kéo làm quen."

Tên nhóc há hốc mồm, có chút lúng túng nhìn Nguyễn Nhàn. Anh Trì lại trực tiếp ném một cái hộp kim loại qua, sắc mặt khó coi: "Ăn một miếng đi."

"Đây là cái gì? " Nguyễn Nhàn cầm lấy hộp sắt lắc lắc, bên trong vang lên đinh đinh đang đang giống như có thuốc.

"Thuốc hạ sốt." Người đàn ông kia hơi cất cao giọng, tức giận đáp.

Nguyễn Nhàn nhanh chóng đảo ánh mắt qua khuôn mặt của hắn ta. Đối phương ngụy trang vẻ mặt không kiên nhẫn không tệ, đáng tiếc không đủ hoàn mỹ.

Anh Trì đang nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.