“Ít nhất anh ta nên để lại cho anh một khẩu súng.” Robot chó săn nằm xuống bên chân Đoàn Ly Ly.
Cách ăn mặc của Đường Diệc Bộ vô cùng đơn giản, quần dài màu đen cộng với đôi giày rắn chắc, quần áo trên người bó sát. Giống với đa số những người sống sót khác, hắn cũng đeo túi đồ vụn vặt trên lưng, nhưng mà Đoàn Ly Ly nhìn hai vòng, không hề phát hiện ra chỗ nào có thể giấu được súng.
Có điều vẫn có khả năng giấu được dao, cô ta cẩn thận lui ra phía sau hai bước.
“Thật ra chúng tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ có mỗi việc “cô có thể đang nghe lệnh của người khác” thôi. Nói thật, chuyện đã đến nước này, cô có thể suy nghõ hợp tác với chúng tôi.” Đường Diệc Bộ nói rất nhanh.
Hắn hạ thấp hai tay xuống, ngón tay nhấp nhô như người điều khiển rối, động tác kỳ quái như đang chơi một chiếc đàn dương cầm vô hình. Đoàn Ly Ly cảnh giác nhìn, cô ta vốn cho rằng đó là động tác tay thông tin đã được mã hóa, nhưng tiếng súng trên tầng năm vẫn liên tục vang lên, phần tử nguy hiểm họ Nguyễn kia có vẻ cũng không rảnh để giao lưu.
Đương nhiên cũng có thể tên này là một kẻ dở hơi. Đoàn Ly Ly duy trì nhịp thở, bàn tay cầm súng rất chắc, không hề run rẩy chút nào.
“Không đủ.” Đoàn Ly Ly khàn giọng nói, nâng cao họng súng lên. Trên gò má của Đường Diệc Bộ lập tức xuất hiện một vệt máu: “Họ Nguyễn kia nói nhiều như vậy chứng tỏ anh ta rất tự tin, giải thích đơn giản thế không lừa được tôi đâu. Có khả năng tôi đang nghe lệnh của người khác? Là con thuyền nào, hả? Tôi lặp lại một lần nữa, nói thật.”
Đường Diệc Bộ dừng ngón tay lại.
“Lão Phàn, đừng nổ súng!” Hắn nhìn ra sau lưng Đoàn Ly Ly, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Đoàn Ly Ly vô ý thức quay người, phía sau không có một ai.
“Chơi trò này vui sao?” Đoàn Ly Ly xì một tiếng, “Nhìn ra xung quanh anh đi, nơi này đã đổ sập hết, không còn chỗ nào để anh trốn đâu. Cho dù tôi mất tập trung, đám robot cảnh khuyển này cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Cô đang khẩn trương.” Sau trò đùa ác như không hề suy nghĩ, Đường Diệc Bộ vui vẻ vạch trần: “Cô đang nghĩ vì sao chúng tôi không nhận định cô muốn cướp vị trí của Phàn Bạch Nhạn, ngược lại còn cảm thấy cô đang nghe lệnh của người khác. Cô đang tự hỏi có phải mình sơ suất chỗ nào, cho nên mới ép hỏi tôi như thế.”
“Không sai.” Sự mềm mại và yếu ớt trong khí chất của Đoàn Ly Ly đã biến mất, chỉ để lại sự lạnh lẽo cứng rắn của quân nhân: “Tôi không ghét người thông minh, Đường Diệc Bộ. Nói cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha mạng cho anh.”
“Đây là câu hỏi cuối cùng của cô sao?”
“...Cái gì?”
“Nếu như chỉ muốn đoạt quyền, giữ lại nhân tài bị thuyết phục sẽ hợp lý hơn. Phàn Bạch Nhạn có thể làm giả đom đóm có tác dụng, cô vẫn có thể lợi dụng điều này. Mà cho dù không làm được thì vẫn có rất nhiều cách khiến người ta giả vờ như đã ăn hết. Giữ lại lực lượng, phối hợp với quyền chỉnh sửa lại báo cáo, không khó để tự mình bồi dưỡng thế lực... Nhưng mà vì để tỏ ra vô hại, cô đã để mình nghiện thuốc, người một lòng muốn đoạt quyền sẽ không có tầm nhìn hạn hẹp như thế.”
Nụ cười của Đường Diệc Bộ càng lớn hơn.
“Phân tán người trẻ tuổi có dã tâm và năng lực ra ngoài, đồng thời biến mình thành một nhân vật bi tình. Người muốn trở thành thuyền trưởng sẽ không làm như vậy — đây giống như đang 'gieo hạt', bồi dưỡng thù hận với thuyền Cực Lạc cho bọn họ, để bọn họ trở thành thuyền trưởng dự bị, đồng thời chừa lại đường lui chuyển sang thế lực khác cho mình.”
Ý cười còn sót lại trên mặt Đoàn Ly Ly đã biến mất.
“Tiếp tục.” Cô ta khàn giọng nói.
“Nghĩ lại cũng đúng thôi, loại hoàn cảnh này rất khó thống trị được lâu dài. Phàn Bạch Nhạn đã lớn tuổi, quyền quản lý bây giờ không khác gì mổ gà lấy trứng, MUL-01 không muốn dùng ông ta nữa cũng là điều bình thường. Dư Nhạc lại kiên quyết không chịu đụng vào đom đóm, khó mà khống chế. Muốn thông qua lần hỗn loạn này để tạo ra thế lực mới, đây mới là nguyên nhân thật sự để cô nói tin tức cho chúng tôi đi, cô Đoàn?...Đoán thêm một chút nhé, cô chỉ muốn dựa vào những lời mà Nguyễn tiên sinh của tôi nói để xác định tính cách của anh ta thôi. Rất đáng tiếc, tôi nghĩ anh ta...”
“Nhân cách của anh ta quá dị thường, không thành tài được.” Cái tên MUL-01 vừa được nói ra, Đoàn Ly Ly hoàn toàn từ bỏ che giấu.
Cô ta tạo tư thế tấn công đúng chuẩn, cách cầm súng vô cùng chuyên nghiệp. Có rất nhiều máy bay tấn công phá vỡ bức tường bay đến bên cạnh cô ta.
“Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nói tạm biệt.” Cô ta nhẹ nhàng nói, đôi mắt lại không có chút lơ là nào: “Anh đã tranh thủ được một kiểu chết xinh đẹp cho mình — hai vị đã biết chuyện không nên biết, tôi cần nghiên cứu tin tức trong đầu các anh, ít nhất có thể giữ lại hai khuôn mặt không tệ này.”
Đoàn Ly Ly còn chưa dứt lời, đám robot cảnh khuyển đã bổ nhào ra ngoài. Trên người Đường Diệc Bộ không có bất kỳ đạo cụ nào để chạy trốn, khu vực hoạt động trên tầng sáu nửa sụp đổ có hạn. Người trẻ tuổi anh tuấn kia bị ép lên sân thượng, sắp bị đám robot cảnh khuyển cắn xé.
Đáng tiếc điều này không thể để cô Đoàn buông lỏng cảnh giác, cô ta bắn mấy phát vào tim Đường Diệc Bộ, sau đó xé rách vạt áo sườn xám vướng víu của mình ra.
“Xem ra đó đúng là câu hỏi cuối cùng của cô rồi.” Cô ta nhận được một câu trả lời không nên tồn tại.
Không có kêu thảm, không có kêu đau. Tiếng cơ thể bị xé rách mà cô ta quen thuộc có vang lên, nhưng lại có cảm giác rất khác. Một con robot cảnh khuyển bị ném xuống dưới chân cô ta, cái đầu bị xé rách, chất lỏng kim loại màu nhũ bạch chảy xuống.
Theo lý mà nói, robot chó săn đã được máy nguyên mẫu loại D tăng cường cho dù sẽ xuất hiện trục trặc vì bị tấn công, mất đi kỹ năng chiến đấu thì cũng sẽ không bị tổn hại nghiêm trọng như vậy.
Đối phương có giấu vũ khí.
Trái tim Đoàn Ly Ly trầm xuống. Cô ta không hề suy nghĩ, lập tức khởi động phòng hộ mạnh nhất của mình. Lồng ánh sáng hình thoi lập tức bao lấy cô ta, cô ta lấy một khẩu pháo laser từ trên người một con robot tấn công, bắn mạnh về phía Đường Diệc Bộ.
Nhưng sau khi sương mù tản đi, trên sân thượng gần như nát bấy chỉ có hố bom.
Đám robot chó săn phơi thây đầy đất, có thể thấy được những mảnh vỡ kim loại ở khắp nơi. Đoàn Ly Ly vứt bỏ giày cao gót, đi chân trần trên vũng máu sền sệt của máy móc sinh mệnh, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn khắp xung quanh.
Máy báo động có nguồn nhiệt phi cơ giới nhắc nhở cô ta. Hai cái máy cồng kềnh vươn ra sáu cái chân tráng kiện, máy móc hình cầu chuyển động, liên tục bắn lên trần nhà.
“Khởi động phòng ngự cấp trung.” Đoàn Ly Ly quả quyết ra lệnh, cô ta không nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở nơi nhắc nhở có nguyền nhiệt.
Nếu như không phải Châu Sắt còn đang run rẩy ken két sau thùng rác, cô ta sẽ nghi ngờ ngay từ đầu Đường Diệc Bộ mà mình nhìn thấy chỉ là một hình chiếu. Tên kia vẫn còn ở đây sao? Hay là đã trốn rồi? Ở trong Biển phế tích tràn ngập nguy hiểm này, để lộ thân phận là hành vi thất trách cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như mọi chuyện đến mức bết bát nhất, có lẽ mình sẽ cho nổ toàn bộ thuyền Cực Lạc...
“Này.” Đường Diệc Bộ đột nhiên nói.
Cô ta nhìn về phía giọng nói — người trẻ tuổi nhìn như ôn hòa đang dính lên trên tường.
Đoàn Ly Ly vốn cho rằng đối phương sử dụng một loại trang bị cố định nào đó, có lẽ là móc câu cường lực hoặc là cái gì khác. Một giây sau cô ta đã vứt bỏ suy nghĩ này. Năm ngón tay của người kia trực tiếp cắm vào mặt tường, cứ như đây không phải là bức tường bê tông có độ cứng cực cao mà là một miếng mỡ bò mềm nhũn vậy.
Người bình thường không có khả năng được cường hóa đến mức này. Đôi mắt vàng kim kia giấu ở trong bóng tối, chủ nhân của bọn chúng giống như một loại độc vật bí ẩn nào đó.
Đoàn Ly Ly không do dự, khởi động pháo tấn công lần nữa. Con robot khổng lồ đứng bên tay phải cô ta trực tiếp nhào tới, cho dù robot cảnh khuyển không được việc thì hai cái máy có thể chống được cả một vụ nổ hạt nhân này sẽ có thể bảo đảm an toàn cho cô ta.
Đường Diệc Bộ nhẹ nhàng linh hoạt tránh khỏi chùm sáng, giống như một sợi lông tơ bay bổng theo không khí lưu động do tất cả những đòn tấn công tạo ra.
Đây không phải là nghiên cứu viên.
Đoàn Ly Ly nấp ở sau một con robot khổng lồ, hạ thấp người như được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đối diện là robot hình người đã được cường hóa hay là thứ gì đó ngụy trang thành người. Địa vị của “Nguyễn Lập Kiệt” kia tuyệt đối không nhỏ, cô ta chưa bao giờ nghe nói đến có một robot hình người với sức chiến đấu mạnh như thế tồn tại trên đời này. Cho dù là quân phản kháng tinh nhuệ cũng không có vũ khí như thế.
Bọn họ từ đâu tới? Có liên quan đến Nguyễn Nhàn đã mất tích sao?
Cô ta vội vàng thở phì phò, quyết định lập tức truyền tin tức cho não chủ. Đây chắc chắn là một phát hiện lớn, nể mặt tình báo này, có lẽ MUL-01 sẽ tha thứ cho sai sót trong công việc của cô ta...
Nhưng mà đáp lại cô ta chỉ có bóng tối.
Cả đầu Đoàn Ly Ly vang lên một tiếng ầm. Mạng truyền tin đã bị chặn, thậm chí cô ta còn không biết đối phương làm từ bao giờ và bằng cách nào. Không, không đúng, những động tác kì quái kia, trò đùa ác sứt sẹo kia—
“Phòng ngự lớn nhất!” Cô ta mặc hết những đồ phòng ngự có thể mặc lên người, cả người giống như một món đồ trang trí được quả cầu thủy tinh bao lấy. Con robot hạng nặng trở lại bên cạnh cô ta, hai cái máy cùng nhau biến hóa, gắn cô ta vào chính giữa, rút lui giống như xe tăng.
“Rời khỏi nơi này, nhanh chóng rời khỏi nơi này!” Đoàn Ly Ly gõ bàn điều khiển ầm ầm, một loại cảm xúc nhiều năm qua cô ta chưa bao giờ cảm nhận được chiếm lấy cô ta, quyền chủ động vừa vào tay lại bắt đầu mất đi như cát chảy khỏi kẽ tay.
...Cô ta bắt đầu sợ hãi.
Sự thật chứng minh, trực giác của Đoàn Ly Ly là chính xác. Kẻ địch để lộ thực lực xưa nay sẽ không dễ dàng buông tha.
Hai cái máy khép kín chặt bị hai bàn tay tách ra, một bàn tay dính máu ấn lên những lớp màn chắn đang có hiệu lực. Những màn chắn kia giống như miếng băng mỏng gặp phải bàn là, lập tức tiêu tán trong không khí theo sương mù.
“Không có khả năng.” Cô ta cắn chặt răng, chưa từ bỏ ý định mà dùng pháo bắn đối phương: “Đây chỉ là sản phẩm loại D thôi!”
Bình thường sản phẩm loại D chất lượng cao chỉ có sản phẩm loại A mới phá được. Mà trong khi chép loại A không hề có robot hình người, trừ khi...
Cô ta đột nhiên mở to hai mắt.
Robot hình người kiểu cũ có cả bộ phận của người. Mà có thể kết hợp cả bộ phận của người và sử dụng cả loại A, trên đời này chỉ có một cái.
Hoặc có thể nói là chỉ từng có một cái.
Đường Diệc Bộ tách hai cái máy hạng nặng ra như tách đào, sau đó ngồi xổm trước bệ điều khiển của Đoàn Ly Ly, mỉm cười. Nhưng ở trong khung cảnh này, nụ cười ôn hòa kia lại khiến người ta dựng hết cả lông tơ.
“Mô hình cũ luôn có chỗ tốt của mô hình cũ, nếu không tôi sẽ không sẽ chọn nó.” Đường Diệc Bộ lắc đầu, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Xin lỗi cô Đoàn. Tôi vẫn luôn không hợp với đám giám sát trật tự mấy người.”
“Không... Nó đã sớm bị tiêu hủy... Ghi chép của não chủ sẽ không sai...”
Đoàn Ly Ly không cảm giác được đau đớn, nhưng cô ta lại thấy cái tay kia xuyên qua lồng ngực của mình. Cô ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể làm ra khẩu hình và những tiếng vang ken két đục ngầu từ sâu trong yết hầu.
“Theo lý thuyết, đúng là máy sơ cấp loại A có thể bị cơ thể con người 'phá hủy'.”
Đường Diệc Bộ rút tay về, vẩy vẩy máu trên tay, nhìn chằm chằm thi thể trước mắt. Mấy giây sau, hắn liền liếc lên tầng băn, cũng lặng lẽ dùng khẩu hình trả lời.
“...Những cái khác thì không thể giải thích, dù sao tôi đã trả lời câu hỏi cuối cùng của cô rồi.”
Ngoài trăm dặm.
Một người phụ nữ tóc dài rối tung đứng lên từ trong chất lỏng, quay về phía rãnh dung dịch bên cạnh ho rũ rượi. Cô ta túm lấy mái tóc đen ướt nhẹp, thuần thục buộc lên, sau đó phủ thêm áo choàng tắm.
“Thượng úy Đòan Huỳnh, chào mừng trở về. Phiên trực ở Biển phế tích của cô tính gộp lại là 1927 ngày 21 giờ 45 phút 06 giây, nguyên nhân nhiệm vụ kết thúc là cơ thể hư hao. Căn cứ vào những thông tim có thể tìm hiểu ngược dòng, người gây ra là Phàn Bạch Nhạn.”
Màn hình bắn ra trước mắt cô ta, chiếu lại ký ức cuối cùng trong hộp đen. Khuôn mặt anh tuấn của thanh niên hơi lờ mờ trong ngọn lửa và sương mù, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.
“Lão Phàn, đừng nổ súng!” Người trẻ tuổi kia hoảng sợ kêu lên.
Đoàn Ly Ly — Đoàn Huỳnh nhíu mày lại, cô ta cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó, nhưng vẻ mặt của thanh niên kia không giống giả. Có lẽ Phàn Bạch Nhạn thật sự đã trở về phòng lấy cái gì đó, đúng lúc phát hiện mình chỉ huy máy móc.
Được rồi, cô ta nghĩ.
Chẳng qua là hai người trẻ tuổi hơi thông minh thôi, nhưng mà cũng chỉ là một tí. Nguyễn Lập Kiệt không thể đứng vững trong mưa bom bão đạn được, mà thậm chí anh ta còn quên để lại mấy cái vũ khí cho Đường Diệc Bộ. Mình chỉ gọi ra mấy con robot cảnh khuyển, không đến mức gây ra nghi ngờ quá đáng nào.
Về phần Phàn Bạch Nhạn, lão già kia vốn không thể sống được mấy năm nữa.
“Tôi sẽ nộp báo cáo nhiệm vụ lên đúng hạn.” Cô ta khoa tay với cái máy trôi nổi trước mặt, “Là trách nhiệm của tôi, tôi đồng ý phục tùng tất cả chỉ lệnh. Ngoài ra tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt danh sách những người cần chú ý.”
Cô ta chỉ cần cho bọn họ vào danh sách mẫn cảm trong Biển phế tích mẫn, người kế nhiệm của cô ta sẽ xử lý tốt những chuyện này.
“Đã rõ.” Âm thanh máy móc lạnh lùng đáp: “Cô có muốn bổ sung cái gì không?”
“Không có.” Đoàn Huỳnh lắc đầu, “Tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Cô ta sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện, thậm chí cô ta còn chuẩn bị trước cả “hậu sự” của mình thuyền Cực Lạc.
Hạt giống đã vung xuống, cho dù Phàn Bạch Nhạn chết đi thì cũng sẽ có “Phàn Bạch Nhạn” tiếp theo xuất hiện.
Đường Diệc Bộ chỉ huy máy móc rút lui, đặt thi thể ở phía dưới phế tích. Máy móc loại D đúng là danh bất hư truyền, phần bụng bị trúng hai kích đau đến mức khiến hắn rên hừ hừ. Hồi lâu sau Đường Diệc Bộ mới bới Châu Sắt bị dọa sợ từ đằng sau thùng rác ra, khập khiễng đi lên tầng năm.
“Cậu tốn thời gian quá.” Nguyễn Nhàn đánh bại một lính tuần tra đang muốn ném lựu đạn đến, nhướng mày với Đường Diệc Bộ vọt tới, ánh mắt nhanh chóng đảo qua cánh tay phải dính đầy máu của đối phương.
“Xử lý xong.” Đường Diệc Bộ rên hừ hừ, “Cô ta đúng là giám sát trật tự.”
“Rất tốt.” Nguyễn Nhàn còn chẳng thèm nhìn đã bắn ra sau lưng mấy phát, một chuỗi tiếng kêu thảm vang lên: “Xem ra chúng ta có thể yên tâm rời khỏi cái chỗ kỳ quái này rồi.”
Đường Diệc Bộ gục đầu xuống nhìn về phía súng máu, có vẻ rất tội nghiệp.
“Bị thương à?”
“Bị đánh mấy lần.”
Nguyễn Nhàn thở dài, rút khẩu súng chữa trị ra, vừa dự định nổ súng —
“Bọn họ ở chỗ này, tôi nhìn thấy bọn họ rồi!” Một tiếng hô hoán vang lên, “Tới đây hết đi!”
Nguyễn Nhàn chậc một cái, thu họng súng vừa gác lên bả vai robot hình người kia về.
“Xem ra thân phận ngụy trang vẫn có tác dụng.” Anh lẩm bẩm, một tay nắm chặt cổ áo nhuộm máu của Đường Diệc Bộ, sau đó cắn rách lưỡi mình, thô bạo hôn hắn.
Lần này anh không cảm thấy chán ghét. Trong không khí tràn ngập mùi xác thối, máu tanh và bụi bặm. Bên tai là những tiếng hò hét và chửi mắng. Mà mình lại đang quỳ gối trên mặt đất tràn đầy máu tươi và xác chết, trong tay nắm chặt súng, dựa vào bụi cây gai góc, hôn một thứ không phải người ở trước mặt.
Đây đúng là sai lầm điên cuồng, anh nên cảm thấy có lỗi. Nhưng một giọng nói lại đang liều mạng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Nhưng nó lại vô cùng... đương nhiên.
Cảm giác phức tạp này khiến anh dựng hết cả lông tơ.
Nguyễn Nhàn luồn bàn tay trống không vào mái tóc đen hơi dài của Đường Diệc Bộ, nhiệt độ cơ thể của đối phương khiến sau lưng anh như bị gai đâm. Ở sâu trong đầu anh có thứ gì đó đang chậm rãi vỡ vụn.
Hơn hai mươi năm cuộc đời trước kia, dường như anh luôn chạm vào vạn vật qua một lớp găng tay. Đây là lần đầu tiên anh dùng da thịt của mình chạm vào thứ gì đó — thứ gì đó tràn ngập nguy hiểm và xa lạ, lại ấm áp dị thường.
Đường Diệc Bộ thỏa mãn làm sâu hơn nụ hôn này, dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống từ khóe miệng hai người.
“Tôi không muốn xử lý đám khốn này nữa.” Sau khi tách ra, Nguyễn Nhàn lau máu bên miệng, thở hồng hộc nói: “Dẫn tôi rời khỏi đây.”
“Được.” Đường Diệc Bộ ôm lấy đối phương, phá vỡ cửa sổ gần nhất rồi thả người nhảy vào trong bóng tối. Châu Sắt cắn chặt vạt áo của Đường Diệc Bộ, cũng rơi xuống binh binh bang bang.
“Đi thuyền Tẩu Thạch?” Trong ánh lửa ngập trời, trên mặt Đường Diệc Bộ hiện ra một nụ cười.
“Xem tình huống đã.” Nguyễn Nhàn nhìn về phía hạm đội thuyền Tẩu Thạch đang ra sức bắn thuyền Cực Lạc, “Phàn Bạch Nhạn vẫn còn ở đó.”
Còn lại không cần phải nói ra, Đường Diệc Bộ vẫn có thể hiểu được. Nguyễn Nhàn nghĩ thầm.
Thuyền Cực Lạc còn chưa “hỗn loạn” thật, chưa chắc Đồ Duệ đã muốn thực hiện lời hứa — Đoàn Ly Ly “đã chết”, nhưng mà cuộc chiến thực thụ vừa mới bắt đầu thôi.