Tận Thế Vui Vẻ

Chương 38: Chương 38: Tiệc lớn




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Cái giường này quả nhiên rất mềm, suy nghĩ này nhảy vào trong đầu Nguyễn Nhàn không đúng lúc.

Cả cái nệm lõm xuống dưới vì thể trọng của mình. Đường Diệc Bộ đang nhìn anh, trong hô hấp có mùi thanh mát sau khí tắm. Ánh đèn không sáng lắm nhưng anh vẫn có thể trông thấy hơi nước nhàn nhạt trên da đối phương.

Có điều lần này Nguyễn Nhàn không hề muốn bình tĩnh lại, anh ngừng thở.

Anh không cần hỏi Đường Diệc Bộ phát hiện như thế nào. Giọng điệu của robot hình người kia cực kỳ chắc chắn, rất khó biết được có phải là câu thử hay không. Nhưng cơ hội chớp mắt là qua, mình không có quá nhiều lựa chọn.

Nhưng không sao cả.

Nguyễn Nhàn không thay đổi sắc mặt nhìn đôi mắt kia, tay phải chậm rãi dời về phía bao súng, một cái chớp mắt tiếp theo đã bị chặn cổ tay. Không biết có phải là vừa tắm rửa xong hay không mà lòng bàn tay Đường Diệc Bộ khá nóng.

“Không kịp.” Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, “Anh không có khả năng nhanh hơn tôi.”

“Thật sao?” Nguyễn Nhàn chậm rãi nhếch khóe miệng.

Họng súng đen ngòm chếch về phía trước ngực Đường Diệc Bộ, gần sát trái tim.

“Cậu cảm ơn quá sớm.” Nguyễn Nhàn khẽ nói, ngón tay trái đặt lên cò súng.

Ở khoảng cách này, anh có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương rất rõ ràng. Trái tim không biết có tính là bộ phận con người kia không đang đập nhịp nhàng dưới làn da tràn đầy sức sống. Đường Diệc Bộ quay đầu lại, cuối cùng đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Anh lặng lẽ đổi vị trí hai khẩu súng, đúng là trò lừa thông minh.” Robot hình người kia nháy mắt mấy cái, buông cái tay đang nắm lấy tay phải vốn nên cầm “súng máu tấn công” của Nguyễn Nhàn ra: “Tôi thừa nhận, ở khoảng cách này chưa chắc tôi đã nhanh hơn anh... Nhưng anh đang ở ngay đây, tôi chỉ cần nhanh chóng lấy được đầy đủ máu thịt, cho dù trái tim bị nổ cũng sẽ không sao cả.”

Dứt lời hắn không quan tâm đến nòng súng lạnh như băng kia nữa mà gục đầu xuống, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu Nguyễn Nhàn.

Hầu kết Nguyễn Nhàn giật giật, hàm răng ấm áp lướt qua làn da ở cổ anh, sau đó là cái lưỡi nóng rực. Cũng không đau lắm, Đường Diệc Bộ không có ý khiến anh bị thương.

“Mà lại anh không thật sự nhắm trúng trái tim tôi, anh đã sớm biết tôi sẽ không dễ dàng xoá bỏ tín hiệu.” Đường Diệc Bộ vươn tay sờ bông tái trí mạng của Nguyễn Nhàn. Nhìn qua tư thế này vô cùng mập mờ, Nguyễn Nhàn lại âm thầm tăng tốc hô hấp, adrenalin khiến mỗi dây thần kinh của anh đều đang thiêu đốt.

“Đúng vậy, “ Nguyễn Nhàn không muốn cười, nhưng khóe miệng của anh lại tự nhếch lên. Anh rất chắc chắn nụ cười trên mặt mình tuyệt đối không hề ấm áp: “...Nhưng cho dù có đeo xiềng xích, tôi cũng không muốn người cầm dây thừng được an tâm.”

Đường Diệc Bộ chống người lên, vén lọn tóc còn ướt ra sau tai: “Đây là xung đột không cần thiết. Chúng ta đều biết chúng ta không có khả năng dùng tính mạng để tin tưởng lẫn nhau.”

Đúng thế. Truyện cổ tích Gió và Mặt Trời (*) không thích hợp với bọn họ, dù sao người đi đường căn bản không có sức mạnh gây tổn thương ngược lại cho mặt trời hay gió lạnh, mà anh lại có. Đến người thân người yêu còn có thể bất hòa, Đường Diệc Bộ xử lý thô bạo lại ổn thỏa, không có bất cứ vấn đề gì trên phương diện logic. Nguyễn Nhàn biết rõ điểm này, nhưng anh vẫn không muốn thu hồi họng súng. Huyết dịch thiêu đốt kích thích khiến cả người anh như dẫm lên đám mây, lồng ngực đã thoải mái hơn một chút.

(*) Truyện Gió và Mặt Trời: Xuống cuối trang để đọc truyện:v

“Tôi hiểu, chỉ là tôi không thích.” Anh nghe thấy chính mình nói, giọng điệu mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mà một giây sau, Đường Diệc Bộ lại bừng tỉnh phá hủy bầu không khí: “Tôi hiểu rồi, anh đang tức giận!”

Nhìn hắn có vẻ rất muốn nhảy dựng lên tìm vở để ghi chép lại, Nguyễn Nhàn hận không thể nổ súng tại chỗ.

“Không sai, tôi đang tức giận.” Đạp Châu Sắt vừa nhảy lên giường gặm ngón chân cái của mình ra, Nguyễn Nhàn gằn từng chữ một: “Tôi không thích trên tai mình có treo một hung khí trí mạng, không thích bị máy móc sinh mệnh ngu xuẩn gặm ngón chân, càng không thích bị người cùng giới để trần nửa người đè lên.”

Máy giặt nhanh phát ra tiếng nhắc nhở tích tích đúng lúc, Đường Diệc Bộ nhảy xuống giường. Hắn nhanh chóng mặc áo, vẻ mặt nghiêm túc đi tới.

“Tôi đã biết.” Robot hình người nói rất chân thành, “Tôi sẽ cố gắng thành lập quan hệ tín nhiệm giữa chúng ta, anh còn giận không?”

“Giận.” Nguyễn Nhàn có chút tuyệt vọng nói, “Cậu mặc quần vào rồi nói tiếp.”

Nói xong, chính anh lại cười ra tiếng. Đường Diệc Bộ mặc quần xong cực nhanh, lễ phép tỏ vẻ mình không hiểu.

Nguyễn Nhàn càng cười dữ hơn. Anh chưa bao giờ cười như thế này, cười đến mức phải ho khan. Anh cười một lát mới cất súng đi, nhỏ giọng đáp lại Đường Diệc Bộ: “Cậu... tôi rất muốn biết rốt cuộc người chế tạo ra cậu nghĩ cái gì. Nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự hiểu được ý nghĩa của “tin tưởng” sao?”

Có lẽ là do ánh đèn, trong nháy mắt đó Đường Diệc Bộ từ trước đến nay không buồn không lo lại có chút buồn bã: “Không đề phòng, không ngụy trang. Cho rằng hành động của đối phương là gần gũi, cho rằng cuối cùng đối phương sẽ thực hiện lời hứa... Tôi nghĩ đó có thể gọi là “tin tưởng“.”

Hắn duỗi một cái tay ra kéo Nguyễn Nhàn khỏi cái giường mềm mại.

“Nếu như dựa theo tiêu chuẩn tin tưởng của con người, đúng là tôi đã từng tin tưởng một người. Nhưng từ sau đó tôi không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa. Nhưng chúng ta rất hợp nhau, tôi muốn thử bồi dưỡng một chút tín nhiệm giữa chúng ta.”

“Vì sao?”

“Theo tôi quan sát, anh không phải loại người thích bị khống chế. Bông tai kia khiến anh tức giận, mà sự tức giận sẽ gây bất lợi cho quan hệ cộng tác thuận lợi phát triển.”

Đường Diệc Bộ nhét áo khoác bẩn của Nguyễn Nhàn vào máy giặt nhanh, giọng điệu bình tĩnh.

“Mặt khác, anh và tôi rất giống nhau. Anh bị rót ký ức con người cũng không tin tưởng những người khác. Việc này rất có... giá trị quan sát.”

“Có lẽ bởi vì chúng ta có quá khứ không khác nhau mấy.” Nguyễn Nhàn đi về phía phòng tắm, cũng không định để bao súng ở bên ngoài. Anh đóng cửa lại, đối mặt với bồn tắm lớn chứa đầy nước trong, thở ra một hơi.

Anh cũng đã từng tin tưởng một người. Từ sau lúc đó, anh cũng không cần phải tin tưởng ai nữa.

[Nhàn Nhàn, đừng nghe những bác sĩ kia nói hươu nói vượn, con rất bình thường.]

[Nhàn Nhàn, con sẽ không có chuyện gì, con sẽ khá hơn.]

[Nhàn Nhàn, mẹ mãi mãi yêu con.]

Vòi nước không được vặn chặt, từng giọt nước rơi xuống bồn rửa mặt tí tách. Mùi xác thối trong trí nhớ tràn vào mũi anh, hai chân hư thối của người phụ nữ treo giữa không trung, lắc lư trước mặt anh. Chất lỏng đục ngầu nhỏ xuống theo thi thể, cũng chảy xuống sàn nhà nhẹ như thế.

[Vậy là tốt nhất.] Cuối cùng bà ấy đã nói như vậy. [Mày sớm đáng chết.]

Nguyễn Nhàn cởi quần áo ướt mồ hôi, đắm mình vào trong nước, súng máu đặt ở chỗ có thể chạm đến.

Anh thuần thục ép những hồi ức kia về đáy lòng.

Nửa giờ sau, cho dù đã từng sống trong khu tránh nạn nhiều vật tư, Nguyễn Nhàn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc-

Vô số cái đĩa đặt trên khăn trải bàn tuyết trắng, có rất nhiều người ngồi hai bên mấy cái bàn dài. Bữa ăn trên bàn nhỏ của bọn họ còn phong phú hơn, canh bơ bí đỏ bốc mùi ngọt ngào, bên cạnh miếng thịt đẫm sốt là cà rốt và súp lơ. Trên trứng hấp có một chút dầu vừng, mùi rau xào ớt khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Thậm chí còn có một cái bánh ngọt đặt trong đĩa nhỏ, miếng bánh trong suốt óng ánh nhìn thôi đã thấy chua ngọt ngon miệng.

Nguyễn Nhàn cảnh giác hít hà, không ngửi được mùi của cỏ sáng tắt. Anh do dự một lát mới cầm thìa, bình tĩnh nhìn lão già trước mặt, thuận tiện đẩy ra cái tay đang vươn tới đĩa bánh ngọt của Đường Diệc Bộ ra.

“Không sao không sao. Người trẻ tuổi thèm ăn mà, ở chỗ tôi không quan trọng mấy lễ nghi kia.” Lão già vuốt râu, mái tóc xám trắng, khuôn mặt hồng hào có vẻ tiên phong đạo cốt. Phía sau lão già là hai người mặc tây trang, trong tay đều cầm súng.

Lão già cười ha hả nhìn Đường Diệc Bộ nhét bánh ngọt vào miệng, vui vẻ nhấm nuốt với vẻ mặt hiền lành.

Bên cạnh bàn còn có mấy người. Trang phục của bọn họ không xứng với cửa hàng phồn hoa lắm. Ai nấy cũng đều tò mò nhìn xung quanh hoặc tham lam ăn uống. Chắc hẳn đều là “khách mời” ở đây.

Nguyễn Nhàn múc một tìa trứng hấp, anh không để ý đến những thứ đồ trang trí xinh đẹp trong phòng mà chuyển ánh mắt về phía đám dân thường đang dùng bữa tối.

Đám tặc đất của thuyền Cực Lạc ngồi cách đó không xa, những tiếng chuyện trò vui vẻ không ngừng bay tới, nhưng nụ cười cũng không thể che giấu vẻ mỏi mệt trên mặt. Hiển nhiên người ở đây không được nghỉ ngơi tốt, Nguyễn Nhàn phân biệt ra được không ít bệnh tật do mệt nhọc mang tới cùng với mùi quả của cỏ sáng tắt nhàn nhạt.

Tình huống ở mấy bàn ăn chậm hơn còn tệ hơn - đám tặc đất kia hơi gầy gò, vẻ mặt giống với Tưởng Lâm, trong chết lặng có chút điên cuồng. Đồ ăn trước mặt bọn họ cũng xa hoa hơn, nhưng khẩu vị của chủ nhân đống đồ ăn đó không được tốt, nửa ngày mới động đũa một lần cứ như việc ăn là làm một nhiệm vụ nào đó vậy.

Mùi quả trên người bọn họ cũng đậm hơn.

“Bên kia là cán bộ cao cấp của chúng tôi.” Chú ý tới Nguyễn Nhàn ánh mắt, lão già ngồi bên cạnh bàn nhỏ vuốt râu. Đoàn Ly Ly đang cúi thấp đầu ngồi bên tay phải ông ta: “Bữa cơm này coi như tôi mời. Nếu mọi người đồng ý ở lại đây, sớm muộn cũng có thể ăn được đồ tốt như thế.”

Nguyễn Nhàn không trả lời, Đường Diệc Bộ uống cạn sạch bát canh trước mặt, đang chuyên tâm đối phó với miếng thịt trước mặt. Mà mấy người mới bên cạnh hắn lại hưng phấn hẳn lên, những tiếng bàn luận xôn xao vang lên liên tiếp.

“Tôi là thuyền trưởng thuyền Cực Lạc, Phàn Bạch Nhạn. Tôi lãnh đạo thuyền Cực Lạc được ba bốn năm rồi, nếu bàn về ổn định, chắc chắn chúng tôi là ổn định nhất.” Lão già không hề tỏ ra kiêu ngạo, “Chỉ cần làm việc tốt, nơi này có thể cung cấp tất cả giải trí.”

Trong đám người mới này không có phụ nữ, lão Phàn làm động tác có chút hạ lưu: “Tất cả giải trí nha.”

Trong tiếng cười vang của đám đàn ông, Đoàn Ly Ly càng cúi thấp đầu hơn.

Nguyễn Nhàn nheo mắt, nhân lúc những người mới ồn ào, anh quan sát đại sảnh một lát. Chắc thuyền trưởng Phàn không nói dối về thời gian, so với khu quần cư của thuyền Cực Lạc, thuyền Tẩu Thạch đúng là vừa non nớt vừa hỗn loạn. Nhưng mà...

Đường Diệc Bộ dùng khăn lau nước thịt bên mép rồi đẩy đĩa không ra, chọc chọc Nguyễn Nhàn đang suy nghĩ: “Anh có ăn bánh không?”

Nguyễn Nhàn sâu xa nhìn hắn một cái, đưa tay đẩy đĩa bánh qua.

“Đương nhiên nói ở đây không có ích gì, sự chú ý của mọi người không ở việc này. Nào, ăn cơm ăn cơm đi, ăn cơm không nói chuyện khác. Chờ đến khi trời tối, tôi sẽ cho người chuyên môn giảng giải với mọi người sau.”

Dứt lời lão Phàn vỗ vỗ tay, vung ra một cái màn hình. Hình ảnh của mấy cô gái xinh đẹp lại đưa tới những tiếng cười không tốt. “Mọi người có thể chọn trong này để được 'giảng giải' một đêm. Chỉ cần đảm bảo nhớ kỹ quy củ là được.”

Nguyễn Nhàn nhìn đôi mắt âm u đầy tử khí của những cô gái kia, trên mặt không có biểu cảm gì.

Ngoại trừ Đường Diệc Bộ đang hút ống hút rột rột, phản ứng của Nguyễn Nhàn có thể nói chói mắt trong đám đàn ông đang rất hưng phần kia. Lão Phàn hứng thú đánh giá anh: “Ánh mắt của cậu em này cao phết nhỉ?”

“Cũng không phải.” Nguyễn Nhàn bình tĩnh đáp lại. Anh kéo Đường Diệc Bộ đang thỏa mãn uống nước trái cây bên cạnh, nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của đối phương: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

Đường Diệc Bộ tí nữa thì bị nghẹn.

“Ôi, mạo phạm mạo phạm.” Lão Phàn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có mấy phần ý cười: “Bây giờ không dễ tìm được người yêu đâu. Không sao cả, mọi người chọn một, sau đó để người ta về sớm một chút là được.”

“Chúng tôi có thể chọn nhiều hơn không?” Người đàn ông bên cạnh phát ra tiếng cười hèn mọn.

“Còn có thứ tốt hơn cơ.” Lão Phàn lấy một cái túi vải nhung, đổ ra bảy tám viên thuốc xanh mơn mởn” “Các vị có thể nếm thử cái này, đảm bảo đêm nay sẽ rất thoải mái.”

Vừa thấy là thuốc, âm thanh bên cạnh bàn lập tức nhỏ xuống.

“Yên tâm, người ở đây đều ăn cái này hết. Mọi người đều biết tình hình bên ngoài thế nào, thứ này có thể cho mọi người một chút tưởng niệm.” Lão Phàn cầm một viên lên nhét vào miệng mình: “Lão già tôi ăn thứ này mấy năm nay rồi cũng đâu có bị bệnh tật gì. Coi như hút điếu thuốc, không ăn cũng được, nhưng đừng vứt đi là được - Nếu tôi muốn giở trò với mọi người thì cũng sẽ không làm như thế.”

Lão Phàn đưa mắt ra hiệu với Đoàn Ly Ly, Đoàn Ly Ly hiểu ý đứng dậy. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, phân phát viên thuốc màu xanh cho mỗi một người bên cạnh bàn. Bộ ngực cao vút vô ý lướt qua bả vai của đám đàn ông, lại dẫn tới một trận cười vang.

“Không có chuyện gì đâu.” Cô ta dịu dàng khuyên nhủ, cứ như không nghe thấy những tiếng cười vang kia vậy: “Nhìn bên kia đi, tất cả mọi người đều đang ăn nha. Nếu các anh trai không yên tâm, tôi có thể giúp kiểm tra.”

Dứt lời cô ta liền cầm viên thuốc, thè cái lưỡi phấn hồng ra liếm liếm, lại đặc biệt thả vào lòng bàn tay đám đàn ông.

Cái bàn dài cách đó không xa cũng đã có không ít tặc đất ăn xong bữa tối. Bọn họ lấy thuốc từ trong những túi vải nhung kiểu dáng giống nhau, ném vào miệng như kẹo cao su, sau đó lộ ra vẻ mặt mê say khác nhau.

Bầu không khí kéo căng lại thả lỏng lần nữa, có mấy cái người mới hít hà viên thuốc màu xanh trước mặt rồi nuốt vào.

“Ôi, đồ tốt.” Một người trong đó hít khí, “Sao lại thoải mái như vậy, đã lâu rồi không được nhẹ nhõm thế này.”

Nguyễn Nhàn cụp mắt, nhét viên thuốc được chia vào túi. Anh có thể cảm nhận được sau những phản ứng liên tiếp này, thời gian ánh mắt lão Phàn dừng lại trên người mình càng ngày càng dài. Anh suy nghĩ một lát, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá Đường Diệc Bộ, sau đó xẹt qua bắp chân đối phương giống như tán tỉnh.

Đường Diệc Bộ đã hiểu được ý anh. Đầu tiên robot hình người nhai nát đom đóm mà mình được chia, sau đó mập mờ sờ vào túi Nguyễn Nhàn, lấy viên thuốc kia ra.

“Đừng câu nệ như vậy chứ. Nào, bảo bối, tôi cho anh ăn.” Robot hình người kia tươi cười, đặt viên thuốc trên lưỡi rồi vòng tay qua cổ Nguyễn Nhàn.

Lúc này Nguyễn Nhàn không chống cự.

Bọn họ hôn nhau trước mặt thuyền trưởng thuyền Cực Lạc, dùng tiếng dùng môi lưỡi quấn quít để che giấu sự cảnh giác và đề phòng. Sau khi kết thúc nụ hôn, Nguyễn Nhàn làm ra động tác nuối ực một cái, sau đó lại “trách cứ” nhìn Đường Diệc Bộ.

Trong dư quang, anh thấy lão Phàn thỏa mãn dời mắt đi, mà đôi mắt của Đoàn Ly Ly lại u ám một giây.

“Đi thôi, các vị. Ban đêm còn dài mà.” Sau bữa tiệc tối chào mừng, lão già nháy mắt rồi rời khỏi đại sảnh dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Nhàn biến mất, bắt lấy Đường Diệc Bộ còn đang ăn bánh kẹo. Lúc bọn họ chuẩn bị trở về phòng -

Một cánh tay trắng muốt đưa qua, rất thân thiết kéo Nguyễn Nhàn lại.

“Nếu đã không cần 'phục vụ ngoài định mức', tôi sẽ giảng giải cho hai vị vậy.” Đoàn Ly Ly mỉm cười nói.

Một giây sau, cô ta nhanh chóng liếc lão Phàn vừa rời đi rồi cúi đầu hạ giọng: “...Mau trở lại phòng, nhanh, bây giờ nôn thuốc ra còn kịp.”

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Nhuyễn: Người chế tạo ra cậu đúng là thú vị.

Đường:?

Rất lâu sau đó.

Nhuyễn:...Đều là lỗi của mình!!!

- ----

(*) Truyện Gió và Mặt trời: Gió và Mặt trời tranh chấp dữ dội rằng ai mạnh hơn. Bỗng nhiên họ thấy một người đi đường. Họ thống nhất rằng ai có thể khiến người đó cởi áo choàng ra thì sẽ mạnh hơn. Gió bắt đầu trước. Mặt trời ẩn nấp sau một đám mây, và Gió bắt đầu thổi hết sức có thể vào người đi đường. Tuy nhiên anh ta lại quấn chặt áo choàng hơn vì lạnh, cuối cùng Gió cũng từ bỏ trong tuyệt vọng. Mặt trời bước ra và chiếu tất cả ánh sáng chói lọi của mình lên người đi đường, anh ta nhanh chóng thấy trời quá nóng và cởi áo ra.

=>Ý nghĩa câu chuyện: Lòng tốt có tác dụng nhiều hơn bạo lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.