Tàn Thứ Phẩm

Chương 127: Chương 127




Bầu trời đêm trong veo.

Xung quanh tiểu hành tinh không có trường lực hút cỡ lớn, lại rời xa các thiên thể khác, bởi vậy dùng mắt thường không nhìn thấy sao rất lớn, khi thái dương giả của tháp năng lượng nhân tạo xoay tới bên kia, trên bầu trời sẽ như rắc đầy kim cương li ti, lúc trời trong, tưởng như giơ tay là có thể chạm đến.

Nhiệt độ nơi đây mãi mãi là 24 độ C dễ chịu, gió đêm mãi mãi dịu dàng, mãi mãi không nhận được đôi câu vài lời đến từ hành tinh khác, mãi mãi trầm mặc.

Nơi này là một nhà tù vũ trụ.

Thời cổ, con người xây nhà tù nghiêm ngặt nhất trên đảo hoang, có biển vây quanh, phòng ngừa tù nhân vượt ngục, thời đại vũ trụ thì người ta xây nhà tù nghiêm ngặt nhất trên tiểu hành tinh và trạm không gian rời xa tuyến đường, mạng che chắn thật dày bao vây xung quanh, ngăn cách tất cả các tín hiệu trong ngoài.

Trong nhà tù xây trên cô đảo, nếu thân thể và vận may đều đặc biệt tốt, nhảy xuống biển vượt ngục còn có một cơ hội sống sót, nhưng người trong nhà tù vũ trụ phải làm thế nào thoát khỏi lực hút, bay vào vũ trụ mênh mang?

Lâm Tĩnh Hằng vốn tưởng rằng đây là một đề tặng điểm, theo cách làm bình thường, chỉ cần xử lý “ngục tốt” là được.

Đây là nghề của hắn, từ ngày hắn có thể miễn cưỡng khống chế cơ thể, vịn tường đứng dậy đi một lúc thì hắn đã bắt đầu lập kế. Chip Nha Phiến rất lợi hại, có thể cho người ta sức khỏe vô cùng, khống chế chính xác thiết bị điện tử, còn có thể tạo ra ảo giác, cái sau là vấn đề kỹ thuật tiến sĩ Harden đồng minh lâm thời của hắn có thể phụ trách giải quyết – về phần sức khỏe vô cùng, đối với Lâm Tĩnh Hằng không tính là trở ngại, hắn muốn giết người vượt ngục, không định chiến thắng trong đại hội bẻ cổ tay.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện không thể thực hiện được, bởi vì Lâm Tĩnh Xu làm việc hoàn toàn không chừa một đường sống.

Trên tiểu hành tinh này hết thảy đều có thể tự cấp tự túc, có hệ thống tuần hoàn sinh thái rất hoàn chỉnh, ở mấy ngàn năm cũng được. Sử dụng trên cả hành tinh đều là năng lượng thấp, cho dù Lâm tướng quân pháp lực vô biên, có thể dùng sóng điện não lắp ráp một cơ giáp, nó cũng chẳng bay lên trời nổi.

Đám “canh ngục” vậy mà cũng giống hắn, đều không có phương tiện trao đổi với bên ngoài, thậm chí còn hơi thảm hại hơn tù nhân hắn, bọn họ mỗi ngày còn phải làm việc, duy trì hoàn cảnh sạch sẽ ở được cho nhà tù vũ trụ này.

Lâm Tĩnh Hằng ban đầu không tin, bởi vì hiện tượng này không hợp logic, cũng không hợp nhân tính. Bỏ một đám người ôm ý đồ riêng vào một không gian bịt kín, những người này không thể tuần tự từng bước mà sống yên ổn như con kiến, bọn họ bình thường sẽ giống độc trùng trong vò nuôi cổ trong truyền thuyết, làm chuyện gì với nhau cũng không kỳ lạ. Mà sau khi Lâm Tĩnh Hằng tỉnh lại, chí ít có mười mấy tháng đang làm quen lại với cơ thể mình, vất vả phục kiện, làm sao đám “canh ngục” này có thể không muốn lấy mạng hắn?

Nhưng chuyện kỳ lạ là, đám canh ngục này thật sự như lũ kiến cần mẫn, đội vệ binh mỗi ngày tận tụy với công việc đi tuần tra, đội y tế chăm sóc hắn chu đáo vô cùng – dù sao so với bệnh viện cùi có thể để bệnh nhân tự mình lăn ra khoang y tế của Thiên Hà Số 8 còn tốt hơn nhiều.

Cho đến lúc này, Lâm Tĩnh Hằng mới phát hiện chỗ đáng sợ của nhà tù vũ trụ này.

Nơi đây, ngoại trừ hắn và tiến sĩ Harden, mỗi người đều cấy chip, chip giống như đã xâm nhập “mật mã gốc” của bộ não những người này, sửa họ như sửa chương trình, cho dù họ hằng ngày trao đổi rất bình thường, tính cách khác nhau, có một số người trình độ chuyên ngành khá cao, thậm chí có thể nói là học rộng hài hước… Thế nhưng trong đầu họ không có ý thức “rời khỏi nơi đây”.

Mỗi lần nói đến đề tài liên quan, cuộc đối thoại sẽ biến thành ông gà bà vịt, đối phương không cách nào lý giải khái niệm này một cách rất không tự nhiên.

Trước khi đi, Lâm Tĩnh Xu không chỉ phá hủy tất cả các thiết bị có thể thoát ly lực hút trên tinh cầu này, còn tẩy sạch bộ não người ta.

Trên tinh cầu này, làm động tác “nhìn lên trời sao”, chỉ có hai người là hắn và tiến sĩ Harden.

Lâm Tĩnh Hằng đi lên mái nhà, gió phần phật thổi vạt áo trong của hắn.

Hắn lần thứ hai ngàn lẻ một thử phá giải mạng chặn thất bại, tín hiệu phát ra như đá chìm đáy biển.

Nhưng cảm xúc của hắn khá ổn định – bất cứ một người nào đã trải qua hơn hai ngàn lần thất bại, cảm xúc đều sẽ rất ổn định. Lâm Tĩnh Hằng đốt cho mình một điếu thuốc, híp mắt, chốc chốc hút một hơi mà ngâm mình trong làn khói trắng. Lá cây thuốc lá là tự mọc trên tinh cầu, đội vệ binh hái về phơi khô sau đó cuốn vào giấy, cũng có thể dùng tạm, chỉ là mùi hơi sặc, điếu thuốc nhìn rất đơn giản, Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình sống ngày càng giống một dã nhân tiền sử.

“Không tưởng tượng ra à,” Phía sau hắn có người bỗng nhiên nói, “Tổ tiên Trái Đất của chúng ta sống trên một hành tinh chẳng lớn hơn nơi này bao nhiêu, nhiều thế hệ đều bị lực hút giam trên mặt đất, mỗi buổi tối đều có vô số người ngẩng đầu lên, nhìn ngân hà đè trên đầu, nhưng họ giống với những người chip đó, chưa bao giờ cảm thấy Trái Đất là một ‘nhà tù vũ trụ’, chỉ biết bịa chuyện bói toán dựa vào các vì sao, chưa bao giờ nghĩ cách chạy trốn ra bên ngoài.”

Lâm Tĩnh Hằng nghiêng đầu, xe lăn của tiến sĩ Harden vững vàng lăn tới, ông càng già hơn, già nua thành một đống thịt không nhìn rõ hình dạng, Lâm Tĩnh Hằng luôn lo ông sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

“Vậy thì, tự do là gì?” Tiến sĩ Harden tiếp tục nói, “Cháu nuôi một con sâu sáng sinh chiều chết trong căn phòng nhỏ mấy mét vuông, nó chưa kịp bò hết biên giới một lần đã chết, cả đời đều ở trên đường, cháu nói nó tự do không? Còn cháu, bây giờ có được cả một tinh cầu, những người bên dưới, cháu bảo họ trồng cây thuốc lá, họ không dám trồng lúa mì, thế nhưng cháu vẫn cảm thấy mình bị nhốt, cháu và sâu, rốt cuộc ai đáng buồn hơn?”

Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, đoạn hắn bình tĩnh hòa nhã trả lời: “‘Tôi vốn có thể sống trong tăm tối, nếu tôi chưa từng thấy ánh mặt trời’.”

“Song mặt trời đã khiến tôi hoang vu, trở thành sự hoang vu của đổi mới… Tôi đã uống rượu ngon cuộc sống, đã trả bằng cái gì, nói bạn nghe nhé, không nhiều không ít, cả một đời.”” Tiến sĩ Harden trầm trầm tiếp lời hắn, “Một bài thơ cổ ông nội cháu rất thích.” (Các câu trên nằm trong hai bài thơ của Emily Dickinson là Had I not seen the Sun và I took one Draught of Life)

Lâm Tĩnh Hằng thở dài không thành tiếng, nghĩ bụng: mẹ nó lại nữa.

Tiến sĩ Harden già quá rồi, tuy rằng phần lớn thời gian đầu óc xem như đủ dùng, nhưng thỉnh thoảng cũng hồ đồ, ông thường hay lôi chuyện cũ tranh vanh thời trẻ ra lải nhải một lần, hơn nữa luôn có thể kéo đến ông nội hắn Lâm Ger, cùng một câu chuyện nghe một trăm lần, Lâm Tĩnh Hằng đã lười giả vờ chăm chú lắng nghe.

Hắn ngồi xuống đó, búng tàn thuốc xuống dưới lầu, tiếp tục suy nghĩ cách đột phá mạng chặn, coi những lời dông dài của tiến sĩ Harden là nhạc nền.

“Kỷ nguyên trước, tám đại thiên hà mù mịt khói thuốc súng, có người chiếm một hành tinh và mấy vệ tinh xung quanh liền tự xưng một chính quyền, mỗi ngày đều đang đánh nhau, loạn, vô cùng tàn khốc, người dân đều như cháu và ta, bị nhốt trên mặt đất, cả đời không được tự do, bọn ta ban đầu tụ tập trong một trạm không gian nho nhỏ, chính là… cứ điểm Thành Thiên Sứ sau này. Khi đó Lâm đại ca là một trong các cốt cán, ta và Woolf đều còn nhỏ tuổi, là lâu la của ông ấy.”

“Ta nhớ Lâm đại ca từng nói, ông muốn mỗi người trên thế giới, sinh ra có tôn nghiêm như nhau, đều có thể suốt đời tìm kiếm biên giới của mình, mở rộng vô hạn chiều rộng của sinh mạng, mỗi người đều có thể sống theo ý nguyện, có thể tự do biểu đạt, cũng có thể tự do đi lại bất cứ nơi nào trong vũ trụ.”

Người đặt móng tuyên ngôn tự do năm xưa, muốn đập nát cái cũi dưới chân mọi người, thực hiện nhân quyền và tự do trời ban, nhưng mục tiêu này quá hư ảo, việc sau đó quản ủy hội Vườn Địa Đàng làm vẫn thực tế hơn, dùng Vườn Địa Đàng tẩy não mọi người thành con sâu trong phòng nhỏ, để họ tự cho là có nhân quyền và tự do, vui vẻ sống trong ngu xuẩn.

Lâm Tĩnh Hằng nghe một lần tư tưởng trung tâm của tuyên ngôn tự do, không có cảm giác gì, hắn không phải là người rất dễ bị xúc động. Hắn nghĩ: thông thường mà nói, nguyên lý thường gặp của mạng chặn nhà tù vũ trụ cũng chỉ hai ba loại, bây giờ họ đã thử vô số phương thức phá giải cho mỗi loại suy nghĩ, sắp Kiềm lư kỹ cùng rồi… Chẳng lẽ là hắn ở Thiên Hà Số 8 phí thời gian vài năm, kỹ thuật mạng chặn nhà tù đột ngột nhảy vọt?

Giá mà có một siêu máy tính để hắn phân tích một chút cũng được, mấu chốt là họ bây giờ sống như người nguyên thủy, tất cả suy nghĩ đều chỉ có thể là phỏng đoán mèo mù vớ chuột chết, mỗi một lần thực nghiệm đều dựa vào may mắn. Trong mười mấy năm này, hắn có khả năng vô số lần đến gần thành công, nhưng bởi vì hết thảy đều là mò mẫm tiến hành, dù cho chỉ còn cách thành công một centimet, bản thân họ cũng không biết, nói không chừng sau đó liền thất bại trong gang tấc mà thay đổi lối suy nghĩ.

Vừa nghĩ như vậy, cho dù Lâm Tĩnh Hằng tự thấy lòng đã bị mài thành cái giếng cổ, cũng không khỏi hơi nôn nóng.

Chẳng lẽ phải đợi khách từ hành tinh khác bất ngờ phát hiện tiểu hành tinh này?

Tiến sĩ Harden còn đang dông dài: “… Lâm Ger là đại ca của bọn ta, từng chăm sóc rất nhiều cô nhi chiến tranh, bao gồm ta và Woolf. Cháu biết đấy, năm xưa luôn có lời đồn, nói Woolf quyến luyến ông ấy quá nồng nhiệt, vượt quá bạn bè bình thường.”

Lâm Tĩnh Hằng đang cau mày dụi đầu thuốc lá xuống đất, đột nhiên nghe thấy một câu như thế, mạch suy nghĩ tức khắc bị cắt ngang: “…”

Cái khỉ gì vậy?

“Nghe nói có một lần Woolf say rượu, lặp đi lặp lại kêu tên Lâm đại ca.” Trên mặt Harden lộ ra nụ cười hơi giảo hoạt, “Có điều đều là bắt gió bắt bóng, chưa từng chứng thực, Woolf trưởng thành sớm, không phải là người không có chừng mực, Lâm Ger và vợ tình cảm rất tốt, sau khi lời đồn truyền ra, hai người liền tự giác tránh nghi ngờ, không hay cùng xuất hiện. Hai vợ chồng Lâm đại ca đều chưa nhìn thấy liên minh ra đời, cha cháu là rất nhiều năm sau dùng tế bào đông lạnh sinh ra, hắn vừa chào đời, Woolf liền có được quyền nuôi nấng, vẫn coi hắn như con ruột của mình. Ông ấy cả đời cô độc, dạy dỗ một Lục Tín, nuôi lớn một Lâm Úy, khi Lục Tín giành lại Thiên Hà Số 8 vinh thăng thượng tướng, Woolf còn chưa đến hai trăm tuổi, đã có ý muốn trao quyền cho thế hệ tiếp theo, ta đi gặp ông ấy một lần, ta nói ông ấy quá lạc quan rồi, liên minh đã đi lệch đường, còn tiếp tục như vậy, quân ủy sẽ biến thành hổ trong lồng sắt, ông ấy sẽ hối hận, ông ấy không tin ta… Cho đến khi Vườn Địa Đàng cùng đường lộ mặt, liên minh thói quen khó sửa, hai người cả đời ông ấy gửi gắm kỳ vọng cao lần lượt chết vì liên minh, bộ rễ có độc của Vườn Địa Đàng đã cắm vào xương tám thiên hà, nhất định phải có ngoại lực đến đập nát cục diện này.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Đây là lý do ông ta cấu kết hải tặc vũ trụ đến giết người à?”

“Triệt để đập tan cái cũ, mới có hi vọng mới, chúng ta đã đi đến ngõ cụt, nhất định phải đưa hết thảy về không, làm lại từ đầu,” Harden nói, “Ông ấy không có quá nhiều thời gian để chậm rãi đấu tranh, cải cách, chỉ có thể được ăn cả ngã về không – Tĩnh Hằng, ta nói với cháu những việc này là muốn hỏi cháu, nếu sau khi ra ngoài cháu phát hiện thế giới bên ngoài đã có kết cấu mới, cháu sẽ vì báo thù mà đập tan hết thảy chứ?”

Lâm Tĩnh Hằng tự động lờ đi cái khác, bắt lấy trọng điểm trong câu này: “Ý ngài là gì, về cách phá thành chắn, ngài đã có lối suy nghĩ mới rồi?”

“Mười bốn năm trước, tiểu hành tinh này quay đến gần hằng tinh, sóng hạt nhiễu loạn đánh thức cháu đang ngủ say trong mạng tinh thần,” Tiến sĩ Harden nói, “Cho thấy mạng chặn và khả năng kháng quấy nhiễu của hành tinh này không đủ để chống lại bão hạt của hằng tinh, nếu ta không tính sai, còn một tháng nữa chúng ta sẽ quay về cùng một vị trí, đó là thời điểm mạng chặn thiếu ổn định nhất, may ra sẽ có cơ hội.”

Tại trung tâm chỉ huy căn cứ Ngân Hà Thành trên sao Khải Minh, Turan rất đỗi bất ngờ khi nhận được Lục Tất Hành truyền tin.

Lục Tất Hành rất ít trực tiếp tìm bản thân cô, có công vụ sẽ phát văn kiện hoặc kêu một nhóm người tổ chức họp.

Mấy năm nay, Thiên Hà Số 8 bình định nội loạn, tích trữ quân bị, đi đến con đường toàn dân đều là lính, hai phương quân chính hợp tác khăng khít, sát phạt quyết đoán đều có ăn ý. Nhưng quan hệ cá nhân của Lục Tất Hành và Turan ngày càng xa cách, thuốc gây mê trong thang máy năm đó đã dìm chết tình bạn này, không trở về được nữa. Hai người thỉnh thoảng chạm mặt, cũng là một người kêu “Tổng trưởng”, một người kêu “tướng quân Turan”, giải quyết việc công mà gật đầu, rồi đi qua nhau.

Turan lập tức kết nối với thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu: “Chuyện gì vậy Tổng trưởng?”

“Bọn Bạc Hà đã làm nghiên cứu chuyên đề về khu lỗ hổng thời gian, đội viễn chinh chuẩn bị xuất phát lần nữa, đi nghiệm chứng lý luận, tôi cần cô phái một đội hộ vệ võ trang đi theo.” Lục Tất Hành nói, “Chúng ta không biết bên ngoài bây giờ tình hình thế nào, lần trước vớt được xác cơ giáp, lỡ như lần này họ đi xa hơn một chút, e rằng sẽ gặp phải võ trang vũ trụ khác, phải có chuẩn bị vạn toàn.”

Turan đồng ý dứt khoát, nhưng trong lòng hơi lấy làm lạ – việc vặt vãnh này, Lục Tất Hành ký một mệnh lệnh trực tiếp gửi đến trung tâm chỉ huy là được rồi, không cần thiết đặc biệt tìm cô nói: “Được, Tổng trưởng, còn chỉ thị gì không?”

Lục Tất Hành chần chừ giây lát: “Còn một việc, tôi muốn hỏi cô, năm đó Lâm ‘bị ám sát’ ở Mân Côi Chi Tâm thoát thân, đến trước khi chiến tranh đột nhiên bùng nổ, luôn có liên hệ với các cô chứ? Anh ấy tới Thiên Hà Số 8, là lập kế hoạch sẵn sàng từ trước à?”

“Ừm… Thật ra thì không tính là luôn có liên hệ, chúng tôi khi đó còn ở cứ điểm Bạch Ngân, gửi tín hiệu sẽ bị chặn lại, chúng tôi phải thoát thân khỏi cứ điểm Bạch Ngân trước, đến địa điểm ngài chỉ định mới một lần nữa thành lập liên hệ viễn trình. Ngài sẽ tới Thiên Hà Số 8, quả thật là kế hoạch từ trước, Thiên Hà Số 8 không bị Vườn Địa Đàng quản chế mà.” Turan nói đến đây, nhớ tới điều gì, lại bổ sung một câu, “Nhưng động tác của ngài thực sự nhanh hơn tôi tưởng, Trạm Lư chính là Trạm Lư mà – sao vậy?”

Lục Tất Hành khẽ nhướng mày – khi cậu nhặt được Lâm Tĩnh Hằng, Trạm Lư đã tiêu hao sạch sẽ nguồn năng lượng, đang trong trạng thái chờ, khoang sinh thái của Lâm Tĩnh Hằng trôi ngoài sao Bắc Kinh β không biết bao nhiêu lâu, hơn nữa do cậu ngứa tay thao tác lầm, Lâm Tĩnh Hằng buộc phải nằm trong khoang sinh thái hơn ba tháng… Như vậy còn có thể tính là “động tác nhanh”?

Lục Tất Hành hơi hoài nghi Lâm Tĩnh Hằng năm đó không phải bay về theo tuyến đường tính sẵn, mà là xuyên qua khu lỗ hổng thời gian của Mân Côi Chi Tâm.

Turan nói: “Kế hoạch cụ thể chắc trong Trạm Lư đều có ghi lại, tôi vẫn dẫn dắt Bạch Ngân Cửu chờ mệnh lệnh, không biết tường tận bằng hắn đâu.”

Lục Tất Hành lơ đãng gật đầu, cắt đứt liên lạc – đoạn này Trạm Lư không có, hết thảy ghi chép về khoang sinh thái kia của Lâm Tĩnh Hằng đều không có trên Trạm Lư, giải thích bản thân Trạm Lư đưa ra là, bởi vì hắn lúc ấy hết điện đang nằm trong trạng thái chờ.

Nhưng… chờ triệt để như vậy à?

Cứ cảm thấy AI ngốc này đã bị người ta xóa dữ liệu.

Lục Tất Hành ban đầu nghĩ đến vấn đề này, là lo lắng còn có người khác biết khu lỗ hổng thời gian của Mân Côi Chi Tâm, sẽ tạo thành nguy hiểm cho Thiên Hà Số 8, thế nên mới đi tra tìm ghi chép năm đó trong Trạm Lư, không ngờ ngoài ý muốn phát hiện một số ghi chép của Trạm Lư có dấu vết bị cắt xóa.

Rất rải rác, hơn nữa một phần trong đó tựa hồ còn liên quan đến Độc Nhãn Ưng.

Chỗ rõ ràng nhất Lục Tất Hành còn nhớ rõ mồn một, khi đó ở căn cứ của Xú Đại Tỷ, Lâm Tĩnh Hằng một mình hạ cả chiến đội Nguyên Dị Nhân, bị cậu vớt về, sau khi trở về không lâu, hình như lúc ở riêng với Độc Nhãn Ưng đã cãi nhau một trận – lúc ấy cậu nhìn thấy qua camera, còn cố ý xoay ống kính để hai vị này chú ý.

Nhưng không ghi lại.

Ai xóa? Tại sao?

Lục Tất Hành đi bộ đến nghĩa địa công cộng, đứng một lúc trước mộ Độc Nhãn Ưng: “Hai người có chuyện gì giấu con phải không?”

Độc Nhãn Ưng chỉ im lặng.

Cuối tháng 5 năm 293 Lịch Tân Tinh của liên minh, năm thứ mười một kỷ nguyên Độc Lập của Thiên Hà Số 8, đội viễn chinh vũ trụ lần thứ hai xuyên qua khu lỗ hổng thời gian, tiến vào vùng cấm của nhân loại, Mân Côi Chi Tâm.

Một tiểu hành tinh bên ngoài Thiên Hà Số 6 mười bốn năm sau lại lần nữa quay đến vị trí gần hằng tinh nhất.

Cùng năm, Tổng thống Đoàn Quang Vinh khống chế Thiên Hà Số 1 giằng co với liên minh mười mấy năm bị thuộc hạ ám sát, Đoàn Quang Vinh chính thức đầu hàng.

Vô số tuyến chồng chéo rối rắm trong lịch sử hội tụ về một điểm –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.