Tàn Thứ Phẩm

Chương 148: Chương 148




Lâm Tĩnh Hằng đặt ngón tay trên thiết bị đầu cuối cá nhân, hắn cả đời tự cho là không sợ hãi gì, khoảnh khắc ấy, trong lòng suy nghĩ không phải là đá cửa xông vào, mà là bưng tai bịt mắt tắt máy nghe trộm, xóa ghi chép của Trạm Lư, nhảy ra cửa sổ, lại vờ như mình chưa nghe thấy gì cả.

Lục Tất Hành tiếp tục nói bằng giọng rất nhẹ: “Cháu không muốn để anh ấy cảm thấy, là anh ấy khiến cháu không có cảm giác an toàn mới như vậy…”

Hô hấp của Lâm Tĩnh Hằng nghẽn lại.

“… Anh ấy nhân nhượng cháu quá nhiều, áp lực cũng luôn rất lớn,” Lục Tất Hành nói, “Người lại rất lầm lì, tâm sự lớn cỡ nào cũng sẽ không buông xuống.”

Tiến sĩ Harden: “…”

Ông cụ nhớ tới các hành vi của Lâm Tĩnh Hằng trên tiểu hành tinh, gan mật liền run rẩy, cảm thấy người mà mình với Lục Tất Hành biết khả năng không phải là một.

Lục Tất Hành vừa thấy biểu cảm chuẩn bị khiếu nại của tiến sĩ, liền biết lão tiên sinh khổ chủ này sợ rằng đã bị Lâm Tĩnh Hằng lừa ra bóng ma tâm lý, chạy đến chỗ cậu kêu oan kiện cáo.

Kiện cáo này hình như cũng không có gì sai.

Lục Tất Hành đành phải cười hơi xin lỗi, đồng thời cũng cảm thấy một chút không vui – trong lòng mỗi người đều cho rằng Lâm Tĩnh Hằng khốn nạn không ai bằng, còn một hơi thở là hắn có thể khiến trời long đất lở, cho dù bị mảnh vỡ của khoang sinh thái nổ tung đâm xuyên giữa không trung, cũng xoay người đầy máu sống lại ngay, giống như hắn không biết đau, không biết sợ, không phải nhục thể phàm thai vậy.

“Cháu luôn muốn trốn tránh, tiến sĩ Harden ạ,” Lục Tất Hành nói, “Trước kia cháu chỉ thích đóng vai ba phải, giao quyền quyết định sách lược cho người khác, ảo tưởng dựa vào một cái miệng đưa ra kiến nghị, để mọi người đều vui vẻ, vĩnh viễn không đưa ra những lựa chọn có thể sẽ hại đến một số người, vĩnh viễn muốn làm người tốt… Sau đó cháu phát hiện, đây không phải là tinh thần chủ nghĩa nhân văn, chẳng qua là cháu đang chuyển bớt áp lực mà thôi – chuyện đóng cửa Thiên Hà Số 8 cháu chỉ nói thế thôi, với trình độ kỹ thuật của chúng ta bây giờ, đến tín hiệu thông tin ổn định cũng chưa làm được, làm sao có thể phá hỏng khu lỗ hổng thời gian tự nhiên?”

Tiến sĩ Harden cảm thán một tiếng: “Đúng vậy, hơn nữa cậu dù sao cũng là tướng quân Lục Tín…”

“Cháu là con của Thiên Hà Số 8, cháu cũng chỉ có một người nuôi nấng, ông ấy đang nằm trong nghĩa trang,” Lục Tất Hành khô khan cắt ngang ông Harden, kế đó, dường như đã nhận ra sự cứng nhắc trong ngữ khí của mình, cậu lại mỉm cười, “Cá nhân cháu rất ngưỡng mộ tướng quân Lục Tín và tuyên ngôn tự do của ông ấy, nhưng ngài cũng biết, cháu chỉ có một phần cơ thể bảo lưu lại một chút gien của ông ấy, huyết thống cũng chẳng sâu đậm gì, trên tinh thần càng không có kế thừa, việc này à, chúng ta chơi bài tình cảm lừa người ngoài là được rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng khó tin nổi mà nhìn về phía phòng tiếp khách, ánh mắt như muốn xuyên qua gian cầu thang và cửa cách âm dày.

Thời gian dài như vậy, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên thảo luận về Lục Tín với Lục Tất Hành như thế nào. Bởi vì Lục Tín cũng thuộc về một phần quá khứ, lần gần nhất họ nói đến tướng quân Lục Tín, là trên đường hai người cùng nhau khốn đốn vì virus Cầu Vồng, bát gạo thổi nốt mà đi đến hang ổ Hiệp hội chống Utopia vực ngoại, khi đó lòng chẳng khúc mắc, cùng nhau nghe một đoạn “kiệt tác” của Lục tướng quân.

Lâm Tĩnh Hằng từng suy nghĩ rất nhiều, thậm chí hắn âm thầm lo lắng, liệu Lục Tất Hành có vì hắn giấu giếm một thời gian dài mà oán trách hắn hay không, hoặc cảm thấy hắn lúc trước tiếp cận cậu là có mưu đồ khác.

Nhưng không có, Lục Tất Hành vẫn duy trì trạng thái sau khi tiêm thuốc thư giãn loại 6 – bình tĩnh và đứng ngoài chuyện này.

Thì ra cậu không để ý, không hề là vì cách cục lớn, nghĩ thoáng sao?

Lục Tất Hành rất lễ độ nói với tiến sĩ Harden: “Cháu rất xin lỗi vì đã đem những nghi hoặc này đến quấy rầy ngài.”

“Không,” Tiến sĩ Harden lắc đầu, “Nếu Tĩnh Xu cũng chịu như cậu, bằng lòng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với tôi, mà không phải ép tôi cho số liệu thực nghiệm, có lẽ…”

“Suy nghĩ của Lâm tiểu thư chưa hẳn không có lý,” Lục Tất Hành nói, “Nếu thế giới biến thành như cô ấy tưởng tượng, ít nhất sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Vườn Địa Đàng nữa.”

“Tổng trưởng Lục,” Tiến sĩ Harden đột nhiên nghiêm mặt, khuôn mặt già nhăn nheo như trái khổ qua do sự nghiêm túc khác thường này mà mạ lên một tầng thần thái không nói thành lời, “Kỳ thực, bất kể cậu dốc lòng dốc sức cỡ nào, bất kể cậu vắt óc suy tính như thế nào, muốn tìm một lối ra mới cho tương lai, bất kể tương lai liên minh và Thiên Hà Số 8 sẽ là loại quan hệ mới, chế độ mới ra sao, chúng cuối cùng đều sẽ giẫm lên vết xe đổ của liên minh, một lần nữa bị hủy diệt. Đây là số mệnh định trước – đây là kinh nghiệm duy nhất tôi có thể chia sẻ cho cậu sau khi đã sống hơn ba trăm tuổi, làm vô số việc sai lầm, đi vô số con đường vòng.”

Lục Tất Hành sững sờ.

“Năm đó quản ủy hội Vườn Địa Đàng một tay che trời, tôi, Laura, Woolf, Lâm Tĩnh Xu… Thậm chí là Tĩnh Hằng, hoặc nhiều hoặc ít đều đã đẩy liên minh một phen, nhìn ngoài mặt, là tranh đấu của bọn tôi khiến liên minh chia năm xẻ bảy,” Tiến sĩ Harden nói, “Nhưng kỳ thực tổng điều tra nhân khẩu lần cuối cùng trước chiến tranh cho thấy, trong phạm vi liên minh, tỉ lệ sinh ra trẻ mắc chứng não rỗng mười năm gần nhất đang tăng rất nhanh với mức 0.4% mỗi năm, đồng thời, trong hoàn cảnh Vườn Địa Đàng, lượng tiêu hao thuốc cảm xúc cũng đang tăng từng năm, điều này có nghĩa là, tiếp tục phát triển như vậy, trong vòng một thế hệ, liên minh nhất định sẽ đại loạn, bọn tôi cùng lắm chỉ đẩy nhanh tiến trình này mà thôi.”

“Tôi không biết Tổng trưởng Lục đã nghe bao giờ chưa, thời đại Địa Cầu cổ, có một phỏng đoán khủng bố rất kinh điển.” Tiến sĩ Harden nói, “Có người hỏi, ‘tương lai của chúng ta, sẽ chết bởi Orwell, hay chết bởi Huxley’?” (Orwell là tác giả của 1984, Aldous Huxley là tác giả của Brave New World, cả hai đều là tiểu thuyết phản địa đàng)

“À, cháu có nghe qua một chút, kỷ niên Công Nguyên, thế kỷ 20,” Lục Tất Hành nói, “Nền văn minh vũ trụ manh nha, các nhà sử học cho rằng, đó là khởi đầu của đồng hồ đếm ngược ‘thời đại Địa Cầu’.”

“Đúng, hai nhà tiên đoán vĩ đại này, một miêu tả xã hội với nền chính trị tàn bạo độc đoán, dùng căm hận vĩnh viễn không ngừng và sự chuyên chế lùa đi, một miêu tả xã hội con rối giải trí đến chết, tự nguyện bị tẩy não, bị lập trình sẵn; một nói về hoàn cảnh chiến tranh vĩnh viễn nhưng không có kết quả, một nói về thời đại chiến tranh biến mất, nhân loại đại đồng, mọi người đều chìm trong thuốc ảo giác.” Tiến sĩ Harden nói bằng giọng khàn khàn và thong thả, “Nhưng bốn đại kỷ nguyên qua đi, hiện thực là, chúng ta thường xuyên lắc lư qua lại giữa hai loại tiên đoán này – ví dụ như thời đại Lịch Cựu Tinh liên minh lật đổ, ví dụ như Vườn Địa Đàng đã trở nên hết sức nguy hiểm…”

Lục Tất Hành hỏi: “Còn có Quân Đoàn Tự Do?”

“Quân Đoàn Tự Do… Quân Đoàn Tự Do càng dám nghĩ hơn, dã tâm của Lâm Tĩnh Xu có ý hủy diệt, nó mưu toan hợp hai cái bẫy thoạt nhìn trống đánh xuôi kèn thổi ngược làm một, chip sinh vật nương gió đông sau khi Vườn Địa Đàng sụp đổ quật khởi, dụ dỗ những con người thống khổ và yếu ớt tự nguyện rơi vào bẫy, chấp nhận cải tạo, lợi dụng kỹ thuật can thiệp kết cấu xã hội, đây là cách làm của Huxley – sau đó lại dùng sự chuyên chế độc tài và tầng lớp rõ ràng đáng sợ không thể nào chống cự quản lý đế quốc của nó, đây là thế giới của Orwell.” Tiến sĩ Harden cười khổ một tiếng, “Nó hiệu suất cao thần tốc vơ vét của cải, vung đao chém xuống liền giết ra một đường máu.”

Lục Tất Hành thoáng suy nghĩ: “Xét trên vài phương diện, vô cùng giỏi giang. Chúng ta nhìn từ góc độ đương đại, cảm thấy cô ta khả năng là thủ đoạn tàn nhẫn, mất hết tính người, nhưng nếu cô ta thật sự thành công thì sao? Bao nhiêu năm sau, mọi người đọc được liên minh hỗn loạn kia trên sách sử, đều sẽ hết sức khinh bỉ, bởi vì ở chỗ họ, mỗi người đều tuần tự từng bước, ai làm chức nấy, đều có đường thăng chức cố định, mỗi người đều sẽ không hoang mang, đều rất vui vẻ, họ không có chiến tranh, cũng không có áp bức – áp chế cấp bậc của chip khiến họ phục tùng từ nội tâm, không cảm thấy bị áp bức, cũng không cảm thấy cần thiết phản kháng…”

“Trên thế giới này sẽ không còn ‘người sống sót’,” Harden tiếp lời, “Bởi vì họ sẽ không gặp tai họa nữa. Nó không thành công, chính là một hải tặc vũ trụ giết người buôn ma túy, thành công rồi, thì nó chính là thánh nhân tương lai.”

Lục Tất Hành nhìn ông một cái nửa đùa giỡn: “Nghe ngài nói cháu cũng sắp động tâm tán đồng rồi, cháu nói tiến sĩ Harden à, ngài không phải là gian tế do Quân Đoàn Tự Do phái tới chứ?”

Tiến sĩ Harden: “Nhưng tôi không ủng hộ, từ thời đại Địa Cầu đến thời đại Lịch Tân Tinh hiện giờ, nền văn minh nhân loại kéo dài qua bốn kỷ nguyên, mấy chục vạn năm, sự ‘ổn định’ lâu dài trong hai tiên đoán này chưa từng thực hiện. Ngoại trừ thời đại đại hàng hải vĩ đại mà ngắn ngủi, chúng ta luôn gặp phải mâu thuẫn xã hội gay gắt sau một đoạn thời gian yên bình, kế đó đi đến hướng loạn lạc hoặc chiến tranh, sau một vụ nổ khắp nơi tan hoang mà sống sót, lại đi đến một vòng tuần hoàn mới – vòng đi vòng lại, giống như đã bị nguyền rủa vậy.”

Lục Tất Hành không cười nữa, rất lâu, cậu cân nhắc từ ngữ nói: “Ngài đang nói, đây là cái giá của tự do? Ngài còn tin vào tuyên ngôn tự do không?”

“Đây là cái giá theo đuổi tự do,” Tiến sĩ Harden sửa lại, “Bởi vì tự cổ chí kim, bất kể là tầng lớp tinh anh hay tầng lớp đại chúng, đều chưa bao giờ thực hiện được cái gọi là ‘tự do’. Tổng trưởng, cậu biết không, thậm chí từng có người nói, ‘người dân không cần tự do’, bởi vì độ ‘tự do’ càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề, nặng nề đến mức cậu gánh không nổi, sẽ cam tâm tình nguyện bó chân trong phạm vi hẹp. Ngay cả Tổng trưởng cậu cũng thừa nhận, cậu luôn muốn giao quyền lựa chọn cho người khác, biến thành một người ‘bất đắc dĩ phục tùng mệnh lệnh’, huống chi những người tầm thường chúng tôi.”

Lục Tất Hành rất đồng cảm, cũng cảm thấy càng tang thương hơn.

“Trả giá đắt như vậy, thì ra mọi người đều chỉ hô hào khẩu hiệu, không ai biết tự do rốt cuộc là gì, ‘tuyên ngôn tự do’ càng giống một trò đùa.” Tiến sĩ Harden nói, “Thế tại sao chúng ta không chọn đại một trong hai con đường của Orwell và Huxley, vĩnh hằng mà đi tiếp?”

Thần sắc Lục Tất Hành hơi lóe lóe, cậu cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt già nua mờ đục của tiến sĩ Harden.

“Có người nói, thế giới Orwell và Huxley miêu tả là trái ngược, nhưng thật ra họ đều đang miêu tả cùng một thứ,” Tiến sĩ Harden nói, “Không, tôi không nói đến ‘trào phúng chính trị chuyên chế’ – họ miêu tả là ‘chứng sợ hãi giam cầm’ của toàn xã hội.”

“Chúng ta như một loài chim không chân trong truyền thuyết, vĩnh viễn không thể dừng, dừng lại sẽ mất mạng, sau đó diệt vong. Chúng ta phải khuếch trương, phải không ngừng mở mang thế giới mới. Khái niệm giam cầm cũng theo sự mở rộng của phạm vi hoạt động mà càng ngày càng rộng rãi, tôi nhớ tôi và Tĩnh Hằng từng thảo luận vấn đề này trên tiểu hành tinh, thời cổ đại, mấy tỷ người chen chúc trên một tiểu hành tinh, cũng không có ai cảm thấy mình bị nhốt, bởi vì trên một tinh cầu tự nhiên điều kiện tốt, tài nguyên tự nhiên hoàn toàn có thể tự cấp tự túc. Nhưng bây giờ, Tổng trưởng muốn cắt đứt qua lại của Thiên Hà Số 8 với liên minh, cách dùng từ của cậu vẫn là ‘đóng kín’.” (Loài chim không chân đến từ A Phi chính truyện)

Phẫn nộ, lo âu, đau khổ và ngu muội, chính là bản thân ý chí tự do.

“Tuyên ngôn tự do, nói nghe đường hoàng, rỗng tuếch và phi logic, nhưng sở dĩ nó có thể dựng ở đó, là bởi vì thuận theo thiên tính của con người. Tổng trưởng, thiên tính cũng không nhất định là có logic, nếu không ngoài giao phối sinh sản, tại sao thanh niên các cậu còn say đắm thứ tình yêu chẳng có tác dụng gì lại mang đến đau khổ?” Tiến sĩ Harden để robot nhấc máy móc lên, làm ra vẻ muốn cáo từ, “Trừ phi có một ngày loại thiên tính này biến mất, nhưng nhân loại ngày ấy, e rằng không phải cùng một giống loài với chúng ta bây giờ, Tổng trưởng Lục, cậu cuối cùng đã tự tay vứt bỏ đường tiến hóa của nhân loại, hẳn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

Lục Tất Hành cầm áo khoác lên giúp ông.

“Chuẩn bị sẵn sàng,” Lục Tất Hành thấp giọng nói, “Đúng vậy, lại nói, lỗ hổng thời gian tự nhiên còn là tự chúng ta thông đường, quả thật là tự tác nghiệt. Nhưng mà cháu vẫn phải thay mặt đội viễn chinh cảm ơn ngài, nghe nói trong việc xây dựng thông tin liên lạc xuyên lỗ hổng thời gian, đội viễn chinh được lợi không ít từ ngài. Tiến sĩ Harden, ngài là chuyên gia người cơ giao hỗ, vậy mà cũng khá có tâm đắc đối với kỹ thuật thông tin, xem ra là bị nhốt trong nhà tù vũ trụ quen tay hay việc.”

Tiến sĩ Harden không hề cảnh giác cười khổ một tiếng: “Không phải sao, trong tay chỉ có công cụ của người nguyên thủy, đấu với nhà tù vũ trụ hoàn hảo nhất, mười mấy năm, đừng nói tôi, ngay cả tên cuồng bạo lực hồi còn đến trường suốt ngày trốn học kia cũng thành nửa chuyên gia.”

Lục Tất Hành điềm nhiên nói: “Anh ấy nói anh ấy cũng không nhớ rõ đã thất bại bao nhiêu lần.”

Tiến sĩ Harden một cách tự nhiên cho rằng Lâm Tĩnh Hằng đã kể đoạn này, thuận miệng tiếp lời: “Tôi nhớ, hơn hai ngàn lần gửi đi thất bại, đổi một người ý chí không đủ sắt đá lắm, chắc đã điên từ lâu rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Một chuyên gia cơ trí thông thạo nhiều lĩnh vực, làm sao sa chân trong… hiện trường cạm bẫy sản phẩm chăm sóc sức khỏe lừa bịp.

Đúng thật là không có mắt nhìn.

Tay Lục Tất Hành đang đỡ lưng xe lăn của Harden lại run rẩy.

Hơn… hai ngàn lần.

Như vậy mỗi lần nhận được tin tức thất bại, liền trèo lên nóc nhà, một mình ngắm sao ư?

Thế chẳng phải là mịt mù tăm tối?

Nhưng mình không còn là cậu thanh niên kéo hắn chạy ra chợ, cầm quả quýt chọc cười hắn, không còn có thể chẳng chút do dự hứa hẹn “Bất kể anh đi đâu, em đều đi theo anh”.

“Tiến sĩ,” Lục Tất Hành ma xui quỷ khiến buột miệng nói, “Nếu trong một mối quan hệ, ngài phát hiện mình không thể mang đến niềm vui cho đối phương nữa, mà là liên tục miễn cưỡng người ấy, níu bước chân người ấy, phải chăng nên…”

Cậu còn chưa dứt lời, cửa phòng tiếp khách đã bị xô mở thô bạo, đập vào tường “rầm” một phát, trục cửa và mặt tường đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tiến sĩ Harden lớn tuổi rồi, thần kinh suy nhược, bị tiếng động này dọa suýt nữa ngã khỏi xe lăn.

Tay máy Trạm Lư vội vàng lướt qua theo trần nhà: “Trục cửa hỏng, mặt tường bị lõm vào, hãy mở công năng kiểm tu nhà cửa – tiên sinh, tôi phải nhắc nhở ngài, đây là hành vi bạo lực rất thiếu văn minh…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tránh ra.”

Trạm Lư ngậm miệng, từ trên trần nhà trượt xuống đất biến thành gã đàn ông tóc ngắn màu đay, nhanh chóng đi tới nhận lấy xe lăn của tiến sĩ Harden: “Tôi đưa ngài về nhà.”

Tiến sĩ Harden khi nãy còn đứng trên độ cao nhân loại chỉ trỏ lịch sử và tương lai rắm cũng chẳng dám đánh, quyết đoán cụp đuôi né đi cùng Trạm Lư.

Lâm Tĩnh Hằng đứng cứng đờ tại chỗ, ánh mắt như lửa ghim trên người Lục Tất Hành, không hề di chuyển.

Dù nói như thế nào, có mặt người ngoài, cũng phải giữ thể diện cho Tổng trưởng, vì thế Lâm Tĩnh Hằng đợi đến khi cửa vang một tiếng, biết tiến sĩ Harden đi rồi, mới nắm cổ áo Lục Tất Hành, đè cậu lên tường: “Đến đây, nói chuyện.”

Lục Tất Hành vẫn chưa định thần lại, vội vội vàng vàng nói: “Anh… anh trở về lúc nào, sao Trạm Lư không…”

Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang cậu, gằn ra một câu: “Em vừa nói gì với ông già kia, nói lại một lần cho tôi.”

Lục Tất Hành – Tổng trưởng tiên sinh khi nãy cũng đứng trên độ cao nhân loại dõi nhìn phương xa, còn chưa kịp bước xuống đài cao – tuyệt đối không có lá gan này, cũng hận không thể xuyên về một phút trước để nhét câu nói như bị quỷ ám kia trở lại trong họng, chân hơi nhũn ra.

Lâm Tĩnh Hằng từng bước ép sát: “‘Phải chăng nên’ cái gì?”

Lục Tất Hành há miệng: “Em…”

Dáng vẻ bối rối này của cậu, như một vốc dầu nóng hắt lên lồng ngực cháy rực của Lâm Tĩnh Hằng, nổ dung nham bắn tung tóe, tứ chi đều sôi sùng sục, Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình đời này chưa từng giận dữ như vậy, nhớ tới con chip chưa biết lành dữ trên người Lục Tất Hành, hồ sơ bệnh án có lẽ có trong tố cáo của Trạm Lư, khớp xương ngón tay bị hắn siết rắc rắc… Quả thật hận không thể vo viên người này ném xuống đất, quất thành một con quay.

Đương nhiên, nô lệ đồng tiền tức điên rồi cũng không nỡ đập bình ngọc, trong lòng Lâm Tĩnh Hằng nổ hạt nhân ba lượt, cột sống ngực đã bị đốt tan, vẫn không nỡ động vào một sợi tóc Tổng trưởng, hắn giằng co giây lát, đấm mạnh tường một phát rồi quay người bỏ đi, định tìm một chỗ hạ hỏa, thì bị Lục Tất Hành ôm ngang hông.

“Anh từng nói anh không bị thương, anh từng nói anh chỉ bị Quân Đoàn Tự Do bắt về nhốt vài năm, đại não tổn thương là chuyện gì xảy ra? Cái gì là ‘Lâm Tĩnh Xu muốn anh mãi mãi làm một người thực vật’?” Tiếng Lục Tất Hành đè trong cổ, cậu kéo vạt áo sơ mi của Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng giãy mạnh mà không ra – tên trâu bò ấy có chip sinh vật ăn gian, Lục Tất Hành không thèm giải thích luồn ngón tay vào trong áo hắn, ấn vết sẹo trên bụng, “Đây lại là chuyện gì xảy ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.