Tàn Thứ Phẩm

Chương 191: Chương 191




Kỷ nguyên Lịch Tân Tinh đã trải qua bảy ngày tăm tối nhất.

“Nghe nói sáng thế cũng mất bảy ngày, cho tới bây giờ, giờ chuẩn của Votaw vẫn lấy bảy ngày làm ‘một tuần’.” Lục Tất Hành đột nhiên nói với người lái cơ giáp của cậu.

Người lái đến từ Bạch Ngân Đệ Thập Vệ sửng sốt, vội vàng định nịnh bợ: “Cho nên chúng ta chọn hành động vào thời gian này, là điềm báo tốt?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười, “Vườn Địa Đàng cũng là một cái tên may mắn mà – nào, cho tôi quyền lái đi.”

Người lái ù ù cạc cạc, không biết Tổng trưởng từ khi nào cũng nhiễm thói xấu “mạng tinh thần phải ở trong tay mình” của Thống soái rồi, hắn vừa giao mạng tinh thần vừa không được thoải mái lắm, hoài nghi quan trên không hài lòng với trình độ lái cơ giáp của mình, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Tổng trưởng, trình độ cơ giáp của tôi kỳ thực cũng không tệ.”

“Tinh anh Bạch Ngân Thập Vệ đương nhiên giỏi hơn tôi, nhưng quân đoàn trí tuệ nhân tạo chạy tới sớm nhất để vây chúng ta tại chỗ, nhất định sẽ sử dụng công kích mạng tinh thần, tôi có thiết bị ăn gian, có thể cầm cự lâu hơn một chút,” Lục Tất Hành nói, “Gánh không nổi nữa thì giao lại cho anh.”

Lúc này, Bạch Ngân Tứ đến quân khu xa nhất đã yên ắng vào vị trí, Anaquim chuẩn bị đủ thiết bị cảm ứng năng lượng nhạy bén, im lặng chờ thời gian giao hẹn.

Các cơ giáp trí tuệ nhân tạo dọc theo tuyến đường tuần tra khắp nơi, tìm kiếm quân địch trà trộn vào Thiên Hà Số 1.

Mân Côi Chi Tâm yên tĩnh đến đáng sợ, lỗ hổng thời gian cách Thiên Hà Số 8 và bọn họ ra mấy ngày, không ai biết bên kia thế nào rồi.

Lục Tất Hành nối mạng tinh thần, tự dưng nhớ tới sự phấn khởi khi lần đầu tiên cậu khởi động thành công cơ giáp, từ sao Cayley bay lên không.

Khi ấy thế giới còn yên ổn vô sự với cậu, cậu có rất nhiều bạn xấu, có vô vàn giấc mộng, còn có một lão mèo Ba Tư, rõ ràng là căng thẳng ở một bên quan sát, bị phát hiện liền giả vờ dửng dưng “ba không nhìn mày”.

Cậu cho rằng mình sẽ lập tức vạch ra một góc bầu trời sao.

Khi đó cậu muốn dựng một mái tinh không ở Thiên Hà Số 8 cằn cỗi, rắc một ít hạt giống trong lòng những người trẻ tuổi khát khao và xao động giống cậu, mỗi lần nghỉ dài hạn khi kết thúc học kỳ sẽ đóng cửa trường, xuôi theo biển sao du lịch vòng quanh liên minh tám đại thiên hà. Nghèo thì đi kiêm chức kỹ sư cơ giáp phụ thêm vào chi phí trong nhà, sau đó lấy ra phung phí, trải nghiệm đủ mọi việc, tự do tự tại chơi hết cuộc đời ba trăm năm. Tìm người yêu đương hợp thì đến không hợp thì đi, thoải mái, khỏi cần dùi tim khắc xương, lo lắng muộn phiền như cậu yêu Lâm Tĩnh Hằng. Già rồi về nhà viết hồi ký, tập hợp tất cả các phát minh nhỏ chẳng có tác dụng đếch gì trong suốt cuộc đời ra xuất bản.

Đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp biết mấy.

Cậu vốn lập kế hoạch trước bốn mươi tuổi thực hiện nguyện vọng của mình, sống cuộc sống lý tưởng, không ngờ đến tận bây giờ, cuộc sống lý tưởng vẫn chưa thực hiện được.

“Tôi đã xây rất nhiều trường, nhưng bọn họ đều không chịu cho tôi làm hiệu trưởng.” Mỗi một cảm quan của Lục Tất Hành đều khuếch tán ra ngoài theo mạng tinh thần, cậu nghĩ, “Tôi đủ năng lực lái cơ giáp đi khắp nơi, nhưng tổng cộng không rời khỏi Thiên Hà Số 8 mấy lần, mỗi lần đi ra không phải gặp sự kiện bắt cóc con tin thì là sắp đánh trận.”

“Tổng trưởng, đồng hồ đếm ngược bắt đầu, cơ giáp dự nhiệt, hệ thống nguồn năng lượng kiểm tra đo lường hoàn tất, xác nhận tọa độ, tất cả nhân viên về chỗ, chuẩn bị nhảy khẩn cấp -“

“Mười, chín, tám…”

“Tổng trưởng này để tôi làm,” Lục Tất Hành tự giễu một câu hầu như không thể nghe thấy, “Không thành công lắm.”

Tiểu cơ giáp liên minh ẩn nấp ở cơ trạm thông tin liên lạc của Thiên Hà Số 1 dẫn đầu khai hỏa, dứt khoát cắt đứt mạng thông tin liên lạc.

“Ba, hai, một -“

Tiếng nhắc nhở đồng hồ đếm ngược kết thúc chìm trong tiếng gầm rú của cơ giáp, tàu chỉ huy và các tàu hộ vệ cùng một thời gian xuất hiện tại điểm nhảy vũ trụ của Thiên Hà Số 1, sóng năng lượng đánh thức u linh của Thiên Hà Số 1, ánh mắt hiểm ác lập tức tập trung vào họ, mệnh lệnh đuổi bắt qua cổng liên lạc viễn trình của điểm nhảy vũ trụ bốn phía thông thoáng, ùa đến tứ phương như thủy triều.

Bọn Lục Tất Hành còn chưa đáp vững, điểm nhảy vũ trụ lại lần nữa chập chờn – cơ giáp trí tuệ nhân tạo ở gần họ nhất nhảy khẩn cấp đuổi theo.

Trải nghiệm khi nhảy khẩn cấp tương đối không dễ chịu, ước chừng tương đương với đi một ngày trong thiết bị ly tâm, mọi người trong cơ giáp đều bị khí thể bảo hộ làm thành thạch trái cây, sau khi nhảy khẩn cấp, người trong cơ giáp luôn cần có giây lát giảm xóc.

Nhưng cơ giáp trí tuệ nhân tạo thì không có vấn đề sinh lý. Chúng lao qua điểm nhảy vũ trụ bằng tốc độ nhanh nhất, một hơi cũng không nghỉ, nhân khi nhảy khẩn cấp mạng tinh thần của người lái xao động, một đợt công kích mạng tinh thần cuốn tới.

Tinh thần lực có chip bổ sung của Lục Tất Hành gánh một đòn này, tất cả tàu hộ vệ đồng thời đổi người lái!

Cùng lúc đó, mười sáu đội ngũ lặng lẽ mai phục tại các quân khu lớn dùng thiết bị cảm ứng năng lượng ghi lại sự thay đổi của căn cứ quân sự – đây chính là ưu điểm của trí tuệ nhân tạo, nếu trong những căn cứ quân sự này là võ trang nhân loại, dẫu hoàn mỹ hơn, hành động cũng luôn cần điều phối, tốc độ khởi động cũng luôn có chênh lệch, sẽ chứa đầy các loại bất ngờ nhỏ, căn bản không cách nào tính toán chuẩn xác.

Chỉ có trí tuệ nhân tạo, máy chủ của Woolf là “bộ não”, căn cứ quân sự các nơi do trí tuệ nhân tạo khống chế là cơ quan, kết cấu đơn giản rõ ràng, mới cho phép họ dùng phương pháp này suy ngược.

Tàu chỉ huy của Lục Tất Hành đồng thời bắn sáu phát đạn đạo, miễn cưỡng chặn hỏa lực truy đuổi cậu lại, hai phát đạn đạo gần nhất tông vào nhau ở cách tàu chỉ huy không xa, rất nhiều mảnh vỡ như bão táp sượt qua thân tàu chỉ huy, tông lồng phòng hộ hỗn loạn một trận, tàu chỉ huy cướp đường mà chạy.

Hàng loạt cơ giáp trí tuệ nhân tạo thông qua mạng bước nhảy vũ trụ tập trung vào cậu, thò đầu ra từ các điểm nhảy vũ trụ xung quanh, cả Thiên Hà Số 1 hơi rối loạn.

“Tổng trưởng Lục, đối phương phóng ra kỹ thuật quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ!”

“Điểm nhảy vũ trụ tứ phía đều không thể nối liền, chúng ta đã bị bao vây…”

“Cẩn thận!”

Đạn đạo và tấn công mạng tinh thần đồng thời đến, dẫu là người chip, độ kết hợp người cơ cũng không phải trăm phần trăm, ngoài mạng tinh thần xao động, đạn đạo cơ hồ sượt qua tàu chỉ huy, suýt nữa bắn trúng kho vũ khí, tiếng cảnh báo kêu muốn rách cổ họng!

Lục Tất Hành mới nổ là không “tuẫn đạo” chưa bao lâu, lúc này lưng túa mồ hôi lạnh.

Mười sáu đội ngũ dò đường trao đổi bằng phương thức mã hóa nhiều tầng, khoanh vùng quân khu chỗ máy chủ bằng tốc độ nhanh nhất, mà trong quá trình này nhất định đối phương sẽ toan tính đột phá mã hóa thông tin liên lạc của họ, một khi bị máy chủ phá giải mã hóa, nhận ra ý đồ của họ, nó sẽ lập tức nhảy đến chỗ khác, cho nên mã hóa là một mặt, quan trọng nhất là, sau khi máy chủ bị tập trung, đội ngũ ở gần quân khu này nhất có thể lập tức xử lý sạch các điểm nhảy vũ trụ bên ngoài quân khu này, bao vây nó!

Muốn đảm bảo hành động mau lẹ, mỗi một đội ngũ dò đường người và cơ giáp đều phải dư dả, bởi vậy Lục Tất Hành bất chấp mọi người can ngăn, chỉ để lại tàu hộ vệ như hai ba con mèo nhép bên cạnh, đối mặt với tập kích từ bốn phía, căn bản không đủ nhét kẽ răng người ta.

Lục Tất Hành cái khó ló cái khôn nói: “Gửi yêu cầu đối thoại!”

Chỉ cần kéo dài mười mấy phút là họ có thể khoanh vùng khu vực chỗ máy chủ, cậu đã đánh không lại mà chạy cũng không được, chi bằng nghiêm chỉnh kéo dài thời gian: “Tôi muốn nói chuyện với Nguyên soái Hubert Woolf.”

Trong thời gian cậu nói hai câu, đã có một đợt lớn pháo ion năng lượng cao chồng chéo có thể tan chảy lồng phòng hộ ngang trời quét tới.

Lồng phòng hộ bị pháo ion năng lượng cao ăn mòn dần, mục tiêu của trọng giáp cực lớn, một khi không có lồng phòng hộ, cơ hồ chẳng khác nào người trần truồng đi vào khu phóng xạ. Đừng nói đạn đạo, xác chiến trường đụng một chút cũng chẳng có kết cục gì tốt.

Mà vỏ ngoài thân cơ nhiệt độ tăng vọt, lồng phòng hộ rít lên hấp hối, không ngừng báo hỏng, tan thành khói bụi trong sự thấp thỏm của các hộ vệ – tàu chỉ huy đã thành con rùa không mai.

“Tổng trưởng Lục!”

Song ngay lập tức, tiến công mãnh liệt của trí tuệ nhân tạo đột nhiên dừng lại, đối phương đã chấp nhận yêu cầu đối thoại của cậu.

Các hộ vệ bên cạnh Lục Tất Hành phối hợp ăn ý, đối phương dừng hỏa lực, họ có thể nghỉ ngơi giây lát, lập tức tập thể bỏ trọng giáp, chuyển dời lên mấy cơ giáp loại trung và nhỏ trong trạm thu phóng.

Lục Tất Hành đổi chỗ khác ngồi xuống, sau lưng mồ hôi lạnh dính rất khó chịu, còn phải gượng ra khuôn mặt hoảng loạn phẫn nộ, ra đòn phủ đầu chất vấn Woolf: “Tôi cho rằng sự tồn tại của ông là vì phòng bị Quân Đoàn Tự Do, bảo vệ thế giới hòa bình, không phải ông nói ông sẽ đi ngủ đông à? Thế bây giờ ông đang làm gì, mộng du đi lang thang à?”

Tiếng Woolf vang lên: “Tiêu diệt người chip là thiên chức của ta.”

“Mẹ kiếp ai là người chip!” Lục Tất Hành liếc nhìn thời gian, chỉ cảm thấy kim giây kia bò lề mề như rùa, phút giây này dài như nửa đời người vậy, “Ông đã biết ‘kế hoạch Nữ Oa’, chẳng lẽ không nhìn ra chip trên người tôi không giống với chip Nha Phiến của Quân Đoàn Tự Do?”

“Ta biết,” Woolf nói không có cảm xúc gì, “Chip trên người ngươi đã qua cải tạo, tương đương với một thiết bị thúc đẩy tiến hóa, theo như tư liệu nghiên cứu của tiến sĩ Laura Gurdon, thể thành công đã dùng virus Cầu Vồng cải tạo đủ điều kiện tiến hóa, sau khi cấy chip có thể xúc tiến thể sinh vật tự chủ tiến hóa, kỹ thuật mấu chốt ở cải tạo cơ thể của kế hoạch Nữ Oa, chứ không ở chip sinh vật. Mà Quân Đoàn Tự Do thì bỏ đi tiến hóa cơ thể, Lâm Tĩnh Xu đem chip của tiến sĩ Laura Gurdon làm cải tạo có hại, lợi dụng nó tạo ảo giác, truyền bá khắp nơi, và nghiên cứu ra chế độ cấp bậc nghiêm ngặt.”

Lục Tất Hành: “Ông không phải rất hiểu sao?”

Woolf tiếp tục bất chấp lý lẽ: “Nhưng các ngươi vẫn đều là người chip, đều phải bị tiêu hủy.”

Chuyện này không thể nói rõ ràng được, Lục Tất Hành chán nản: “Ông nhiễm virus rồi phải không, Nguyên soái?”

“Tính chất của các ngươi là giống nhau,” Woolf không thèm đếm xỉa, trần thuật vừa lý lẽ vừa có căn cứ, “Đế quốc chip của Quân Đoàn Tự Do là muốn tiêu diệt toàn nhân loại, cải tạo xã hội loài người từ trên căn bản, đường tiến hóa của ngươi thì làm cho một bộ phận người biến thành ‘siêu nhân’, sự ra đời của siêu nhân sẽ sinh ra giai cấp và xung đột mới, cuối cùng đi đến chia rẽ và chiến tranh, tính toán theo đó, loài người hiện nay vẫn có khả năng cực cao bị tiêu diệt – hai loại chip cuối cùng sẽ dẫn đến một loại hậu quả, không có bất cứ khác biệt gì, đều cần bị tiêu hủy.”

Lục Tất Hành ngẩn người, không ngờ được trí tuệ nhân tạo này không hề là đơn giản thô bạo quy người chip về chung một bọn, suy nghĩ còn rất sâu xa, cậu vô thức giải thích: “Vấn đề này vài năm trước tôi đã cân nhắc, tôi thậm chí đã tiêu hủy tất cả tư liệu… Bằng không Thiên Hà Số 8 bây giờ đã có quân đoàn ‘siêu nhân’ từ lâu rồi, đúng không?”

Trí tuệ nhân tạo Woolf im lặng, giống như cảm thấy hơi có lý.

Lục Tất Hành tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Chip muốn phục chế thế nào thì phục chế, nhưng cải tạo cơ thể người của kế hoạch Cầu Vồng mới là then chốt, cải tạo cơ thể người cửu tử nhất sinh, vận may chiếm tỉ lệ rất lớn, Hiệp hội chống Utopia mấy lần khởi động kế hoạch Cầu Vồng, đều rất không thuận lợi, kẻ thành công ít ỏi chẳng được mấy, tôi trước mười lăm tuổi cơ hồ đều không có khả năng tự lo liệu cuộc sống, chính bản thân cũng không biết mình làm sao sống sót được, loại thực nghiệm cơ thể người tính nguy hiểm cao quy mô lớn này, ở thiên hà nào có thể hợp pháp thông qua? Căn bản không đủ tính khả thi để phát triển, thân vương Cayley năm xưa chiếm Thiên Hà Số 8 như mặt trời ban trưa chết như thế nào, Thiên Hà Số 8 vẫn còn nhớ rõ, tôi làm sao dám giẫm lên vết xe đổ. Xét đến cùng, tôi cũng chỉ có một vật thí nghiệm là mình đây.”

Woolf nói: “Đúng vậy.”

Mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tất Hành một lần nữa thoáng nhìn đồng hồ thong thả nhích, phát hiện thời gian mới qua hơn một nửa, cậu xưa nay tìm đại một người là có thể tán phét không nghỉ, lần đầu tiên trầy trật như vậy: “Tôi chưa từng làm hại bất cứ ai, cho dù từng bị quỷ ám, tham ô phi pháp mầm virus Cầu Vồng, cũng đã tiêu hủy sạch sẽ. Ngược lại ông, Nguyên soái Woolf, bên ngoài Thiên Hà Số 1 nhiều người chip hoành hành như vậy, ông mặc kệ, ông lại đi gây chiến, tập kích liên quân đóng ở Mân Côi Chi Tâm, còn mưu toan chấm mút Thiên Hà Số 8 chẳng dễ dàng gì thái bình! Hai chúng ta rốt cuộc là ai đang phá hoại?”

Trí tuệ nhân tạo siêu cấp Woolf lại lần nữa im lặng.

“Nếu ông muốn tiêu diệt triệt để chip sinh vật,” Lục Tất Hành chậm rãi lại, tiếp tục nói: “Được thôi, bây giờ tôi tìm một khoang sinh thái nằm vào, ra khỏi cơ giáp, muốn bắt muốn giết tùy ông, chỉ cần ông hứa thu lại tất cả võ trang, lập tức ngủ đông.”

Hộ vệ bên cạnh Lục Tất Hành hơi biến sắc: “Tổng trưởng, ngài…”

Lục Tất Hành khoát tay cắt ngang, lại nói với Woolf: “Cho dù trong những cơ giáp này của ông không có người lái, do trí tuệ nhân tạo điều khiển, đó cũng đều là vàng thật bạc xịn tạo ra, nổ một bớt một, ngoài Thiên Hà Số 1 còn nguy cơ khắp nơi, tại sao ông phải lãng phí chúng vào tôi? Tôi chỉ có vài vệ binh bên cạnh, một mình đến Thiên Hà Số 1, không phải để gây sự với ông. Tôi sẵn lòng hi sinh vì nền hòa bình không dễ có, Nguyên soái Woolf, xét trên mức độ nào đó, song phương chúng ta mục tiêu đã nhất trí, hãy dừng tiêu hao nội bộ, được không?”

“Ngươi nói có lý.” Trí tuệ nhân tạo siêu cấp Woolf chậm rãi nói.

Lục Tất Hành thấp giọng phân phó vệ binh: “Đi chuẩn bị khoang sinh thái cho tôi.”

Cậu vào khoang sinh thái trôi nổi vũ trụ kế đến bị trí tuệ nhân tạo vớt – giả sử họ chịu vớt mà không phải một phát pháo nổ tan xác cậu luôn – dù sao cũng có thể qua hết mười mấy phút này.

Chỉ cần máy chủ vừa nổ, các cơ giáp như hổ rình mồi xung quanh sẽ đều thành bài trí, Lục Tất Hành hơi yên tâm.

Song đúng lúc này, trí tuệ nhân tạo siêu cấp Woolf kia nói: “Nhưng ta không thể chắc chắn ngươi có phải đã thật sự tiêu hủy toàn bộ tư liệu của kế hoạch Nữ Oa hay không, trước khi hoàn toàn chiếm đóng Thiên Hà Số 8, ta cũng chẳng cách nào phán đoán ngươi còn căn cứ thí nghiệm bí mật hay không, lỗ hổng thời gian tự nhiên quấy nhiễu dễ ổn định khó, ta rất khó lại có cơ hội tiến vào Thiên Hà Số 8 -“

Lục Tất Hành nghe ra ý nằm ngoài lời nói của hắn, máu trên mặt đột nhiên biến mất.

“Thế nên trước khi tiến vào khu lỗ hổng thời gian, ta đã thông báo Long Uyên và các trọng giáp siêu cấp khác, chưa hạ được Thiên Hà Số 8 thì không cần trở về,” Trí tuệ nhân tạo phục chế hoàn mỹ nhân cách của Woolf lạnh lùng nói, “Về phần ngươi, ta thà rằng giết nhầm, không thể buông tha.”

Hắn dứt lời, mấy phát đạn đạo không biết dự nhiệt sẵn từ khi nào từ bốn phương tám hướng bắn tới tàu chỉ huy của Lục Tất Hành!

Điện tử chân không của Thiên Hà Số 8 đã bị nổ hủy từ lâu, quân đoàn trí tuệ nhân tạo vẫn bị đè đánh điên cuồng phản công, không biết mệt mỏi phát động tấn công vào phòng tuyến cuối cùng của liên quân nhân loại.

Đến đây, chiến sự quyết liệt đã kéo dài mấy ngày, tiêm nhiều thuốc thư giãn hơn cũng không chịu được tiêu hao như vậy, mắt mỗi người đều đỏ au.

Mấy ngày qua, quân tự vệ đang không ngừng lui lại, sắp sửa lui đến khu vực loài người hoạt động của Thiên Hà Số 8.

“Thống soái,” Tại trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, Hoàng Tĩnh Xu gửi tin cho hắn, “Hệ thống chống đạn đạo của toàn Thiên Hà Số 8 đang lắp đặt khẩn cấp.”

Tiếng Lâm Tĩnh Hằng đã khản đặc, bởi vậy hắn càng kiệm lời như vàng, chỉ cách màn hình liên lạc cho cô một ánh mắt.

Hoàng Tĩnh Xu lập tức hiểu ý hắn – còn cần bao lâu?

“Mười hai giờ,” Hoàng Tĩnh Xu nói, “Các hành tinh lớn chủ yếu đều đã lắp đặt hoàn tất, trước mắt các tuyến đường lớn trong thiên hà đều đã giới nghiêm, thiết bị trên tuyến đường đang tiến hành điều chỉnh thử cuối cùng, chỉ cần mười hai tiếng!”

Lâm Tĩnh Hằng phất tay cắt ngang liên lạc, trầy trật ra tiếng: “Trong mười hai tiếng, không được lui một bước nào nữa, dù chết cũng phải thành chướng ngại vật trên đường cho ta.”

Thiên Hà Số 1 –

Trạm thu phóng cơ giáp trên trọng giáp tàu chỉ huy của Lục Tất Hành mở cửa, mười mấy tiểu cơ giáp bay vút ra, chúng vừa thoát ly trọng giáp, tàu chỉ huy kia đã bị đạn đạo nhấn chìm.

Lục Tất Hành cảm thấy tim mình sắp không biết đập nữa rồi: “Rốt cuộc còn bao lâu!”

“Tổng trưởng,” Hộ vệ bên cạnh đến từ Bạch Ngân Thập nói, “Thiên Hà Số 8 có Lâm soái trấn thủ, cho dù thập đại danh kiếm đến hết lại có thể thế nào?”

Lục Tất Hành rất muốn giả vờ tin gã, cho gã một nụ cười cổ vũ, nhưng cậu cười không nổi.

Rất lâu trước kia, cậu cũng cảm thấy Lâm Tĩnh Hằng không gì không làm được, chỉ cần nghe thấy cái tên này là có cảm giác an toàn, giống như trên thế giới không có chiến tuyến nào hắn không thủ được, không có kẻ địch nào hắn không thể đánh bại.

Nhưng lòng tin mù quáng này từ lâu đã tan thành khói bụi theo nỗi đau mười sáu năm.

“Tổng trưởng cẩn thận!”

Lục Tất Hành trong lúc phân tâm suýt nữa bị một phát đạn đạo bắn trúng, tránh thoát đầy nguy hiểm, tấn công mạng tinh thần của trí tuệ nhân tạo ập xuống đầu, mà chỉ hơi chững lại như vậy, con đường phía trước đã bị quân đoàn trí tuệ nhân tạo đông nghìn nghịt chặn lại!

Lục Tất Hành nghe thấy tim mình đập điên cuồng như sắp nứt toác.

“Tổng trưởng Lục, khoanh vùng được rồi!”

Lục Tất Hành ngẩng phắt đầu lên, ngay giờ phút sống còn như vậy, liên quân khoanh vùng thành công quân khu chỗ máy chủ, có lẽ là vận mệnh, đó lại là một quân khu ở gần vị trí của cậu bây giờ nhất!

Song cậu không kịp trả lời, cơ giáp của cậu cũng đã bị đạn đạo quân địch tập trung.

Bị mấy phát đạn đạo tập trung trong vòng vây không kẽ hở như thế, cậu đã không còn chỗ để tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.