Tàn Thứ Phẩm

Chương 37: Chương 37




Chip sinh vật phát huy hết mức công năng ngụy trang và ẩn hình, tất cả cảnh nền xung quanh đều bị hư hóa, chỉ còn lại một màn hình khổng lồ, hiệu ứng của hình ảnh lập thể ba trăm sáu mươi độ quá thật, hợp thành một ảo giác cơ hồ khó phân biệt thật giả – dường như Vệ đội thân vương Cayley, đám hải tặc vũ trụ tránh chỉ sợ không kịp đó, đã đằng đằng sát khí ngay trước mắt!

Dù là tại thời đại Lịch Tân Tinh, hoàn cảnh vũ trụ đối với con người cũng vô cùng nguy hiểm, dân buôn lậu chạy hàng trên đường, còn xem như giắt đầu ở lưng quần, mỗi lần đều chuẩn bị sẵn sàng có đi không về – càng không cần nói đến đối mặt với chiến tranh vũ trụ… Tuy rằng đối thủ của họ không hề cảm thấy đối mặt với đám lộn xộn kia xứng gọi là “chiến tranh”.

Nhưng đối với người bình thường chưa trải qua huấn luyện chuyên môn, không có hệ thống Vườn Địa Đàng hùng mạnh làm chỗ dựa, bị cướp đoạt mạng tinh thần trong chân không chẳng thua gì bị giết một lần, sẽ mang đến nỗi sợ hãi và lo âu cực độ liên tục không ngừng – đây cũng là nguyên nhân các đội viên tự vệ sau khi từ trên trời xuống lập tức nổi loạn. Nóng nảy và nổi giận là phương thức khống chế nỗi sợ hãi của mọi người, có thể khiến con chuột nhép trốn trốn nấp nấp cũng nhe răng nanh dữ tợn.

Mà lúc này, cảnh tượng không kích không phân biệt thật giả như ngọn lửa châm ngòi nổ, trong khoảnh khắc dẫn nổ những sợ hãi và lo âu bị kìm nén đó, kẻ hung hăng nhất trong đội ngũ biểu tình vừa vặn là kẻ vết thương sâu nhất, đại đa số suy sụp tại chỗ, bắt đầu hoảng hốt chạy lung tung khắp nơi, hoài công muốn tìm chỗ ẩn nấp, song kiến trúc chật chội trong ngõ dân cư chỉ “ẩn hình” trên thị giác, thực thể còn đó chưa biến mất, người chạy loạn nhanh chóng đập vào bức tường vô hình. Người đánh mất lý trí đã không cách nào nhận ra thứ chặn đường rốt cuộc là cái gì, họ bắt đầu điên cuồng gào thét, như con thú bị nhốt, tông vào bức tường vô hình hết lần này đến lần khác.

Ở trong đám đông, cảm xúc mạnh thường mau chóng lan ra như bệnh dịch, đám đông nổi giận đùng đùng hoảng hốt lo sợ, có người hoang mang ôm đầu, có người run bần bật ngồi xổm xuống đất, có người bắt đầu kêu gào tên một người khác, lảo đảo chạy như điên theo phương hướng trong trí nhớ, đụng đầu vào bức tường vô hình, liều mạng bám kẽ tường bò lên…

Còn có kẻ giọng khản đặc đang gào “mẹ”.

Đoạn phim trên màn hình lập thể đến từ sao Bắc Kinh β khi bị oanh tạc, một camera mặt đường vừa vặn quay được quá trình đạn đạo rơi xuống, camera gần một hải cảng hẻo lánh ở nam bán cầu, đại lục ấy ít ai qua lại. Thế nên kỳ thực đại đa số người của sao Bắc Kinh đều giống Penny, không hề tận mắt thấy quá trình họ bị địa ngục nuốt chửng, họ không nói một tiếng tự dưng biến mất trong cảnh xuân về, chết nhanh và bình tĩnh, như đăng xuất một game thực tế ảo không thú vị lắm mà thôi.

Cảnh tận thế đáng sợ này, đều dành hết cho căn cứ bé tí bằng bàn tay.

Trong đoạn phim đạn đạo rơi xuống, ánh sáng màu trắng bành trướng vượt xa tốc độ âm thanh, cuồn cuộn đến trong im lặng, nuốt chửng cả căn cứ. Cùng lúc đó, dưới tác dụng của chip, cơ giáp thấp thoáng phía sau, đường dưới chân mọi người, kiến trúc đằng xa… cũng biến mất toàn bộ không thấy nữa, người xung quanh bị biến dạng kéo dài, da thịt như đắp lên từ cát, cuồng phong vừa thổi liền rào rào bay theo gió, chỉ sót lại một bộ xương kinh hoàng.

Tiếng kêu gào thảm thiết cơ hồ kinh động tháp năng lượng.

“A! A!”

Đoạn phim kết thúc trong ánh sáng trắng cuối cùng, màn hình đa phương tiện tối đi, bung ra hình ảnh chờ hoa sen, tiếp đó, hệ thống nguồn năng lượng bị pháo ion năng lượng cao, mạng phòng hộ công suất lớn, thiết bị đa phương tiện thay phiên hành hạ một vòng rên rỉ vài tiếng, chính thức tuyên bố quá tải, ngoại trừ nguồn năng lượng hạch tâm của trạm cơ giáp, các nơi khác đều cúp điện hết.

Cả căn cứ lặng ngắt như tờ, đám đông làm trò hề hoặc quỳ hoặc đứng nhìn trân trân, hãy còn chìm trong vực sâu ác mộng.

Cho dù từng dùng chip sinh vật, Lục Tất Hành cũng chưa thử đồng thời ảnh hưởng nhiều người như vậy, đại não nhất thời đau như kim đâm, cậu mệt mỏi vịn tường.

Chu Lục há hốc miệng trợn mắt nhìn cậu: “Đó là… Vừa rồi là cái gì vậy?”

“Phim kinh dị thực tế ảo.” Lục Tất Hành dùng ngón cái và ngón trỏ làm súng, chỉ vào trán Chu Lục như trêu trẻ con, sau đó cậu chùi mồ hôi lạnh trên trán, húp nốt nửa bát canh còn lại, nói với Chu Lục, “Đùa em thôi, không phải phim, đây là đoạn phim cuối cùng lưu lại sau khi sao Bắc Kinh bị tập kích, thủ vệ quỹ đạo Trái Đất tầm thấp đăng lên lúc cầu viện liên minh, tôi tải trong trạm bổ sung vứt đi của các em.”

Chu Lục còn kinh hãi chưa hoàn hồn, vẻ mặt lơ mơ gật gật đầu, dựa vào bản năng cất bước đi theo Lục Tất Hành ra ngoài. Một lúc lâu, hắn mới giống như nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi như độc thoại: “Tại sao anh phải bảo tồn đoạn phim này?”

Lục Tất Hành ban đầu không trả lời, Chu Lục cho rằng cậu không nghe thấy, lúc này hắn tự dưng hơi sợ Lục Tất Hành, không dám gặng hỏi nữa.

Cho đến khi hai người ra khỏi trạm cơ giáp, có thể nhìn thấy đoàn biểu tình nằm rạp một đống đằng xa, Lục Tất Hành mới hơi dừng bước, không đầu không đuôi nói: “Bởi vì tôi sống ở sao Bắc Kinh.”

Chu Lục lập tức ngẩng đầu lên.

“Tôi thông qua đầu tư, có thân phận dân thường trú trên sao Bắc Kinh, mấy năm nay vẫn sống ở đó. Đầu tư tiền xây một ngôi trường tên học viện Tinh Hải, chiêu sinh đều là mấy nhóc con không nên thân lắm, ngày đầu tiên khai giảng đã chọc giận các giáo viên bỏ đi tập thể. Tôi có rất nhiều học sinh trên sao Bắc Kinh, còn có rất nhiều bạn bè -” Lục Tất Hành mặt không biểu cảm chăm chú nhìn phía trước, ánh sáng của tháp năng lượng được tầng khí quyển lọc dịu dàng chiếu lên mặt, cậu như thẫn thờ một lúc, kế đó khẽ lắc đầu, hỏi Chu Lục, “Thế nào, em cho rằng tôi cũng là dân lang thang vũ trụ à?”

Chu Lục không nói nên lời – hắn chỉ nghe nói trong nhóm người này có một tay buôn lậu súng đạn tên Độc Nhãn Ưng, cơ giáp của Xú Đại Tỷ chính là mua từ lão, về phần là buôn lậu súng đạn ra sao, sống ở đâu, tại sao phiêu bạt vũ trụ… Chu Lục không đi theo đám Xú Đại Tỷ lên trời, cũng chưa tiếp xúc với Độc Nhãn Ưng, đối với những việc này đều không rõ lắm.

Hắn vẫn nghĩ như một lẽ đương nhiên, bọn Lục Tất Hành cũng là lãng khách vũ trụ rày đây mai đó, chưa từng cắm rễ trên bất cứ một thổ nhưỡng tự nhiên nào của thiên hà này, là đồng loại được Xú Đại Tỷ “nhặt” về.

Chu Lục lúng túng mở miệng: “Tôi vừa rồi nói với anh… tôi vừa rồi ở, ở phòng làm việc đó nói… tôi…”

Khi nãy ở trong phòng làm việc, hắn hời hợt nói với Lục Tất Hành rằng, lúc ấy bọn buôn lậu trên tuyến đường ngầm phát hiện phong thanh ở vực ngoại, tập thể quyết định giữ kín miệng, không tiết lộ tin tức với bất kỳ ai.

Lục Tất Hành nghiêng đầu nhìn hắn: “À, tôi biết em không cố ý, ban nãy em còn trèo tường nhảy qua cửa sổ mang bữa sáng cho tôi.”

Chu Lục không nói nên lời.

Kể cũng lạ, nếu một người hoạt bát cởi mở lại nghĩa khí, như vậy khi hắn trở thành bạn với một người khác, rất dễ dàng coi thù hận của bạn thành thù hận của mình, nỗi đau của bạn thành nỗi đau điếng người của mình… Giống như không mảy may ý thức được, mới không lâu trước người này với hắn mà nói, còn là “không cùng tộc loại, chết cũng đáng đời”.

“Bây giờ đã biết rồi, lần sau chú ý đừng lỡ miệng trước mặt mấy em học sinh của tôi.” Lục Tất Hành thử một chút, điện lực mới toi đời tạm thời không thể khôi phục, thiết bị âm thanh lạc tông của căn cứ đã tắt, đành phải hắng giọng, đi vào trong đám đông.

“Vừa rồi tôi dùng thiết bị đầu cuối cá nhân điều chỉnh thử màn hình đa phương tiện, không cẩn thận mở cảnh thật một thời gian trước sao Bắc Kinh β bị hải tặc vực ngoại oanh tạc.” Lục Tất Hành nói, “Làm mọi người sợ rồi, thật xin lỗi.”

Trong Đội Tự Vệ ngã xiêu ngã vẹo, ngoại trừ tiếng kẻ điên trút hết ra thì chính là sự tĩnh mịch, đột nhiên có một người có thể nói chuyện bình thường, sự chú ý của mọi người không tự chủ được bị cậu thu hút đi.

Một đội viên tự vệ suýt nữa bị dọa điên đang trải qua phản ứng căng thẳng, ra sức đấm bức tường bên cạnh, nắm đấm đầm đìa máu. Lục Tất Hành đột nhiên nắm cổ tay hắn bằng động tác nhanh đến không thấy rõ, sức mạnh được chip sinh vật tăng thêm vượt xa người bình thường, người tự hành hạ mình la hét giãy giụa dữ dội, tay phải bị nắm vẫn giữ nguyên không hề nhúc nhích.

“Hãy nghe tôi nói,” Lục Tất Hành khom lưng nhìn vào mắt hắn, tốc độ nói chậm lại, ngắt từng chữ lặp lại một lần, “Hãy, nghe, tôi, nói.”

Người tự hành hạ mình trợn to mắt, giây lát sau đồng tử hắn giống như cũng hơi to lên, trong giọng nói vững như đá tảng của cậu vậy mà thật sự không nhúc nhích nữa.

“Thứ nhất, cơ giáp các vị đã mua,” Lục Tất Hành nói, “Một việc nếu không thể ngăn cản trước khi xảy ra, sau đó có nói gì cũng vô ích, hãy quay đầu nhìn kho cơ giáp và kho quân bị của các vị, các vị đã là phần tử võ trang, bất kể các vị có bằng lòng thừa nhận hay không.”

“Thứ hai, đừng nghĩ chuyện đi nổ hủy kho cơ giáp,” Lục Tất Hành nhìn thấy thần trí yếu ớt từ đôi mắt người tự hành hạ mình, liền buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng dậy, nói tiếp, “Cơ giáp là thiết kế vì chiến tranh, cho dù dùng súng laser bắn một ngày, tối đa cũng chỉ có thể tróc một lớp sơn mà thôi. Cơ giáp cần vũ khí cấp vũ trụ mới có thể phá hỏng, mà chớp mắt tiêu hủy sẽ sinh ra sóng năng lượng mạnh, xác vĩnh viễn cũng chẳng cách nào xử lý sạch sẽ bằng sức người. Nếu các vị cùng một thời gian hủy hết cơ giáp của cả căn cứ, năng lượng bùng nổ chẳng khác nào gửi lời mời đến hải tặc vũ trụ của Thiên Hà Số 8, cho bọn họ biết bữa tối ở đây.”

“Thứ ba, các vị hãy học thêm một tiết lịch sử cận đại,” Lục Tất Hành nhìn quanh đám đông một vòng, những khuôn mặt ấy bất luận nam nữ già trẻ, đặc điểm thống nhất chính là xấu xí, nước mắt nước mũi tèm lem, ngu muội vô tri, “Vệ đội thân vương Cayley năm đó bị quân liên minh đánh đuổi khỏi Thiên Hà Số 8, chính bởi vì xem nhẹ tuyến đường ngầm, Ares Phùng là kẻ điên, không phải kẻ ngốc, sai lầm tương tự lão sẽ không phạm phải hai lần, sau khi hoàn toàn chiếm đóng Thiên Hà Số 8, nhất định lão sẽ dọn sạch triệt để tuyến đường ngầm trong ngoài thiên hà, các vị ‘phần tử võ trang’, ngày các vị bị phát hiện không còn xa đâu.”

Dưới chân Lục Tất Hành, một người vạm vỡ râu quai nón bờm xờm rụt cổ co vai, một tay nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, nghe những lời này, hắn nghẹn ngào ra tiếng “u u” như kèn ốc biển, Lục Tất Hành thuận tay vỗ vỗ lưng hắn: “Đến lúc đó các vị sẽ chết một lần nữa giống như vừa rồi.”

Cậu nói những lời này khiến bốn phía lặng ngắt như tờ, chốc lát sau có một số người thảm hại từ từ bò dậy.

“Tôi còn một câu cuối cùng,” Lục Tất Hành gọi họ lại, “Không muốn chết như vậy, thì mặc quần áo Đội Tự Vệ của các vị, ngày mai đến trạm đậu cơ giáp tìm tôi, được chứ?”

Không ai trả lời, không ai tiếp lời cậu, không ai kêu gào đi tìm Xú Đại Tỷ tính sổ, cũng không có ai chế nhạo cậu nữa – người đứng dậy trước hết vẻ mặt chết lặng, có thể là phó mặc số phận, cũng có thể là đau hơn tim chết rồi.

Họ vịn tường, nối nhau rời khỏi.

Người vạm vỡ khóc thành ốc biển cũng thử bò dậy, chân mềm nhũn lại ngã xuống, chùi mạnh nước mũi một phen, hắn càng tủi thân hơn, nắm mặt dây chuyền trên cổ mà kêu “mẹ”, Lục Tất Hành nhìn hắn một cái: “Ban nãy tiếng mẹ kia cũng là anh kêu à?”

Ốc biển tủi thân vừa xấu hổ vừa giận dữ, khóc thút thít không nói ra tiếng người.

Lục Tất Hành thử mở bàn tay hắn nắm mặt dây chuyền, thấy trên cổ vị tiên sinh tướng mạo phóng khoáng này đeo một lọ thủy tinh dài chừng tám centimet, lọ thủy tinh không nhỏ, nhưng đeo trên cổ người anh em này vẫn nhỏ nhắn như một chiếc vòng cổ vậy.

Lục Tất Hành chùi hơi nước bám lên, nhìn thấy trong lọ thủy tinh đựng một ít mảnh vụn xám trắng. Cậu sửng sốt, vội vàng cung kính dùng hai tay để lại nguyên vị, chào lọ thủy tinh: “Cháu chào bác gái – người anh em, anh xưng hô như thế nào?”

“Tôi tên là… tôi tên là… hức…”

“Hắn tên ‘Phóng Giả’,” Chu Lục ở bên cạnh nói xen vào, “Bởi vì hắn được nhặt về ngày Chủ Nhật, vốn gọi là ‘Chủ Nhật’, sau đó mọi người cảm thấy nghe giống chửi, nên sửa lại tên này.” (Phóng giả là nghỉ)

Lục Tất Hành: “…”

So với những nghị viên hở ra là tên viết ba dòng trong quốc hội liên minh, người dân Thiên Hà Số 8 đặt tên tùy tiện phát sợ.

Phóng Giả thút tha thút thít quẹt nước mắt: “Tôi không phải bé cưng của mẹ, tôi chỉ là… hức… chỉ là đột nhiên nhớ mẹ. Mẹ tôi trước kia buôn hàng ở vực ngoại, kiếm rất nhiều tiền… hức… bị hải tặc cướp. Lúc ấy mẹ lái một tàu buôn ngụy trang từ cơ giáp, đặt tôi trong khoang cứu sinh chở về căn cứ, bản thân… hu… tôi ngay cả một mẩu xương mẹ cũng không có, đựng trong đây là con thỏ mẹ nuôi…”

Lục Tất Hành mới nhận bác thỏ á khẩu một lát, tự động tiêu hóa vai vế khủng khiếp này.

Cậu kéo ống quần, duỗi chân ngồi dưới đất, bỗng nhiên nói: “Tôi cũng nhớ mẹ tôi, tôi còn thảm hơn anh một chút, tôi chưa gặp mẹ bao giờ, chỉ có một xấp ảnh… Bắt đầu chụp từ ngày mẹ mang thai, đôi khi một ngày một tấm, đôi khi một ngày mấy tấm. Mẹ tôi hẳn là một người dạy học, nhìn rất nhàn, hình như cũng không giàu có gì, mỗi ngày đều than học sinh không chịu động não, không bằng AI… Ba tôi không chịu nói nhiều với tôi, tôi từng lén tra giáo viên của Thiên Hà Số 8 mà không tìm được, khả năng là trường chui nào tự thành lập.”

Phóng Giả như con gấu chó ngồi dưới đất nấc hỏi: “Bà ấy làm sao mà chết?”

“Gia đình gặp kẻ thù, bị người ta truy sát, ba tôi nói, tôi được mổ từ trong bụng mẹ ra.” Lục Tất Hành nói, “Nghe nói sau khi chết, mẹ vẫn ôm chặt bụng mình, tôi…”

Cậu chưa nói xong câu này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm của Độc Nhãn Ưng: “Lục Tất Hành! Thằng ranh con này!”

Lục Tất Hành nhủ thầm “Không hay rồi”, dùng cớ “chiếu nhầm phim” chỉ có thể lừa đám thất học của căn cứ, ông bố bán súng đạn kia thì biết rõ nội tình về chip.

Song không chờ cậu quay đầu lại, Lục Tất Hành đã bị túm gáy xách cả người lên, cổ áo kẹp chặt cổ cậu, Lâm Tĩnh Hằng sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng nhất tịnh mất màu, một cái tát đã vung lên.

Lục Tất Hành nghe thấy khớp xương ngón tay hắn kêu “rắc rắc”, vốn định vắt giò lên cổ mà chạy, trốn một nửa lại nhớ ra mình bây giờ là trạng thái mình đồng da sắt, đánh cũng chẳng sao, thế là co cánh tay, hết sức cố gắng chớp chớp mắt với Lâm Tĩnh Hằng: “A ơ…”

Độc Nhãn Ưng vừa rồi còn mắng cậu là “thằng ranh con”, thấy tình cảnh này lập tức xoay nòng pháo: “Họ Lâm mày làm gì đó? Mày dám!”

Lâm Tĩnh Hằng gằn từ kẽ răng ra mấy chữ: “Cậu còn biết…”

Cậu còn biết bà bị người ta truy sát, trong khe hẹp còn khổ sở giãy giụa, chết đến nơi còn dốc hết sức bảo vệ cậu.

Cậu còn biết mạng của cậu là kinh tâm động phách như vậy mới cướp về được.

Nhưng mà những lời này đều không thể nói.

Là hắn tự mình quyết định để chuyện thế hệ trước mục rữa đi trong kho số liệu của Trạm Lư, không tiết lộ một chút gì với người kia.

Lâm Tĩnh Hằng chầm chậm buông tay, mặc cho Độc Nhãn Ưng lao tới kéo cậu ra.

Có một chớp mắt như vậy, Lục Tất Hành nhìn thấy tay hắn đang run. Tim cậu “thịch” một phát, trước khi bản thân phản ứng được đã giơ tay kéo Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng nghiêng người né đi, không nhìn cậu, gật đầu một cái với Trạm Lư theo tới.

Trạm Lư không giải thích gì kéo khuỷu tay Lục Tất Hành: “Hiệu trưởng Lục, thiết bị y tế đã chuẩn bị sẵn, mời đi theo tôi.”

Ánh mắt Lục Tất Hành còn đuổi theo bóng lưng Lâm Tĩnh Hằng, cậu muốn giãy ra: “Này chờ…”

Trạm Lư nghiêm túc nói: “Làm trí tuệ nhân tạo của hạch cơ giáp, cơ thể người tôi sử dụng là vật liệu đặc biệt có thể biến hình, mỗi một gram trị giá sáu trăm vạn đồng tiền liên minh Thiên Hà Số 1.”

Lục Tất Hành vội vàng giơ hai tay lên, không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ không khống chế được sức mạnh, phun hỏng sợi lông tơ nào của Trạm Lư.

Trạm Lư tự mình giám sát, nhanh nhẹn tháo chip sinh vật trên người Lục Tất Hành một lần nữa, trí tuệ nhân tạo dùng khay đựng chip dính máu bưng đến trước mắt Lục Tất Hành đang uể oải, máy móc nói: “Tính nguy hại và tính gây nghiện của ‘chip Nha Phiến’, thầy đã hiểu biết đầy đủ, trong tình huống hiểu biết đầy đủ, vẫn thử tiếp xúc lần thứ hai, theo tôi đánh giá, hành vi của thầy đã đạt tới ỷ lại sơ cấp, dựa theo điều luật quản lý trị an liên minh, các hoạt động của thầy thời gian sắp tới sẽ bị theo dõi.”

Lục Tất Hành: “Không phải, tôi…”

Trạm Lư giơ chip lên trước mặt cậu, “xèo” một tiếng chip cháy đen, bốc ra một làn khói trắng mỏng: “Qua kiểm tra đo lường, phát hiện thần kinh não của thầy sử dụng quá độ, để phòng ngừa đau nửa đầu, lo âu và một loạt di chứng xấu khác, tôi cần tiêm cho thầy một liều thuốc thư giãn.”

Nói xong, không đợi Lục Tất Hành phản đối, một cây kim mảnh đã đâm vào cổ cậu. Lục Tất Hành rên cũng chưa kịp rên một tiếng, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, một ngày đã qua, đồng hồ đếm ngược ngắn ngủi ba tháng của căn cứ lại nhích thêm một nấc.

Lục Tất Hành bò dậy thò đầu, nhìn thấy Độc Nhãn Ưng canh chừng trong phòng khách bên ngoài, đang dạng chân dạng tay ngủ trên sofa, còn ngáy o o, cậu khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ, bò ra ngoài qua đường cửa sổ, đi tìm Lâm Tĩnh Hằng – định để Lâm bù lại cái tát chưa kịp đánh, bằng không cậu cứ mơ thấy bàn tay run rẩy kia mãi.

Song Lâm Tĩnh Hằng ngay trong đêm đã thiết kế xong phương án sửa chữa trọng tam, khởi động tiến trình tự động sửa chữa, bản thân dẫn Trạm Lư đi mất.

Hắn phải nhanh chóng vẽ bản đồ quân dụng của tuyến đường ngầm.

Lục Tất Hành chẳng có cách gì, đành phải lại quay người đến trạm cơ giáp.

Nhưng ngoại trừ bốn học sinh nộp giấy trắng ủ rũ cúi đầu, một người cậu cũng không đợi được.

Cách căn cứ đi đời nhà ma còn tám mươi chín ngày, mà mọi người dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, căn cứ này đã xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.