Tàn Thứ Phẩm

Chương 52: Chương 52




Bốn giờ sáng, Lâm Tĩnh Hằng sau bốn tiếng nghỉ ngơi rất có hiệu suất, dậy giao bản đồ tuyến đường quân dụng đã vẽ xong cho Trạm Lư, để trí tuệ nhân tạo tiến hành hiệu chỉnh lần cuối, bản thân thì trực tiếp đi huấn luyện khôi phục thể năng cường độ cao.

Nửa tiếng sau, hắn đổ mồ hôi đầm đìa đi xuống, xuyên qua mạng tinh thần, nhìn thấy Chu Lục xua Đội Tự Vệ ma cà bông của hắn ta như lùa dê, bắt đầu chạy quanh trạm cơ giáp. Vừa chạy vừa kêu gào, không nghe rõ đang hô hào khẩu hiệu tẩy não gì.

Lâm Tĩnh Hằng thoáng nhìn đồng hồ, phát hiện đám người này vậy mà rập theo nhật trình của Bạch Ngân Thập Vệ.

Hắn hờ hững tắm nước lạnh, qua loa nhét thức ăn dinh dưỡng vào bụng – khi huấn luyện khôi phục thể năng, phối hợp lượng vận động, còn phải khống chế chặt chẽ và chính xác lượng dinh dưỡng hấp thu, thức ăn bình thường không làm được chính xác như vậy, chỉ có thể ăn thức ăn dinh dưỡng đặc chế.

Thức ăn dinh dưỡng dạng nén kém chất lượng còn có thể có chút tinh dầu ăn được, loại này hắn ăn thì chẳng có gì ngoài một chút vị mặn cực kỳ thanh đạm, sắc hương vị đều tệ, vị gần như nước mũi đặc vậy.

Sau khi ăn xong tứ đại giai không, sống chẳng lưu luyến.

Lâm Tĩnh Hằng thay quần áo, rảo bước xuyên qua nắng mai của căn cứ, đi tới trạm thu phóng cơ giáp – hắn cần thu thập số liệu sóng hạt năng lượng cao đi ngang qua, dùng để suy ngược hỏa lực thân vương Cayley oanh tạc sao Bạch Lộ.

Chu Lục đang dẫn người chạy buổi sáng từ xa nhìn thấy hắn, muốn thể hiện, vội đạp Phóng Giả kế bên một phát.

Phóng Giả lảo đảo, phát ra tiếng gào như ốc biển: “Một, hai!”

Đám ma cà bông mồ hôi nhễ nhại, nghển cổ hô vài tiếng mèo kêu theo ốc biển.

Chu Lục tức tối: “Chưa ăn no à!”

Đám đội viên tự vệ bị hắn lôi tới chạy chưa được ba cây số, đội ngũ lết hai cây số, mệt mỏi lê chân mình, tư thế chạy bộ hình thái khác nhau, trông như ăn no thuốc chuột.

Chu Lục nổi điên: “Hô lại lần nữa! Lớn tiếng hơn!”

Các đội viên tự vệ liền ngân giọng như vai bà già, ê a phun ra một câu: “Một ột ột – hai ai ai -“

Lâm Tĩnh Hằng chẳng buồn ngẩng đầu đi xuyên qua đoàn ma cà bông quỷ khóc sói gào, lên thang máy của trạm cơ giáp.

Cửa thang máy đóng lại, song ấn phím không phản ứng, Lâm Tĩnh Hằng cau mày, thang máy liền phát ra giọng nói khiến người ta đau đầu: “Chào mừng lên thang máy thông minh cảm ứng giọng nói, muốn bật thang máy, hãy chào hỏi với thang máy trước – buổi sáng tốt lành, Lâm tiên sinh.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Thang máy” gợi ý: “Đề cử ngài trả lời, ‘buổi sáng tốt lành, thang máy cưng thân yêu’.”

Lâm Tĩnh Hằng khóe mắt giật giật, trực tiếp mở quyền quản lý căn cứ trên thiết bị đầu cuối cá nhân, cưỡng chế khởi động thang máy từ hệ thống.

“Được rồi, em biết trong lòng anh từng nói như vậy… ơ, tít -“

Lâm Tĩnh Hằng lại tắt âm thang máy.

Thang máy vừa mở cửa, Lục Tất Hành ôm cây đợi thỏ ngay cửa phòng điều khiển chính của trạm cơ giáp đã bắt được hắn.

Lục Tất Hành bình thường chính là một người rất chú ý hình tượng, hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà càng đỏm dáng hơn, cho cậu một ánh đèn là cậu có thể lên sàn catwalk: “Làm người phải có óc hài hước và tinh thần giải trí, tướng quân, anh từ sáng đến tối nghiêm túc như thế, không cảm thấy cuộc sống quá sức buồn tẻ, thiếu rất nhiều niềm vui à?”

Lâm Tĩnh Hằng không dám trêu vào cậu, không nhìn ngang ngó dọc mà vòng qua cậu, đi vào phòng điều khiển chính: “Không cảm thấy.”

Lục Tất Hành đuổi theo: “Anh rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoại trừ uống rượu thừ người ra thì không có thú tiêu khiển gì à?”

Lâm Tĩnh Hằng nói: “Thú tiêu khiển có rất nhiều.”

Bốn học sinh đều dậy rất sớm, đã tụ tập trong phòng điều khiển chính, đang ngồi quanh một cái bàn tròn, không biết làm bài tập gì, các loại màn hình tính toán bắn ra từ thiết bị đầu cuối cá nhân của cả bốn, bay khắp nơi, trên bàn còn bày bữa sáng đơn giản.

Vừa thấy Lâm Tĩnh Hằng, bốn thanh thiếu niên tập thể vô thức đứng thẳng dậy, White cuống quýt nuốt miếng bánh mì trong miệng.

Lâm Tĩnh Hằng lãnh đạm gật đầu một cái rồi đi thẳng tới kho số liệu.

Lục Tất Hành kéo khuỷu tay hắn lại: “Đọc số liệu sóng hạt năng lượng cao phải không – nào, các hài nhi, người kiểm tra bài tập của các con đến rồi, tới hết đây, đem báo cáo phân tích sao Bạch Lộ bị tập kích báo cáo miệng một chút!”

Bốn học sinh nhìn nhau, White bị nghẹn bánh mì suýt hi sinh tại chỗ.

Lâm Tĩnh Hằng không muốn lãng phí thời gian nghe cao đàm khoát luận của mấy học sinh chẳng hiểu cái cứt gì, cau mày trừng mắt nhìn Lục Tất Hành một cái, Lục Tất Hành lại giống như chẳng mảy may nhận ra hắn không kiên nhẫn, không hề keo kiệt cho hắn một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh dương, nếu đằng sau có đuôi chắc đã dựng lên vẫy như quạt rồi.

Lâm Tĩnh Hằng thở dài một hơi, không nói một lời rút khuỷu tay mình về, khoanh tay trước ngực, bị ép “kiểm tra bài tập”.

Bốn học sinh thấp tha thấp thỏm, mày xô tao đẩy một lát, Hoàng Tĩnh Xu quen làm chị đại đành phải đứng ra đầu tiên, giọng điềm đạm nho nhã như đời này chưa từng nói tục chửi thề bao giờ, bắt đầu lí nhí đọc báo cáo phân tích của mình: “Một tuần trước, theo nguồn tin đáng tin cậy, hải tặc vũ trụ tập kích tiểu hành tinh Bạch Lộ, sóng hạt năng lượng cao do oanh tạc hình thành đi qua căn cứ, bị…”

Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên cắt ngang: “Trọng điểm.”

“Trọng, trọng điểm?” Hoàng Tĩnh Xu bối rối lật ra sau, “A, em… em dùng ‘phép định vị tam giác’ suy ngược…”

Lâm Tĩnh Hằng lại lần nữa cắt ngang: “Phép định vị tam giác là mô hình lý luận của phái học viện, để tìm công thức, cần loại trừ nhiều tầng quấy nhiễu, trong thực tế không thể tính như vậy.”

Hắn còn nhớ cô bé này cũng tên “Tĩnh Xu”, vì cái tên này mà hắn kiên nhẫn hơn rất nhiều, tự thấy ngữ khí rất dịu dàng, “dịu dàng xong”, hắn thậm chí hỏi một câu: “Em còn dùng mô hình khác không?”

Hoàng Tĩnh Xu thoáng cái đỏ bừng mặt, ngón tay cạy thiết bị đầu cuối cá nhân, không nói nên lời.

Lâm Tĩnh Hằng cho cô bé nửa phút, nhân chí nghĩa tận: “Kế tiếp.”

White lắp bắp nói: “Em… em cũng dùng phép định vị tam giác, bên trong có phép tách Cruz…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Nói vớ nói vẩn, kế tiếp.”

“Em đã tra cứu tài liệu về hành tinh và quỹ đạo của Bạch Lộ.” Bạc Hà hắng giọng, lén nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, Lâm Tĩnh Hằng cúi xuống nhìn cô bé, nhíu mày, vẻ mặt như bị chó sủa quấy rầy, nhưng may mà vẫn chưa cắt ngang, Bạc Hà lấy hết dũng khí nói tiếp, “Khối lượng của Bạch Lộ là…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi biết khối lượng của Bạch Lộ là bao nhiêu.”

Bạc Hà: “Em đã theo cấp trọng lượng mô phỏng tình huống Bạch Lộ bị mấy loại tập kích.”

Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt lên: “Dùng cái gì mô phỏng?”

Bạc Hà ngập ngừng nói: “Thiết bị tính toán thiên văn.”

Lâm Tĩnh Hằng nhếch khóe môi như cười như không: “Tôi đề nghị em dùng máy tính bốn phép cộng trừ nhân chia của trẻ con, đơn giản dễ thao tác hơn. Kế tiếp.”

Gà Chọi thấy các bạn lần lượt chiết kích trầm sa, sợ thành một cây chày gỗ đội trời đạp đất, vẻ mặt uất ức và nhục nhã sắp khóc, vo ve nói: “Em… em không biết.”

Lâm Tĩnh Hằng gật đầu đầy phong độ: “Tôi rất thích phong cách dứt khoát nhanh nhẹn này của em, tiết kiệm thời gian của mọi người.”

Nói xong hắn làm động tác giải tán, hết sức khốn nạn quay người đi tới kho số liệu của phòng điều khiển chính, chẳng thèm ngó ngàng tới ai nữa.

Lục Tất Hành lúc này xem như đã hiểu thế nào là “thú tiêu khiển có rất nhiều” – trong mắt Lâm tướng quân, chỉ sợ đám ngu xuẩn toàn thế giới đều là trò tiêu khiển của hắn.

Cậu thở dài, vẫy tay gọi các học sinh tủi thân, dẫn chúng đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, mặc mấy thầy trò vây xem, hắn làm việc rất tập trung, có thể hoàn toàn phớt lờ giảng giải thực thời “rầm rì” của Lục Tất Hành kế bên. Số liệu hoa cả mắt lướt qua thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn, thậm chí không cần dùng trí tuệ nhân tạo.

Dẫu sao thì, kẻ địch hàng đầu của cứ điểm Bạch Ngân vĩnh viễn là hải tặc vũ trụ, cho dù hắn không biết mình chiến đấu vì ai, đối kháng và phân tích hải tặc vũ trụ cơ hồ cũng thành bản năng.

Chờ đến khi hắn kết thúc thì mặt trời đã ngả về tây, các học sinh bộ não quá tải xây xẩm đi về, một cái ly sứ đưa tới. Lâm Tĩnh Hằng không rời mắt khỏi thiết bị đầu cuối cá nhân, nhận lấy hớp một ngụm, phát hiện không phải nước trắng lại đem ly nhét về tay đối phương, tìm bồn rửa phun ra.

Lục Tất Hành buồn bực uống một ngụm ngay trong ly của hắn, không thấy có vị gì lạ: “Sao vậy? Anh không ăn đồ ngọt, hay không chịu được lactose?”

“Không chú trọng như vậy,” Lâm Tĩnh Hằng rót cho mình ly nước trắng, “Tôi uống nước là được.”

Lục Tất Hành nhìn sơ mi rộng thùng thình của hắn, choàng tỉnh ngộ: “Anh đang khống chế ăn uống, khôi phục thể trọng à?”

Lâm Tĩnh Hằng không có thói quen thảo luận vóc dáng mình với một nam giới khác, bởi vậy không để ý đến cậu, quay người đi bày lại thành quả một ngày của mình.

Hắn chống hai tay trên máy chủ của phòng điều khiển chính trạm cơ giáp, hai vai hơi nhô lên, đầu vai vuông vắn, ánh nắng nhân tạo sắp rời khỏi căn cứ, lúc này chiếu nghiêng vào, vừa vặn xuyên thấu áo sơ mi mỏng, để lộ đường thắt lưng mờ mờ.

Lục Tất Hành nhìn xuống đó, không nhịn được cách mấy bước giơ tay đo thử, cậu cố kiềm chế sự thôi thúc muốn sờ, ho khan một tiếng: “Lúc tiêm thuốc tan cơ cho mình sao anh không nghĩ đến cảnh chịu tội bây giờ?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Sao cậu lắm lời thế?”

Lục Tất Hành vòng đến bên cạnh hắn, cậu đứng quá gần, mùi trái cây lởn vởn đến, Lâm Tĩnh Hằng vô thức tránh né.

Lục Tất Hành không đánh lén được, đành phải tự ăn nửa miếng táo không thể nhét vào miệng hắn: “Em cảm thấy anh ăn một ít các thứ khác cũng không sao, đừng hà khắc với mình và thế giới như vậy chứ – Anh thích ăn gì? Ăn ngọt hay cay? Thiên về thịt hay đồ chay? Ngoại trừ không uống bia thì anh còn kiêng gì không?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Chẳng biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tên Lục Tất Hành này tuy rằng trước kia cũng rất phiền, nhưng còn biết điều, có chừng có mực, còn trong phạm vi nhẫn nại, thậm chí thỉnh thoảng – gần như xác suất xảy ra mưa sao băng có thể quan sát bằng mắt thường – hắn đồng ý thừa nhận Lục Tất Hành hơi dễ thương.

Nhưng gần đây chẳng biết có phải hắn mang “kính lọc mất đi tìm thấy lại”, quá dung túng người này hay không, Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy tên này hơi được đằng chân lân đằng đầu.

“Hỏa lực trọng giáp của Ares Phùng thân vương Cayley hoàn toàn có thể so sánh với quân liên minh chính quy,” Lâm Tĩnh Hằng đanh mặt chuyển dời đề tài, “Khả năng chuyên chở vũ khí cỡ lớn hơn xa liên minh, sức phá hoại rất cao, tính năng phòng ngự càng mạnh hơn, nhưng tôi cho rằng có lẽ bọn chúng đã hi sinh tính cơ động nhất định, hệ thống phản truy tung hôm trước cậu đưa ra khả thi. Nếu cậu nán lại là muốn nói với tôi chuyện này, tôi cho cậu mười lăm phút, nếu không phải thì ra ngoài cho tôi.”

“Đã xong kết cấu rồi,” Lục Tất Hành nói, “Robot đang tăng ca, tới lúc ấy dùng cơ giáp đưa đến bên ngoài tháp năng lượng là được, không làm lỡ việc của anh đâu.”

Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng dịu đi.

Sau đó, liền nghe Lục Tất Hành lại nói tiếp một câu: “Lâm, anh thường xuyên nhíu mày không cười, là vì cảm thấy khi mình nghiêm túc có khí chất hơn so với cười à?”

Lâm Tĩnh Hằng chỉ cửa, ý bảo cậu lượn ngay.

Song Lục Tất Hành chẳng những không chịu lượn, còn trực tiếp kéo ghế đến ngồi xuống.

Lâm Tĩnh Hằng bị đôi mắt ngập tràn tò mò và tinh thần thăm dò của cậu nhìn rợn cả người, cứ cảm thấy mình đã thành nhân vật chính của báo cáo thực nghiệm kỳ quái nào đó: “Cậu còn muốn làm gì?”

Lục Tất Hành cảm thấy ở hắn tính khiêu chiến quen thuộc nào đó.

Một dúm người tính nết tệ nhất, khó sống chung nhất trên thế giới, giống như đều thành học sinh của cậu, trên hai điểm này Lâm Tĩnh Hằng lại đặc biệt nổi bật, thế mà Lục Tất Hành còn thích hắn vô cùng.

Lục Tất Hành hoài nghi mình có khuynh hướng gì, đặc biệt dễ bị hấp dẫn bởi loại người khốn nạn này. Cậu hơi đắn đo, cảm giác nếu bây giờ mình trả lời “tâm sự”, chắc chắn người này có thể quay đầu đi ngay, vì thế khéo léo chọn đề tài dễ gây mất cảnh giác: “Votaw ra sao vậy anh?”

Lâm Tĩnh Hằng ngẩn người, chỗ mềm nhất trên ngực như bị người ta dùng kim đâm một phát.

Năm ấy nhà họ Lục cách tòa nhà quốc hội liên minh chỉ không đầy hai cây số, trèo lên nóc nhà có thể nhìn thấy công viên Sâm Lâm như tiên cảnh đằng sau tòa nhà quốc hội, một cậu bé vốn nên sinh ra ở nơi ấy, được thương yêu chiều chuộng, bây giờ lại đang hỏi hắn Votaw ra sao – cậu thậm chí cho rằng Votaw sẽ có nhà cấp bốn và khu ổ chuột chật chội.

Lâm Tĩnh Hằng vừa rồi còn tự xét lại phải chăng mình đã quá dung túng, giờ đây lại đạp ý nghĩ này dưới chân, chớp mắt liền quên luôn hắn muốn treo Lục Tất Hành lên đánh như thế nào, chỉ hận không thể dâng lên mọi thứ đối phương muốn.

“Votaw nhân khẩu rất ít.” Lâm Tĩnh Hằng cân nhắc câu từ nói, “Ngoại trừ quảng trường mua sắm trung tâm, cơ hồ không có nhà cao tầng.”

“Tại sao?” Lục Tất Hành lấy làm lạ hỏi, “Không phải các đại nhân vật đều thích lên cao nhìn ra xa à?”

“Chung quy sẽ có người không thích, người không thích bản thân không lên cao, đương nhiên cũng không hi vọng người khác lên cao nhìn trộm mình.” Lâm Tĩnh Hằng thoáng thả lỏng sống lưng luôn luôn căng lên, “Hết thảy của Votaw đều là hình ảnh thu nhỏ của liên minh, kết quả giằng co cân bằng của thế lực các phương, chính là tất cả kiến trúc Votaw hạn chế độ cao, ngoại trừ khu thương vụ trung tâm, không thể vượt qua độ cao của quỹ đạo không trung. Trên ba phần tư đất đai là thực vật để ngắm, cả sao thủ đô giống như một công viên làm vườn vậy.”

Tên nhà quê sinh ra và lớn lên ở Thiên Hà Số 8 Lục Tất Hành này, chỉ thấy Thiên Hà Số 1 trên phim, nhìn thấy mấy tấm ảnh loe hoe của Votaw trên sách, đại đa số đều tập trung ở tòa nhà quốc hội – Votaw tập hợp quyền quý, rất nhiều nơi cấm quay phim chụp ảnh – cậu cảm thấy hơi khó tưởng tượng: “Thế không bất tiện à, ý em là phương tiện sinh hoạt các kiểu ấy?”

“Votaw không giống các nơi khác, trên sao thủ đô không có đất đai tư nhân, tất cả đất đai đều phân chia theo cấp bậc và chức vụ, diện tích và khoảng cách đều có quy định, thà ở thưa thớt một chút cũng không thể ép uổng ai. Vật tư sinh hoạt đều là phân phối, mỗi một khu vực đều có nhân viên phục vụ chuyên môn thay phiên trực, có cần gì dùng thiết bị đầu cuối cá nhân gọi là được. Chỉ cần không trái pháp luật, chuyện gì họ cũng có thể giải quyết giúp cậu. Quỹ đạo không trung cơ bản là tính chất bán chuyên thuộc, phương tiện giao thông, không cần phương tiện công cộng gì.”

Lục Tất Hành thoạt đầu kinh ngạc trước sự cùng xa cực dục của giới quyền quý, sau đó lại cảm thấy hơi thiếu tự tin, hoài nghi mình không nuôi nổi Lâm tướng quân xuất thân Votaw, vì thế dè dặt hỏi: “Nhà anh cũng như vậy à?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc, ậm ừ gật đầu: “Cũng đại loại thế.”

Thượng tướng liên minh có nhà riêng, nhưng Lâm Tĩnh Hằng chỉ đến đúng một lần mang tính tượng trưng vào ngày xây dựng hoàn thành, nhập khóa gien, rồi giao cho một đống robot quản lý, hắn bây giờ ngay cả địa chỉ cũng chẳng nhớ rõ. Từ khi tiếp quản cứ điểm Bạch Ngân tới nay, Lâm Tĩnh Hằng chưa từng nghỉ phép, thỉnh thoảng về Votaw đều ở tạm trong nhà khách sau tòa nhà quốc hội, làm xong việc đi ngay, nếu nói nhà – thật ra cơ giáp Trạm Lư giống nhà hắn hơn.

Lục Tất Hành: “Vậy anh… bây giờ ở trong căn cứ chật chội này, không phải rất ép uổng?”

“Cũng ổn,” Lâm Tĩnh Hằng nói, sau đó lại tiếc chữ như vàng bổ sung một câu, “Hơi ồn.”

Lục Tất Hành chần chừ giây lát: “Năm đó tại sao anh phải rời khỏi liên minh? Anh làm cách nào xóa khỏi hệ thống Vườn Địa Đàng?”

Lâm Tĩnh Hằng nhảy qua câu hỏi thứ nhất, hờ hững nói: “Vườn Địa Đàng xét đến cùng là một loại kỹ thuật, nào phải thần thánh, luôn có lỗ hổng để chui qua.”

Lục Tất Hành: “Vậy còn gia đình anh? Không lo lắng à?”

Cậu bắt đầu từ Votaw, đi một vòng dần dần tới gần, cuối cùng tự nhiên dẫn dắt đề tài đến bản thân Lâm Tĩnh Hằng, đáng tiếc con mồi quý giá không dễ bắt được như thế, hỏi đến đây đã quá riêng tư, hắn vờ không nghe thấy, tránh không đáp, hỏi ngược lại cậu: “Nhiều năm như vậy, Độc Nhãn Ưng vẫn không cho cậu rời khỏi Thiên Hà Số 8?”

Lục Tất Hành một vừa hai phải: “Đúng vậy, nhắc cũng không được nhắc, nhắc tới là xù lông lên, giống như trên đầu em có lệnh truy nã, bước vào bảy thiên hà một bước sẽ bị bắt về quy án vậy.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Tên này nói nhảm một câu, mà trúng tám chín phần mười.

“Cậu chưa từng tự mình lén chạy?”

“Chạy chứ,” Lục Tất Hành nói, “Chạy đến sao Bắc Kinh gặp anh đó thôi. Thật ra mục đích của em vốn không phải là sao Bắc Kinh, lúc ấy không cẩn thận làm mở khoang sinh thái của anh, cảm thấy mình gây họa rồi, đành phải ở lại chăm sóc anh, kết quả là ở lại thời gian dài như vậy, thuận tay dạy mấy học sinh, bán cơ giáp đổi lấy trường, kế hoạch không theo kịp thay đổi, đại nghiệp du lịch vòng quanh liên minh nửa đường chết non.”

Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng trỗi lên nghi hoặc, bởi vì Lục Tất Hành thiết kế cơ giáp không theo khuôn mẫu, mặc dù không xuất thân chính quy nhưng trình độ rất cao, kiếm cơm ở đâu cũng không thành vấn đề, dẫu không có giấy tờ, không xu dính túi, cũng có cả đống người sẵn lòng giải quyết giúp cậu, hơn nữa người này to gan lớn mật, thực nghiệm cơ thể người cũng dám làm trên người mình, lái cơ giáp đi liên minh đối với cậu sợ rằng không thể tính là thám hiểm, Lâm Tĩnh Hằng thật sự không nghĩ ra, làm sao Độc Nhãn Ưng có thể nhốt cậu ở sao Cayley hơn hai mươi năm.

Lục Tất Hành đặt hai tay sau gáy, rất thoải mái ngửa ra sau: “Bây giờ nhớ lại, nếu lúc ấy chết trên sao Bắc Kinh, thật là rất tiếc nuối, chưa đi du lịch vòng quanh liên minh tám đại thiên hà, cũng chưa yêu đương gì, đời này giống như đã sống uổng rồi.”

Kế hoạch Nữ Oa và cấy ghép cơ thể người đáng sợ của điểu thiếu niên quanh quẩn trong đầu Lâm Tĩnh Hằng không xua đi được, cổ hắn hơi khô, hắn cố ra vẻ điềm nhiên như không, hỏi thử: “Ngay cả yêu cũng chưa từng? Vậy hơn hai mươi năm qua cậu làm những gì trên sao Cayley, chỉ tháo lắp cơ giáp à?”

Lục Tất Hành nhạy bén nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của hắn, mở cờ trong bụng nghĩ: “Cái tên lầm lì này, dò hỏi tình sử của mình cũng vòng vo như thế.”

“Em còn để dành duyên phận,” Cậu nháy mắt nói với Lâm Tĩnh Hằng, “Mỗi ngày dành dụm một ít, tích góp nhiều năm như thế, không phải đã gặp được anh rồi sao, tướng quân.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn cứ cảm thấy câu này kỳ kỳ làm sao đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.