Tàn Thứ Phẩm

Chương 203: Chương 203: Ngoại truyện 6 Mười tám năm sau




Mười tám năm sau.

“Cơ số 4 nhảy khẩn cấp!”

“Nguồn năng lượng không đủ! Tôi bị tập trung…”

Chữ “trung” mới ra miệng đã bị cắt ngang, điểm sáng tượng trưng cho đồng đội cuối cùng trong kênh truyền tin tối đi, cơ giáp lập tức rít lên chói tai –

Báo động đạn đạo tập trung!

Báo động sóng hạt năng lượng cao!

Báo động đỏ nguồn năng lượng cơ giáp – nguồn năng lượng dự phòng đã bị bắn rơi.

Lục Quả cắn răng, năng lượng còn thừa không đủ cho một lần nhảy khẩn cấp, ba nòng đạn đạo đồng thời tập trung vào cô bé, bám riết không bỏ, cô bé tăng tốc hết cỡ, cơ hồ đã là trốn theo bản năng, thân cơ bỗng chấn động, sóng hạt năng lượng cao đốt chảy lồng phòng hộ cuối cùng, đạn đạo cơ hồ sượt qua đuôi cơ. Trong đầu Lục Quả trống rỗng, trong tích tắc cô bé không biết nhớ lại chiến dịch nào, đột nhiên lóe sáng lên, bấm tay tính thời gian, tháo một nửa thân cơ.

Bộ phận bị vứt bỏ vừa tách rời đã bị hai phát đạn đạo đồng thời bắn trúng, mảnh vỡ bay ra như gió bão, cô bé vừa vặn trốn ở “mắt bão”, không bị vụ nổ ảnh hưởng, mà cơ giáp chỉ còn không đến một phần tư khối lượng, năng lượng còn lại vừa vặn có thể đưa cô bé đến điểm nhảy vũ trụ gần nhất.

Cảm giác không trọng lực quen thuộc xuất hiện, nhảy khẩn cấp đã thành công!

Lục Quả được khí thể bảo hộ bao lấy cả người, vô thức thở phào nhẹ nhõm, song chưa kịp thở hết, trước mắt đột nhiên tối sầm, cô bé đã bị bắn ra cabin mô phỏng.

“Tình huống gì vậy?” Cô thiếu nữ ngớ ra một lúc lâu, “Mình vừa rồi rõ ràng…”

Màn hình trước mắt một lần nữa sáng lên, từ thị giác bên ngoài chiếu lại cho cô bé chuyện gì vừa xảy ra – nháy mắt cô bé nhảy khẩn cấp, “quân địch” đã đoán trước được điểm rơi, chính xác phóng ra quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ, cắt đứt kết nối năng lượng giữa cơ giáp với điểm nhảy vũ trụ, sau đó ngay khoảnh khắc cô bé tự cho là chạy trốn thành công, thả lỏng nhất, cho cô bé phát đạn đạo thứ tư trí mạng.

Lục Quả kêu lên một tiếng thảm thiết: “A! Tại sao!”

Bên tai vang lên tiếng đàn ông không nhanh không chậm: “Bởi vì em hoảng lên trốn không lựa đường, còn không chịu nhảy khẩn cấp, nhìn là biết năng lượng không đủ, phải giảm trọng mới chạy được, trong tình huống thế này, để đảm bảo nhảy thành công, đương nhiên chọn điểm nhảy vũ trụ đường thẳng cự ly ngắn nhất. Thế nào, điểm rơi của em khó đoán lắm à?”

Lục Quả: “…”

Cửa cabin trên đầu trượt mở, Lục Quả thở ra một hơi não nề, không cam không nguyện bò ra ngoài. Sinh viên tổ này tất cả đều mặt mày xám xịt đứng thành một hàng, chờ nghe dạy bảo, Lục Quả liếc nam sinh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Nam sinh đau đớn lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, căng thẳng sắp nôn ra.

Lúc này, tiếng giày lính nện xuống đất vang lên, cột sống mọi người không tự chủ được cứng đờ.

Nơi đây là học viện trực thuộc quân tự vệ Thiên Hà Số 8 – trường quân đội độc lập, vừa vặn là tuần thi cuối kỳ.

Cuộc thi cuối kỳ của sinh viên năm ba sẽ có thêm môn thực chiến mô phỏng, mỗi năm đều có sĩ quan cấp cao của quân tự vệ Thiên Hà Số 8 đích thân đến luyện cùng.

Nghe nói lứa sinh viên may mắn nhất được gặp tướng quân Anaquim làm người luyện cùng, tướng quân Anaquim nói chuyện như hát, thả nước đến mức nước tràn bờ đê, khiến điểm trung bình của sinh viên lần ấy cao chưa từng có bao giờ. Tiếc rằng Anaquim là người dẫn đầu tổ chống ma túy vũ trụ, thường niên đi làm nhiệm vụ ở thiên hà khác, rất ít xuất hiện. Gặp tướng quân Thomas Dương và tướng quân Bayer cũng không tệ, Thomas Dương sẽ cho đại cương thi trước, vô cùng có nhân tính. Tướng quân Bayer và Bạch Ngân Thập tiếng ác lan xa, nhưng đối với thanh thiếu niên khoan dung bất ngờ, khi hắn đến sát hạch sẽ một vừa hai phải, đảm bảo đại đa số an toàn qua cửa. Tướng quân Poisson Dương trước cuộc chiến mô phỏng sẽ thêm bài thi lý luận, có thể phân tán nguy hiểm điểm số, xem như có lợi có hại – dân lý luận dễ bị cuống, dân thao tác thật thì tương đối chào đón hắn. Tướng quân Lý Forlan nói rất ít, trừ điểm rất gắt. Tướng quân Turan thì tùy tiện hơn, toàn xem tâm trạng, tâm trạng tốt thì mắt nhắm mắt mở, tâm trạng không tốt rất dễ gây ra sự cố dạy học.

Sợ nhất gặp phải tướng quân Liễu Nguyên Trung, quân này là quân chủ lực của Bạch Ngân Thập Vệ, thao tác gian rất nhiều, chỉ cần lộ diện thì chắc chắn ngoài đề cương.

Bởi vậy, trước kỳ thi hàng năm các sinh viên đều điên cuồng đăng ảnh “thắp hương Liễu tướng quân”, toan tính dùng tín ngưỡng ngăn kẻ địch ở ngoài trường thi.

Năm nay là kỳ thi mô phỏng thứ 21 kể từ khi trường quân đội độc lập xây dựng, ý niệm “cự tuyệt đồi trụy cự tuyệt cờ bạc cự tuyệt Liễu tướng quân” của đám sinh viên cảm động trời đất, vì thế Liễu tướng quân quả thật không tới.

Giám khảo lần này là chính bản thân Thống soái Lâm Tĩnh Hằng.

Ban đầu nghe nói Thống soái sắp tới trường, đám sinh viên đều mừng phát điên, chạy khắp nơi nói, nhao nhao khoe khoang với người thân bạn bè.

Không ngờ lại nghe nói Thống soái đến sát hạch, thế là đám sinh viên mừng phát điên thật sự điên luôn, quỳ bò qua bò lại, đứa chuẩn bị tiền thi lại, đứa viết di thư, không biết là ôn thần phương nào trà trộn vào khóa này, kéo toàn thể sinh viên “trúng độc đắc” theo.

Trò Lục Quả “kẻ thủ ác” khả năng là bị nhắc tới nhiều, thật sự không nhịn được hắt xì, đang trong trạng thái đứng nghiêm lại không dám quẹt mũi, đành phải hít mạnh một phát.

Bước chân người đáng sợ kia dừng lại cạnh cô bé, không ai dám liếc mắt nhìn.

“Ba phút năm giây, toàn thể tử trận,” Lâm Tĩnh Hằng không dừng ánh mắt ở Lục Quả, thản nhiên nhìn quét qua đàn chim cút này, hỏi trợ giảng bên cạnh, “Thầy cảm thấy cho đạt tiêu chuẩn nghe có được không?”

Trợ giảng rất vất vả gượng ra một nụ cười.

Ba phút năm giây đã là kỷ lục dài nhất tính đến trước mắt, có một tổ nghe nói chưa đầy một phút đã “thăng” hết.

Toàn thể thi lại là sẽ lên tin tức, trợ giảng không dám hó hé gì, chuẩn bị một lát liên lạc với hiệu trưởng, để hiệu trưởng tự tìm Thống soái nói chuyện.

“Nghỉ.” Lâm Tĩnh Hằng lật ghi chú trong thiết bị đầu cuối cá nhân, “Học viên cơ số 1.”

“Có.”

“Đã năm ba rồi, trong quá trình thao tác thật tinh thần lực dao động lên xuống vượt qua 10%, thầy các em chưa nói với em, trước kỳ thi phải tháo lò xo trong đầu ra à?”

“Cơ số 2.”

“Có… có.”

“Kho vũ khí của em không phải bị bắn trúng, lúc ấy chỉ bị quét vào rìa, từ quá nhiệt đến phát nổ, trong đây phải có năm giây báo động trước, tại sao không kịp thời tháo dỡ? Sống giỏi như vậy, có phải muốn tôi trao cho em một giải thưởng gian khổ mộc mạc không? Số 3…”

Số 3 chính là nam sinh vẫn run lẩy bẩy kia, vừa bị điểm danh tinh thần đã căng thẳng hết cỡ, ngã lăn quay ra ngất đi.

Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm bước qua người cậu nhóc: “Khoang y tế lôi đi, cảm phiền, thuận tiện lau qua sàn nhà.”

Lăng trì hết lượt tinh thần mỗi một sinh viên, hắn đứng lại trước mặt Lục Quả: “Số 16.”

Lục Quả đứng thẳng lên: “Có.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn cô bé một cái: “Môn này tên là gì?”

“Báo cáo, ‘thao tác thật trong chiến đấu cơ giáp vũ trụ’.”

“Ồ,” Lâm Tĩnh Hằng khẽ nhướng mày, “Thế à, tôi còn tưởng tên là ‘Một trăm truyện ngắn về bầu trời sao’ chứ. Em trụ cột không vững, ý thức thao tác tương đương với không có, vừa bị vây công là chạy lung tung như ruồi bọ không đầu, tại sao không học vững chắc thứ em nên học, mà phải đi theo thao tác cực đoan trong các trận mẫu kinh điển cứng nhắc? Bò còn chưa rành mà em đã muốn chạy Ma-ra-tông, trên chiến trường bị chết nhanh nhất không phải đám ăn hại mạng tinh thần cũng không trải nổi, mà chính là loại thích ra vẻ thông minh như em.”

Lục Quả trộm nhìn hắn, gặp đôi mắt xám lạnh lùng kia, tủi thân cụp mí mắt xuống.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Một bài dài chế giễu phía sau đã quên sạch.

Sau khi cuộc thi cuối kỳ như ác mộng này kết thúc, sinh viên năm ba giống như tập thể uống thuốc xổ, dìu nhau bò ra trung tâm mô phỏng.

“Mày chết lúc nào?”

“Một phút rưỡi, trượt xuống mạng tinh thần. Còn mày?”

“… Vừa vào sân, khả năng còn chưa nối mạng tinh thần đâu?”

“Tao ngắc ngoải được hai phút.”

“Mày giỏi hơn tao, tao còn chưa kịp thở, tao đi vào nín một hơi, chưa nín xong đã bị bắn ra.”

“Đúng rồi, mức đạt chuẩn năm ngoái là bao nhiêu?”

Lặng ngắt như tờ.

Lục Quả yếu ớt nói: “Hình như là hai mươi lăm phút.”

Đám sinh viên đều tự mở cửa hàng online, tìm kiếm hũ tro cốt vừa đẹp vừa rẻ.

Lục Quả: “… Nhưng mà tôi ra cuối cùng, nhìn thấy thầy hiệu trưởng lau mồ hôi chạy tới, khả năng là đến cầu đao hạ lưu nhân.”

Hôm nay hộp thư của hiệu trưởng nổ tung, theo thống kê không hoàn toàn, hiệu trưởng tiên sinh tổng cộng nhận được hơn năm trăm lá cờ gấm, đặt làm thống nhất, trên viết “diệu thủ hồi xuân, cứu mạng chó của em”.

Thi xong là có thể rời khỏi trường, Lục Quả không có nhiều hành lý cần mang về nhà, robot đóng gói gọn gàng cho cô bé, một cái ba lô hai quai là đủ, cô bé vội vàng kiểm tra sơ qua, thay đồng phục của trường, mặc quần áo thường, rảo bước chạy ra ngoài.

“Lục Quả, ‘cơm chặt đầu’ buổi tối, có đi không?”

Lục Quả vòng hai tay lên miệng: “Ba tôi tới đón tôi rồi!”

Xung quanh thở dài thất vọng, cô bé cười rạng rỡ, huýt sáo thật dài với người nhìn trộm mình, nhảy xuống bậc đá, mái tóc ngắn xoăn tự nhiên cũng nhấp nhô lên xuống theo.

Một chiếc xe riêng ít gây chú ý đậu trước cổng trường, một người đàn ông vóc dáng cao tóc màu đay nhận lấy ba lô, vỗ vỗ đầu cô bé, mỗi lần tới đón Lục Quả đều là ông ta, dần dà, mọi người đều cho rằng ông ta chính là cha của Lục Quả, đó là một người đàn ông rất có khí chất, nhìn ra được gia cảnh cô bé không tệ – và tóc vàng mắt xanh quả nhiên không dễ di truyền.

“Trạm Lư!”

“Người đàn ông” tóc màu đay kéo cửa xe cho cô bé: “Tiên sinh chờ cô ở bên trong.”

Lục Quả thò đầu nhìn, trong xe quả nhiên có vị tiên sinh ban nãy dọa sinh viên ngất xỉu, thế là cô bé dùng hết tay chân trèo lên xe như hồi còn nhỏ.

“Ba!”

Lâm Tĩnh Hằng đang phê duyệt gì đó, “Ừ” một tiếng, không ngẩng đầu lên.

Lục Quả vậy mà không sợ hắn chút nào, kéo cửa xe bò tới bên cạnh hắn, lên án: “Ba, ba dữ quá!”

“Ta nói câu nào không phải sự thật khách quan… Con xuống ngay cho ta, bao nhiêu tuổi rồi!”

Lục Quả cợt nhả đu trên vai hắn, lôi cánh tay hắn xuống, hôn má hắn chụt một cái.

Lâm Tĩnh Hằng cau mày chùi nước bọt trên mặt, giữ nguyên nghiêm túc: “Có kỳ cục không? Lúc bằng tuổi con ta đã nhập ngũ rồi.”

Lục Quả không hề để ý lắc lư trái phải: “Vậy lúc bằng tuổi con, ba có đáng yêu như con không?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Sinh viên học viện trực thuộc quân tự vệ trong thời gian ở trường xem như là quân nhân dự bị, hãy ngồi cho ngay ngắn.”

“Con không,” Lục Quả vểnh cái đuôi nhỏ, “Con bây giờ không ở trường, cũng không mặc đồng phục, tạm thời không phải quân nhân rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng sắp bị chọc tức phát cười: “Vậy con là cái gì?”

Lục Quả không biết xấu hổ nói: “Con là cục cưng nha.”

Cục cưng vô tâm vô tư, quay đầu quên luôn vết thương tâm lý để lại trong cuộc thi, từ cổng trường quân đội độc lập líu ríu mãi đến Ngân Hà Thành của sao Khải Minh, mà không thấy miệng khô lưỡi khô chút nào, khiến Lâm Tĩnh Hằng phiền muốn dán miệng cô bé lại, cảm thấy nhóc con này thật là rất được chân truyền từ cha… một người cha khác.

Lục Tất Hành luôn hi vọng có một bé gái mắt xám, không cần quá xinh, cô bé sẽ có khí chất tĩnh lặng đặc biệt của nhà họ Lâm, nhưng đừng có nhiều tâm sự u ám và nặng nề, như vậy, chăm sóc và bảo vệ cô bé bình an vui vẻ lớn lên, có lẽ hơi có thể bù lại một chút tiếc nuối của Lâm Tĩnh Hằng.

Không ngờ bé gái mắt xám là một con khỉ.

Con khỉ này kế thừa hoàn mỹ lòng hiếu kỳ của Lục Tất Hành và sức phá hoại của Lâm Tĩnh Hằng, về mặt không biết xấu hổ càng hậu sinh khả úy, là một “anh hùng” khi Thống soái đen mặt dám bò lên ống quần hắn, vừa bò vừa làm nũng.

“Về rồi!” Lục Quả vào cửa liền sút bay giày, gào toáng lên, “Lão – Lục – cục cưng thân yêu của ba về rồi, ba có nhớ con không!”

Trong góc phòng khách, một thiếu niên ngồi trước đàn piano liếc nhìn cô bé, thuận tay bấm một chuỗi nốt nhạc.

“À.” Lục Quả bĩu môi, “Biết rồi, tên nhóc mắc bệnh sạch sẽ.”

Nói xong, ngoan ngoãn nhặt lại đôi giày đá bay xếp ngay ngắn.

Thiếu niên hơi cong đôi mắt lên, lại bấm vài phím đàn piano.

Lục Quả xua tay: “Có thể tốt được sao? Ba đích thân vào sân, cơ mà nhà trường chắc sẽ không để bọn này tập thể rớt hết đâu.”

Tiếng đàn piano dưới tay thiếu niên hơi sôi động hơn.

Lục Quả khựng lại, sau đó nhảy dựng lên lao tới: “Mày mới béo!”

Hai đứa một đánh đàn một nói, không dùng một loại ngôn ngữ, vậy mà trao đổi không hề có chướng ngại.

Lục Tất Hành lấy làm lạ từ trên lầu đi xuống, nhận áo khoác của Lâm Tĩnh Hằng vào ngay sau đó, buồn bực nói: “Kỳ lạ, đều là em nuôi lớn mà sao em không luyện được công năng đặc dị nghe âm hiểu ý này.”

Thiếu niên nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng, ấn mặt Lục Quả trên phím đàn, lúc này mới đứng dậy, kiệm lời như vàng mà chào: “Ba.”

Thiếu niên tên Lâm Nhiên, được thụ tinh nhân tạo cùng Lục Quả, sinh đôi thụ tinh nhân tạo cũng không phân biệt anh em chị em gì, lúc ai có việc nhờ vả thì nhận người kia làm lão đại. Bình thường Lục Quả xem tâm trạng xưng hô, tâm trạng tốt gọi “mỹ nam”, tâm trạng không tốt thì gọi “tên nhóc mắc bệnh sạch sẽ”, “đồ câm thối tha”.

Lâm Nhiên thì trước sau như một, luôn kêu cô nhóc là “bom”.

Lục Quả từ nhỏ đã thích lái cơ giáp phỏng chân của trẻ em bay khắp nhà lựa chọn trường quân đội độc lập, Lâm Nhiên lại ra ngoài dự kiến của mọi người, đi theo con đường nghệ thuật, vừa mới bộc lộ tài năng trong giới âm nhạc cổ điển, vào một dàn nhạc vũ trụ nổi tiếng làm tay đàn piano, đang theo dàn nhạc tuần diễn khắp thế giới, trùng hợp làm sao lại thỏa mãn tâm nguyện của Lục Tín năm xưa.

Khiến Lục Tất Hành khá tiếc nuối là, hai đứa trẻ chẳng đứa nào vào học viện Tinh Hải. Nhưng mà trạm thứ nhất dàn nhạc của Lâm Nhiên đến Thiên Hà Số 8 dừng chân, chọn ngay hội trường bầu trời sao của học viện Tinh Hải, hiệu trưởng Lục đã giữ lại trước cho mình mấy tấm vé VIP.

“Quả Quả, con đừng động vào tóc anh, mới tạo kiểu xong đấy, nếu không phải chờ con thì anh con đã đi từ lâu rồi.” Lục Tất Hành nói, “Tiểu Nhiên, mau thay quần áo đi, để Trạm Lư đưa con về dàn nhạc đợi lên sân khấu trước, vừa về nhà liền vui đến quên cả trời đất, còn phải ngồi tàu vũ trụ nữa đấy.”

Nhốn nháo đưa Lâm Nhiên đi, lại thu dọn một lúc, cuối cùng họ đến học viện Tinh Hải trước chập tối.

Học viện Tinh Hải tọa lạc trên trạm không gian nhân tạo gần sao Bắc Kinh β, cả một trạm không gian đều là của trường, bởi vậy không có “cổng”, tàu vũ trụ chưa xuống đất đã có thể quan sát đến hội trường mái bầu trời, trong ánh đèn nó hết sức nổi bật.

Học viện Tinh Hải đã cho nghỉ, các sinh viên đều không có ở trường, những người thích nhạc cổ điển và học đòi văn vẻ các nơi chen chúc tới, trạm thu phóng tàu vũ trụ bận rộn vô cùng, cho đến khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu mới yên tĩnh.

Đèn tắt, mái hội trường bầu trời sao mà Lục Tất Hành đắc ý nhất sáng rực, li ti chiếu lên sân khấu chính giữa.

Âm nhạc từ vô số dàn loa chui ra, nháy mắt cô đọng thời gian và không gian trong năm dây, cuồn cuộn mà đến.

Đến giữa buổi, tiếng nhạc tạm dừng, cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Thị lực Lâm Tĩnh Hằng cực tốt, có thể nhìn thấy ngay thiếu niên bên cạnh đàn piano, Lâm Nhiên rất nổi bật, khi đứng dậy chào khán giả, bóng bị một luồng sáng bên sân khấu chiếu xuống kéo thật dài, là cấu trúc rất có cảm giác nghệ thuật. Lâm Tĩnh Hằng bỗng nhiên hơi thất thần, không ngờ trong đầu mình lại có một ngày lóe qua hai chữ “cấu trúc”.

Khi còn trẻ, hắn thường một mình tuần tra trong vũ trụ tĩnh mịch, thỉnh thoảng tắt hệ thống trọng lực, người lơ lửng trong cơ giáp, tinh thần liền kéo dài ra ngoài theo mạng tinh thần, khi đó hắn cho rằng mình đã định trước sẽ phải một mình táng thân trong vũ trụ vô tận, ai mà ngờ được, có một ngày hắn cũng sẽ vì bầu bạn với người nhà, mà mặc lễ phục rất không thích ứng, im lặng nghe một buổi hòa nhạc cổ điển chẳng hiểu tí tẹo nào?

Nhạc cổ điển và Lâm Tĩnh Hằng…

Trong bóng tối không ai chú ý, hắn tự dưng nở nụ cười.

Đúng lúc này, đầu vai trĩu xuống. Lâm Tĩnh Hằng nghiêng đầu, phát hiện Lục Quả đã dựa vào vai hắn ngủ gục – kể cũng lạ, Lục Quả “tri âm” có thể dùng tiếng đàn đối thoại với Lâm Nhiên, hoàn toàn là một kẻ mù nhạc, chỉ cần người đánh đàn không phải là Lâm Nhiên, với cô bé mà nói, dù nhạc sang hơn cũng giống như tiếng chim kêu vậy, hoàn toàn không thưởng thức được, cô bé chỉ biết nghe mấy bài nhạc chợ gào thét thuận miệng.

“Không có tế bào nghệ thuật.” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, thả lỏng bả vai, hơi kéo cô bé đến, để cô bé dựa thoải mái hơn.

Trên sân khấu, bản nhạc mới đã bắt đầu, như một làn gió nhẹ, thoạt tiên cuốn qua đá núi, rì rầm với cỏ cây ven đường, đột nhiên xông lên mây xanh, hình hài phóng lãng –

Dưới hàng ghế tối om yên tĩnh, nước dãi của Lục Quả vẽ một bản đồ trên đầu vai Thống soái, Lục Tất Hành rất ngứa tay túm tóc cô bé, bị Lâm Tĩnh Hằng nắm nhẹ cổ tay.

Nơi cửa hội trường, bức tượng ông cụ đứng sừng sững cao hơn bốn mươi mét, tạo dáng nhìn lên bầu trời sao, trên bia đá dưới chân khắc một đoạn trong bài diễn thuyết khi còn sống ông từng viết.

“Quý giá hơn tiền tài là tri thức, quý giá hơn tri thức là lòng hiếu kỳ không bao giờ dừng, mà so với lòng hiếu kỳ càng quý giá hơn, là bầu trời sao trên đầu chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.