Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 47: Chương 47: Bạch Mao Căn chữa trị nội thương




Tam Tặc tuy không thích mấy người này nhưng đành nghe theo thần y cô nương

“Mấy tên các ngươi theo ta vào trong”

Lam Phượng Hoàng nói

“Hắn để chúng ta vào rồi. Đi thôi, Lạc Hư”

Đường Chính Thiên nói

“Để đệ đỡ huynh vào trong”

Lam Phượng Hoàng gạt tay hắn ra

“Ngươi tránh ra chỗ khác đi, đừng có làm Lạc Hư xui xẻo nữa”

Đường Chính Thiên nói

“Cô nương thật là…huynh ấy là đại ca của ta sao cô cứ cấm cản thế”

Trương Thiên Lạc lôi Đường Chính Thiên lại

“Ai dìu cũng được mà Đường đại ca, huynh còn chuyện chưa kể với đệ đấy”

Đường Chính Thiên thắc mắc

“Huynh giấu đệ chuyện gì chứ”

Trương Thiên Lạc nói

“Là chuyện cô nương ban nãy đó. Thế nào…khuôn mặt cô ấy ra sao huynh trông thấy rồi phải không”

Đường Chính Thiên lấy tay áo lau sạch cây sáo trúc rồi cất vào trong người, hắn nói một cách hụt hẫng

“Thấy cái đầu đệ ấy…huynh còn chưa kịp động được vào vạt áo của cô nương đó kìa”

Trông thấy Tam Tặc dẫn Lam Phượng Hoàng cùng Lạc Hư tiến sâu vào trong cốc một đoạn xa rồi hai tên này mới tức tốc chạy theo. Bên trong cốc có vẻ náo nhiệt hơn cửa cốc nhiều, căn bản tay nghề của Tam Đại Tặc và Nhuận Nhi chưa cao nên kê toa bốc thuốc mất khá nhiều thời gian. Bốn người bọn họ cùng làm với nhau chậm gấp đôi thần y cô nương làm một mình.

Thấy Tam Tặc giờ mới trở về Nhị Tặc tức tối chạy ra đập vào đầu hắn một cái

“Ngươi nói là ra ngoài hóng gió một chút rồi ngủ ngoài cốc luôn hả. Cầm lấy tờ giấy này vào trong chế thuốc cho họ đi, một mình tiểu cô nương làm hộ ngươi gần hết rồi đấy”

Tam Tặc giở lấy tờ giấy ra đọc, hắn vẫn chưa thích ứng được với hàng loạt vị thuốc chạy dài trên giấy, cứ trông vào là hoa mắt chóng mặt

“Cái gì thế này…Phục thần, nhâm sâm, đương qui lại cả…hoa nhài nữa. Hôm qua đệ đã phải chui vào lùm cây phía Tây tìm rễ cỏ tranh hàng giờ liền, tay chân bị mấy con gì đó trong đấy đốt cho sưng vù hết lên giờ lại đi vặt hoa nữa. Hay bỏ hoa nhài đi nhé”

Đại Tặc bên đó đang bận bịu thấy hắn lằng nhằng liền quát

“Ngươi có mau đi không hả, lát nữa bọn ta vứt xuống hồ bây giờ”

“Đừng làm vậy…đừng làm vậy. Đệ đi là được chứ gì”. Tam Tặc sợ quá chạy một mạch lên núi tìm hoa luôn.

Lam Phượng Hoàng thì thầm với Lạc Hư

“Không ngờ nơi ở của thần y cô nương lại đông vui như vậy nhưng sao cô nương ấy lại khác hẳn với những người này nhỉ. Còn nữa từ khi gặp thần y cô nương, nhìn thần thái của cô ấy muội trông rất giống với một người nhưng không tài nào nhớ ra là giống ai”

Lạc Hư thở hổn hển

“Những chuyện đó để sau đi, giờ phải hỏi tin tức trước đã”

Lam Phượng Hoàng nói

“Không được, huynh đã thành ra thế này rồi phải chữa khỏi cho huynh đã. Chuyện hỏi tin tức chúng ta có thể từ từ hơn nữa huynh trông xem những người này đang rất bận rộn muội sợ chúng ta sẽ chọc giận họ mất”

Nhị Tặc thấy hai người họ đứng thì thầm với nhau liền hỏi

“Các ngươi bị bệnh gì vậy, đã vào trong này rồi sao còn không nói”

Lam Phượng Hoàng cười trừ

“Ôi…vị huynh đài này thật tốt tính không như cái tên lùn kia. Chẳng là tướng công của ta bị…kẻ gian hãm hại dẫn đến nội thương. Huynh xem đi, giờ chàng đến thở cũng rất khó nhọc…huynh mau cứu chàng đi ta sợ…ta sợ chàng sẽ chết mất. Chàng chết rồi một mình ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa”. Cô ta cứ thế mà khóc lóc om sòm hết lên khiến ai nhìn cũng chỉ trỏ bàn tán. Đường Chính Thiên lại gần hỏi

“Này…cô nương lại bày trò gì thế. Ta không nhịn được cười”

Lam Phượng Hoàng ngưng khóc trừng mắt nhìn hắn

“Không nhịn được thì ngươi quay ra chỗ khác mà cười, mau đi đi cho khuất mắt ta”

Nhị Tặc tưởng thật liền tới xem qua kinh mạch của Lạc Hư, xem một hồi hắn nói

“Cô nương yên tâm, hắn chỉ bị tổn thương nhẹ thôi. Kinh mạch không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô đưa hắn vào bên trong tìm tiểu cô nương nấu thuốc tại đó xin cho hắn một bát Bạch Mao Căn, hắn uống xong lập tức khỏe lại ngay”

Lam Phượng Hoàng vui vẻ đáp lại

“Ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo lời đại ca”

Lạc Hư nói

“Sao rồi, hắn nói gì vậy”

Lam Phượng Hoàng đỡ hắn đứng lên, mỉm cười

“Bên trong có sẵn thuốc chữa trị thương tích cho huynh rồi. Để muội đưa huynh vào trong”

Lạc Hư thở dài

“Làm phiền muội rồi”

Lam Phượng Hoàng quay ra chỗ hai tên kia gắt lên

“Mau đi thôi, các ngươi ở ngoài này định gây thêm tai họa gì nữa”

Đường Chính Thiên khoác vai Trương Thiên Lạc ra tới bờ hồ mặc kệ Lam Phượng Hoàng gào khô cả họng. Tức mình cô ta cũng mặc kê bọn chúng luôn, một mình đưa Lạc Hư vào trong tìm tiểu cô nương kia. Căn nhà dùng để sắc các loại thuốc mới được dựng lên cách nhà gỗ lục trúc của thần y cô nương không xa. Đấy là tác phẩm của Tam Đại Tặc, bọn chúng không ai bảo ai đều tự hiểu mình không nên làm phiền nàng.

Thường ngày họ phân nhau làm hai nhóm, một nhóm gồm Đại Tặc và Nhị Tặc bắt mạch kiểm bệnh cho mọi người xong xuôi sẽ ghi những vị thuốc cần sắc ra một tờ giấy gửi về phòng sắc thuốc. Nhóm của Nhuận Nhi và Tam Tặc lo phần sắc thuốc nhưng nhóm này chỉ có Nhuận Nhi làm là chính chứ không trông mong gì ở tên Tam Tặc.

Nhuận Nhi bây giờ có phần nhanh nhẹn hơn hồi mới ra khỏi thung lũng Lưu Đức, một tay cô ấy quạt đều giữ ngọn lửa đủ to để thuốc nhanh hoàn tất tay kia thỉnh thoảng cô ấy mở nắp nồi nấu thuốc ra kiểm tra. Sau làn khói thuốc mờ ảo, Nhuận Nhi trông thấy thấp thoáng có bóng người đang bước vào nơi này liền chạy ra nói

“Xin lỗi hai người tới đây làm gì vậy. Khi nào thuốc sắc xong sẽ có người mang xuống ngay”

Lam Phượng Hoàng nói

“Vị đại ca bên dưới cốc nói ta tới tìm tiểu cô nương xin một bát Bạch Mao Căn”

Nhuận Nhi xắn tay áo của mình lên, chạy vội vào trong

“Người đó bị nội thương hả, tỷ đợi tôi một chút”

Bạch Mao Căn vốn là vị thuốc cơ bản của thần y cô nương luôn được sắc sẵn nguyên do vì thuốc này dễ chế biến công hiệu lại cao, hơn nữa người bệnh tới khám đa số là kẻ trong giang hồ khó tránh khỏi những thương tích về nội công.

Dìu Lạc Hư ngồi xuống một chiếc ghế dựng trước cửa, Lam Phượng Hoàng ghé mắt xuống dưới theo dõi hai tên Côn Luân kia phòng trường hợp họ lại chuẩn bị làm điều gì điên dồ. Nhân lúc này cô ta cũng nhìn quanh Thủy Phong cốc một vòng tận hưởng cảm giác dễ chịu nơi đây

“Ngũ Bá Cương có nơi như thế này giờ muội mới được biết đấy”

Lạc Hư hỏi

“Muội đã từng ở đây rồi sao”

Lam Phượng Hoàng nói

“Không hẳn là sống ở đây, khi xưa muội cùng lũ bằng hữu thỉnh thoảng lại tới Ngũ Bá Cương tụ họp nhưng chưa từng đặt chân vào cốc này bao giờ. Nếu biết nơi này từ trước bọn muội đã tới đây chiếm địa bàn trước rồi”

Lạc Hư cười

“Giờ thì nơi này là của thần y cô nương đó, huynh cũng thấy tiếc cho mọi người đấy”

Lam Phượng Hoàng cười lớn

“Không được ở Thủy Phong cốc muội đã có Thông Thiên cốc sau núi Hằng Sơn rồi. Nơi đó tuy không đẹp như chỗ này nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm huynh có muốn tới thăm thú không”

Lạc Hư nói

“Đợi tìm ra Mạc Vô Phong huynh sẽ cùng họ tới đó với muội”

Lam Phượng Hoàng bắt đầu thấy buồn bã

“Sau đó huynh sẽ trở về Tây Vực luôn, bỏ muội lại đây hả”

Lạc Hư ngẫm nghĩ

“Dự định là vậy nhưng phải xem Thông Thiên cốc đó có thứ gì giữ chân được huynh ở lại không”

“Đây là thuốc của tỷ, cẩn thận nóng đó”. Nhuận Nhi từ bên trong bưng bát thuốc nóng hổi ra đưa cho Lam Phượng Hoàng.

Lam Phượng Hoàng hít một hơi tấm tắc khen ngợi

“Dược thảo này thơm mát lạ thường có điều không biết mùi vị ra sao”

Nhuận Nhi nói

“Bạch Mao Căn là rễ của cây cỏ tranh hương thơm mát lạnh uống vào vừa bùi vừa ngọt. Nếu tỷ muốn có thể uống thử, dù không bị nội thương cũng thưởng thức được như thường”

Lam Phượng Hoàng uống một ngụm nhỏ xong khen lấy khen để

“Chà…không biết vị thuốc này do ai nghĩ ra, nhưng chỉ là rễ cây mà có nhiều công hiệu như vậy khó tin quá”

Nhuận Nhi tươi cười đáp

“Thần y tỷ tỷ còn dùng rễ cỏ tranh pha với nước ấm để ngâm mình trong đó hằng ngày đấy. À…mà vị đại ca này sao không thấy nói câu gì vậy, huynh ấy bị thương nặng lắm hả”

Lam Phượng Hoàng đưa bát thuốc cho Lạc Hư nói hắn uống đi rồi giải thích cho Nhuận Nhi

“Không phải đâu huynh ấy không nói mà là muốn cũng không nói được, huynh ấy là người Tây Vực chứ chẳng phải người Hán đâu”

Khuôn mặt Nhuận Nhi bỗng trầm hẳn xuống, cô ấy nói nhỏ nhẹ

“Huynh ấy cũng là người Tây Vực sao”

Lam Phượng Hoàng thấy tiểu cô nương hơi là lạ liền hỏi

“Giọng muội bị sao vậy”

Nhuận Nhi lắc đầu vờ chạy vào trong kiểm tra những nồi thuốc. Từ khi Mạc Vô Phong rời đi tiểu cô nương đã bắt đầu như vậy, thỉnh thoảng lại ngồi thẫn thờ một mình. Lam Phượng Hoàng cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chờ cho Lạc Hư uống cạn bát thuốc cô ta đem vào trả lại bát cho Nhuận Nhi.

“Tiểu cô nương, hoa nhài tới rồi đây”. Tam Tặc vừa đi vừa nhảy tưng tưng, đầu tóc hắn rối bời, y phục lấm lem bùn đất. Lên tới nơi trông thấy Lam Phượng Hoàng cùng Lạc Hư hắn lại cau có khó chịu.

Nhuận Nhi nói với ra

“Tam Tặc đại ca, muội chờ huynh từ nãy tới giờ, huynh làm gì mà lâu vậy”

Lam Phượng Hoàng bất ngờ chỉ tay vào Tam Tặc

“À ra ngươi chính là một trong ba tên đại tặc chuyên ức hiếp kẻ yếu hả. Ban nãy vì lo lắng cho Lạc Hư nên nhất thời ta không nhận ra ngươi. Nếu biết trước bổn cô nương đã chẳng thèm tiếp chuyện với ngươi câu nào rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.