Tuyết càng ngày càng rơi nhiều hơn,
chỉ sau một đêm biển hiệu của quán trọ Hữu Duyên đã bị tuyết che lấp một phần, ‘Hữu Duyên’ chỉ nhìn thấy ‘Duyên’. Chữ ‘duyên’ bỏ lửng như câu đố ông trời dành cho con người, chữ ‘duyên’ đó ai mà biết được là ‘vô
duyên’ hay ‘hữu duyên’?
Tên tiểu nhị quán trọ một tay che cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài bước tới cửa phòng của nàng
- Canh ba nửa đêm lại thêm tiết trời giá rét, sao cô nương không nghỉ ngơi thêm một lát chờ tới sáng rồi hẵng đi.
Nàng đưa mắt nhìn những bông tuyết bị gió cuốn đi tứ tung bên ngoài và
đoán rằng chắc tuyết đã phủ trắng thành Lạc Dương. Trong những tháng
ngày còn sống có thể được chiêm ngưỡng khung cảnh này có chết cũng không tiếc nuối. Nàng chỉ còn vài ngày để sống trên thế gian nên không muốn
nhớ tới những chuyện không vui, chuyện của Đông Phương Bất Bại và cả
chuyện của Nhược Thủy Liên. Những ngày cuối cùng này nàng chỉ muốn
được làm Đông Phương Bạch, không biết giang hồ là gì, không biết tình
yêu là gì vì thế cũng quên đi mọi khổ đau.
- Đi luôn bây giờ hay đợi thêm một lát thì trời cũng không hết lạnh.
Biết rõ đằng nào cũng phải đi chi bằng đi sớm hơn bây giờ có phải tốt
hơn.
Tên tiểu nhị ngẩn người ra không hiểu ý nàng muốn nói gì cho lắm. Hắn
dắt con ngựa đang đứng ngủ trong chuồng ra chỗ nàng làm nó giật mình hí
lên vài tiếng.
- Số tiền nhận được khi cầm cây trâm ngoài trả tiền trọ tôi dành ra một
phần mua con ngựa theo ý của cô nương. Lúc cô nương nói muốn bán cây
trâm đó đi tôi còn thấy tiếc dùm cô, thực sự trông nó rất đẹp.
Đông Phương Bạch nhảy nhẹ lên lưng ngựa, nắm chắc dây cương, hai mắt nhìn về phía trước
- Bề ngoài thì rất đẹp nhưng bên trong đã khô héo rồi.
Con ngựa lại hí lên một tiếng dài, nó bắt đầu đạp tuyết phi về phía
trước theo ý chủ nhân. Tên tiểu nhị định đi vào trong thì trông thấy
tuyết đang lấp dần biển hiệu của quán trọ, hắn lấy cây gậy dựng trước
cửa ra chọc cho tuyết đọng trên đó rơi hết xuống dưới để lộ hai chữ ‘Hữu Duyên’ trên nền gỗ.
Là người ai cũng sợ chết, càng sợ hơn nữa khi phải đi trên con đường tử
thần vậy mà Đông Phương Bạch lại thúc ngựa thật nhanh, nàng muốn tới Tây Vực càng nhanh càng tốt, nàng sắp được chết, sắp được giải thoát, những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng lăn dài và tạt về phía sau
- Không được nhớ tới hắn, không được nghĩ về hắn. Hắn đã quay lưng bỏ đi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa, ngươi làm vậy là đúng, chết đi là
đúng.
Ám ảnh về cuộc tình đầu tiên vẫn cứ xuất hiện trong tâm trí nàng. Đông
Phương Bạch cho rằng Mạc Vô Phong cũng như Lệnh Hồ Xung, chấm dứt là
chấm dứt, không bao giờ thay đổi quyết định, không bao giờ có thể quay
lại bên nhau.
- Nam nhân trên thế gian ai cũng vô tình, ai cũng muốn phụ ta.
Có vẻ như con ngựa đáng thương cũng cảm nhận được sự tức giận của chủ
nhân. Nó cứ phi như bay không dám ngừng nghỉ, càng phi càng nhanh, càng
phi càng không dám mệt. Đường tới quan khẩu cứ như được rút ngắn đi phần nào. Con ngựa đó đã phi liên tục hai ngày hai đêm giúp Đông Phương Bạch tới Dương quan nhanh hết sức có thể. Hai ngày hai đêm, nước mắt nàng
cũng đã cạn, trong lòng nàng không muốn nghĩ tới Mạc Vô Phong mà trái
tim lại rất muốn cậu ta hiện hữu ngay trước mắt, có một suy nghĩ thoáng
qua trong tâm trí nàng rằng nếu Mạc Vô Phong có mặt tại đây nàng nhất
định sẽ lùi một bước có điều đó chỉ là suy nghĩ viển vông. Nàng thừa
biết không đời nào xảy ra chuyện đó và gắng sức chỉ nghĩ về Tuyết Liên
Hoa, đó là điều tốt đẹp cuối cùng nàng có thể làm để trả nợ nhân gian.
Dương quan người qua lại đông đúc, Đông Phương Bạch xuống ngựa để nó bơ
vơ lại đó muốn đi đâu thì đi. Nhìn những tên Tây Vực kỳ dị, kẻ thì mặc y phục che kín người, kẻ thì tóc xanh tóc đỏ nói năng với nhau bằng tiếng của chúng khiến nàng thấy thật lạc lõng, cảm giác đó lúc này lại tốt
cho nàng, cứ như vừa bước vào một thế giới khác không ai biết nàng và
nàng cũng chẳng biết ai.
- Đây là nơi duy nhất mọi người không sợ ta. Có thể được chết tại đây ta thật may mắn.
Vượt qua đoàn người đi ra đi vào quan khẩu nàng loáng thoáng nghe được vài điều
- Cấm địa phái Côn Luân…
- …phải, vừa có thêm vài tên ngu ngốc bỏ mạng khi cố chứng tỏ công phu của mình.
- Nghe đồn rằng nơi đó có một lão bà sống trên nhân gian đã hàng trăm năm, do tu luyện thần công mà trẻ mãi không già.
- Nghe cũng có lý, nếu không tại sao ai lên đó cũng đều phải bỏ mạng.
Đông Phương Bạch phớt lờ mấy câu chuyện dọa trẻ con kia của người Tây
Vực. Nàng bước đi càng lúc càng nhanh trên tuyết trắng hướng thẳng về
núi Côn Luân. Khi ngọn núi xuất hiện sừng sững trước mắt nàng nghe thấy
một thanh âm trong trẻo lấn át tiếng gió rít qua kẽ tai. Càng tới gần
nàng càng nghe rõ và dễ dàng nhận ra âm thanh này chính xác là tiếng đàn cầm.
- Tiếng đàn cầm mạnh hơn gió rét xem ra công phu người này rất cao thâm.
Nàng cảm nhận được một nỗi u sầu phát ra từ tiếng đàn, cảm nhận được nỗi đau của người gảy đàn. Tiếng đàn của người đó cũng chính là tiếng lòng
của nàng. Một cách vô tình, đôi chân nàng bị tiếng đàn cuốn theo.
Giữa cơn gió tuyết trắng xóa bóng dáng một lão nhân mờ mờ ảo ảo đầu tóc
bạc phơ thân diện bạch y hiện hữu trước mắt nàng. Đông Phương Bạch nhận
thấy một thanh âm nhỏ từ tiếng đàn kia có sự thay đổi cứ như người đánh
đàn vừa run lên một nhịp và nàng hiểu rằng lão nhân gia kia đã biết đến
sự hiện của nàng.
- Nếu cây đàn cũng mang màu trắng có thể tạo nên một bức Bạch họa giữa nhân gian.
Lão nhân gia kia khẽ nhếch miệng lên cười trước câu nói đùa của nàng nhưng mắt vẫn không rời khỏi sợi dây cầm
- Ta có nên đem chôn tạm cây đàn này dưới tuyết rồi giết ngươi để tạo nên bức Bạch họa không?
Đông Phương Bạch biết ý lão nhân gia này muốn nói ở đây có tuyết trắng,
bộ tóc bạc và bạch y của ông ta là những nét vẽ trong bức Bạch họa, chỉ
trừ cây đàn cầm và bản thân nàng
- Ông thích họa thì ta không cản có điều tên ta cũng có một chữ ‘Bạch’.
Xem ra chỉ có cây đàn cầm của ông phải chịu lạnh dưới lớp tuyết đó rồi.
Câu nói vừa rồi của Đông Phương Bạch khiến ông ta đã nể nàng hơn một
bậc. Lần này ông ta đưa mắt lên nhìn nàng trong khi nói chuyện, trông
thấy nàng trước làn tuyết trắng mắt ông ta khẽ nheo lại
- Chốn xa lạ gặp được cố nhân. Ngươi đoán xem bản nhạc ta đang chơi có ý nghĩa gì.
Đông Phương Bạch nhận ra ngay lão nhân gia kia chính là vị tiền bối nàng từng gặp tại Ngũ Bá Cương khi xưa. Nàng cũng cảm thấy thật li kỳ, trước khi chết vẫn có thể gặp được người quen
- ‘Bông tuyết trắng theo gió đưa đẩy. Bay phất phơ biết phải về đâu’. Có phải ông đang mong chờ một hình bóng quen thuộc dù biết rằng sẽ chẳng
bao giờ được gặp người đó nữa.
Lão nhân gia ngừng gảy đàn, tiếng gió lại nhân cơ hội gào thét khắp trời đông.
- Khiến một nữ nhân phải chịu cả nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn là lỗi
lầm lớn nhất cả đời ta. Đáng tiếc khi ta muốn hóa giải thì hiểu lầm đã
in sâu, không thể cứu vãn. Còn ngươi, sau ánh mắt cô đơn kia ẩn chứa tâm tử gì.
Cây đàn cầm được lão nhân gia đẩy về phía Đông Phương Bạch, nàng đón lấy rồi ngồi xuống đưa tay lên gảy khúc nhạc luôn vang vọng trong lòng. Lão nhân gia vô cùng bất ngờ khi nghe thấy khúc nhạc nàng đang gảy còn thê
lương hơn khúc nhạc ban nãy của ông ta
- Một nữ nhân tóc còn đen bóng sao có thể gảy lên những tiếng đàn xót xa đến thế.
Đông Phương Bạch mỉm cười thay cho giọt nước mắt cứ chực tuôn trào kia
- Cả đời ta từng làm nhiều việc xấu, nhiều tới mức ta đã chết đi sống
lại bao nhiêu lần thiên hạ vẫn không tha thứ cho ta. Có hai nam nhân đặc biệt đi qua cuộc đời ta để lại cho ta nhiều cảm xúc, hai người ấy tuy
tính cách khác nhau nhưng đều không thể chấp nhận một đại ma đầu giết
người không gớm tay như ta mà buông xuôi. Ta đã nghĩ thông rồi, ông trời vốn không ban cho ta quyền được yêu vậy nên ta sẽ không cố giữ ai ở lại bên ta nữa.
Lão nhân gia bước tới lấy tay chặn dây đàn trước ánh mắt bất ngờ của nàng
- Thế gian chỉ có chữ tình, làm gì tồn tại quyền được yêu. Tiếng đàn của ngươi rất trong, rất sạch có nghĩa tâm hồn ngươi đâu có bị vẩn đục.
Chưa đến phút cuối thì không được buông xuôi.
Đông Phương Bạch đặt cây đàn xuống đất đưa mắt nhìn lão nhân gia đang chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn lên bầu trời xám xịt
- Thực sự ông đang chờ đợi điều gì?
Lão nhân gia liếc nhìn nàng rồi lại đưa mắt lên ngắm bầu trời
- Ta mới đến đây một thời gian, nghe nhiều người nói cấm địa Côn Luân rất thú vị…
- …hahaha, tò mò là bản chất của con người mà.
- Trùng hợp quá, ta cũng muốn tới nơi đó thăm thú nhưng không biết đường.
Ông ta lại cười một tràng dài rồi phi thân lên cao chỉ trong nháy mắt.
Đông Phương Bạch liền bám sát ngay sau, nội lực của cả hai đều thuộc
hàng phi phàm mới có thể giữ bản thân không bị những cơn gió mạnh trên
núi cuốn đi. Hiện giờ dãy Côn Luân trông thật nhỏ bé trong tầm nhìn của
nàng, lão nhân gia đã dẫn nàng vượt qua nhiều ngọn núi và cuối cùng nàng cũng trông thấy hai chữ màu đỏ bị phai đi rất nhiều - Ngọc Phong.
Lão nhân gia đáp xuống mặt tuyết, đưa tay lên ngọn núi to lớn kia
- Cấm địa Côn Luân nằm trên đỉnh Ngọc Phong. Ngươi muốn lên đó trước hay để lão già này lên trước đây.
Đông Phương Bạch thở ra một hơi dài, nàng chạy về phía đỉnh Ngọc Phong lấy đà phi thân lên ngọn núi một cách dễ dàng
- Sau khi đi hết một vòng cấm địa ta sẽ xuống đây nhường lượt cho ông.
Lão nhân gia vuốt chòm râu của mình, mỉm cười thật lâu
- Khi còn trẻ mình cũng nóng nảy như vậy.
Đỉnh Ngọc Phong tuy nằm trên ngọn núi cao nhất tại dãy Côn Luân nhưng
Đông Phương Bạch chỉ tiêu tốn một chút nội lực đã đặt chân tới đây an
toàn. Trên đỉnh lạnh gấp ngàn lần dưới chân núi, hai tay nàng bắt đầu
phải xoa vào nhau cho ấm hơn.
- Nhìn xung quanh nơi này cũng đâu có gì lạ vậy mà có kẻ dám tung tin đồn có rất nhiều người…
Một thứ gì đó bị tuyết phủ kín khiến nàng vấp phải. Nàng lấy chân gạt đống tuyết đó sang một bên liền trông thấy một xác người
- Hóa ra có rất nhiều người bỏ mạng trên này, thân xác bị tuyết phủ kín. Chỉ tiếc khung cảnh nơi đây không đến nỗi nào mà phải trở thành nghĩa
địa.
Nàng không nghĩ loài hoa thanh cao như Tuyết Liên lại mọc lên tại vùng
đất đầy âm khí như thế này. Dạo quanh đỉnh núi một lượt, nàng phát hiện
ra một nguồn nội lực vô cùng lớn lại lạnh như băng đang tuôn trào. Đông
Phương Bạch không hề run sợ men theo hơi lạnh cắt da cắt thịt đấy thì
thấy một hang động bằng đá. Nàng đẩy cánh cửa nặng chịch bên ngoài hang
động khiến những lớp tuyết phủ rơi lả tả xuống đất. Trong hang này ngoài một màu trắng xóa ra thì chẳng còn sắc màu nào hết, nàng có thể thấy
gương mặt mình phản chiếu dưới nền đất kia.
- Hang động nằm trên một hồ nước lớn, vì nơi này quá lạnh nên nước trong hồ đã đóng băng sao.
Giấc mơ kỳ lạ đêm hôm nọ bắt đầu hiện hữu trong tâm trí nàng. Một bông
hoa Tuyết Liên nằm giữa hồ băng, nàng cố với lấy nhưng bị hồ băng nuốt
chửng. Một niềm tin lớn mạnh thôi thúc nàng tiến sâu vào bên trong, niềm tin tìm được Tuyết Liên Hoa lấn át suy nghĩ về nguồn nội lực to lớn
kia. Khi nàng hoàn toàn quên đi nguy hiểm đang đón chờ trước mặt thì
nguy hiểm bất ngờ ập tới.
Đông Phương Bạch dừng chân tại một căn phòng lớn mà nàng nghĩ nơi đây là đáy động. Đôi mắt nàng không chớp lấy một lần khi trông thấy một nữ
nhân ngồi tọa thiền giữa động. Lại là mái tóc trắng xõa dài với bộ bạch y bao lấy cơ thể vẽ nên bức Bạch họa thứ hai nàng nhìn thấy trong ngày.
Khóe miệng nữ nhân ấy mỉm cười, một nụ cười lạnh như băng.
- Ngươi nhận ra ta nhưng không hề sợ hãi.
Nàng thủ sẵn một cây kim nhỏ trên tay, đáp lại nữ nhân kia
- Ta có cần phải sợ một người chưa toát ra sát khí hay không.
Nữ nhân đó từ từ mở đôi mắt vô hồn ra nhìn ngắm nàng từ đầu tới chân và
cất giọng nói lên giống như đang tự nói với chính bản thân mình
- Hoa Thiên Tuyết, sao cô ta lại không bỏ chạy nhỉ? Nếu cô ta bỏ chạy
giống mấy tên ban nãy ngươi mới có hứng thú ra tay sao? Hahaha, cô ta
vẫn chưa chạy. Tại sao cô không chạy thế, cô nương.
Đông Phương Bạch thầm nhủ chắc người này ở đây một mình quá lâu nên tâm
trí không bình thường. Có điều nàng lại thấy nữ nhân đó rất thú vị
- Bọn chúng sợ cái chết nên mới chạy. Ta thì lại rất muốn đối mặt với
cái chết. Trước khi nhắm mắt buông xuôi được đấu với một cao thủ như
ngươi ta thấy mình thật có diễm phúc.
Nữ nhân đó bịt miệng cười e thẹn
- Cô ấy không sợ chết. Cô ấy muốn chết. Ngươi cũng đang rảnh rỗi mà, sao còn chưa ra tay. Ngươi nói gì? À, ta nghe thấy rồi, vì cô ta vừa khen
ngươi công lực cao cường, nội lực cao thâm nên ngươi xấu hổ hả?
Một tràng cười kinh hãi phát ra từ miệng nữ nhân đó. Đông Phương Bạch có thể cảm nhận được nguồn nội lực trong cơ thể người này tuôn trào ra vây lấy thân nàng, lạnh lẽo hơn băng.
- Hơn sáu mươi năm nay Hoa Thiên Tuyết ta mới nhận được một lời khen. Hahaha…
Cuối cùng Hoa Thiên Tuyết cũng dừng việc tự nói chuyện một mình. Đông
Phương Bạch biết được nữ nhân kia đã hơn sáu mươi tuổi nàng càng không
dám tin đây lại là hiện thực. Có khi nào nàng vẫn đang nằm mơ hay không?
- Nếu đây là mơ ta cần tỉnh dậy ngay, nếu không phải mơ ta nhất quyết phải thử sức với bà.
Năm mũi kim được gắn chỉ đỏ được phóng thẳng vào Hoa Thiên Tuyết. Bà ta
vẫn chưa ngừng cười, cả thân thể lão bà ấy lui ra xa cứ như có người
đang đẩy cho tới khi thoát khỏi tầm với của năm mũi kim kia. Nàng giật
chỉ lại phi thân vào sâu trong hang quyết phóng trúng mục tiêu cho bằng
được có điều mặt băng trong hang động rất trơn, giúp Hoa Thiên Tuyết có
thêm lợi thế và gây bất lợi lên từng chiêu thức của nàng.
Đông Phương Bạch không những phải dùng nội lực đẩy kim ra xa mà còn phải chuyển một phần công lực xuống huyệt Dũng Tuyền giữ thăng bằng trên mặt băng bóng loáng. Ngược lại Hoa Thiên Tuyết di chuyển rất nhịp nhàng,
thân hình lão bà sáu mươi tuổi ấy uốn lượn như đang biểu diễn một điệu
múa mà bà ta vừa mới nghĩ ra.
- Chiêu thức của ngươi rất đặc biệt, có lợi thế tầm xa nhưng một khi địch thủ áp sát ngươi định làm sao.
Giây phút nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi vào sau gáy cũng là lúc Hoa Thiên Tuyết xuất hiện từ phía sau. Ngay lập tức Đông Phương
Bạch đạp mạnh xuống mặt băng nhảy lên cao tránh xa tầm với của bà ta,
mặt băng ngay chỗ đó xuất hiện một vết nứt nhỏ. Nàng đáp xuống đất nhưng bị trượt xa một đoạn dài và nàng giảm tốc độ của mình bằng cách hạ thấp người xuống.
- Lợi thế của bà đã mất rồi, ta bắt đầu quen dần cách di chuyển trong hang băng này.
Hoa Thiên Tuyết lại bắt đầu trượt quanh hang băng nhiều vòng như đi dạo, bà ta chuyển trận đấu giữa hai địch thủ trở thành cuộc luận bàn võ học
- Sao ngươi có thể nghĩ ra cách thức dùng kim châm làm vũ khí vậy. Ta bắt đầu thích ngươi, thích cả mấy cây kim đó rồi…Hahaha.
Đông Phương Bạch bắt đầu cảm thấy lão bà đó rất khả nghi và nàng tự hỏi
tại sao bà ta cứ chạy vòng vòng như vậy, chắc chắn không phải khoe
khoang tài di chuyển thần tốc của mình, nàng đưa mắt nhìn vết nứt trên
mặt băng xuất hiện khi nàng đạp mạnh xuống nền rồi phát hoảng
- Hỏng rồi, bà định…
Tiếng cười của Hoa Thiên Tuyết vang lên càng lúc càng lớn cùng với tiếng rạn nứt của mặt băng. Những đường vòng trên đường di chuyển của bà ta
bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh, một mảng băng lớn giữa hang động vỡ ra
tan liền bị làn nước lạnh giá kia nuốt chửng.
Đông Phương Bạch phóng từ hai tay ra nhiều mũi kim cắm chặt vào tường
băng, nâng mình lên khỏi mặt nước còn Hoa Thiên Tuyết lại thản nhiên hòa mình vào trong làn nước băng giá kia
- Ấy, ngươi đừng ngạc nhiên. Ta thường tắm rửa vào giờ này, tại hôm nay
ngươi đến không đúng lúc thôi. Nếu ngươi mệt rồi thì xuống đây tắm chung với ta, ta không thấy bất tiện đâu.
Nàng mỉm cười nhìn đối thủ kỳ lạ của mình và hơi run lên khi trông thấy đôi mắt bà ta rất giống đôi mắt cậu ấy
- Không giấu gì bà, năm xưa ta còn ngủ dưới hồ băng kia. Thất lễ với bà rồi.
Đông Phương Bạch thu kim lại nhảy xuống mặt nước và nhận thấy cái lạnh
cắt da cắt thịt ăn sâu vào thân thể mình từng chút một. Hai chân nàng
như tê dại đi, hơi thở cũng bắt đầu yếu dần. Hoa Thiên Tuyết vẫn để ý
từng cái nhăn mặt của nàng, bà ta biết nàng đang rất lạnh nhưng gắng
không để lộ ra. Lão bà lấy tay nâng làn nước lạnh giá lên rửa sạch thân
thể mình.
- Đã gọi là tắm thì phải thật thoải mái. Sao ngươi còn chưa cởi bỏ y phục ra, thấy lạnh thì cứ việc bước lên ta không cản đâu.
- Ta có nói với bà ta thấy lạnh sao?
Nàng nâng đôi tay đang mất dần cảm giác đặt lên vai mình thật nhanh để
Hoa Thiên Tuyết không biết nàng đang run nhẹ. Bờ vai trắng trẻo của nàng dần lộ ra trên mặt nước băng giá. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào Hoa
Thiên Tuyết không hề run sợ.
- Nước ở đây chỉ…lạnh hơn trung thổ một chút.
Hoa Thiên Tuyết lại che miệng cười khúc khích, cố nghĩ ra câu nói nào thật đáng sợ đe dọa Đông Phương Bạch
- Ngươi biết không tắm tại hồ băng trên đỉnh Ngọc Phong rất thú vị. Làn
nước băng giá này lạnh cắt da cắt thịt mỗi một lần tắm giống như một lần lột xác thế nên da ta mới trắng như vậy. Còn nữa, khi tắm xong không
cần lau khô người, chỉ cần nhảy ra khỏi mặt hồ hàn khí sẽ vây ngay lấy
thân thể, ngươi thấy thế nào, có thích không?
Đông Phương Bạch chỉ trừng mắt nhìn bà ta mà không đáp lại nàng thầm nghĩ
‘Khi nhảy xuống nước bản thân mình đã nắm chắc phần thua, đây là lãnh
địa của bà ta không ai có thể sống sót mà rời khỏi đây trừ khi bà ta
muốn. Nhưng chưa tìm thấy Tuyết Liên Hoa cứu người dân thôn Lưu Đức mình sẽ chết không nhắm mắt mất’
Hoa Thiên Tuyết rẽ nước di chuyển về phía Đông Phương Bạch, lão bà chạm
bàn tay lạnh buốt vào da thịt nàng rồi bất ngờ dang rộng hai tay ôm nàng vào lòng.
- Ta thấy ngươi thông minh lại rất có bản lĩnh hay là ở lại đây làm hài
nhi của ta, gọi ta một tiếng mẫu thân ta sẽ tha chết cho ngươi.
Đông Phương Bạch lấy lại bình tĩnh, theo dõi từng ngón tay của lão bà
đang di chuyển trên cổ nàng sau đó luồn ra mái tóc đen dài, vuốt đi vuốt lại mái tóc đó.
- Nếu ta không đồng ý thì sao.
Hoa Thiên Tuyết trườn ra phía trước, nhìn thẳng vào gương mặt nàng
- Ngươi không đồng ý cũng sẽ được ở lại đây với ta, trở thành cái xác đầu tiên được đóng băng trong hang động này.
Hai mắt nàng bắt đầu mờ dần đi, thân thể cũng không còn cảm giác. Nàng
thấy tình trạng này cứ tiếp diễn sẽ không có lợi, nàng phải tìm được
Tuyết Liên Hoa, phải thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Thấy nàng
không mở miệng nói năng câu gì, Hoa Thiên Tuyết đưa tay lên vuốt ve
khuôn mặt nàng
- Thế nào, ngươi sợ rồi hả. Sợ thì mau gật đầu đi, gọi ta một tiếng mẫu thân ta sẽ tha chết cho ngươi.
Sự im lặng của nàng vô tình kích động Hoa Thiên Tuyết, bà ta nhớ khi đem Lạc Hư về Tây Vực bà ta cũng rất dịu dàng, bắt nó gọi bà một tiếng mẫu
thân mà nó không chịu gọi. Chân mày lão bà bắt đầu nhăn lại, đôi mắt
long lanh như sắp khóc
- Ta chỉ muốn ngươi gọi ta một tiếng mẫu thân, có gì khó khăn chứ. Tại
sao các ngươi đều như thế…ta hiểu rồi…chỉ có hài tử thật sự của ta mới
nghe lời ta…các ngươi…các ngươi…mau trả hài tử cho ta.
Hoa Thiên Tuyết lại nổi cơn điên, bao nhiêu năm qua tự nhốt mình trên
đỉnh Ngọc Phong, tự cô lập mình vẫn không giúp bà ta quên đi nỗi đau mất con. Kình lực của bà ta tỏa ra nhiều hướng rồi phát nổ, tiếng nổ lớn
hòa cùng tiếng gào thét vang trời. Đông Phương Bạch vội kéo lại y phục
đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước về phía mình, nàng thừa hiểu đây là cơ hội duy nhất để thoát ra khỏi địa ngục băng giá này.
- Con ngoan, con định đi đâu vậy. Con lại không nghe lời mẹ rồi. Nào, lại đây với mẹ…
Lão bà càng gọi Đông Phương Bạch càng gắng sức rời khỏi hồ băng bằng đôi chân cứng ngắc, dẫu biết rất khó khăn mà nàng vẫn cố di chuyển. Hoa
Thiên Tuyết trông thấy nàng rời đi một bước cơn giận dữ của bà ta lại
tăng thêm một bậc. Bà ta vận hàn lực xung quanh thân thể, khí lạnh tuôn
trào khắp hang động rồi tung tất cả luồng kình lực ấy xuống mặt hồ. Từng giọt nước đua nhau đông lại nhanh đến chóng mặt nhấn chìm Đông Phương
Bạch xuống lòng hồ lạnh giá kia. Đôi tay nàng đưa lên trên cao như một
sự cố gắng cuối cùng trước khi đối mặt với tử thần, thính giác rồi tới
thị giác của nàng dần dần mất hết. Thân thể nàng trôi bồng bềnh dưới đáy hồ băng giá.
Hoa Thiên Tuyết đáp xuống mặt băng vừa đông lại ngắm nhìn thân xác Đông Phương Bạch ngủ say bên dưới
- Tốt rồi, tốt rồi. Vậy là từ giờ trở đi con không hư được nữa, không bỏ mẹ mà đi nữa…Hahaha.
- Tuyết nhi…
Tiếng gọi đầy đau thương, chất chứa sự ăn năn hối lỗi mà Tiên Gia Nhân
gắng thốt lên khi trông thấy Hoa Thiên Tuyết. Còn bà ta thì chết lặng,
một cảm giác đau đớn vây lấy toàn thân lão bà trắng toát kia.
Năm canh giờ trước…
Mạc Vô Phong khẽ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra. Cậu ta trông thấy
căn phòng quen thuộc với hàng chục cây nến được thắp lên, căn phòng dành riêng cho chưởng môn sư huynh tại Tây Vực dần hiện hữu sắc nét. Cậu ấy
giật mình tỉnh dậy tự hỏi chính bản thân
- Tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại ở Tây Vực. Rõ ràng mình đang ở trung thổ kia mà, không lẽ mình vừa mơ một giấc mơ dài, mơ rằng mình
được tới trung nguyên…
- Không phải mơ mà là thực.
Giọng nói của Mộc Từ Thiên cất lên kèm theo tiếng ngáp ngủ dài lê thê.
Toàn bộ căn phòng của Mạc Vô Phong tại Côn Luân phái được trải thảm da
thú rất ấm áp nên Mộc Từ Thiên, Huỳnh Cao Thái và Đường Chân đều có thể
chọn lấy bất kỳ chỗ nào trong này để đặt lưng đánh một giấc li bì.
Mạc Vô Phong bước xuống giường, gặng hỏi Mộc Từ Thiên
- Đúng. Ta không hề mơ, ta đang đi tìm Thủy Liên sau đó…
- …sau đó ta không nhớ gì nữa.
Lúc này thì cả Đường Chân lẫn Huỳnh Cao Thái đều bị đánh thức dậy. Cô ta vươn vai hết cỡ rồi túm cổ áo Huỳnh Cao Thái, hét thẳng vào mặt hắn
- Dậy.
Mộc Từ Thiên đẩy Mạc Vô Phong ngồi xuống giường từ từ giải thích
- Huynh chạy đi tìm Nhược tỷ rồi tự nhiên ngã khụy xuống đất miệng liên
tục kêu ‘Nóng quá’ làm ta tưởng huynh bị loạn trí rồi. Được một lúc sau
huynh lại run lên vì lạnh khiến bọn ta chẳng biết đường nào mà lần, sau
vài lần nóng biến thành lạnh, lạnh biến thành nóng thì huynh ngất đi.
Đường Chân ngáp nốt một cái cuối cùng rồi tiếp lời
- Bọn ta không hiểu tiếng Tây Vực chẳng thể thuê trọ liền nhớ tới việc
huynh là chưởng môn Côn Luân nên ta kêu hai người này mang huynh về
phái. Cũng may đệ tử của huynh ra tiếp đón kịp thời đưa huynh về phòng
nghỉ ngơi.
Mạc Vô Phong thở dài
- Vẫn còn đệ tử trong phái sao? Ta còn tưởng họ đã ở chỗ Diệp Ngân Bình hết rồi.
Huỳnh Cao Thái lấy tay vỗ mạnh lên tấm thảm da thú, tấm tắc khen
- Cả một căn phòng đều trải thảm thế này, ấm áp thật đấy.
Mạc Vô Phong bật cười
- Trên núi Côn Luân có những ngày thời tiết rất lạnh, nước vừa rớt xuống đất liền đóng băng ngay tức thì, phòng ngủ mà không được trải thảm và
đốt nến liên tục thì không ngủ nổi đâu.
Mộc Từ Thiên thấy Mạc Vô Phong tỉnh táo như thế hắn lại sinh nghi
- Rốt cuộc ban nãy huynh sao vậy, không phải huynh bị bệnh gì đấy chứ.
Mạc Vô Phong lấy tay vỗ mạnh vào ngực mình, tự nhủ rằng chắc chắn khí
dương của thần công và khí âm của hàn lực đang khắc chế nhau gây ra hai
luồng khí trái biệt trong cơ thể.
- Ta phải đến một nơi.
Đường Chân trợn mắt lên
- Lại đi nữa hả, ta chẳng muốn phơi thân ngoài đó đâu.
Mộc Từ Thiên và Huỳnh Cao Thái cùng kéo Đường Chân đi theo Mạc Vô
Phong. Cậu ta đạp tung cánh cửa chạy vội vã xuống các bậc thang phủ đầy
tuyết. Mạc Vô Phong dẫn mọi người tới hang núi ngày xưa nơi cậu ta gặp
nạn mười hai năm trước. Thời gian trôi qua đã lâu mà cậu ta vẫn có thể
nhớ chính xác vị trí thân gỗ chặn ngay miệng hang. Khi xưa Mạc Vô Phong phải cùng Lạc Hư hợp sức mới có thể đẩy được thân gỗ đó nhưng giờ đây
cậu ta đá mạnh một cái thân gỗ mục kia liền bay khỏi miệng hang, lăn lóc trên mặt tuyết.
- Đợi ta ở trên này một lát.
Mạc Vô Phong nhảy xuống hang cùng tiếng càu nhàu của Đường Chân
- Bắt người ta đợi sao huynh không đi một mình đi.
Mộc Từ Thiên dang rộng cánh tay của mình ra
- Lạnh hả. Lạnh thì ôm lấy ta này.
Đứng ở dưới hang Mạc Vô Phong cũng nghe rõ tiếng kêu của Mộc Từ Thiên
khi bị Đường Chân cho một quyền vào bụng. Cậu ấy nhanh chân chạy đi tìm
cuốn kinh không tên ngay lập tức, trông thấy cuốn kinh bám bẩn nằm một
góc Mạc Vô Phong mừng rỡ nhặt lên ngay.
- May quá, vẫn còn nguyên.
Những dòng Hán tự trong cuốn kinh không có cách nào làm khó Mạc Vô
Phong nữa, cậu ấy lật từng trang ra ghi nhớ tất cả những gì mình trông
thấy. Nội dung sơ bộ về cuốn kinh này là: Cửu Dương thần công biến thân
thể người luyện thành sắt thép, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm,
độc khí bất sinh, vật hóa bất chi, kim cương bất hoại.
- Nếu như mình luyện lại từ đầu môn thần công này sẽ khiến dương khí
cường thịnh lấn át hàn khí. Nội lực dung hòa thuần dương đốt cháy hàn
lực trong cơ thể. Công phu sư phụ truyền dạy mình phải từ bỏ sao.
Mạc Vô Phong gập cuốn sách lại ném trả về chỗ cũ, cậu ta định quay
người trở lên thì những hình ảnh về Nhược Thủy Liên lại xuất hiện
- Cứ đi cùng ta thì muội lại gặp thương tích, dù nội lực trong cơ thể ta có nhiều đến mấy cũng không thể truyền cho muội được sao.
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng Mạc Vô Phong quyết định ngồi lại tại
hang động hấp thu khẩu quyết chính xác của Cửu Dương thần công. Giữa hàn lực và thần công cuối cùng cậu ấy đã chọn một thứ, luyện đúng như cuốn
sách chỉ dạy khí dương trong cơ thể Mạc Vô Phong tỏa ra bao quanh hang
động. Những lỗ hổng khi tu luyện chưa đến nơi đến chốn đều được chắp vá
lại, rắn chắc hơn, mạnh mẽ hơn.
Ba người Mộc Từ Thiên, Huỳnh Cao Thái và Đường Chân đã đứng run lẩy bẩy
đợi Mạc Vô Phong gần bốn canh giờ mà không thấy có động tĩnh gì. Giữa
những cơn gió tuyết trắng xóa, Mộc Từ Thiên thoáng trông thấy hai thân
ảnh phi thân trên cao
- Hai người xem, đó có phải là…
Đường Chân nhìn theo cánh tay chỉ lên cao của Mộc Từ Thiên
- Khoảng cách xa như vậy, muội không dám chắc, có điều hơi giống đấy.
Huỳnh Cao Thái ngừng run lẩy bẩy, hắn gạt cánh tay của Mộc Từ Thiên đi
- Hơi giống có nghĩa là giống. Chẳng phải viên xúc xắc nói Nhược tỷ đang ở Tây Vực sao, dù gì đi chăng nữa đệ cũng không chịu nổi cái lạnh nữa
rồi. Phải gọi đại ca ra ngay.
Đường Chân gật mạnh
- Phải, ta cũng sắp chết cóng vì phải đợi cái tên này đấy.
- AAA…Nhược tỷ, là tỷ phải khônggggg…
Tiếng la hét thất thanh của Đường Chân tưởng vô dụng mà có hiệu quả mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mạc Vô Phong phi thân ra khỏi hang động với luồng
dương khí tỏa ra xung quanh thân thể, cậu ấy cao giọng
- Cô ấy ở đâu?
Mộc Từ Thiên chỉ tay về hướng Tây Bắc
- Có hai nhân ảnh vừa phi thân qua đó.
Mạc Vô Phong rùng mình
- Đó là…hướng vào cấm địa Côn Luân.
Một đống tuyết bắn hết lên người Mộc Từ Thiên, chớp mắt một cái ba bọn
họ đã không trông thấy Mạc Vô Phong ở đâu nữa. Cậu ta tăng hết tốc lực
tiến thẳng về phía đỉnh Ngọc Phong trong tâm trạng lo lắng, bất an. Mạc Vô Phong cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra với Nhược Thủy Liên, có lẽ vì nơi nào xuất hiện cậu ấy thì nơi đó nàng sẽ bị thương nên cậu
ấy mới có cảm giác đó.
Dừng chân dưới đỉnh Ngọc Phong, cậu ấy trông thấy một bóng người ngồi tọa thiền ngay bên dưới
- Ông là ai? Thủy Liên đang ở đâu.
Lão nhân gia nghe giọng nói vô lễ đó phát ra thì chẳng thèm nhìn xem kẻ
vừa lên tiếng là ai, lão ta vẫn cứ im lặng ngồi trên mặt tuyết dày.
- Ta hỏi lại một lần nữa. Thủy Liên đang ở đâu, nếu ông không trả lời Mạc Vô Phong ta đành phải thất lễ.
Đôi mắt của ông ta mở bừng ra, nhìn tiểu tử trước mặt thật lâu. Một bóng hình quen thuộc lại xuất hiện, cứ ngỡ như Tuyết nhi đã trở về.