Màn đêm buông xuống bao trùm lấy khu
rừng ngoài thôn Lưu Đức. Trên con đường trở ra ngoài thung lũng có hai
thân ảnh đang tấn công nhau cho tới lúc ánh trăng mờ soi rọi rõ khuôn
mặt họ.
- Sao lại là ngươi?
Nhược Thủy Liên sững sờ khi trông thấy đối thủ của mình chính là tên
tiểu tử đáng lẽ ra hiện giờ phải đang ngủ như chết trong Trình gia. Cậu
ấy trông thấy nàng cũng ngạc nhiên không kém
- Đêm khuya như vậy cô nương làm gì ở ngoài này. Suýt nữa thì tôi lại đả thương cô rồi.
- Ngươi tự tin quá đấy. Trình độ của ngươi dù ta có bị tiêu hao 9 phần
nội lực trong cơ thể ngươi cũng chẳng làm gì nổi ta. Nhưng…Đừng nói
ngươi bám theo ta ra đây đó.
- Tôi nghĩ chuyện ban sáng để mất dấu mấy tên Tiên Hà gì gì đấy do lỗi
của tôi nên giờ tôi nhân lúc đêm khuya thanh vắng ra ngoài hành sự.
- Ngươi cũng biết mình có lỗi sao? Ta cũng ra ngoài để điều tra chuyện
đó. Thung lũng này có rất nhiều điểm kỳ lạ chắc chắn đang ẩn chứa một bí mật nào đấy.
Thấy khuôn mặt cậu ấy có hơi bí xị nàng liền nói
- Ngươi định đi hành sự với cái bản mặt nhăn nhó khó coi ấy sao?
Mạc Vô Phong đáp
- Buổi chiều ngồi nói chuyện với Trình thúc tôi có nghe nói mẫu thân của cặp song sinh qua đời khi vừa sinh ra chúng. Xem ra điều cô nói chẳng
sai chút nào…
Nhược Thủy Liên mỉm cười
- Ngươi đừng nghĩ nhiều về những chuyện ta nói, thật ra đâu phải muốn là có thể sinh đôi được ngay. Nếu có sinh đôi thật chỉ cần đưa nương tử
của ngươi tới tìm đại phu kịp thời có thể tính mạng sẽ được bảo toàn.
- Hmm! Nếu có nương tử biết y thuật thì tốt rồi…Phải không, Nhược cô
nương. Lúc đó cô ấy sẽ dạy tôi biết cách làm gì trong trường hợp như
vậy.
Nhược Thủy Liên ra hiệu cho Mạc Vô Phong im lặng rồi cả hai lặng lẽ
cúi người núp sau một thân cây lớn. Bọn họ nghe thấy tiếng động nào đó
lẫn trong tiếng thác nước đổ ầm ầm xuống dưới, nếu không phải tận mắt
trông thấy chắc họ cũng không dám tin có kẻ có thể thiết kế được một cơ
quan kín đáo ngay dưới chân thác như vậy. Hòn đá được đẩy ra một cách
khó khăn bởi hai kẻ bên trong có vẻ như đang bận giằng co nhau vì một
vấn đề nào đấy.
- Quay vào ngay! Nếu Tiên lão biết chuyện muội sẽ bị đuổi khỏi Tiên Hà Lĩnh đấy.
Tên vừa cất tiếng là Hà Nhai Tử, hắn đang gắng sức lôi Lăng Kỳ Nhi trở
vào trong nhưng đáng tiếc cô ta đã kịp thoát qua khe hở của cơ quan chạy ra ngoài.
- Bị đuổi thì sao. Ban đầu ta cứ nghĩ nơi đây là thiên đường đối với
những người như chúng ta nhưng ta đã nhầm thật rồi. Hàng ngày cứ phải để ý nét mặt của Tiên lão, của Kim Xà lão quái mà sống không những thế còn chịu sự áp bức của tên Diệp Y Nhân. Giờ lại thêm chuyện tiểu muội của
ta bị Tiên lão ép phải gia nhập giang hồ, ta phải rời khỏi đây ngay. Ta
phải đi tìm nó…
- Tìm được rồi thì sao. Sớm muộn muội và tiểu muội của mình cũng bị đệ
tử Tiên Hà Lĩnh bắt lại. Muội muốn sống quãng đời còn lại trong phòng
luyện ngục hả?
- Nhai Tử…Ta còn tưởng huynh yêu thương ta như thế nào giờ những điều ta muốn huynh ra sức ngăn cản, những điều ta không muốn huynh lại ép ta
phải làm. Tại sao huynh đối xử với ta như vậy…
- Muội đừng đem mấy thứ tình cảm đó ra so sánh với an nguy của bản thân. Nếu muội thật lòng yêu ta thì quay trở vào đi, muội bị bắt ta cũng liên lụy không ít.
Mạc Vô Phong định quay ra dạy cho tên tiểu nhân sợ chết kia một bài học nhưng bị Nhược Thủy Liên giữ lại, nàng thì thầm với cậu ấy
- Đừng có lo chuyện của người khác, ngồi im đó cho ta.
- Nhưng…nhưng tên đó đúng là tên khốn mà, sao trên đời lại có loại người đặt tính mạng lên trên tình yêu được. Nếu tôi mà là hắn tôi sẽ đi cùng
cô nương kia.
Nhược Thủy Liên lặng người khi nghe những điều cậu ta vừa nói. Nàng
thầm nhủ nếu người nàng yêu cũng như vậy, cũng bỏ mặc tất cả vì nàng như nàng bỏ cả thiên hạ vì hắn thì hay biết mấy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy
mình thật đáng thương.
‘Vút’. Tiếng mũi tên lao nhanh như gió bay tới chỗ hai người họ đang
núp, đâm xuyên qua cánh tay nàng. Nhược Thủy Liên không kịp né tránh
một phần vì những tâm tư lắng đọng trong lòng một phần vì tài bắn tên
của Hà Nhai Tử cũng không phải hạng xoàng, lực từ mũi tên của hắn mạnh
tới mức sau khi xuyên qua cánh tay nàng vẫn bay thêm được một đoạn khá
xa rồi mới rơi xuống đất. Theo phản xạ Mạc Vô Phong kéo Nhược Thủy
Liên lại bên mình, một tay cậu ấy choàng qua vai ôm chặt lấy nàng tay
còn lại nắm chặt vết thương đang chảy máu kia.
Lăng Kỳ Nhi thốt lên
- Huynh làm cái gì vậy, mũi tên không có mắt lỡ bắn phải ai thì sao.
Hà Nhai Tử mắt không rời khỏi hướng Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên đang núp
- Ta lại muốn mũi tên vừa rồi trúng phải ai đấy. Ban nãy hình như có tiếng người nói phát ra từ chỗ đó.
Lăng Kỳ Nhi lắng tai nghe ngóng một hồi thấy bốn bề yên tĩnh cô ta nói
- Chắc huynh nhầm lẫn rồi. Đêm khuya như vậy người dân thôn Lưu Đức không ra ngoài đâu.
Hà Nhai Tử thu lại cây cung lớn
- Chắc chắn mũi tên vừa rồi đã xuyên qua thứ gì đó rồi mới rơi xuống đất. Theo như ta ước tính nó phải bay xa hơn mới phải.
Dứt lời hắn nhẹ nhàng lần qua những bụi cây dưới chân tiến về thân cây
to lớn phía trước. Vừa đi hắn vừa nói rõ ràng từng câu một
- Ai đang nghe lén bọn ta nói chuyện?
- Ngươi đang núp sau cái cây đó đúng không?
- Biết điều thì mau bước ra đây trước khi…
Tiếng gió rít lên qua kẽ tai từng người đang có mặt cạnh thác nước. Cơn
gió đấy được tạo ra từ tốc độ thần hành của một thân ảnh khác. Trông
thấy ông ta Lăng Kỳ Nhi vội vã cúi đầu
- Đại sư…đại sư đã trở về.
Hà Nhai Tử bước ra khỏi lùm cây vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên
- Hóa ra là ngài, vậy mà ta còn tưởng ai kia.
Tư A Thần ra bờ sông tát nước lên mặt rửa trôi những vết bẩn trên y phục của ông ta trong mấy ngày đi truy sát Mạc Vô Phong. Nếu không phải vì
cậu ấy thì ông ta đã không mất dấu Đường Chân, cuối cùng phải trở về tay không cùng cơn bực tức trong lòng.
- Các ngươi sao đều ở đây. Không phải…biết ta sẽ về nên ra nghênh đón đấy chứ.
Hà Nhai Tử kéo tay Lăng Kỳ Nhi lại về phía hắn
- Bọn ta đang tìm một nơi nào đó để…Ông hiểu chứ.
Tư A Thần cười lớn
- Đúng là sở thích của mấy tên tiểu tử. Mau trở vào trong đi, Tiên Hà
Lĩnh được tạo ra để các ngươi thoải mái ra ra vào vào thế này à.
Có mặt Tư A Thần ở đây, Lăng Kỳ Nhi đành gác lại suy nghĩ bỏ trốn và hậm hực trở về Tiên Hà Lĩnh cùng Hà Nhai Tử. Tư A Thần nhìn ngó xung quanh
sau đó mới đi theo hai người kia. Chờ tiếng cơ quan đóng lại Mạc Vô
Phong mới dám thở mạnh, trên tay cậu ấy lúc này đã ướt đẫm vì máu của
Nhược Thủy Liên. Cậu ta xé một mảnh vải trên y phục ra băng chặt vết
thương cho nàng.
- Máu ra nhiều quá…Cô nương không sao chứ.
Mạc Vô Phong nghĩ vết thương đó sẽ khiến nàng đau nhói nhưng nàng lại cười và nói rằng
- Ngươi biết không mỗi lần bị ai đó đả thương ta đều vui mừng. Càng ngày ta càng không giống hắn, lúc nào cũng cảnh giác, lúc nào cũng bất an
nhưng dường như bị thương quá nhiều như vậy lại khiến ta trở nên yếu
đuối. Ta chỉ có một mình không thể trưng bộ dạng yếu đuối đó ra được.
Khó nghĩ quá!
Cậu ấy nhìn vết máu thấm qua lớp vải mình vừa băng cho nàng và ngẫm Đông Phương Bất Bại mà thiên hạ dùng những lời lẽ lăng mạ mỗi khi nhắc tới
thực sự là cô nương đang ngồi trước mặt mình sao. Nhìn đi nhìn lại cũng
không nhìn rõ quá khứ của cô ấy, không biết nữ nhân này đã phải đè nén
bao nhiêu kí ức mới có thể đứng vững tới tận ngày hôm nay.
- Có gì mà khó nghĩ. Thiên hạ có rất nhiều người, cô có thể chọn lấy vài ba người trong số đó làm bằng hữu tốt. Khi cô sơ sẩy khiến bản thân bị
thương họ sẽ giúp cô làm lành vết thương đó.
Nhược Thủy Liên nắm chặt cánh tay vừa được Mạc Vô Phong băng lại
- Có điều thiên hạ rộng lớn lắm ta sợ không thể tìm nổi một người chịu
làm bằng hữu của ta. Vết thương này…ta cảm nhận được thành ý của
ngươi…Ta…
Mạc Vô Phong đứng dậy đưa tay ra phía nàng
- Tôi có thể trở thành bằng hữu của Nhược Thủy Liên không?
Nhược Thủy Liên toan đưa tay ra nhưng nàng lại rụt ngay lại
- Ngươi không hối hận khi trở thành bằng hữu của ta chứ. Đi cùng một kẻ
mà cả thiên hạ đều gọi là đại ma đầu sẽ làm tổn hại thanh danh của ngươi đấy. Ta tự nhận bản thân mình chẳng tốt đẹp gì nếu có ai đó chịu mở lời muốn làm bằng hữu với ta, ta mừng còn không kịp chỉ có điều ta sợ một
ngày nào đó…
Mạc Vô Phong nhìn nàng và nói
- Tôi không phải người Hán việc gì tôi phải quan tâm ‘thiên hạ’ mà cô
nương nhắc tới đối xử với tôi ra sao. Nếu bọn họ phát hiện và truy đuổi
chúng ta cùng lắm tôi sẽ đưa cô tới Tây Vực nơi đó tuy chẳng có gì ngoài tuyết trắng và giá lạnh nhưng có tôi là bằng hữu của cô.
Lần này người đưa tay ra lại là Nhược Thủy Liên, hành động này của
nàng ngầm đáp lại thỉnh cầu kết giao bằng hữu của cậu ấy. Biết được điều đó Mạc Vô Phong nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng và kéo dậy.
- Không biết sau cơ quan kia có phải đường dẫn tới Tiên Hà Lĩnh không
nhưng tôi nghĩ lão đại sư kia tôi có quen đấy. Gặp người quen không kịp
ra chào hỏi lại để người ta đi như vậy là không được.
Nhược Thủy Liên bước tới bờ sông nhìn ngắm cơ quan kì lạ
- Nói như ngươi thì ta cũng phải vào trong đó rồi. Lão đại sư đó, ta cũng quen!
Mạc Vô Phong trầm trồ kinh ngạc nhưng cậu ta nghĩ dù sao nàng cũng là
người trung thổ, gặp người quen dọc đường có gì lạ đâu. Cậu ấy nhảy
xuống chân thác ra sức đẩy hòn đá nặng ngàn cân kia, nước từ trên thác
đổ ào ào xuống lạnh lẽo khó chịu khiến toàn thân cậu ta ướt đẫm như
chuột lột. Thấy vậy Nhược Thủy Liên thắc mắc
- Nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi khiến ta thấy chẳng khác gì kho báu cất trong hòm kín cả. Ngươi mở hòm ra sẽ khiến mọi việc được hoàn thành nhanh hơn đấy!
- Tôi nghĩ lúc nào cũng dùng vũ lực không phải chuyện hay. Nếu không
phải người ta gây chuyện hay trông thấy điều bất bình tôi cũng chẳng
muốn động chân động tay làm gì. Cô nương không biết đâu từ khi tới trung thổ ngày nào trên người tôi cũng có vài vết bầm tím xuất hiện.
- A! Hòn đá dịch chuyển rồi…
Tiếng động khó nghe một lần nữa xuất hiện từ cơ quan dưới thác nước cắt
đứt cuộc trò chuyện của họ. Nhược Thủy Liên tuy có hơi nghi ngờ việc
cơ quan được mở quá dễ dàng như vậy nhưng nàng không để tâm nhiều mà
cùng cậu ấy bước vào bên trong. Mạc Vô Phong thả cánh tay đang giữ hòn
đá ra nó lập tức xoay trở lại như cũ. Khi hòn đá khép chặt lại cậu ta
mới nhận ra bóng đêm ngoài thung lũng còn sáng hơn thứ bóng tối âm u
trong nơi này. Ngoài tiếng bước chân của Nhược Thủy Liên và chính mình cậu ấy chỉ nghe được âm thanh nhỏ giọt rơi từ trên cao xuống vũng nước
bên dưới. Mạc Vô Phong đoán rằng con đường mình đang đi thực chất là
một hang động kín đáo nào đó, không biết ngoài cửa động sẽ có những thứ
gì đây…
- Nhược cô nương, cô vẫn ở đây đúng không?
- Ừm…
Tiếng đáp của nàng khiến cậu ta an tâm hơn một chút, khi đôi mắt còn
chưa kịp quen với bóng tối trong hang động Mạc Vô Phong nhớ lại những
lời sư phụ dặn dò trước khi lâm chung rằng ánh sáng sẽ xuất hiện trong
con đường tăm tối nhất. Trùng hợp thay khi bóng tối đã trở nên quen
thuộc ánh mắt cậu ta chỉ nhìn thấy nữ nhân phía trước, một nữ nhân cứng
cỏi không biết sợ là gì, trong nơi u ám này nàng vẫn bước đi ung dung,
từng bước chân của nàng không có chút ngập ngừng cứ thế đi thẳng về phía trước.
- Sư phụ, ánh sáng người nhắc tới…đang ở trước mặt con. Cô ấy dẫn đường đưa con ra khỏi nơi tăm tối này.
Mạc Vô Phong không nghĩ hang động này lại dài tới vậy, cậu ta lên tiếng phá tan không gian im ắng
- Tôi có thắc mắc, sao cô nương có thể đi trong bóng tối mà không đụng
phải vách hang vậy. Cứ như cô đã từng đi qua cái hang này rất nhiều lần
trước kia.
- Ta nghĩ điều này ngươi phải biết rõ hơn ai hết chứ. Không phải bóng
tối trong hang động này chính là thế giới mà nương tử ngươi đang sống
hay sao?
- Phải rồi…Nếu ngày nào mở mắt ra cũng chỉ thấy một màu đen như vậy chắc tôi sẽ lạc lối mất. Có điều chưa bao giờ tôi hỏi Đường Yên cảm thấy như thế nào, cô ấy phải làm sao để bước đi trên một đường thẳng, điều đơn
giản đối với mọi người nhưng đối với cô ấy…
- Ngươi lắng nghe đi!
- Nghe cái gì?
- Bước nhẹ lại và nghe từng bước chân của ta…Khi ta đi gần vách hang
tiếng vang nhỏ dần lúc đó ta tự phải lui ra xa hơn. Hơn nữa trước khi
vào trong ta không hề mở mắt làm như vậy mắt ta sẽ quen với bóng tối
trong hang nhanh hơn ngươi.
- Nhược Thủy Liên! Cô nương thông minh thật, gặp vướng mắc gì cô cũng thích ứng nhanh đến vậy sao?
- Những điều đơn giản ta có thể thích ứng được nhưng chỉ có duy nhất một điều dù ta gắng sức tới đâu cũng chưa thể thích nghi.
- Không biết điều gì trên thế giới này có thể làm khó được Nhược cô nương đây. Tôi rất muốn nghe…
Nàng khựng lại và nói khẽ nhưng câu nói ấy lại vang khắp hang động
- Tình…
Chữ ‘tình’ đi ra từ miệng nàng ban đầu nghe rất rõ nhưng càng về sau chữ ‘tình’ cứ như bị cái hang tăm tối này nuốt chửng. Giống như cuộc tình
của nàng, càng trôi xa thì càng chẳng thấy. Tới khi mất hẳn rồi nàng mới nhận ra nhưng chẳng kịp thích nghi. Nàng biết rằng trái tim yêu thương
mãnh liệt của mình, trái tim chỉ chứa đựng duy nhất một Lệnh Hồ Xung
khiến nàng đau khổ hiện đang được chính hắn yêu thương. Hắn có thể bù
đắp tình cảm của nàng bằng việc sống với trái tim đó nhưng thể xác của
nàng ai sẽ bù đắp đây? Nàng cứ tưởng mình sẽ được chết một cách nhẹ nhõm nhưng ngay cả cái chết ông trời cũng không cho nàng chọn lựa để giờ
nàng phải sống với trái tim mới trong thân xác cũ. Một trái tim trống
rỗng, điều duy nhất nàng cảm thấy là nó lạnh như băng và không hòa hợp
với bản thân nàng.
Nghe câu trả lời của nàng Mạc Vô Phong còn tưởng nàng đang đùa với cậu
ta. Điều đó cũng dễ hiểu, đối với những người chưa từng trải qua một
cuộc tình nào, chưa từng đau khổ vì mất đi tình yêu như cậu ấy làm sao
viết được chữ tình, làm sao đọc được chữ tình. Ánh sáng thấp thoáng phía trước chiếu qua khuôn mặt của họ, trong một khoảnh khắc Mạc Vô Phong
trông thấy giọt nước mắt nhỏ rớt xuống từ khóe mắt nàng giây phút đó cậu ấy hiểu rằng Nhược Thủy Liên không hề nói đùa với mình.
Ra khỏi hang động họ bắt gặp ánh sáng của hàng trăm ngọn nến trải dài
trên con đường nhỏ dẫn vào khu rừng trước mắt. Tuy không biết nơi này có phải Tiên Hà Lĩnh hay không nhưng trong đầu mỗi người đều đã hình thành điểm đến. Một ngọn núi to lớn thoắt ẩn thoắt hiện phía xa được trang
hoàng kiên cố thừa sức thu hút bất kỳ người lạ nào trông thấy. Theo con
đường nhỏ bọn họ cứ thế băng qua khu rừng và tiến tới trước ngọn núi đó
một cách đơn giản tới mức đáng nghi.
- Đã lâu không gặp! Thiếu hiệp xả thân cứu nha đầu và…tiểu cô nương ngồi nhờ thuyền của ta…
Giọng nói của Tư A Thần vừa cất lên lập tức đệ tử Tiên Hà Lĩnh tỏa ra
đông như kiến vây chặt lấy họ ngay trước ngọn núi lớn. Hóa ra đây chính
là lí do ngọn núi này không có bất kỳ một ai canh gác vì mọi chuyện đều
đã nằm trong kế hoạch của ông ta.
Diệp Y Nhân ngồi vắt vẻo đôi chân trên cành cây lớn miệng không ngừng suýt xoa
- Nghe ngươi nói đêm nay sẽ bẫy được một mẻ lớn ai ngờ chỉ có hai con
chuột. Từ vụ giao dịch trên bến đò thành Lạc Dương tới nay ngươi khiến
ta thất vọng không biết bao nhiêu lần rồi đại sư.
Tư A Thần cười vang cả góc trời
- Cái tật khinh địch của ngươi vẫn cứ như vậy. Một ả nha đầu mù lòa còn
đánh chẳng xong giờ ngươi không nhân cơ hội sửa sai có khi lại bại dưới
tay hai con chuột này đấy.
Nhược Thủy Liên đưa mắt nhìn hàng trăm tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh nhưng
không hề sợ hãi mặc dù nội thương trong cơ thể nàng chưa hồi phục được
bao nhiêu lại thêm cánh tay phải bị thương ban nãy
- Khi Mạc Vô Phong mở được cơ quan một cách dễ dàng ta đã bắt đầu hoài
nghi. Nhớ lại hồi nãy lúc đại sư xuất hiện ta và hắn không hề nén lực
xem ra lần sau gặp đại sư bọn ta phải cẩn thận hơn một chút.
Tư A Thần nhăn mặt
- Cô nương rất biết cách chọc tức ta đấy. Hai ngươi không thèm nén lực
vì nghĩ rằng ta kém cỏi chẳng khác gì Hà Nhai Tử, kém cỏi tới mức không
phát hiện ra các ngươi?
Hà Nhai Tử lên tiếng
- Ta đã biết có kẻ nào đó trúng phải tên của ta mà.
Lăng Kỳ Nhi từ nãy tới giờ cứ nhìn chăm chăm Mạc Vô Phong, cô ta cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu đó rồi
- Ngươi…ngươi vẫn chưa chết sao?
Mạc Vô Phong chỉ tay vào mặt cô ta
- Cô là kẻ đã hạ độc ta ngoài quán trọ…
Hà Nhai Tử thắc mắc
- Kỳ Nhi, muội quen tên đó?
Lăng Kỳ Nhi giơ bộ móng vuốt quen thuộc của cô ta lên mài qua mài lại
- Do ta sơ xuất nên hôm đó chưa lấy được mạng của ngươi, giờ thì ngươi đừng mong có thể thoát khỏi nọc độc của ta lần thứ hai.
Mạc Vô Phong nghe tiếng gió rít qua tai liền nhận ra Lăng Kỳ Nhi đã
tiến sát mình trong nháy mắt, cậu ta xoay vai qua một bên vừa kịp lúc
bàn tay với những cái móng sắc nhọn lao tới. Mạc Vô Phong vừa né được
một chiêu thì chiêu thứ hai, thứ ba liên tiếp được xuất ra. Bàn tay của
Lăng Kỳ Nhi đã lướt qua mặt cậu ấy hàng chục lần nhưng chẳng lần nào cào trúng mục tiêu. Cô ta không ngờ rằng chỉ sau gần nửa năm công phu của
Mạc Vô Phong đã tăng nhiều như vậy, lần gặp này so với lần gặp đầu tiên quả khác xa nhau một trời một vực, đáng sợ hơn nữa dường như đối thủ
của cô ta chẳng nhỏ lấy một giọt mồ hôi sau ngần ấy chiêu.
Diệp Y Nhân tấm tắc khen ngợi
- Con chuột này thịt dai đấy, e là một mình tiểu mỹ nhân của ta không đủ sức chống chọi.
Lăng Kỳ Nhi định ra chiêu tiếp theo thì cảm thấy thân thể mình như có ai đó giữ chặt, ngoảnh mặt lại cô ta trông thấy bộ dạng ghê tởm của Diệp Y Nhân liền chuyển chiêu tấn công ông ta. Diệp Y Nhân ý muốn tấn công
Mạc Vô Phong dùm Lăng Kỳ Nhi nhưng thấy cô ấy sợ hãi như vậy ông ta
càng có hứng trêu đùa.
Mạc Vô Phong thấy gai mắt trước cảnh tượng đó nên cậu ấy tạm thời quên
đi việc cô nương kia là đối thủ của mình mà nhảy tới xuất một quyền vào
vai trái của Diệp Y Nhân khiến ông ta lui ra xa với bộ dạng bất ngờ. Ông ta lấy tay xoa nhẹ vai trái của mình và cười như điên dại
- Tiểu tử! Ta còn chưa động vào ngươi mà ngươi dám thất lễ với tiền bối như vậy sao.
- Tiền bối gì lại đi mạo phạm nữ nhân ngay trước mắt bao nhiêu người tại đây. Ông làm hậu bối như ta cũng phải xấu mặt đấy.
Lăng Kỳ Nhi tái mặt lui lại phía sau, có mơ cô ta cũng chẳng tin được
Mạc Vô Phong lại lên tiếng bảo vệ một người có ý đồ giết chết cậu ta
như mình.
Thấy Diệp Y Nhân lộ rõ vẻ tức giận ra mặt, Tư A Thần đành nhân cơ hội này đùn đẩy đối thủ mà ông ta không muốn dây dưa nhất
- Các ngươi cứ câu giờ thế này Tiên lão trở về trông thấy cảnh tượng hỗn loạn sẽ không vui đâu. Trước mắt có hai con chuột Diệp Y Nhân ngươi
chọn một con, con còn lại cứ giao cho ta. Thế nào?
Đúng như Tư A Thần dự đoán, Diệp Y Nhân chỉ thẳng bàn tay bẩn thỉu của ông ta về phía Mạc Vô Phong
- Ngày hôm nay ta không đưa được tên tiểu tử này vào phòng luyện ngục ta không mang tên Diệp Y Nhân nữa.
Mạc Vô Phong nói
- Vậy ông chuẩn bị đổi tên đi là vừa, ta thấy ‘Y Nhân’ không hợp với ông đâu.
Diệp Y Nhân tức giận đạp mạnh chân xuống đất làm mặt đất dưới chân ông
ta lún sâu rồi lao thẳng về phía Mạc Vô Phong tiếp chiêu với cậu ta. Tư A Thần cũng không ngồi một chỗ nữa, có vẻ đối thủ của ông ta cũng đã
sẵn sàng từ lâu. Ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô hình toát ra từ ánh mắt lạnh lùng của Nhược Thủy Liên trước mặt, nàng đưa cánh tay
không bị thương ra phía trước thay cho lời tiếp nhận giao đấu.
Trong cơn tức giận Diệp Y Nhân không ngừng tung ra những đòn nguy hiểm
hòng lấy mạng đối phương ngay lập tức nhưng sau vài chục chiêu ông ta
cũng nhận ra thứ quyền cước Mạc Vô Phong sử dụng vừa nhu vừa cương biến ảo khôn lường, đả thương cậu ấy không phải chuyện dễ. Về phần Mạc Vô
Phong tuy cậu ta rất tập trung tiếp chiêu của Diệp Y Nhân nhưng chẳng
thể phản kháng lấy một lần bởi cậu ấy đang lo ngại cho thương tích của
Nhược Thủy Liên, đại sư kia cậu ấy đã có dịp thử chiêu và biết được
ông ta không phải người dễ đối phó, không những công phu cao thâm mà còn dày dặn kinh nghiệm chiến đấu tuy Nhược Thủy Liên mà cậu ấy biết
không phải một nữ nhân tầm thường nhưng trận đấu này suy đi tính lại rất bất lợi cho nàng.
- Để ta dạy cho tiểu tử không biết trên dưới gì như ngươi bài học đầu
tiên nhé. Khi tiếp chiêu với ta đừng bao giờ quay đi chỗ khác như vậy.
Sau tiếng hét của Diệp Y Nhân lập tức một chưởng lực lớn ập thẳng vào
người Mạc Vô Phong, ông ta nghĩ sau chưởng lực đó xương cốt của tiểu tử kia vỡ vụn là cái chắc nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi chưởng lực ban nãy của ông ta đã dội ngược trở lại khiến ông ta lãnh trọn công phu của mình. Diệp Y Nhân phun một ngụm máu xuống đất rồi nhìn thẳng vào
Mạc Vô Phong
- Ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì tên tiểu tử kia?
Mạc Vô Phong mỉm cười
- Người dùng thủ đoạn là ông mới phải. Nhân lúc ta không để ý định lấy mạng ta hả, không dễ thế đâu.
Diệp Y Nhân định tiếp tục vận công tấn công cậu ấy nhưng chưởng lực ban
nãy khiến ông ta tổn thương không ít nên ông ta nén giận vào trong tọa
thiền điều tức chờ cơ hội phục thù. Mạc Vô Phong thấy đối thủ của mình
đã rời khỏi cuộc chiến cậu ta liền chạy tới chỗ Nhược Thủy Liên giúp
đỡ nàng. Cả Tư A Thần và nàng đều lên tiếng
- Lui ra xa.
Mạc Vô Phong nói
- Cô ấy chỉ dùng một tay đấu với ông nếu ông muốn đấu một cách quang minh chính đại cũng nên dùng một tay thôi chứ.
Tư A Thần liếc mắc qua nhìn cậu ấy rồi lại nhìn Nhược Thủy Liên
- Không phải công phu của cô nương rất cao hay sao. Đừng nói đang bị nội thương, dù có dùng một cánh tay, hay một ngón tay đáng lí ra cũng phải
thắng được kẻ kém cỏi như ta phải không.
Mạc Vô Phong biết Tư A Thần đang dùng kế khích tướng đối với nàng và
hiểu rằng nữ nhân cao ngạo kia sẽ chẳng bao giờ để người khác xen vào
cuộc đấu của cô ấy nên chỉ thầm cổ vũ Nhược Thủy Liên sẽ dành được
chiến thắng.
Tư A Thần càng đấu càng nhận ra được sự đáng sợ của Nhược Thủy Liên,
thân là nữ nhân lại mang trong mình nội thương cộng với cánh tay đang
chảy máu không ngừng bởi chấn động trong cuộc chiến đã làm vết thương hở miệng mà có thể chống chọi với ông ta lâu như thế. Nói ra chỉ sợ mất
mặt nhưng sự thực từ lúc bắt đầu tới giờ Tư A Thần chưa hề động được vào người của nàng ngược lại ông ta còn suýt bị trúng chiêu tới mấy lần.
Nhược Thủy Liên biết cơ thể mình không phải sắt đá nếu cứ như vậy tình trạng sẽ ngày một xấu đi nên nàng đành dùng tới bảo điển. Nàng lui ra
xa xoay người một vòng bắn thẳng cây kim nhỏ về phía Tư A Thần khiến ông ta vô cùng bàng hoàng lập tức lui thật nhanh ra xa để tìm cơ hội né
được cây kim đó. Những người đang chứng kiến không thể hiểu được Tư A
Thần đang né tránh cái gì, chỉ đến khi cây kim cắm phập vào thân cây sau lưng ông ta họ mới nhận ra. Ông ta nhìn cây kim đó mà vô cùng hoang
mang, đừng nói tới việc chiêu thức này chưa bao giờ ông ta được chứng
kiến chỉ nghĩ rằng một người đang bị nội thương lại có thể phóng ra cây
kim nhỏ với tốc độ đáng kinh ngạc như vậy thì khi người đó hoàn toàn
lành lặn khả năng né được cây kim đó chắc chắn bằng không.
Mạc Vô Phong thấy Tư A Thần bị đẩy lui cậu ta nhẹ nhõm hơn nhiều
- Nhược cô nương, cô vẫn ổn chứ?
Nhược Thủy Liên lo lắng nhìn xung quanh
- Ngươi đừng vội mừng, hai người đó không đáng lo bằng hàng trăm tên kia đâu.
Diệp Y Nhân lập tức ra lệnh không để cho Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên rời khỏi đây
- Bày trận.
Những tên đệ tử Tiên Hà Lĩnh đứng xếp thành nhiều hàng bao vây lấy hai
người họ. Mạc Vô Phong không hiểu chúng định làm gì liền đưa mắt nhìn
quanh cảnh giới có điều chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cậu ta liền hỏi
Nhược Thủy Liên
- Trận gì vậy? Cô nương đã trông thấy bao giờ chưa?
- Ta thấy bọn chúng đang muốn vây ta và ngươi lại chứ chưa thực sự bày trận pháp gì cả.
- Tôi hiểu rồi. Tình hình này làm tôi nhớ lại lúc bị đàn hổ trong Vạn
Thú sơn trang rượt đuổi, bọn chúng vây được tôi nhưng không tấn công mà
vờn cho tới khi tôi kiệt sức mới chịu giơ nanh giơ vuốt.
- Ngươi còn nhớ Thượng Thiên khí công ta dạy ngươi chứ, nếu có chuyện gì xảy ra ngươi hãy vận công phi thân lên cao tìm đường rời khỏi đây. Ta
sẽ ở lại cản chúng.
Mạc Vô Phong tuyệt đối không đồng tình với hạ sách này
- Muốn đi thì cùng đi. Đừng nói cô là bằng hữu của tôi dù cô không có
quan hệ gì với tôi, tôi cũng không để cô phải ở lại giúp tôi chạy thoát
đâu.
Nhược Thủy Liên nhăn mặt
- Giờ là lúc nào rồi ngươi còn suy nghĩ như vậy. Ta thấy ông trời chỉ
cho ta đi được tới đây thôi, ta không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
Còn ngươi…
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe, giờ tôi có hai cách để cô chọn. Một là tự nguyện đi cùng tôi, hai là để tôi phong tỏa huyệt đạo của cô rồi đưa cô đi.
- Ngươi…
Không để cho Nhược Thủy Liên nói thêm câu nào, cậu ấy giữ chặt tay
nàng lại định liều mình phi thân ra khỏi nơi này bởi bản thân cậu ta rất tự tin với tốc độ của mình nhưng chân cậu ấy vừa rời khỏi mặt đất lập
tức hàng loạt dây xích sắt ẩn dưới mặt đất được từng hàng đệ tử Tiên Hà
Lĩnh hợp sức lôi lên. Những mắt xích to bằng cả tảng đá lại rất nặng vì
vậy trận pháp của Tiên Hà Lĩnh mới cần nhiều đệ tử hợp sức như vậy. Đất
dưới chân họ cứ bắn lên tung tóe khi mỗi dây xích được nâng lên, ý nghĩ
rời khỏi đây của Mạc Vô Phong cứ thế bị chôn vùi khi cậu ta cứ phải
tránh từng dây xích một.
Chỉ trong chốc lát những dây xích được kéo từ mặt đất lên đã tạo thành
một chiếc lồng sắt kiên cố nhốt cả hai người bên trong. Ngay sau đó
những tiếng rít ghê rợn phát ra báo hiệu lũ Người Rắn của Tiên Hà Lĩnh
xuất hiện, bọn chúng trườn xuống những cái hố sâu phủ đầy cát vụn lộ ra
khi các dây xích khổng lồ được kéo lên khiến Mạc Vô Phong không thể
đoán định được vị trí chính xác của từng tên.
Lũ Người Rắn cứ thế nhảy bổ vào hai người trước mặt một cách vô thức,
tuy bọn chúng không có khả năng tấn công nhưng quân số ra trận cũng đủ
khiến người khác khiếp sợ. Hết tên này tới tên khác trườn tới đều bỏ
mạng dưới tay Mạc Vô Phong, cậu ta cứ giết một tên sự tức giận lại tăng thêm một bậc mới đầu cậu ấy chỉ định dùng quyền thuật đẩy chúng ra xa
nhưng càng về sau cách ra tay càng tàn nhẫn hơn, bẻ cổ, bẻ tay, bẻ tất
cả những thứ trên cơ thể bọn chúng cho tới lúc máu tươi nhuốm đầy mặt,
thấm vào phục trang. Ngay cả Nhược Thủy Liên cũng nhận ra Mạc Vô
Phong đang đi quá đà, nàng nhìn thấy phần nào bản thân mình trước kia
trong con người cậu ấy, khát máu, tàn bạo, không biết điểm dừng hoàn
toàn khác với những gì nàng biết.
- Ngươi cứ như vậy sẽ chết vì kiệt sức đấy.
Mạc Vô Phong ném xác chết của một tên Người Rắn vừa bị cậu ta bẻ rời tứ chi ra khỏi thân thể xuống mặt đất một cách bạo lực, cậu ta thở hổn hển quay sang nhìn nàng với khuôn mặt đẫm máu
- Tôi biết. Nhưng tôi không dừng được.
Vừa nói hết câu cậu ta liền kéo nàng sang một bên rồi lấy tay túm lấy cổ một tên Người Rắn đang tấn công nàng từ phía sau. Tiếng ‘rắc’ phát ra
đầu tiên sau đó máu từ cổ tên Người Rắn phun ra như mưa, cậu ấy cầm
chiếc đầu của hắn lên đưa ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tư A Thần,
Diệp Y Nhân và ném xuống đất tiếp tục ra tay sát hại những tên khác.
Chiếc lồng bằng xích vốn để bắt giữ hai người họ dần trở nên tốt đẹp bởi nó đang làm một việc đúng đắn. Đó là nhốt con quỷ vô hình ẩn sau mặt
tốt đẹp của cậu thanh niên đó lại.