Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ

Chương 5: Chương 5




” Thư Dư! Thư Dư! Anh gọi em nhiều lần, em hôm nay làm sao tư tưởng không tập trung?” Diêm Tử Thông giơ hai tay trước mặt Bạch Thư Dư huơ qua huơ lại, một hồi lâu mới khiến cho nàng chú ý.

” Ác… Diêm đại ca, xin lỗi, ta nghĩ chuyện đến xuất thần.” Bạch Thư Dư vội vàng sắp xếp tâm tư tan tác của mình, không hề làm cho bản thân rơi vào giữa khổ tư (đau khổ suy nghĩ).

Bạch Thư Dư cho rằng đêm đó qua đi, nàng có thể đem Tưởng Hạo Ân đại ma đầu này quên đi, nhưng không nghĩ tới mỗi khi đêm khuya thanh vắng trong đầu sẽ không tự chủ hiện lên khuôn mặt tà ác của hắn, nàng không hiểu bản thân trúng tà gì, nàng rõ ràng nên hận hắn oán hắn, thế nào trong lòng lại một chút hận ý cũng không có?

” Nghĩ cái gì? Em có tâm sự sao?” Thấy bình thường Bạch Thư Dư nghiêm cẩn đột nhiên tâm thần không yên, Diêm Tử Thông lập tức đoán ra nàng trong lòng có chuyện xảy ra, chỉ bất quá không muốn nói ra.

” Không có, nào có tâm sự gì.” Có được đáp án giống như Diêm Tử Thông suy đoán, một mực phủ nhận.

” Thư Dư, em cảm thấy Tưởng Hạo Ân người này ra làm sao?” Diêm Tử Thông không muốn ép hỏi nàng. Vì vậy chuyển đề tài, nói về Tưởng Hạo Ân.

” Hả? Làm sao đột nhiên nói đến hắn?” Khi Tưởng Hạo Ân ba chữ xuất hiện trong óc Bạch Thư Dư, lòng của nàng không khỏi chấn động một chút, không phải… Diêm đại ca phát hiện cái gì?

Có trời mới biết đêm đó sau khi chia tay, trong đầu của nàng không dừng hiện lên bóng dáng Tưởng Hạo Ân, nàng chưa từng tưởng niệm qua một người như thế, việc đó làm Bạch Thư Dư luôn luôn làm việc chuyên tâm nghiêm túc phân tâm, nàng không ngừng muốn bản thân khôi phục bình thường, nhưng suy nghĩ của nàng chính là không nghe lời! Nàng rất sợ… Nàng yêu thượng ác ma Tưởng Hạo Ân kia!

” Anh cuối cùng cho rằng, ánh mắt hắn luôn luôn nếu có giống như nhìn chằm chằm em, em thực sự không nhận ra sao?” Diêm nói ra điều này sau khi vài lần chạm mặt, quan sát phản ứng rất nhỏ, Tưởng Hạo Ân cho tới bây giờ không một nam nhân lỗ mảng, nhưng đôi mắt của hắn khiến kẻ khác đoán không ra tâm tư lại luôn luôn dừng lại trên người Bạch Thư Dư, cái này Diêm Tử Thông gọi là cảm giác không thích hợp.

” Ta làm sao có thể biết hắn….” Những lời này nói xong Bạch Thư Dư rất chột dạ, nhưng ngoại trừ phủ nhận ra nàng có thể nói cái gì?

” A, anh chỉ biết là anh suy nghĩ nhiều quá! Em trước đây cuộc sống bình thản, đơn thuần, huống chi em cùng hắn căn bản là người khác thế giới làm sao có thể quen biết.” Diêm Tử Thông gãi gãi đầu, cảm thấy ý nghĩ của chính mình thực sự vô cùng buồn cười.

Bạch tưởng dư cúi đầu không nói thêm gì, nàng một chút cũng không muốn nói đến Tưởng Hạo Ân người này, mỗi lần nói đến một lần lòng của nàng sẽ đau nhức một lần, nàng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.

” Đúng vậy….” Nàng nhàn nhạt lên tiếng hưởng ứng, coi như là cùng ý kiến với Diêm Tử Thông.

” Đi thôi, hết giờ làm rồi.” Không chịu qua áp lực, Diêm Tử Thông nửa điểm ý nguyện muốn ở lại công ty cũng không có, đối mặt mẫu thân mấy ngày liền pháo nổ, hắn thực sự rất muốn buông tha [ Diêm Hải tập đoàn tập đoàn], lại lần nữa quay về Bình Đông làm một người hành y tế thế, bác sĩ thanh tâm quả dục*.

(* thanh tâm quả dục: tâm trong sạch và ít ham muốn)

” Ngươi đi trước đi! Ta còn có việc chưa làm xong.” Trên thực tế, Bạch Thư Dư là muốn một người yên lặng một chút.

” Anh chờ em.”

“Không, ta còn muốn làm lâu lắm, ngươi có lẽ về trước đi, để tránh khỏi phu nhân lại tức giận.” Gần đây Lạc Tố Trinh điều tra thấy nàng thư ký tổng giám đốc và cấp trên vô cùng thân mật, không chỉ cảnh cáo nàng một lần, Bạch Thư Dư thực sự không muốn lại cùng Diêm Tử Thông làm ra chuyện khiến Lạc Tố Trinh hiểu sai làm sâu sắc thêm hiểu lầm của hai người.

“… Được rồi! Vậy em tan tầm thì cẩn thận.” Diêm Tử Thông không muốn làm khó Thư Dư, vì vậy không nói thêm gì trước tiên rời khỏi công ty.

Đợi Diêm Tử Thông sau khi rời đi, Bạch Thư Dư mới suy sụp hạ hai vai thở dài thật sâu.

Không biết Tưởng Hạo Ân có thể hay không vô tình cũng muốn rời khỏi nàng? Có lẽ đúng như lời nàng, chúng nó xoá bỏ toàn bộ, hắn không bao giờ xuát hiện trước mặt nàng nữa.

Nàng không rõ bản thân làm sao lại đem nam nhân kia quan trọng như vậy, hắn tựa như ma vương, cướp đoạt thân thể và lòng của nàng, nàng bị thương, thương tích đầy mình, vì sao nàng còn đối với hắn có điều lưu luyến?

Có thể nàng đối với hắn mà nói chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ nào đó giữa cuộc sống hoa lệ, ngoại trừ giá trị mới mẻ ra không hề có bất luận cái gì, mà ngây thơ như nàng lại đem đ nam nhân này cướp đi đêm đầu tiên của nàng thành quan trọng như vậy, chẳng lẽ nữ nhân đối với sinh mệnh một người nam nhân đầu tiên đều có thể không bỏ xuống được như vậy sao?

Kế tiếp, khi bạch sách dư ở công ty ba giờ, đến tận gần đêm khuya nàng mới thực sự bước chân mệt mỏi rã rời mà lại nặng nề rời khỏi cao ốc hành chính.

Vừa đi ra ngoài cao ốc, gió đêm lạnh giá lập tức trước mặt phất đến, gió lạnh thổi làm Bạch Thư Dư run rẩy liên tục, nàng kéo áo khoác mỏng trên người đi tới trước bến xe.

Ai, nàng đã quên hiện tại hơn mười hai giờ, đã không có xe bus nữa!

Vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là đứng ở tại chỗ chờ gọi xe tắc xi, bất đắc dĩ tối nay vận khí không tốt lắm, đợi cả buổi vẫn như cũ không có xe tắc xi.

” Bá! Bá!” Ngay sau khi Thư Dư đi dọc theo lối đi bộ hai mươi mét, một hồi tiếng còi dồn dập phía chân trời cắt ngang sự yên lặng, rõ ràng là từ phía sau nàng vang lên, Bạch Thư Dư nhíu mày quay ra sau nhìn lại, nghĩ thầm làm sao có người không có tâm đạo đức công cộng như vậy, đêm khuya lại phát ra tiếng ồn chói tai như vậy.

” Ngươi chết tiệt nửa đêm ở chỗ này làm cái gì?” Xe thể thao màu đen chạy tới bên người nàng, quay cửa kính xe xuống đối với nàng rít gào chính là người nàng tưởng niệm nhất cũng không muốn gặp lại Tưởng Hạo Ân.

” Ngươi… Làm sao lại ở chỗ này?” Nàng ngớ ngẩn hỏi.

” Lên xe.” Không để ý tới vấn đề của nàng, Tưởng Hạo Ân ra lệnh nói.

Ánh mắt Tưởng Hạo Ân bá đạo làm bạch sách dư trong khoảng thời gian ngắn thiếu chút nữa làm theo lệnh, nhưng nàng vẫn còn khống chế dòng xúc động kia, nàng không thể cùng hắn có dính dáng cái gì, đều nói xoá bỏ toàn bộ…

” Ngươi nghe không hiểu lời nói của ta sao?” Khẩu khí của hắn có hơi dương cao, rõ ràng có chút không hờn giận.

” Ta không thể lại phiền phức ngươi.”

“Không phải ngươi sợ ta sẽ gọi ngươi dùng thân thể trả nợ?” Tưởng Hạo Ân nhíu cao mi nói.

” Việc này nói đùa tuyệt không buồn cười.” Tưởng Hạo Ân lớn mật song rõ ràng nói đùa làm Bạch Thư Dư kinh hãi má tái đi, nàng không nghĩ tới Tưởng Hạo Ân sẽ xuất hiện bên cạnh, nàng tưởng rằng hắn vẫn đều là ngồi nghiêm chỉnh xem mỗi một việc.

” Nhanh lên xe đi! Thời gian không còn sớm, chẳng lẽ ngươi muốn ta ở chỗ này chậm trễ?”

” Ta….” Suy nghĩ một hồi, Bạch Thư Dư chính là ngoan ngoãn lên xe.

Khi Tưởng Hạo Ân trên đường cái trông thấy bóng người kia rất giống Bạch Thư Dư, hắn kinh ngạc nghĩ Diêm Tử Thông làm sao hơn nửa đêm làm cho nàng một mình cô đơn trên đường? Lẽ nào hắn không biết một nữ nhân tuổi còn trẻ đêm khuya một mình sẽ mang đến nguy cơ trị an xã hội sao?

” Muốn ta đưa ngươi trở về chỗ ở của Diêm Tử Thông không?” Sau khi xe chạy trên đường, Tưởng Hạo Ân hỏi.

” Phiền thỉnh ngươi đưa ta quay về [ nhà của ta].” Bạch Thư Dư nói đơn giản địa chỉ.

Nàng biết Tưởng Hạo Ân là cố tình khiêu khích nàng, chuyện nàng và Diêm Tử Thông xôn xao truyền đi, xem ra ngay cả hắn đại cổ đông này cũng nghe nói.

” Ta còn tưởng rằng ngươi cùng Diêm Tử Thông ở cùng nhau.” Tưởng Hạo Ân tựa như châm biếm nói.

” Ta chỉ là ở tạm khu nhà ở của diêm đại ca, huống hồ ta mỗi tháng đều có trả tiền thuê nhà.” Bạch Thư Dư không biết bản thân vì sao phải hướng Tưởng Hạo Ân giải thích nhiều như vậy, nhưng trong nội tâm chính là không muốn Tưởng Hạo Ân lại lần nữa hiểu sai nàng.

” Rõ ràng bản thân có năng lực vì sao không dọn ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi vọng tưởng lên làm [ diêm phu nhân]? Với quan điểm của Lạc Tố Trinh, ngươi loại nữ nhân xuất thân thấp hèn này không có khả năng ngồi trên vị trí cao đó.” Tưởng Hạo Ân không lưu tình chút nào nói.

Đối mặt với sự nhục mạ của Tưởng Hạo Ân, tâm Bạch Thư Dư từng đợt đau đớn, nhưng khẩu khí Tưởng Hạo Ân nếu không có lạnh lùng và không hề có nhiệt độ, nàng thật muốn cho rằng hắn là đang nổi máu ghen.

” Diêm đại ca hy vọng có thể gần đây chiếu cố ta.” Bạch Thư Dư sau khi hít một hơi thật sâu bình tĩnh nói.

” Ngươi không biết hắn thích ngươi sao? Ngươi lợi dụng tình cảm của hắn đối với ngươi? Không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi lại cao minh như thế, có thể đem một tổng giám đốc xí nghiệp lớn nắm ở trong tay, ta thực sự là quá coi thường ngươi.” Tưởng Hạo Ân sau khi lạnh nhạt một tiếng trào phúng nói.

Sự lên án của Tưởng Hạo Ân khiến Bạch Thư Dư trừng lớn mắt, hắn làm sao lăng mạ tình cảm trong sạch của nàng diêm đại ca như vậy? Nàng cũng không có một chút ý nghĩ muốn nịnh nọt hoặc là lợi dụng diêm đại ca.

” Ta không có.” Bạch Thư Dư tức giận nắm chặt tay, cảm thấy đang chịu nhục.

Tưởng Hạo Ân cười lạnh lùng nhưng không nói gì, nhưng loại coi thường này của hắn như là phủ quyết càng làm cho Bạch Thư Dư cảm thấy tủi thân.

Vì thế, Bạch Thư Dư thẳng thắn bỏ qua sắc mặt, không hề thấy ngạo mạn của hắn.

Có thể nàng thật không nên vô liêm sỉ tiếp nhận sự chăm sóc của Diêm Tử Thông, dù sao bây giờ nàng đã không phải cô gái ở nông thôn vô tri đơn thuần trước đây, lúc này nàng đã có thể cuộc sống độc lập, không cần sống thêm dưới cánh của Diêm Tử Thông, huống hồ nàng không muốn để Diêm Tử Thông cảm thụ được bất luận tình cảm gì trên người nàng, bởi vì Bạch Thư Dư sợ hãi kia khiến Diêm Tử Thông hiểu lầm tình cảm của nàng đối với hắn.

” Tuy rằng ta một chút quan tâm tâm nguyện của Diêm Tử Thông cũng không có, bất quá ta thực hoài nghi động cơ ngươi ở lại bên cạnh hắn, vì tiền? Hay là đang chờ đợi cơ hội vào diêm nhà? Bất kể mục đích của ngươi là cái nào ta đều phải khuyên ngươi, Lạc Tố Trinh không phải người dễ bắt nạt, ngươi có lẽ bỏ đi ý niệm trong đầu đi!” Lời vừa ra khỏi miệng Tưởng Hạo Ân liền hối hận, hắn không hiểu hôm nay hắn là làm sao, hắn luôn luôn lãnh huyết vô tình rốt cuộc khác hẳn với thường ngày quan tâm chuyện của người khác!

” Tưởng Hạo Ân! Ngươi đem ta trở thành cái gì? Một người nữ nhân coi tiền như mạng sao? Ta ở trong lòng ngươi quá rẻ tiền như vậy sao? Đúng, ta thừa nhận trước đây ta đã từng vì tiền phạm vào sai lầm, nhưng ngươi không thể luôn lấy quan niệm ấn tượng ban đầu để phán xét ta!” Bạch Thư Dư luôn luôn kiên cường đời này lần đầu cảm thụ được mùi vị đau lòng, trước đây nàng có thể đơn giản đem những châm chọc khiêu khích của mọi người không để ý nhưng hôm nay nàng lại bởi vì một câu nói của Tưởng Hạo Ân mà hãm hại.

” Ngươi không thừa nhận ngươi coi tiền như mạng? Thấy tiền sáng mắt?” Hắn lại lần nữa hướng trên vết thương của nàng rắc muối.

Bạch Thư Dư đương nhiên hiểu ý của Tưởng Hạo Ân ám chỉ, hắn khá lưu ý sự lừa dối của nàng đêm đó, kia tầng tầng lớp lớp tổn thương tôn nghiêm đàn ông của hắn, nhưng nàng đang cầm tiền hướng hắn nhận sai đồng thời còn theo phương thức đền bù hắn muốn, chẳng lẽ làm như vậy còn chưa đủ sao?….

” Ta cầm số tiền đó thay bà nội trả tiền thuốc men, nếu không cùng đường tuyệt đối không làm ra chuyện hoang đường như vậy… Thế nhưng khi ta chột dạ cầm tiền kia về nhà bà nội đã đi….” Đang nói những lời này, Bạch Thư Dư khóe miệng lộ ra cười khổ thảm đạm, khóe mắt hiện lên nước mắt, khi Tưởng Hạo Ân nhìn thấy giọt nước mắt thủy tinh kia, tâm hắn hung hăng gặp chấn động.

Tưởng Hạo Ân không cách nào xác nhận những lời này có thể tin, nhưng dáng dấp Bạch Thư Dư cố nén kiên cường lại là đòn nghiêm trọng vào trong tâm khảm hắn, khiến hắn cảm giác bản thân giống như một ác nhân tội không thể tha.

” Ta rất xin lỗi.” Tưởng Hạo Ân còn không có nhận ra rằng cảm giác của mình đối với những gì mình nói, bốn chữ này đã thốt ra, mà khi Bạch Thư Dư nghe thấy những lời này, không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt.

Hắn… Hướng nàng xin lỗi? Vì hắn nói những lời đó đả thương người?

“Ngươi….” Bạch Thư Dư còn muốn nói cái gì đó, là lúc xe đã dừng lại ở cổng khu nhà, Tưởng Hạo Ân hắc đồng u ảm nhìn chằm chằm nàng, giây tiếp theo hắn hôn lên cánh môi mềm mại của nàng…

Đột nhiên khẽ hôn làm Bạch Thư Dư khiếp sợ đã quên nhắm hai mắt lại, nàng mở con ngươi chỉ toàn nước nhìn Tưởng Hạo Ân gần trong gang tấc, trong khoảng thời gian ngắn nàng mê mẩn.

Hắn đến tột cùng là nam nhân thế nào? Tâm lạnh như băng rồi lại ôn nhu bá đạo, hắn đối nàng làm tất cả làm Bạch Thư Dư không thể tưởng tượng nổi, căn bản không biết bản thân cần tâm tính gì đối mặt nam nhân sương mù dày đặc này.

Lưỡi linh hoạt nhanh chóng chui vào trong miệng hút hương mật thơm, một lần một lần từ bên môi mềm yếu truyền đến làm Bạch Thư Dư nhắm hai mắt lại, cơn sung sướng khiến nàng kìm lòng không đậu mà tập làm sao đáp lại nhiệt tình của hắn.

Bạch Thư Dư đưa đôi tay để trước ngực rắn chắc của Tưởng Hạo Ân, nhiệt độ cơ thể cực nóng cách bàn tay mềm mại của nàng truyền tới trong lòng của nàng, khiến nàng run nhè nhẹ, giữa chiếc xe nhỏ hẹp nhiệt độ cơ thể hai người từ từ tăng lên, trong không khí tĩnh mịch chỉ tồn tại tiếng hơi thở bọn họ hai bên trao đổi.

Tưởng Hạo Ân chưa bao giờ giống bây giờ khát vọng một nữ nhân như vậy, hắn từng chỉ xem nữ nhân công cụ tiêu khiển, hôm nay hắn lại không khống chế được khao khát ôm Bạch Thư Dư, một người con gái thần bí ngoài ý muốn xông vào cuộc sống của hắn. Ngay từ đầu hắn hứng thú ôm chặt suy nghĩ trả thù mà tàn nhẫn đối đãi với nàng, nhưng sau khi cùng nàng vài lần chạm mặt bản thân lại không có khả năng tự kềm chế khát vọng giữ lấy hồn nhiên của nàng. Hoá ra khi vào trận hắn vẫn tưởng do hắn làm chủ khống chế trò chơi, hắn đã rơi vào thế bất lợi rồi…

Hắn không thể để sai lầm như vậy lại kéo dài thêm…

Nhận thức nguyên nhân khiến cho Tưởng Hạo Ân lại lần nữa trở nên tàn nhẫn, hắn không thể để dục vọng với nữ nhân này khống chế hắn, hắn sợ bản thân lại do đó trở nên mềm yếu.

Đột nhiên, hắn dùng sức ủng trụ Bạch Thư Dư, ban đầu hôn thô bạo lại ôn nhu trở nên tàn ác, giống như là điên cuồng đòi lấy cái gì đó thuộc về hắn.

” Ân….” Tưởng Hạo Ân hôn thập phần không ôn nhu làm cho Bạch Thư Dư kháng nghị tựa như than nhẹ thốt ra.

Bạch Thư Dư không hiểu nam nhân này làm sao trở nên nhanh như vậy, ngay từ đầu hôn nhu tình làm sao chỉ chớp mắt trở nên thô lỗ, là cái gì thay đổi hắn?

Nhưng sự kháng nghị của Bạch Thư Dư cũng không có ngăn lại sự thô bạo của Tưởng Hạo Ân, nàng hơi hơi di chuyển lại chỉ đổi lấy hắn càng thêm bá đạo, hắn di chuyển đại chưởng tới cái ót cố định nàng khiến nàng không cách nào thoát khỏi, tiếp theo tay hắn đi tới lưng nhỏ bé của nàng, cách móc áo ngực đơn giản của nàng cởi ra, lại đem đại chưởng thâm nhập vào bên trong onij y của nàng tìm kiếm đẫy đà kia làm hắn điên cuồng.

Khi tay hắn chạm đến đỉnh phong nhũ hồng nộn, hai ngón tay nắm tiểu mật quả bên trên chuyển động qua lại, cũng là lúc Bạch Thư Dư cả người run lên, ý thức bắt đầu rời rạc.

Tayhắn trên gò nhũ trắng noãn mềm mại vuốt ve, chà xát làm cho hai gò má Bạch Thư Dư phiếm hồng, nhắm mắt lại thở hổn hển, đầu ù ù căn bản không cách nào suy nghĩ.

Tưởng Hạo Ân chẳng bao giờ trong không gian nhỏ hẹp như vậy muốn qua bất luận nữ nhân nào, nhưng bây giờ hắn đã bị phản ứng hồn nhiên của nàng làm cho dục hỏa bùng lên, hắn nhất định phải có được nàng! Mặc kệ địa điểm là chỗ nào!

Hắn một tay lấy quần áo của nàng hướng trên cao vén lên, đến lúc hai nhũ cầu ngọt ngào để lộ trong không khí lạnh lẽo, khi hắn khom người muốn một phen hôn trụ nhũ tiêm cao chót vót của nàng, giai nhân lại một tay đẩy ra!

” Không được!” Đột nhiên lạnh giá xông tới làm Bạch Thư Dư thanh tỉnh rất nhiều, nàng dùng đến sức mạnh để đẩy Tưởng Hạo Ân đang hướng nàng đè xuống, lúc này nàng mới phát hiện bản thân cuối cùng làm chuyện cảm thấy thẹn.

Nàng làm sao có thể một lần lại, mộ lần nữa trầm mê trong trò chơi nhục dục của hắn bố trí chứ? Đây là không đúng! Bọn họ tuyệt đối không thể còn phát triển thêm như vậy…

” Nữ nhân, ngươi đùa giỡn ta sao?” Bị hung hăng đẩy ra, Tưởng Hạo Ân vẻ mặt xanh đen, đôi mắt ưng thật to không hờn giận híp lại nhìn chằm chằm Bạch Thư Dư.

Bạch Thư Dư khẩn trương muốn mặc lại nội y, nhưng hai tay run rẩy nghiêm trọng căn bản móc không được.

” Xin lỗi, ta….” Nàng biết bản thân phá hủy hứng thú bừng lên của hắn, nhưng nàng thực sự không thể lại buông trôi bản thân sa vào giữa thế giới ái dục, kia khiến nàng rơi xuống bất kham, huống hồ bọn họ không phải nói, ân ân oán oán của hai người xoá bỏ toàn bộ sao…

Nhìn dáng dấp Bạch Thư Dư kinh hoàng hoảng loạn như vậy, lại lần nữa khẽ động dây cung trong lòng Tưởng Hạo Ân, kia khiến cho hắn cảm thấy bản thân một Vương bát đản chiếm tiện nghi!

Hắn vươn tay vòng phía sau nàng muốn giúp nàng đem nịt ngực móc vào, không nghĩ tới động tác vô tâm lại đổi lấy nàng phản kháng lớn hơn nữa.

” Không được!” Nàng hai tay vòng ngực ôm lấy mình, trong hai mắt nước mắt đầy sợ hãi.

Trời ạ! Bọn họ cuối cùng tại đường cái làm ra chuyện không biết nhục nhã như thế!

” Chết tiệt!” Hắn thối nói.

Nguyên lai, không tín nhiệm của nàng sẽ làm hắn xúc động phẫn nộ như vậy.

” Chúng ta… Không nên như vậy, không phải nói xoá bỏ toàn bộ, hai bên không thiếu nợ nhau sao?” Bạch Thư Dư ngập nước mắt to ủy khuất, sau khi liếc hắn một cái lại cúi đầu nói.

” Đó là ngươi một bên tình nguyện nói, ta không nhớ rõ ta đã từng hứa hẹn ngươi cái gì.” Tưởng Hạo Ân lạnh nhạt nói phảng phất mọi thứ đã phát sinh đều cùng hắn không quan hệ.

” Ngươi….” Bạch Thư Dư có loại cảm giác bị lừa.

” Còn không xuống xe? Là muốn trở lại một lần sao? Ta nói cho ngươi… Lần này ta không có khả năng mặc cho ngươi hô dừng.” Tưởng Hạo Ân đột nhiên ghé gần Bạch Thư Dư, đầu ngón tay thon dài quyến rũ sợi tóc ở lỗ tai nàng, dùng ánh mắt vô cùng ám muội nhìn nàng nói.

Bị hù dọa Bạch Thư Dư không nói hai lời lập tức xoay người xuống xe, giống như sợ hãi bên cạnh nam nhân này là con mãnh thú.

Thấy nàng dáng dấp chạy trối chết, Tưởng Hạo Ân không tự giác khẽ cười ra tiếng, quyết tâm luôn luôn cứng rắn đã ở giữa vô thanh vô tức lặng lẽ mềm hoá….

Nằm ở trên giường, Bạch Thư Dư lật qua lật lại chính là không hề buồn ngủ.

Nàng không hiểu Tưởng Hạo Ân làm sao luôn luôn thích trêu chọc nàng, ngôn hành cử chỉ khí phách của hắn nhiễu loạn nội tâm bản thân, nàng căn bản đoán không ra tâm tư của hắn, ánh mắt hắn thâm trầm làn người khác nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, bất quá hắn không giống bên ngoài truyền là lãnh khốc vô tình, ngược lại Bạch Thư Dư cảm thấy Tưởng Hạo Ân là người tốt! Nếu không có bọn họ không phải trong tình hình xấu hổ tình cờ gặp gỡ, nàng nghĩ bản thân nhất định sẽ không thể tự kềm chế yêu thượng hắn!

Nhớ tới nụ hôn không chút nào nhu tình kia của Tưởng Hạo Ân, Bạch Thư Dư rốt cuộc không hiểu nóng lên.

Trời ạ! Bạch Thư Dư! Ngươi làm sao có thể giống như háo sắc vì hắn mê mẩn chứ? Nàng trong lòng không ngừng cảnh cáo bản thân, nhưng đáy lòng ngọt ngào chua xót lại vẫn như cũ dập dờn…

Giờ khắc này nàng thừa nhận, bản thân đã dính vào nam nhân vĩnh viễn cũng không nên yêu này….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.