Tàn Tồn

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG MƯỜI BỐN.

.

.

Chậm rãi quay đầu nhìn bàn trà bên cạnh bàn bị hàn khí chấn vỡ, Lăng Nguyệt Vụ buông chiếc đũa trong tay, đôi mày đẹp khẽ nhíu, mỗi lần ăn cơm cũng không được an bình, hơi hơi động đậy hạ thân, đối diện ánh mắt lãnh liệt của Lăng Sương Nhược.

Hắn có chút áy náy, không nên làm chuyện này mà không để ý đến sĩ diện của nam nhân, nam nhân đều quan trọng sĩ diện, có lẽ ngoại trừ hắn ra.

Nhảy xuống khỏi ngực Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ lấy một chén canh trên bàn vừa nãy đã bị hắn uống sạch, đi đến bên cạnh chiếc bàn bên cạnh bàn ăn chính được người hầu đặt nồi canh, cầm lấy thìa múc một chén vừa đủ.

Ở trước mặt cả đám người đang trợn mắt há mồm, ai cũng chăm chú quan sát thân hình bé nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ cẩn thận cầm trong tay chén canh trở về chỗ ngồi vừa nãy, nhẹ nhàng cầm chén đặt ở bầu không khí càng lúc càng lạnh, trước mặt đôi mắt hàn băng của Lăng Sương Nhược.

Ngẩng đầu chống lại Lăng Sương Nhược tức giận đến hàn khí tung bay, làm cho tất cả mọi người đang ôm tim mà run sợ, Lăng Nguyệt Vụ thật không cảm thấy được cái gì, Lăng Sương Nhược luôn thích nổi giận như vậy, hắn cũng không hiểu vì sao. Cầm chén chuyển qua trước mặt Lăng Sương Nhược, tất cả mọi người không biết hắn đang làm trò gì, mà so với người bình thường thì bĩnh tĩnh hơn gấp bội, Nam Cung Phó khôi phục đầu tiên, thích thú gọi hành vi này của Lăng Nguyệt Vụ là ‘hiếu thuận’.

Nhưng câu nói tiếp theo hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của hắn, Lăng Nguyệt Vụ căn bản không biết cái gì gọi là hiếu thuận, cũng chưa từng có ai dạy cho hắn cái gọi là hiếu thuận gì đó.

“Hạ hoả.”

Từ lúc theo Lăng Nguyệt Vụ nói câu vừa nãy mà bắt đầu khiếp sợ, rồi rung động khi hắn đi múc canh, tiếp đó đến hai chữ này vừa mới nói ra, Nam Cung Phó cả người hoá đá, khoé miệng dính một hạt cơm run đến mức rơi xuống, đương nhiên không có ai chú ý tới tồn tại của hắn, tầm mắt tất cả mọi người đều bị hai phụ tử đó đoạt đi, tâm trí của mọi người đều bị họ rút hết, các đại môn chủ cũng chưa từng sợ muốn chết như thế này, chưa từng nghĩ tới ăn cơm cũng có thể ăn đến lúc nào cũng lo lắng đề phòng, kinh thiên động địa, nhìn nhìn người cả gan làm loạn trước mắt, một tiểu hài tử quái dị, nhất là ở trên đầu cung chủ giương oai, bọn họ thật không muốn ngửi thấy mùi máu.

Lăng Nguyệt Vụ thấy Lăng Sương Nhược bất động thanh sắc, chỉ chằm chằm trừng mắt nhìn hắn, hắn thản nhiên quét qua ánh nhìn của tất cả mọi người, thì ra người trong Lăng Lạc cung ai cũng kì quái, một chén canh có gì đáng kinh ngạc như vậy. Không còn cách nào khác, không quan tâm tới sự tồn tại của bọn họ, cầm lấy thìa đặt bên cạnh để vào trong canh, cau mày lại nhìn Lăng Sương Nhược đang tản ra từng trận hàn khí, ý tứ thực rõ ràng.

Mời uống không uống.

Thu hồi ý định ra tay chấn vỡ một cái bàn khác, Lăng Sương Nhược làm cho người ta mở to mắt, một tay ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ đặt ở đùi mình, tay kia múc từng thìa canh tao nhã uống, có lẽ hắn thật sự cần hạ hoả.

Nam Cung Phó nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, không để ý hình tượng bản thân mà há to miệng “Nhược, con ngươi thực rất đáng yêu, có thể tặng ta làm đệ tử không?”

Lời vừa ra khỏi miệng liền bị lãnh quang bắn tới, đương nhiên người phát ra lãnh quang này không phải là Lăng Sương Nhược đang uống canh, mà chính là Lăng Nguyệt Vụ, tặng là cái gì?

” Tiểu đệ đệ, ngươi xem Nam Cung thúc thúc có thành ý như vậy có thể theo ta được không?”

Lăng Nguyệt Vụ không để ý tới cái tên Nam Cung phó lúc nào cũng tự quyết định, nhìn thấy canh trong bát từ từ bị uống hết, hắn giương mắt nhìn Lăng Sương Nhược nét mặt không chút thay đổi, ít nhất hiện tại hoả đã giảm, không biết bên trong có bỏ thêm cẩu kỷ (*) hay không?

Lăng Sương Nhược dùng ánh nhìn lạnh nhạt, hướng tới Nam Cung phó “Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm điếc.”

Nghe được cung chủ mở miệng, khẩu khí vượt qua suy nghĩ của mọi người, nhưng các đại môn chủ từ sớm đã mất đi động tác ăn cơm vừa nãy, cũng bị tình cảnh vừa rồi làm sợ tới mức khó mà ăn cơm được nữa, bọn họ cứ ngồi cứng ngắc đến cả mặt toàn bụi, thỉnh thoảng trộm đánh giá Lăng Nguyệt Vụ, tiểu hài tử này quá không đơn giản.

“Cung, cung chủ.”

Không biết là ai không sợ chết, phát ra tiếng nói rất nhỏ, chỉ thấy ở ngoài cửa một tên thị vệ thở hổn hển, trên người còn mang theo máu, mùi máu tươi nhất thời phát ra ở cả trong đại sảnh.

“Chuyện gì?” Người trước mắt vẫn chưa làm Lăng Sương Nhược lâm vào kinh ngạc, sóng mắt không hề dao động, mà Lăng Nguyệt Vụ trong lòng của hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên quan sát thị vệ toàn thân là máu.

“Hồi cung chủ, thuộc hạ ở bên ngoài tuần tra thì bị Hắc y nhân đánh bất ngờ, hơn nữa muốn tiểu nhân giao phong thư này.” Thị vệ run rẩy đưa tay trình lên một phong thư dính máu, năm đại môn chủ nhất thời toàn bộ lấy lại tinh thần, hạ nhân bắt đầu thu dọn bàn ăn. Tiếp nhận phong thư từ trong tay người hầu, Lăng Sương Nhược trên mặt đột nhiên biến thành hàn băng, phất tay phái người đỡ tên thị vệ kia đi xuống.

Lăng Nguyệt Vụ thẳng nhìn chằm chằm phản ứng của tên thị vệ, nhìn thấy trong mắt kẻ đó hiện lên một tia tinh quang, đáy lòng gợi lên một chút tò mò, nhìn lại phản ứng của Lăng Sương Nhược,những người này đều không phát hiện trong đó có điều kì quặc, rõ như ban ngày làm sao có người có thể bị bất ngờ đánh lén rồi còn chạy trốn một khoảng cách xa như thế, vả lại tên kia toàn thân đều là máu tựa hồ bị thương rất nặng, thế nhưng còn có thể nói chuyện không hề lộn xộn.

“Cung chủ, phát sinh chuyện gì?”

Một vị mặc trường sam màu xanh, tuổi so với cung chủ không nhỏ cũng không lớn hơn, mở miệng hỏi Lăng Sương Nhược, hắn chính là Đông môn môn chủ Thanh Y, xưa nay chỉ mặc màu xanh nhạt, hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Lăng Sương Nhược, có thể nhìn sắc mặt Lăng Sương Nhược mà biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Mặt khác các môn chủ còn lại đều rất trẻ tuổi, chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Trong Lăng Lạc cung chia thành năm đại môn Đông Tây Nam Bắc Trung, Đông môn môn chủ là Thanh Y, Tây môn môn chủ là Lam Lợi, Nam môn môn chủ là Hoán Diễm, Bắc môn môn chủ là Danh Sâm, Trung môn môn chủ là Tuyết Lộ, Tuyết Lộ là người trẻ nhất trong năm người, diện mạo cũng là một mĩ nam nhân vô cùng mê hoặc. Bọn họ đều trung thành với Lăng Sương Nhược, vì Lăng Lạc cung bán mạng.

“Đến thư phòng thương thảo, bản cung muốn nghe ý kiến của mọi người.”

“Nhược, sự việc là về Nhật Hồng giáo hay là Phong Nguyệt sơn trang?”

Chưa được đáp lại, Nam Cung Phó là người đầu tiên đuổi kịp Lăng Sương Nhược toàn thân áo trắng tung bay theo gió.

Mọi người đứng lên theo sau Lăng Sương Nhược tay ôm đứa nhỏ, cùng lúc tới thư phòng. Lăng Nguyệt Vụ không biết cái gì là Nhật Hồng giáo, cái gì là Phong Nguyệt sơn trang, chỉ cảm thấy mấy cái tên này thực bình thường, văn hoá của mấy người sáng lập bất quá chắc cũng chỉ tàm tạm, hắn tò mò với tên thị vệ kia hơn.

Lăng Sương Nhược luôn ngồi ở chỗ cao nhất, tầm mắt tốt nhất, di chuyển theo hắn, Lăng Nguyệt Vụ như trước vẫn ngồi trong lòng ngực, dựa vào người đối phương tìm tư thế thoải mái nhất, làm cho hắn có chút buồn ngủ.

“Muốn ngủ thì ngủ.” Ở trước mặt mọi người thảo luận, tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Lăng Sương Nhược vang lên bên tai Lăng Nguyệt Vụ, không đợi Lăng Sương Nhược tiếp tục nói cái gì, hắn xoay người tìm tư thế thoải mái, động tác vừa rồi làm cho hắn biết chuyện tiếp theo phải làm chắc chắn là ngủ.

Không rõ Lăng Sương Nhược vì sao lại đối với mình nhường nhịn mọi điều, không giống với tật hay nổi giận bất thường của tên đó, đối với hắn ngày càng tốt, nhưng người này không phải Lâm Tiên, cho nên không có cố kỵ, tên đó là phụ thân của thân thể này, hắn cũng tự nhiên có ý muốn tựa vào trong lòng ngực ấm áp luôn mở rộng dành cho mình, có lẽ nguyên nhân chỉ là huyết thống ràng buộc.

Giấc ngủ này không thể ngủ ngon được, bên tai luôn truyền đến thanh âm thảo luận của bọn họ, tuy rằng hắn biết bọn họ dùng hết sức đè thấp thanh âm của mình, nhưng hắn cũng không ngủ được đến nửa khắc, Lăng Nguyệt Vụ liền mở đôi mắt to đen bóng tựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược.

Ánh mắt mang theo bình tĩnh lạnh nhạt, cùng sự yên lặng vô tranh làm cho các môn chủ lâm vào kinh thán, cũng không thể ngắm nhiều, Lăng đại cung chủ của bọn họ tựa hồ vừa muốn bắt đầu mất hứng.

Lăng Nguyệt Vụ ý bảo Lăng Sương Nhược buông hắn ra, nâng lên chén nước hạ nhân cấp Lăng Sương Nhược uống một ngụm, hướng tới cửa ra, không để ý tới mọi người cùng động tác nhíu mày của Lăng Sương Nhược.

Hàn khí lại tăng lên, Lăng Nguyệt Vụ nhẹ tay đóng cửa, một khắc quay đầu thản nhiên nói một chữ “Ồn.”

Lăng Sương Nhược nhất thời sửng sốt mới hiểu được, con của hắn tiếc chữ như vàng, giải thích một chuyện cũng ngắn gọn như vậy, đối với người kia vẫn quan tâm “Đừng đi quá xa.”

Không có lời đáp lại, cửa đã nhẹ nhàng đóng, bước chân bé nhỏ xa dần, bên trong bắt đầu một mảnh trầm mặc sau đó lại vang lên tiếng thảo luận, bọn họ vừa rồi đều ngạc nhiên vì nụ cười khẽ của cung chủ. . . . . .

Lăng Nguyệt Vụ rời đi chỗ thư phòng, vốn nghĩ tự mình đi về Sương cư, nhưng hắn lại đi hướng trái ngược, có người hắn thật lâu chưa gặp lại.

.

.

.

.

(*) Cẩu kỷ: Tên một loại thuốc bổ của đông y, có thể dùng để nấu canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.