Tàn Tồn

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG NĂM MƯƠI MỐT.

.

.

“Được rồi.”

Lăng Nguyệt Vụ hất ra tay của Lăng Sương Nhược đang kéo lấy hắn, hai người phiêu nhiên đáp xuống mặt đất, vẻ mặt khó có được khác nhau, Lăng Sương Nhược nhìn chằm chằm bàn tay bị hất ra của mình, hắn không rõ Vụ nhi tại sao lại trở nên như thế, trước đây Vụ nhi không phải như vậy.

Lăng Nguyệt Vụ thản nhiên nhìn Lăng Sương Nhược, sau đó vén hai chân ngồi trên ghế đá, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt hờ hững, đạm mạc.

“Vụ nhi.”

Không giải thích được vì sao Lăng Nguyệt Vụ biến hóa nhanh như vậy, vừa rồi còn tiếp thu hắn không biết xấu hổ, cũng không cự tuyệt mà theo hắn ra ngoài.

“Có việc cứ nói.” Ngữ khí rất lạnh nhạt làm cho hoài nghi.

“Vụ nhi, ngươi trước đây không phải như thế.”

Gương mặt mỹ lệ thâm trầm của Lăng Sương Nhược hiện lên khó hiểu, đi đến bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ, nhẹ nhàng để tay lên bờ vai yếu ớt của hắn.

Một lúc lâu sau Lăng Nguyệt Vụ mới nói một câu, “Vậy sao? Ta đây nên thế nào?”

Đứng lên không lưu tình mà đẩy ra tay của Lăng Sương Nhược, nhìn chằm chằm đại thụ khỏe mạnh ở trước mắt, lúc rời đi cây vẫn còn rất nhỏ, nếu như cự tuyệt sinh ra làm người, hắn sẽ giống như vậy.

Lăng Sương Nhược đương nhiên rất hoang mang, đối với động tác của Lăng Nguyệt Vụ hắn không phải không biết, chỉ là không biết nên nói điều gì, hắn nhớ kỹ khi Nguyệt Vụ còn bé, hắn có thể nhớ kỹ chuyện phát sinh sáu năm trước, thế nhưng hắn không nhớ rõ Vụ nhi tại sao rời đi, lại có một nhi tử năm tuổi, còn đối với hắn lạnh lùng như vậy, độc trên người của Vụ nhi là chuyện gì xảy ra.

“Vụ nhi, nói cho ta biết khi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lăng Sương Nhược không đưa tay chạm vào thân thể của Lăng Nguyệt Vụ nữa, hắn biết Vụ nhi đang bài xích hắn, tuy rằng hắn không thể hiểu nổi, thế nhưng vẫn mong muốn có đáp án.

Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh không gợn sóng thẳng nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, ngón tay thon dài nâng lên cầm lấy tóc dài rơi trên ngực của Lăng Sương Nhược, vẫn luôn mượt mà, quá khứ hắn thế nào lại quên.

“Ngươi muốn biết?”

Lăng Sương Nhược gật đầu, không hiểu vì sao Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên lại cầm lấy tóc của mình, muốn giơ tay lên cầm lấy tay hắn, nhưng lại không cách nào xác định cảm giác của hắn.

“Quan tâm ta sao?”

Nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt nhìn thẳng vào tóc đen, tiếp tục dùng ngón tay quấn quấn tóc dài của Lăng Sương Nhược, giống như khi xưa còn bé ngồi vào trong lòng hắn, quấn một vòng rồi một vòng, hắn sẽ không bao giờ nổi giận, thế nhưng khi đó hắn vì sao lại chọn một người khác.

Lăng Sương Nhược đương nhiên quan tâm Lăng Nguyệt Vụ.

“Ta thế nào không quan tâm ngươi?”

Đối phương không đáp lời, Lăng Sương Nhược nhìn chằm chằm gương mặt tinh tế nhưng tái nhợt của Lăng Nguyệt Vụ, nhịn không được nâng tay lên hướng về khuôn mặt hắn.

Cảm giác được ấm áp, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể như không có xương mà dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, đúng là vẫn đấu không lại cảm giác không muốn xa rời đối với cái ôm này, khuôn mặt băng lãnh đối đầu với ngón tay ấm áp dường như trở nên vô dụng.

“Thực sự… Quan tâm sao.”

Dựa đầu trên vai Lăng Sương Nhược, thanh âm trầm thấp như trước, tựa hồ như nghẹn ngào, tựa hồ như đang khóc, tựa hồ như có điều khó thể nói.

Lăng Sương Nhược tha thiết dùng hai tay vòng quanh thân thể mỏng manh của Lăng Nguyệt Vụ, ngửi lấy hương thơm của mái tóc, gió thu thổi bay, bóng cây chập chờn, tràng ảnh quen thuộc tái hiện, chỉ là người trong lòng đã trưởng thành.

“Ta thực sự quan tâm Vụ nhi.”

Lăng Nguyệt Vụ dựa vào trong lòng hắn khẽ lắc đầu, nếu như hắn đã biết có còn khẳng định sẽ nói những lời này không, “Ngươi ở đây chứa bao nhiêu người?” Lấy tay đè lên ngực Lăng Sương Nhược mà hỏi.

Lăng Sương Nhược nhíu mày, hắn không hiểu Vụ nhi hỏi câu này nghĩa là gì, “Có ý gì?”

Đương nhiên, Lăng Nguyệt Vụ vẫn là Lăng Nguyệt Vụ trước đây, hắn không thích giải thích bất cứ chuyện gì, cho dù là đối mặt Lăng Sương Nhược.

“Vụ nhi, ta không rõ.”

Ôm chặt người kia vào trong lòng, tâm trở nên chua xót, thân thể của Vụ nhi luôn luôn không có thịt, nhưng ôm lấy lại không khó chịu, vẫn luôn nghĩ rằng trong sáu năm có cảm giác trống rỗng mà không thể lấp đầy, thì ra hắn đang chờ chính là Vụ nhi, hắn vẫn không nghĩ ra người kia là Vụ nhi, Vụ nhi không nói cho hắn biết chân tướng, vậy hắn sẽ tự mình tìm hiểu rõ ràng.

Gương mặt cọ cọ trên vai Lăng Sương Nhược, sau đó đẩy ra Lăng Sương Nhược, trên mặt vẫn không có biểu tình, thế nhưng lại cùng vừa nãy khác rất xa, điều này đương nhiên chỉ có Lăng Sương Nhược cảm giác được.

Mang theo nuông chiều mà nhéo nhéo mũi Lăng Nguyệt Vụ, “Vụ nhi.” Đôi mắt thâm tình chỉ vào lúc này mới hiện ra, người trong lòng đột nhiên lớn lên, có lẽ hắn vẫn luôn đợi điều này, “Ta cuối cùng đã đợi được ngươi.” Lần thứ hai đem Lăng Nguyệt Vụ ôm vào trong lòng.

Lăng Nguyệt Vụ không nói lời nào, chỉ theo động tác của Lăng Sương Nhược, trọng lượng toàn thân đều dựa vào người kia, hắn cảm thấy thoải mái là tốt rồi, cũng chỉ có Lăng Sương Nhược mới có thể cho hắn thư thích, lần này còn có thể buông ra sao, có lẽ có, có lẽ sẽ không, đáp án cuối cùng vẫn không biết.



Buổi tối.

Một đứa bé khả ái nào đó ôm một cái gối nhỏ đứng ở trước mặt Lăng Nguyệt Vụ, tay phải dụi dụi đôi mắt to đáng yêu.

“Cha… Nặc nhi buồn ngủ.”

Lăng Nguyệt Vụ nhẹ tay đặt xuống quân cờ, ôm Lăng Nặc ngồi lên đùi mình, thật lâu không gặp nhi tử, hình như có chút nhớ, xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, “Ngủ đi.”

Lăng Nặc tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, sau đó cọ cọ, rồi hôn một cái lên má Lăng Nguyệt Vụ, “Nặc nhi thích cha nhất.”

“Ân.”

Nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm một chút, bảo bối ở trong lòng rất nhanh tiến vào mộng đẹp, tiểu hài tử đều rất dễ ngủ.

Lăng Sương Nhược đột nhiên bị gạt bỏ sang một bên, lãnh nghiêm mặt nhìn chằm chằm động tác rất ăn ý của hai phụ tử bọn họ, rõ ràng đang đợi ôm Vụ nhi ngủ, tại sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một hài tử, hài tử này làm sao đến đây.

“Vụ nhi, ngươi…”

Lăng Sương Nhược cũng buông xuống quân cờ, nâng cằm nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Nặc giống y Lăng Nguyệt Vụ.

“Chuyện gì?”

Không chơi cờ nữa, dù sao công lực của hai người bọn họ đều tương tự nhau, Lăng Nguyệt Vụ dự định ôm Lăng Nặc quay về giường của mình, đương nhiên đó cũng là giường của Lăng Sương Nhược.

Tam đại đồng sàng [*], trong đầu Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên hiện lên ý niệm này, khóe miệng hiện lên mỉm cười trăm năm khó gặp.

“Vụ nhi cười nhìn rất đẹp.”

“Ta không cười.”

Nhẹ nhàng đem Lăng Nặc đặt lên giường, đắp chăn, hắn đương nhiên biết Lăng Sương Nhược đi theo ở phía sau.

“Vụ nhi, chúng ta cũng nên ngủ.”

Lăng Nguyệt Vụ liếc mắt nhìn Lăng Sương Nhược, chỉ chỉ sát vách.

“Không có khả năng!”

Người nào đó cường liệt phản ánh.

“Tùy ngươi.”

“Giường lớn như vậy, không có khả năng chứa không được ba người.”

Lăng Nguyệt Vụ không để ý đến hắn mà tự động lên giường, đương nhiên Lăng Sương Nhược cũng lên theo, hai người đều mặc áo đơn, Lăng Nguyệt Vụ đầu tựa ở trong lòng Lăng Sương Nhược.

Có Lăng Sương Nhược ở đây, hắn sẽ dựa vào, nhìn nhi tử ngủ say, kỳ thực tất cả mọi người không biết, người Lăng Nặc giống nhất chính là Lăng Sương Nhược.

“Đừng nhìn nhi tử ngươi nữa, ngươi lúc nào thành thân?”

Gương mặt tuấn mỹ khó có được hiện ra tức giận, Lăng Sương Nhược rất mất hứng cầm lấy tay phải của Lăng Nguyệt Vụ mà hỏi.

Lăng Nguyệt Vụ chỉ là hơi nâng mắt, “Ta không thành thân.” Hắn mệt mỏi, nghiêng đầu dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược cọ cọ, “Đừng nói nữa, ngươi sẽ đánh thức Nặc nhi.”

“Lăng Nguyệt Vụ!”

“Xuỵt…” Ngón trỏ điểm lên môi Lăng Sương Nhược, “Ngươi ồn lắm.” Nói xong Lăng Nguyệt Vụ nhắm lại hai mắt tựa ở trong lòng Lăng Sương Nhược nghỉ ngơi.

Cuối cùng đã hiểu, có đôi khi Lăng Nguyệt Vụ thực sự sẽ làm hắn tức giận đến gần chết.

Trong lòng Vụ nhi rốt cuộc là tiểu quỷ Lăng Nặc này quan trọng hay là hắn quan trọng, xem ra đây là chuyện mà nghĩ đến phá đầu cũng không chiếm được đáp án.

Tối nay, có người phải mất ngủ.

.

.

[*] Tam đại đồng sàng: Ba đời cùng giường =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.