CHƯƠNG NĂM MƯƠI BẢY.
.
.
Mọi người Lăng Lạc cung phản bội cũng là bất đắc dĩ, khắp thiên hạ, đưa mắt nhìn lại, có bao giờ xuất hiện loạn luân, bọn họ tuyệt không cho phép cung chủ của họ sa ngã, tuyệt không cho phép cung chủ của họ phạm sai lầm như vậy.
Đồng Phượng, hắn từ nhỏ đã ỷ lại sư phụ, khi mọi người xúi giục, hắn cũng không muốn nhìn thấy sư phụ thích nhi tử của mình, hắn có thể thành toàn sư phụ cùng nam nhân khác cùng tuổi, nhưng không có quan hệ huyết thống, như vậy chỉ biết cho danh tiếng của Lăng Sương Nhược bị gán là người điên.
Mỗi người đều có lý do làm phản, lý do của mỗi người đều là chân thành như vậy, đều là thâm tính không thể nghi ngờ như vậy, bọn họ đông người hợp thành, bọn họ cùng nhau bàn bạc, dẫn đến trận làm phản này.
Bọn họ đều là vì suy nghĩ cho Lăng Sương Nhược, bởi vì hắn là Lăng Sương Nhược chí cao vô thượng, cung chủ lạnh lùng của Lăng Lạc cung, nhưng không ai vì hành vi của Lăng Nguyệt Vụ biện giải, bọn họ cho rằng chỉ cần Lăng Sương Nhược sửa đổi, Lăng Nguyệt Vụ cũng sẽ sửa lại, thế nhưng, sau khi sửa lại bọn họ sẽ đem hắn đặt đi nơi nào, không ai nghĩ tới vấn đề này, càng không ai đi tìm tòi nghiên cứu vấn đề này.
Đoạn Tồn nói với bọn họ, ‘Huyết tàn’ vô luận luyện bao lâu cũng chỉ có một đường chết.
Không ai biết luyện ‘Huyết tàn’ rốt cuộc có nguy hại đến người khác hay không, có lẽ ‘Huyết tàn’ tồn tại có thể sẽ không uy hiếp đến tính mệnh của người khác, cũng có lẽ ‘Huyết tàn’ sẽ ảnh hưởng đến tính mệnh của người luyện.
Nhưng mà vấn đề này cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ có thể cho bọn họ đáp án, không ai biết người giao cho Lăng Nguyệt Vụ quyển thư đó là ai, kỳ thực Lăng Nguyệt Vụ cũng không biết người nọ là ai, là ai không quan trọng, quan trọng là… Mạng của hắn đã đoạn ở ‘Huyết tàn’.
Trong lúc nhiều cao thủ võ lâm ‘đồng tâm hiệp lực’ hạ được Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược trúng độc vô pháp thi triển võ công, cả hai cùng lúc bị bắt.
Lăng Nguyệt Vụ không oán bất luận kẻ nào, không trách bất luận kẻ nào, hắn vốn không nên tồn tại trên thế giới này, hắn chỉ là đang suy nghĩ, có lẽ vị thần tiên nào đó nghĩ sai rồi mới đem linh hồn của hắn chuyển đến nhầm nơi, duyên phận cùng với Lăng Sương Nhược vốn không nên bắt đầu, tình cảm nhưng lại trùng hợp nảy mầm, cây không có hoa sẽ không kết quả.
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Lăng Sương Nhược nặng nề ngã ở trước mắt, tâm đau đớn tựa như ngàn cây đao đâm nát, có lẽ còn có người đang xát muối lên vết thương của hắn, đau đến không thở nổi, Lăng Nguyệt Vụ dừng lại phản kháng, hai tay bị Thanh Y trói lại, một tiếng xin lỗi bất đắc dĩ của Thanh Y không tiến vào được trong tai Lăng Nguyệt Vụ, hắn đã không biết kế tiếp mình nên làm thế nào.
Ngơ ngác nhìn Lăng Sương Nhược bị Đoạn Tồn mà hắn chán ghét mang đi xa, trước đó trong lúc mọi người còn chưa phản ứng, Đoạn Tồn nhét vào trong miệng Lăng Nguyệt Vụ một viên dược rất nhỏ, vô sắc, vô vị, vô cảm giác.
Thế nhưng tâm của Lăng Nguyệt Vụ cũng rất chua chát, toàn thân cứng ngắc, khí huyết ở bên trong thân thể nghịch lưu, kết thúc trận này không có chiến tranh, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lăng Nguyệt Vụ bị điểm nhiều huyệt đạo, còn bị trói chặt, hắn không động đậy được, nói không được, kỳ thực hắn cũng không dự định nói thêm điều gì, chỉ là chưa từng nghĩ tới, ngày hôm nay lại là ngày cuối cùng hắn nhìn thấy Lăng Sương Nhược.
Hắn bắt đầu có chút hối hận gọi Lăng Sương Nhược lên cầu, nếu như không lên cầu, có lẽ cả hai còn có thể ở bên nhau lâu một chút, chỉ cần nhiều một khắc cũng tốt, không cầu nhiều, thực sự, hắn chưa bao giờ có lòng tham.
Hắn không tham tiền tài, không ham mê nữ sắc, không tham bất luận thứ gì.
Điều hắn muốn chỉ là chốc lát ấm áp mà thôi, có lẽ điều hắn tham cũng chỉ là một chút ấm áp mà từ nhỏ Lăng Sương Nhược cho hắn, một chút quan tâm, khi tất cả mọi người vứt bỏ hắn, Lăng Sương Nhược đem hắn ở bên cạnh tinh tế chăm sóc, hắn chỉ là mong muốn một chút hơi ấm mà ánh sao phát ra, cho dù hơi ấm đó không cao cũng không quan trọng, hắn xác thực có thể từ đó đạt được một chút, chỉ cần một chút.
Lẽ nào qua nhiều năm như vậy chỉ kết thúc như thế này.
Hắn không cam tâm, thế nhưng hắn không có cách khác, hắn muốn đi tranh thủ, thế nhưng không có dư lực, muốn phá tan, nhưng không có khả năng, đây là điểm đặc biệt mà Đoạn Tồn dùng để đối phó hắn, chính xác mà nói là nhằm vào ‘Huyết tàn’.
Bị người đẩy vào trong tầng hầm âm u, bọn họ đều cho rằng hắn đã luyện ‘Huyết tàn’ mất đi nhân tính, bọn họ cho rằng hắn tẩu hỏa nhập ma làm hại Lăng Sương Nhược, kỳ thực Lăng Nguyệt Vụ cái gì cũng chưa từng làm, chỉ là tai ương oan uổng.
Nâng lên đôi mắt to đen không có hơi ấm, không có chờ mong mà nhìn xung quanh tầng hầm băng lãnh.
Nhiệt độ ở trên núi lạnh đến làm cho người run cầm cập, lúc này hắn càng mong muốn có thể dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, nơi đó luôn ấm áp như xuân.
Cắn chặt môi dưới, không biết nên làm thế nào để làm cho cơ thể không có quá nhiều quần áo này trở nên ấm lại.
Muốn cười, thế nhưng hắn không biết nên cười như thế nào.
Sương nói hắn cười rất đẹp, hắn muốn nhìn trong gương luyện tập, thế nhưng phải thế nào mới làm được đẹp nhất.
Sương, ta không trách ngươi không dạy ta võ công, chỉ trách ngươi không dạy ta làm sao để cười, cho dù rời khỏi ngươi ta cũng mong muốn có thể cho ngươi nhìn thấy nụ cười lần cuối cùng của ta.
Ngay khi Đoạn Tồn ôm Lăng Sương Nhược mang đi, hắn rõ ràng nghe được, cũng chấn động toàn thân, Đoạn Tồn nói, Lăng Sương Nhược sẽ nhận được giải dược, thế nhưng khi tỉnh lại sẽ không nhớ được ngươi, Lăng Nguyệt Vụ.
Tất cả điều này, đều bắt đầu kể từ lúc Đạm Viên xuất hiện trên giang hồ.
Tất cả điều này, đều là một âm mưu, người bọn họ nhằm vào chỉ có một mình hắn mà thôi.
Có thể cho tới bây giờ hắn cùng với thế giới này không hợp nhau, bởi vậy làm chuyện gì cũng làm cho người khác bài xích.
Đột nhiên, nơi nào đó trong tầng ngầm bắn vào một tia sáng yếu ớt, ánh sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng chiếu lên trên mặt Lăng Nguyệt Vụ.
“Uy.”
Thanh âm rất quen thuộc, cũng rất xa lạ, hình như chỉ có một người gọi hắn ‘Uy’.
Đạm Viên.
“Ngươi có khỏe không.”
Lăng Nguyệt Vụ có chút kinh ngạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đạm Viên đang đứng ở trước mắt hắn, trên mặt cũng không có dư thừa biểu tình, nam hài này dường như cùng hắn có chút tương tự.
Lăng Nguyệt Vụ căn bản không mở miệng được.
Đạm Viên đem cây đuốc cắm ở một bên, yên lặng không nói gì giúp Lăng Nguyệt Vụ tháo ra sợi dây, đồng thời cũng giải vài huyệt đạo tương đối đơn giản trên người Lăng Nguyệt Vụ.
Không có bất luận lý do gì.
“Ngươi, sẽ bị giết.”
Khóe miệng Lăng Nguyệt Vụ còn có thể nếm được mùi tanh của máu, trước sau như một vẫn dùng lời bình thản tự thuật để nói, hắn từ trên mặt đất đứng lên, Đạm Viên cao hơn hắn một chút, nhưng hắn vẫn thấy cân bằng.
Đạm Viên lắc đầu, Lăng Nguyệt Vụ lần đầu tiên thấy hắn cười.
“Không quan trọng, ngươi có hai lựa chọn, một là đi về phía bên trái, cứu một người đã quên ngươi, hai là đi bên phải, từ một con đường nhỏ trên vực núi chạy khỏi bọn họ, chúc ngươi may mắn.”
Hắn không có bất luận điều gì vướng bận, cho dù hắn còn nhỏ, Đạm Viên xoay người, đi đến ngoài cửa, kỳ thực hắn có chút không muốn.
Nhìn bóng lưng so với mình còn gầy yếu, Lăng Nguyệt Vụ vội vàng mở miệng.
“Đợi đã.”
Đạm Viên không quay đầu lại, chỉ là dừng bước chân.
“Cảm tạ.”
Người trước cũng không quay đầu lại mà rời đi, đi tới nơi không người thì, Đạm Viên mới yếu ớt nói, “Tên ngốc.”
Một giọt lệ tinh thuần từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Hai con đường mà Đạm Viên nói, Lăng Nguyệt Vụ đều đi.
Cách thức hắn rời khỏi phải oanh oanh liệt liệt, làm cho mọi người khó thể quên.
Mặc dù được giải cứu ra, thân thể vì âm hàn trong tầng ngầm mà trở nên vô lực, tránh trái tránh phải, còn phải chà lau dòng máu tanh không ngừng toát ra ở khóe miệng.
Hắn thành công thấy người nửa đêm trước ngã ở trước mặt hắn, từ trong mắt người kia vẫn thấy được lưu luyến không rời.
Những người khác có lẽ đã ngủ, bên cạnh chỉ còn có Thanh Y, đứng đầu ngũ đại môn chủ.
Lăng Nguyệt Vụ điểm huyệt hắn, hắn kinh ngạc một hồi.
“Tiểu Nguyệt Vụ…”
“Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta chỉ là muốn cùng, cùng hắn nói vài câu.”
Bụm lại ***g ngực bị Đoạn Tồn bất ngờ đánh một chưởng, đau đớn đến thấu xương.
“Cung chủ hắn, đã ăn giải dược.”
Trên mặt là biểu tình thư thái, Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở bên giường, giơ tay muốn xoa gương mặt Lăng Sương Nhược, nhưng lại buông xuống, hiệu quả của giải dược đang vận chuyển bên trong đối phương, người kia đang chậm rãi quên đi hắn, chậm rãi, hắn trong sinh mệnh của người kia bắt đầu đánh tan, chậm rãi đánh tan, càng lúc càng nhỏ bé.
Một giọt lệ ấm áp rơi trên gương mặt đang trở nên hồng hào của Lăng Sương Nhược, mà gương mặt của Lăng Nguyệt Vụ càng ngày càng tái nhợt, so với hoa hồng trắng còn trắng hơn, khóe miệng không cẩn thận tràn ra một giọt máu, tựa như một giọt máu rơi trên tờ giấy trắng, sau đó thong thả nhuộm đẫm cả tờ giấy, nhìn thấy rất đẹp, sự thực đó là tuyệt mệnh…
Một bụm máu phun trên ngực Lăng Sương Nhược, máu tươi đỏ rực chói mắt từ từ nở ra trên chiếc áo đơn trắng ngần của người kia, nhìn Lăng Nguyệt Vụ tái nhợt như tuyết ở trước mắt, gương mặt Thanh Y trắng bệch, hắn vô pháp giải huyệt đạo, hắn hối hận rồi, nhìn Lăng Nguyệt Vụ sẽ chậm rãi ngã xuống, lúc này hắn đã hiểu rõ, tiểu Nguyệt Vụ chỉ là một hài từ, người lớn bọn họ đang làm gì…
“Tiểu Nguyệt Vụ…”
Thanh Y khẽ gọi.
“Không nên làm ồn Sương ngủ… Sau này ta không còn nhìn thấy dáng dấp khi hắn ngủ nữa…Sau khi hắn tỉnh lại…Sẽ không còn nhớ ta…Thực sự…Thế giới của ta chỉ có một mình hắn…Hắn quên rồi chẳng khác nào… Thế giới của ta trống rỗng…Sương…”
Lăng Nguyệt Vụ vô lực tựa ở trên ngực Lăng Sương Nhược thì thầm tự nói, Thanh Y nghe được tâm từng trận đau đớn.
“Sát thủ, vô tình, vô nghĩa, ngay cả điều mình muốn là gì cũng không biết, có lẽ, phân cảm tình này tới chậm, ta hưởng thụ cũng thiếu, nhưng chí ít ta hưởng thụ được, hơi ấm của hắn ta sẽ nhớ ở trong lòng, chạm ở lòng bàn tay… Đây là hơi ấm mà vĩnh viễn ta cũng sẽ không quên, không được nói cho hắn ta tồn tại, bởi vì ta cũng không tồn tại…”
Đúng vậy, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.
Mượn thân thể của con Lăng Sương Nhược, chỉ có linh hồn, hắn không có thân thể, là không trọn vẹn, là người không hoàn chỉnh, người sống không được hoàn chỉnh, không có con đường hoàn chỉnh cho hắn tiếp tục đi…
Ngày hôm nay, kết thúc ở nơi này.
Lưu luyến không rời mà tách khỏi trên người Lăng Sương Nhược, trước một khắc Thanh Y muốn hô hấp thì Lăng Nguyệt Vụ đã rời khỏi gian phòng.
Bọn họ cũng không biết, trên vách núi đã triển khai một trận giết chóc thảm liệt.
Khi Lăng Nguyệt Vụ chạy đến vách núi mà Đạm Viên đã nói, hắn thấy chính là hai bóng người một lớn một nhỏ đang đấu với nhau, nâng miệng cười, không cần phải nói, hắn biết mình nên giúp ai.
Đoạn Tồn, hắn không nên chọc vào Lăng Nguyệt Vụ, sát thủ vô tình.
Lăng Nguyệt Vụ hạ thủ không nhẹ, chỉ có tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, rất nặng.
Khi trước ngực Đoạn Tồn trúng một chưởng, trong bụng trúng một kiếm của Đạm Viên thì, Lăng Nguyệt Vụ toàn thân nhiễm đẫm máu đỏ, dịch thể đỏ tươi từ trong miệng toát ra, Đạm Viên cũng như vậy.
Bọn họ nhìn nhau cười.
Hai nam hài nở nụ cười như nhau.
Là hồn nhiên, là thật tâm, cũng là giải thoát.
Khi Lâm Tiên cùng mọi người dựa vào khí tức mà tìm đến nơi này thì, Lăng Nguyệt Vụ cuối cùng liếc mắt nhìn bọn họ, nhảy xuống vách núi.
Tạm biệt, Sương…
Nếu có lần thứ ba luân hồi, xin cho ta được làm tình nhân hợp cách với ngươi, chí ít chúng ta sẽ không đơn giản bị người khác chia lìa.
Lâm Tiên, chúng ta cuối cùng chỉ là người qua đường.
Đạm Viên đương nhiên cũng không lưu luyến nữa, đối với Lâm Tiên vẫy vẫy tay, hắn không biết nên đối với ai vẫy tay nói tạm biệt.
“Lâm công tử… Vĩnh biệt.”
Mọi người chỉ tới kịp nhìn gương mặt thích ý đoạn tuyệt cuối cùng của bọn họ, không ai tới kịp nắm lấy góc áo tung bay của họ.
Trên vách núi, chỉ để lại gió thu thổi qua, chỉ để lại một cổ thi thể, chỉ để lại mọi người hối hận không kịp.
Hối hận, nhưng vô lực vãn hồi.
…
“Thanh Y, vì sao trên người ta có máu…”
Người tỉnh lại nhìn chằm chằm vết máu đỏ tươi ở trước ngực, tâm trở nên nén chặt, không khỏi cau mày.
Máu của ai?
Của mình sao?
Thế nhưng hắn không bị thương…
Từ nay về sau, không ai nói cho hắn, vết máu này, là di vật cuối cùng của một niên thiếu mỹ lệ… Cũng là tuyệt vọng của người đó…
Kỳ thực nam hài kia chẳng qua chỉ muốn một điểm, một giọt, một tia nhàn nhạt ấm áp, nhưng không ai nói cho Lăng Sương Nhược.