CHƯƠNG SÁU MƯƠI MỐT.
.
.
Một cảm giác rét lạnh tràn lên cổ, Lăng Sương Nhược chợt mở hai mắt, hắn sợ tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng, tuy rằng trong lòng hiểu rõ những điều ấy là vô cùng chân thực, thế nhưng vẫn không có cách nào lấp đi một điểm thất vọng.
Người nằm bên đã không có hình bóng, thần sắc vẫn chưa có vẻ khẩn trương, sau khi y phục chỉnh tề, súc miệng rửa mặt xong, hắn đi đến cửa phòng, người hắn muốn gặp hiện ngay trước mắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng vùi đi một chút bất an.
Có lẽ vì sợ đêm qua tiểu quỷ sẽ phá hỏng chuyện tốt của hai người, cho nên cửa vẫn gài lại không cho tiểu quỷ chạy vào, Vụ nhi mới sáng tỉnh lại đã chạy đến đây, vì sao tinh lực của Vụ nhi còn tốt hơn cả hắn nữa.
Xem ra hoàn toàn không mệt mỏi, thật hối hận đêm qua không tiến hành thêm vài lần, đối với Vụ nhi, hắn luôn luôn đứng ở trạng thái nhẹ dạ, thầm cười mình ngớ ngẩn, nhận lấy nụ cười đạm nhiên của Vụ nhi, hắn cũng vui lòng ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.
“Nhị cha thật lười, trễ như vậy mới thức, cha, sau này không được nói người ta là quỷ lười nữa, cha xem nhị cha còn dậy trễ hơn người ta nữa kìa.” Đồng âm quả nhiên êm tai, thế nhưng nói ra lại không khiến sắc mặt người khác tốt hơn, rước lấy cái liếc mắt của Lăng Sương Nhược, còn Phúc Nhị thì cố nhịn cười, có ai ngờ được đường đường là Lăng Lạc cung cung chủ lại bị một tiểu đồng sáu tuổi nói là đại lười.
Lăng Sương Nhược không cam lòng, có điều nhìn Vụ nhi sủng tiểu quỷ đó như thế, đương nhiên không tính toán nữa.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tiểu thiếu gia ăn điểm tâm đi, hôm nay là bánh bao hấp mà tiểu thiếu gia thích ăn nhất đó.”
Nhìn thấy Phúc Nhị cúi người xuống hầu hạ Lăng Nặc, Lăng Nguyệt Vụ đi tới ngồi cạnh Lăng Sương Nhược, chăm sóc dịu dàng như thê tử, khí thế băng lãnh đã ít hơm đêm qua, Lăng Sương Nhược đặt chiếc đũa vào tay Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ hơi sửng sốt.
“Ngươi nha, trước đây rất thích ta cầm đũa giùm ngươi, chỉ muốn ta giúp ngươi ăn, nếu nói lười ngươi mới là lười nhất.” Lăng Sương Nhược hiếm khi yêu chiều như vậy, gắp hộ thức ăn cho Lăng Nguyệt Vụ một cách tự nhiên.
“Vậy sao?”
Lăng Nguyệt Vụ cầm đũa khuấy khuấy cháo trong bát, nâng mắt nhìn Lăng Sương Nhược đang ưu nhã ăn điểm tâm, một tia vui mừng vừa nãy dần trở nên mờ nhòa, thờ ơ ăn cháo.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị, có muốn gọi tiểu nhị đem vài món khác lên không?”
Lăng Sương Nhược rất khó hiểu, Vụ nhi đây là làm sao, trước đây chưa xuất hiện qua bệnh trạng này, giương mắt nhìn Phúc Nhị, Phúc Nhị cũng nhìn hắn lắc đầu, chẳng lẽ mình đã làm sai chuyện gì?
“Không cần, cháo trắng này ăn cũng không tệ, Nặc nhi, ăn chậm một chút nếu không sẽ mắc nghẹn.” Ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lăng Sương Nhược, rồi bắt đầu dặn dò nhi tử ăn cho tốt bữa sáng.
“Cha, người ta đang ngoan ngoãn ăn mà.”
Lăng Sương Nhược thở phào nhẹ nhõm, thấy Vụ nhi nở nụ cười nhàn nhạt, không rõ vì sao hiện tại Vụ nhi lại cười nhiều hơn xưa, thế nhưng cảm giác rất kì lạ, không thể nói rõ được, Vụ nhi thường ngày không thích cười, vì sao đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, trong đó có ẩn ý gì.
“Bộp!”
Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng một vật gì đó rơi xuống, Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ đều nhíu mày, cả hai cấp tốc đi đến cạnh cửa sổ, Lăng Sương Nhược nhanh hơn một bước, cúi đầu ra ngoài, chỉ thấy một khối gỗ rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở đây là lầu hai, nếu muốn đánh rơi thứ gì thì chỉ có thể là từ nóc nhà, mới nhìn về đoàn người tới tới lui lui trong trấn nhỏ phồn hoa, trong lòng hơi bất an, nhưng lại không nghĩ ra, lẽ nào có ai đang theo dõi bọn họ?
Họ xuất hành hoàn toàn không có người biết, trừ đám người ở Lăng Lạc cung, song lại không thấy được ký hiệu trong cung.
“Chuyện gì?” Lăng Nguyệt Vụ đứng sau Lăng Sương Nhược, lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Một khối gỗ rơi xuống đất mà thôi, không có chuyện gì, có lẽ chủ quán đang sửa nhà.”
Lăng Nguyệt Vụ mang theo nho nhỏ nghi hoặc mà trở về chỗ ngồi tiếp tục dùng bữa, không để ý tới ánh mắt quái dị của Lăng Sương Nhược, vừa nhấc đầu liền chạm phải đôi mắt đẹp sắc bén của đối phương.
“Thế nào, có gì bất thường sao?”
“Vụ nhi, sau khi ngươi trở về vì sao trở nên kỳ kỳ quái quái như vậy?”
Trước đây vô luận ra sao hắn cũng sẽ không hỏi, nhưng sáu năm đã qua, không nên hỏi cũng phải hỏi, nên hỏi cũng phải hỏi, bằng không hắn sẽ mất đi Vụ nhi thêm lần nữa.
“Có sao, ta không cảm thấy.”
Lăng Nguyệt Vụ mang chút trốn tránh mà cúi đầu ăn, một già một nhỏ vui vẻ nói chuyện với nhau cũng không vào được tai hắn, Lăng Sương Nhược thấy Lăng Nguyệt Vụ không nhiều lời nữa, bản thân cũng không ép hỏi được, có lẽ, tới một lúc nào đó, Vụ nhi sẽ nói cho hắn.
“Đúng rồi, lão gia, cung chủ, vừa nãy nghe bên ngoài có người nói năm nay số nhân mã đến đây tranh giành Huyết tàn, còn nhiều hơn năm ngoái.”
Phúc Nhị cảm thấy không khí bên trong có chút ngưng trọng bèn kéo qua chuyện khác, chủ đề này có lẽ hai người họ sẽ không bất đồng quan niệm đâu.
Quả nhiên, Lăng Sương Nhược nhướng mày nhìn Phúc Nhị, “Sao lại nói vậy?”
Lăng Nguyệt Vụ cũng đem đường nhìn quét về phía Phúc Nhị, đương nhiên trọng điểm của đường nhìn ấy vẫn là tên tiểu tử nghịch ngợm không an phận ăn sáng đang ngồi cạnh Phúc Nhị rồi.
“Sáng nay có hai vị đại hiệp ở dưới lầu nói thế, tiểu nhân trong lúc vô ý nghe được.” Phúc Nhị đầu tiên là giải thích mình vô ý chứ không phải đi nhiều chuyện, “Có người nói ‘Huyết tàn’ đang ở trong tay một niên thiếu tên Đạm Viên, muốn có được nó thì phải đánh bại người này, nhân sĩ của võ lâm các phái đã rục rịch chuẩn bị, đương kim võ lâm minh chủ cũng dự sẵn lực lượng hòng chiếm lấy ‘Huyết tàn’ vốn được đồn có sức mạnh vô cùng lớn, có rất nhiều lão tiền bối ẩn cư trên núi nhiều năm cũng ra tay, hình như là nói muốn tìm Đạm Viên báo thù hay gì đó, sáu năm trước niên thiếu ấy giết vô số người, hôm nay đột nhiên tái xuất giang hồ, chắc chắn sẽ có người cắn răng muốn báo thù hận máu, thật không rõ ‘Huyết tàn’ có uy lực gì, đáng giá cho nhiều người bất chấp gian nguy không từ, vì người hay là vì thư đây?”
Lăng Sương Nhược sau khi nghe xong chỉ là nhíu chặt mày, sáu năm trước khi hắn tỉnh dậy, Thanh Y nói là tên niên thiếu giết chết sư phụ tên Đạm Viên, xem ra trận đấu tranh này hắn phải tham gia, không phải vì bản Huyết tàn chó má kia, mà là Đạm Viên, trong mắt xuất hiện khát máu rất hiếm thấy.
Lăng Nguyệt Vụ không có phản ứng lớn như Lăng Sương Nhược, đương nhiên hắn cũng đem tất cả phản ứng của Lăng Sương Nhược thu vào đáy mắt, hắn biết đối phương đang nghĩ gì, thế nhưng hiện tại hắn xác thực không muốn nói chân tướng thực sự cho Lăng Sương Nhược, thân thể chỉ chấn động chốc lát, sau đó vẫn bình tĩnh lại ăn sáng, bữa sáng khó nuốt nhất từ đó đến giờ.
“Mỗi người một nửa đi, Vụ nhi, chúng ta mau chóng đến Lạc thành.”
Lăng Nguyệt Vụ nói, “Được.” Không phải nói thức ăn, là ủng hộ hay phản đối, hắn không biết.
Trong lòng lướt qua một tia đau nhói, không biết dành cho ai, không biết thương cảm ai, không biết đau vì ai, Đạm Viên tái xuất giang hồ, mục đích đương nhiên không đơn giản, đáy lòng âm thầm lạnh dần đi.
Điểm tâm dùng xong, vì Lăng Sương Nhược nói sớm ngày đi đến Lạc thành, xem ra, du ngoạn thiếu ngày rồi.
Có điều không sao cả, chuyến này kết thúc, bọn họ sẽ tự do.
Dựa vào lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ tỉ mỉ quan sát dung mạo đối phương, trước đây không cảm thấy gì, hiện tại nhận ra, người này không chỉ có khí thế hùng bá lãnh liệt, còn có sự lạnh nhạt gọi người phải lùi bước.
May thay hắn là Lăng Nguyệt Vụ, là Lăng Nguyệt Vụ mà Lăng Sương Nhược yêu nhất.