CHƯƠNG SÁU MƯƠI TÁM.
.
.
Phía sau mỗi một chuyện đều có một chân tướng, thật vậy, bất luận đó là chuyện nhỏ hay chuyện lớn.
.
Bất luận là lòng hiếu kì hay sự tham lam vô tận của con người, hoặc là nội tâm giải thoát, nói chung mọi việc vốn dĩ rất giản đơn.
.
Muốn có được chân tướng, cố gắng có được chân tướng, chân chính đạt được chân tướng, cuối cùng khi chân tướng đã rõ, cứ như cảnh vật bị bão tố phá tàn, phá hủy tất cả bình tĩnh.
.
Ba ngày trôi qua, võ lâm đại hội cũng tiếp cận hồi cuối, cũng sắp tới ngày giang hồ nhân sĩ nhiệt huyết sôi trào nhất, rất nhiều người biểu lộ sự nôn nóng bất an, nhưng kết thúc không đơn giản như thế.
.
Trận so tài kết thúc cũng là màn mở đầu chính thức của võ lâm đại hội, lúc này mới nói rõ mục đích mọi người có mặt ở đây. Cuối cùng chiến thắng là một vị công tử trẻ tuổi, hắn dường như không cần tốn nhiều sức lực đã thắng được trận đấu này, trong mắt người khác hắn mang một mặt nạ ngân sắc, nhìn không thấy được gương mặt, trông không được biểu tình, đoán không ra suy nghĩ, chỉ biết là khi nam nhân mặt nạ ấy vung ra một chiêu cuối cùng thì, trên dưới khán đài là một mảnh vắng lặng, không ai mở miệng hoan hô, không ai hò hét la lớn.
.
Chưa từng có ai gặp qua một vị cao thủ chỉ cần vung tay là có thể đánh bại người khác như vậy, không, đó không phải là cao thủ, là tiên nhân, là thần tiên, chỉ có thần tiên trên trời mới có chiêu thức như thế, mọi người ở dưới đài đều trợn mắt há miệng, ngoại trừ vài vị võ lâm nhân sĩ tương đối ổn trọng ra.
.
Phía Nhật Hồng giáo dường như cũng rất sửng sốt, bọn họ đều bị cục diện cùng khí tràng này dọa đến, Đồng Phượng ngơ ngác nhìn chằm người trên đài, hắn nghĩ người này rất quen thuộc, ít nhất là thân hình rất quen, đó là Đạm Viên sao?
.
Trong mắt Lăng Sương Nhược hiện lên một tia khó hiểu, trong lòng cũng mang chút kích động, một cảm giác đắng cay chua xót bất tri bất giác nảy sinh vì bóng hình cao ngạo trên đài kia.
.
Có lẽ lúc này chỉ có một người sẽ lên đài, đó cũng là kẻ mà người trên đài đang chờ đợi —— Lâm Tiên.
.
“Ha hả, thiếu hiệp hảo công phu a, thực sự là giang sơn sinh tài tử, hôm nay mượn cơ hội này, tại hạ cũng xin đến lĩnh giáo vài chiêu công phu của thiếu hiệp.”
.
Như cười như không, người chưa đến thanh âm đã đến rồi, Lăng Nguyệt Vụ nhìn về phía phát ra thanh âm, một thân ảnh tím nhạt phiêu nhiên đi đến, mái tóc đen dài tùy ý buộc sau lưng, gương mặt không thể nhìn ra người này đã từng trải qua đau thương hay vẫn còn tinh khiết như giấy trắng, người dưới đài vang lên một mảnh kinh hô, trận thế vừa nãy còn chưa đánh tan, nay lại còn thêm một người tới nữa.
.
“Ngươi đến lĩnh giáo hay muốn có được ‘Huyết tàn’.”
.
Thanh âm lạnh lùng, nhàn nhạt và sâu thẳm, tựa như vang đến từ địa ngục, nhẹ nhàng chầm chậm, không nhanh không gấp, nghe được thanh âm này, Lăng Sương Nhược toàn thân cứng còng, thiếu chút đã bóp nát tay vịn ở ghế.
.
”Không dám nhận, chỉ là muốn lảnh giáo công phu của thiếu hiệp mà thôi, công phu của thiếu hiệp trên giang hồ rất ít có, có thể nói cho tại hạ là xuất phát từ môn phái nào hay không?”
.
Vấn đề này cũng chính là chuyện mà tất cả người dưới đài đều muốn biết, lại thêm một mảnh vắng vẻ, Đạm Viên đứng cạnh đài nhếch miệng, có lẽ tất cả mọi người đều xem Lăng Nguyệt Vụ là Đạm Viên, đáng tiếc tất cả đều sai, Đạm Viên chân chính đang đứng nhìn kịch đây nè, hôm nay qua rồi liền kết thúc cả đi, những ngày lưu vong như sáu năm qua thật không phải là người chịu được mà.
.
Liếc mắt nhìn về phía đại bản doanh của Lăng Lạc cung, nhìn biểu tình của người kia cũng biết là mọi chuyện sắp kết thúc.
.
Lăng Nguyệt Vụ lên lôi đài vào ngày cuối cùng của đại hội võ lâm, đương nhiên hắn sẽ không thua, ánh mắt phức tạp nhìn về người vừa tách ra khỏi đám đông bước lên đài, thật quen thuộc, thực sự rất quen thuộc, đó là nam nhân đã giáo dục hắn kiếp trước, đáng tiếc, nhầm một bước cuối cùng sẽ hối hận cả đời.
.
“Muốn biết về người khác, ngươi phải tự giới thiệu trước.”
.
Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai lạnh lùng nói ra, lúc này hắn không còn là nam nhân đa sầu như hai hôm trước nữa, hắn chỉ muốn kết thúc tất cả điều này.
.
“Lâm Tiên.”
.
Sau khi nghe xong, khóe môi đang nhếch lên của Đạm Viên đơ lại một chút, Lăng Nguyệt Vụ biết người này là ai, nhưng không có phản ứng lớn như Đạm Viên, chỉ là không hiểu rõ mà thôi.
.
“A, thế giới này trừ ngươi biết công phu đó ra có lẽ chẳng còn ai biết nữa.”
.
Rất nhiều người khó hiểu, ngay cả có mạng lưới tình báo lớn như Lăng Sương Nhược cũng không hiểu.
.
“Lăng Nguyệt Vụ, ta đương nhiên biết, ha ha.”
.
Xôn xao!
.
Dưới đài vang lên từng đợt bàn tán.
.
“Không phải là Đạm Viên sao?”
.
“Võ công cao như thế mà không phải Đạm Viên, vậy còn Đạm Viên đâu?”
.
“Kỳ quái, nói thế thì không có ‘Huyết tàn’ nữa sao?”
.
“Hắn võ công cao như thế chẳng lẽ Đạm Viên còn cao hơn nữa?”
.
Người khác nhau đương nhiên câu hỏi cũng sẽ khác, bọn họ không dám kết luận, có lẽ Đạm Viên sẽ không lên đài, cũng có thể Đạm Viên chỉ muốn công khai ‘Huyết tàn’ trước hậu thế mà thôi.
.
Hiện tại cao thủ không còn là người phàm nữa, bọn họ tự biết không chiếm được ‘Huyết tàn’, chỉ phải ở lại xem náo nhiệt.
.
“Ngươi đến hẳn là để hủy diệt ta.”
.
Dưới lớp mặt nạ, Lăng Nguyệt Vụ nhàn nhạt mở miệng, trên người cũng không tỏa ra sát khí gì.
.
“Phải, không sai, nói vậy ngươi hiểu rõ ‘Huyết tàn’ hơn so với bất kì kẻ nào, ‘Huyết tàn’ là thứ không nên tồn tại trên đời này.”
.
Người dưới đài trở nên mờ mịt, tiếp tục lặng yên nghe người trên đài đối thoại, đợi một lúc lâu mới nghe nam nhân bạch y mặt nạ không phải người thường kia nói, vẫn là sâu thẳm như quỷ mị như thế.
.
“Vậy vì sao mười năm trước để ta luyện nó, lão đầu kia là do ngươi phái tới làm thực nghiệm mà thôi có đúng không, lúc đó ngươi biết ta đang ở bên Lăng Sương Nhược, có lẽ còn liên quan đến Đoạn Tồn, a…” Nụ cười khẽ khàng thế kia nhưng lại không mang một tia dễ dàng nào.
.
“Ngươi không ngu ngốc.”
.
Lâm Tiên chắp tay mà đứng, hôm nay vốn định giải quyết ‘Huyết tàn’, không ngờ lại bị người khác đòi nợ, hắn biết Lăng Nguyệt Vụ cùng Đạm Viên sẽ xuất hiện, thế nhưng hắn vẫn đến, nguyên nhân vì trên người Lăng Nguyệt Vụ có một phẩm chất đặc biệt tựa như một người nào đó, bất tri bất giác đã đến rồi.
.
“Các ngươi giao cho ta cùng Đạm Viên, Đạm Viên chưa luyện thành mà ta đã tập được, từ trước đến nay các ngươi đều ở Lăng Lạc cung quan sát cử động của ta, đúng không? Thực nghiệm có phải rất thành công hay không, thành công đến nỗi các ngươi sợ hãi, sau đó dùng danh nghĩa dối trá kia gạt ta lên núi, đuổi tận giết tuyệt ta, nguyên nhân chỉ vì không mong muốn ta biết đến tác dụng đích thực của ‘Huyết tàn’, Lâm Tiên?”
.
Gương mặt Lâm Tiên lúc trắng lúc xanh, Lăng Nguyệt Vụ nói không hề sai.
.
“Ngươi làm sao biết được?”
.
“Ngươi đã nói ta không ngu ngốc, nhiều năm như vậy lẽ nào ta còn phải tiếp tục để các ngươi che giấu, nhiều năm như vậy mà chưa từng đắc thủ có phải rất sợ hay không, có phải rất bất an hay không, nếu như võ công ấy công truyền hậu thế sẽ khiến người ở đây mang đến hỗn loạn gì, ta hẳn cũng không nói sai.”
.
Bình thản nói ra cứ như là đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình, thế nhưng sự tình ấy lại khiến toàn thân Lăng Nguyệt Vụ nhói đau, như liệt hỏa đốt cháy, “Ngươi nên may mắn, tập được võ công này là ta.”
.
Lâm Tiên băng lãnh toàn thân, bí mật hắn giấu diếm nhiều năm như vậy hôm nay lại phơi bày trước mặt mọi người, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị người khác biết, phải, hắn hiểu rõ ‘Huyết tàn’ tồn tại là phá hoại nhân loại, nam nhân có thể sinh con đó là trái với quy luật tự nhiên, cũng là vi phạm lịch sử.
.
‘Huyết tàn’ hoàn toàn không phải Đoạn Tồn sáng chế, người sáng tạo là hắn, hắn không rõ vì sao lại phải tạo ra nó, chỉ vì nguyện vọng nhỏ bé kia mà làm ra nhiều chuyện như vậy, hại nhiều mạng người như vậy.
.
“Ngươi gây ra quá nhiều máu tanh, ngừng lại đi, không biết vì sao ngươi phải một mặt làm người tốt một mặt lại xấu xa, những việc ngươi làm ta luôn nghĩ rất vô vị.”
.
Lâm Tiên giật mình vô pháp mở miệng, lẽ nào Lăng Nguyệt Vụ dẫn hắn ra đây chỉ nói những chuyện này sao, “Ta, ta đến để giết ngươi, đúng như lời ngươi nói, ‘Huyết tàn’ không nên tồn tại.”
.
Bại lộ chuyện như vậy Lâm Tiên có chút luống cuống, hắn vốn nghĩ tất cả đều đã hóa thành hư ảo, hắn hiểu rõ, hắn đã chọc vào một người thông minh.
.
“Đồng tính yêu nhau không có tội.”
.
Một lúc lâu sau Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nói ra vài từ này.
.
Lâm Tiên hai mắt phóng đại, hắn muốn thấy rõ Lăng Nguyệt Vụ, không biết nói gì, dường như người này có thể lý giải hắn, vì không quen nhìn người này được Lăng Sương Nhược cưng chiều nên tìm mượn cớ tiêu diệt, hắn muốn hủy diệt tất cả cặp đôi hạnh phúc.
.
“Ngươi…”
.
Lâm Tiên đột nhiên nổi giận, vì sao người khác không cần tốn nhiều công sức đã có được tình yêu, còn hắn thứ gì cũng không có, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế, lẽ nào hắn không được ông trời thương yêu hay sao?
.
Lòng bàn tay Lâm Tiên đột nhiên ngưng tụ lực lượng, xung quanh vô cớ biến thành ảo ảnh, Lăng Nguyệt Vụ chỉ bình tĩnh đứng yên, không hề biến sắc, lẳng lặng nhìn người trước mắt, sau đó vung tay đem mặt nạ trên mặt mình vứt xuống đất, khi mặt nạ rơi xuống, động tác trên tay Lâm Tiên ngừng lại.
.
“Ngươi, mặt của ngươi…”
.
Tất cả mọi người đều nhìn gương mặt Lăng Nguyệt Vụ, bọn họ không quen biết nam nhân có võ công bí hiểm trên lôi đài kia, bọn họ nửa nghe nửa hiểu, rất là mê mang, bọn họ thấy gương mặt ẩn sau lớp mặt nạ đó có một vết sẹo rất dài, bọn họ không hẹn mà cùng âm thầm tiếc hận, tại sao lại như thế, một người rõ ràng nhìn như hoàn mỹ như vậy vì sao lại có vết sẹo dài đó phá hư, có xấu không?
.
Nhưng mà, khiến người rung động, khiến người đau lòng, khiến người chua xót, đó là vì sao đôi mắt lưu động sóng gợn ấy lại sáng sủa như vậy, khiến người tâm thần nhộn nhạo, Lăng Sương Nhược thực sự cứng ngắc trên ghế thượng vị, rồi lại cười ra tiếng, khiến thuộc hạ bên cạnh đều giật mình.
.
“Cung chủ?”
.
“Ha ha…”
.
“…” Cung chủ sao lại đột nhiên cười, hơn nữa cười đẹp đến thế…
.
Phất tay áo đứng dậy, vận khí nhảy lên trên đài, dưới đài lại một mảnh im ru, việc này hình như có liên quan đến Lăng Lạc cung, lại hình như không liên quan gì cả.
.
“Lăng Sương Nhược, a, trí nhớ của ngươi đã khôi phục rồi.”
.
“Thật đúng là cảm tạ ngươi cho ta một cơ hội quên đi người quan trọng nhất, còn nữa, nếu như không phải ngươi, ta sẽ không biết đồng tính yêu nhau là vô tội.”
.
Lăng Nguyệt Vụ sửng sốt, cắn cắn môi dưới, đột nhiên hắn có phần muốn chạy đi, gương mặt mỹ lệ vô khuyết ngày xưa đã không còn tồn tại nữa, thế nhưng còn chưa có động tác gì, tay đã bị Lăng Sương Nhược nắm chặt, bị xem thấu rồi.
.
“Tình vững hơn vàng, ta rất ước ao.”
.
Hóa ra họ đã coi lôi đài là nơi để cố nhân tụ hội.
.
“Các ngươi còn đánh nữa hay không? Huyết tàn rốt cuộc là loại võ công gì, bọn ta hiện tại còn không biết!”
.
Đột nhiên dưới đài có một vị hiệp sĩ có can đảm lại không sợ chết, dùng khí tụ đan điền hét lên.
.
Lăng Sương Nhược nắm chặt tay Lăng Nguyệt Vụ, còn Lâm Tiên đã khôi phục nụ cười mỉm như trước, lệch lạc đã tạo thành, nhưng không phải là tội lớn ngập trời.
.
“Sau này không còn loại võ công mang tên ‘Huyết tàn’ nữa, nó chỉ là thứ hại người, hy vọng các vị đừng nhớ mong.”
.
Đạm Viên cùng Lăng Nguyệt Vụ dẫn hắn ra đây mục đích chỉ vì muốn để hắn giải thích trước mặt mọi người mà thôi, Đạm Viên lắc đầu nhìn Lăng Nguyệt Vụ đang cúi cúi mặt, lôi kéo bàn tay nhỏ non nớt của người bên cạnh, “Địch nhi, chúng ta đi du ngoạn giang hồ thôi.”
.
“Hơ?”
.
Người nào đó ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra?
.
Kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị người ôm eo rời đi, kể về sau, không còn ai gặp lại Đạm Viên nữa, Lâm Tiên đem đường nhìn chuyển đến bóng trắng ấy, hài tử kia, đã trưởng thành…
.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đùa giỡn bọn ta hay sao?”
.
Giang hồ nhân sĩ dễ thịnh nộ bắt đầu gào lên, Lăng Sương Nhược kéo Lăng Nguyệt Vụ nhanh chóng rời đi, có nhiều lời họ chưa nói cùng nhau, đám người chỉ thấy hai người kia đi xa nhưng không có cách nào ngăn cản, ai kêu bọn họ năng lực không bằng người ta làm gì, nhìn lại lôi đài, giờ chỉ còn vị võ lâm minh chủ trẻ tuổi mà thôi.
.
“Hơ… Cái kia.” Minh chủ trẻ tuổi bị bức đến nhức đầu, sau đó chỉ vào tên nam tử áo xám vừa nãy bị Lăng Nguyệt Vụ đánh ngã giờ vẫn còn chảy máu mũi nằm lăn trên đất, “Kết quả tuyển cử của võ lâm đại hội lần này, vô địch chính là vị thiếu hiệp kia! Mọi người vỗ tay!”
.
Mồ hôi chảy đầy mặt…
.
Vì sao người chịu trận cuối cùng lại là hắn, hắn vì sao phải đáp ứng tên tiểu tử thối Đạm Viên kia chứ! Khó ưa! Ghê tởm! Bị lừa rồi!
.
Ngại ngùng nhìn đoàn người gây rối dưới đài.
.
Trốn mau thôi!
.
…
.
Ba ngày sau.
.
“Chúng ta làm vậy có quá đáng không, Vụ nhi?”
.
“Hừ.”
.
“Ta biết là ta sai, thế nhưng, nói như thế nào thì Nặc nhi cũng là, cũng là con… ta.”
.
“Ta đã cho cơ hội để các ngươi ở cùng.”
.
“Lúc đó ta không biết.”
.
“Không liên quan đến ta.”
.
“Vụ nhi đừng vô tình như vậy.”
.
“Đáng đời!”
.
“Ta, cái kia, Đồng Phượng sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Nặc thối sao?”
.
Bọn họ mới vui đùa cùng nhau vài ngày mà đã chia ly rồi, kỳ thực tiểu Nặc cũng rất khả ái, nhưng không giống bọn họ, nhưng họ xác thực là phụ tử a, quan hệ thật loạn, nhức đầu.
.
“Không biết, ngươi uy hiếp hắn đi.”
.
Hai người trốn sau một cây to nhìn Đồng Phượng vừa ôm vừa hôn hôn tiểu Nặc, xem ra Lăng Sương Nhược hoài nghi là giả, tại sao lại như vậy được?
.
Lăng Nguyệt Vụ xoay lại đầu Lăng Sương Nhược, đặt một nụ hôn lên môi đối phương.
.
“Ngô?”
.
“Ta hủy dung rồi ngươi còn muốn ta?”
.
“Ngốc quá, ngươi vĩnh viễn là Vụ nhi của ta, người yêu không phải để vứt bỏ, mà dùng để yêu thương.”
.
“Vậy đêm đó… Ngươi đau, thế nào?”
.
“Cái kia, ngoại lệ…”
.
Vụ nhi dường như ngày càng đáng sợ rồi, hắn đã bị trói lại.
.
Là Vụ nhi, là ái tình, cũng là vĩnh viễn.
.
…
.
“Nương tử! Vẫn là ngươi tốt với ta nhất! Chụt!” Hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của ai kia.
.
“Hơ?”
.
“Chúng ta thành thân đi!”
.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
.
“Yêu nhau không cần lý do, tuổi tác không phải vấn đề, chiều cao không phải cự ly, giới tính càng không dính tới, chúng ta đi bái đường thôi…” Hắc hắc, phu tử viết thơ nói thế đó… Một tên nhóc ngồi trong lòng Đồng Phượng cười trộm.
.
Đồng Phượng ngơ ngác, Hồng Trần cảm giác được Nhật Hồng giáo sắp gặp bão tố.
.
Tên ác ma kia a!
.
“Không muốn đâu…” Hồng Trần hét lớn.
.
.
~*~
.
.