Tàn Tro

Chương 6: Chương 6




Liêu Na người phụ nữ khó chiều đó, cô ấy thích nhất là tìm tôi đi dạo với cô ấy khi tôi đang làm việc.

Tôi không hiểu phụ nữ, càng không muốn hiểu.

Đối với những yêu cầu vô lý hết lần này đến lần khác của Liêu Na, lòng nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn. Hôm đó sau khi cùng cô ấy dạo khắp khu mua sắm trong thành phố cả một ngày, buổi tối dùng cơm trong nhà hàng cao cấp, sau đó cô ấy lại thúc ép uy hiếp bắt tôi lái xe đến bãi biển ngoài ngoại ô để hóng gió.

Thực ra tôi thật sự không muốn phủi tay bỏ cô ấy sớm, tôi đi cùng cô ấy là vì có một số chuyện cần nói rõ.

“Cố Viêm, anh xem cái vỏ sò này rất đặc biệt.”

Cô ấy đưa một miếng hình dẹp màu trắng lắc lắc trước mặt tôi, tôi cầm lấy cái vỏ sò trong tay cô ấy, sau đó dùng hết sức ném nó ra biển.

“Cố Viêm! Tên khốn kiếp này! Anh dám vứt nó, em lệnh cho anh lập tức đi nhặt nó về để làm vui lòng bổn tiểu thư.”

“Đại tiểu thư, cô có muốn cáu kỉnh gì thì cũng tới đây thôi, ok?”

“Gì vậy chứ! Lạnh quá à! Á ___ Gió biển ở đây làm em lạnh quá, anh truyền cho em chút hơi ấm có được không?” Cô ấy nói rồi bổ vào lòng tôi, sau đó cho tay vào trong túi áo vest của tôi.

“Cô bớt giả bộ đi.”

Tôi đẩy cô ả ra, nương theo ánh trăng nhạt nhìn thấy cô ấy đang lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Hì hì, cuối cùng để em lấy được rồi.”

Lần này trong tay cô ấy cầm là heo con bằng sứ của tôi.

“Cô làm gì vậy! Trả cho tôi!” Chỉ trong chốc lát tôi đã nổi cáu lên.

“Lần này anh lại muốn ném à, hay là …” Cô tôi ngập ngừng một lát, rồi cười xảo quyệt.

“Có cần em vứt nó giúp anh không?”

“Trả cho tôi?”

“Không trả!”

Nói xong cô ấy dốc sức chạy dọc bờ biển, tôi liền đuổi theo, chạy chưa được mười phút cô ấy đã kiệt sức ngã trên cát, thở hổn hển.

Tôi ngồi xổm xuống cạnh cô ấy, chìa tay ra.

“Trả cho tôi, đừng chọc tôi giận.”

Cô ấy ai oán liếc tôi một cái, đem món đồ nhỏ đặt vào tay tôi. Nắm chặt heo con trong tay, tôi liền bỏ nó vào túi áo trong.

“Cố Viêm, thử với em một lần có được không?” Cô ấy cười rồi nhào vào tôi, tôi cùng cô ấy ngã trên cát.

“Em tuyệt đối là tốt hơn so với người phụ nữ hiện tại của anh.”

Liêu Na dựa lên người tôi, tay đặt trên ngực tôi vẽ vòng tròn, tôi giật lấy tay cô ấy.

“Tôi chơi với cô đến hôm nay thôi.”

“Gì chứ! Một lần cơ hội cũng không cho em sao?”

“Làm anh em thì được.”

“Xì! Chẳng thú vị gì hết.”

Cô ấy giật tay ra khỏi, sau đó ngồi dậy ôm đầu gối ngồi trên cát. “ Thật là đáng ghét, người ta vốn còn định ngoài anh ra thì không lấy ai cả.”

Nghe giọng của Liêu Na tôi biết cô ấy đang khóc, tôi cũng ngồi dậy, khẽ ôm lấy cô ấy.

“Cô nương ngốc, người theo đuổi cô còn rất nhiều mà.”

“Anh chính là khốn kiếp nhất, người ta đã nằm lên anh anh cũng không cần!”

Cô ấy nhào vào lòng tôi sảng khoái khóc một trận.

……………..

Khi về đến nhà, tiểu thúc đã ngủ rồi. Tôi bất chấp cả người toàn đất cát, ngồi trên ghế sofa cách tiểu thúc không xa, lấy thuốc ra hút.

Tôi biết hút thuốc có lẽ từ khi công ty được thành lập không bao lâu, vì không đủ thành thục tôi lại phải tự vận hành công ty, mỗi khi đối diện với áp lực lớn, tôi thường thấy mình bị đè nén đến thở không nổi nữa. Lần đầu nếm mùi vị thuốc lá, tôi mê cảm giác nuốt mây nhả sương kì diệu, cả thân và tâm đều có được sự thoải mái.

Tôi đã mệt lắm rồi, mệt đến hoàn toàn không muốn cử động. Nhìn tiểu thúc ngủ say, gương mặt hắn bị ánh trăng bạc bao phủ, trắng đến gần như trong suốt, trong mơ hồ tôi lại nhìn thấy tiểu thúc của quá khứ.

Hắn xác thực là đã trở nên già rồi, xấu rồi, nhưng tâm ý của tôi đối với hắn vĩnh viễn không thay đổi.

Hôm nay dù cho hắn có mang một bộ mặt như quái thú, tôi vẫn chọn như vậy, tôi không biết mình lại yêu hắn sâu đậm đến mức như vậy, tình yêu của tôi đối với hắn làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Không có sự vướng vít của Liêu Na, cuộc sống của tôi khôi phục lại như trước.

Đương nhiên, Liêu Na là một cô gái khó mài dũa, thỉnh thoảng cô ấy vẫn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi. Không lâu sau, Liêu Na cho tôi biết cô ấy đang quen với một người nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, tôi và cô ấy cũng đã xác định ranh giới “Anh em”.

Một năm lại qua đi, khi mùa xuân đến, vì có mẹ nên nhà tôi vẫn giữ truyền thống cũ. Đêm ba mươi, mẹ, tiểu thúc và tôi quây quần nhau cùng gói sủi cảo.

Ăn được một nửa, quản gia đột ngột đưa một cô gái vào ___ là Liêu Na.

Đối với việc cô ấy không mời mà đến tôi có hơi kinh ngạc, cô ấy vừa vào phòng khách thì trước tiên và lễ phép chào hỏi mẹ tôi và tiểu thúc, sau đó thì thoải mái quấn lấy tôi, kéo tôi qua một bên.

“Ba em nói mùng bốn này muốn mời anh đi Tây thành chơi golf.”

“Không rảnh.”

“Em và bọn Tiểu Bân ngày mốt định lên núi cắm trại, anh cũng đi cùng đi!”

“Không đi!”

“Đáng ghét! Vậy ngày mai chúng ta đi chơi bowling đi!”

“Cô tìm Tiểu Bân đi đi.” Tiểu Bân chính là bạn trai hiện nay của cô ấy.

“Hắn nói ngày mai không rảnh, cho nên em mới đặc biệt tới đây tìm anh đó! Em thật sự rất ghét tết, không có ai đi chơi với em! Em không cần biết, anh phải đi với em!” Cô ấy vừa nói vừa nũng nịu lay lay cánh tay tôi.

“Đại tiểu thư, tôi cũng không rảnh ….”

“Em điều tra rồi, công ty của anh được nghỉ tới mồng năm!”

“Tôi còn có rất nhiều sổ sách cần xem, nếu làm không xong sẽ mang đến tổn thất không nhỏ cho kinh tế, đến lúc đó ba của cô cũng đền không nổi.”

“Cố Viêm, anh đúng là tên cuồng công việc mà!”

Cô ấy đột ngột không lắc tay tôi nữa, sau đó đưa tay lên đầu tôi.

“Cố Viêm, anh cũng có tóc bạc!” Nhìn tư thế cô ấy xem ra là định nhổ giúp tôi sợi tóc bạc.

Nhưng không chờ cô ấy hành động, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi trên đất, phát ra tiếng vỡ thu hút mọi ánh mắt trong đại sảnh.

Là tiểu thúc không cẩn thận làm rơi cái chén trên tay, sắc mặt hắn không được tốt lắm, ngồi xổm trên đất cùng mẹ thu dọn mảnh vỡ. Tôi đang định ngăn hắn đừng làm, thì quản gia đã mang chổi và sọt rác đến xử lý những mảnh vỡ đó.

“Xin lỗi, tôi thấy không khoẻ.”

Lúc này tôi mới chú ý tiểu thúc hình như đang hờn dỗi, hay tôi nên nói là hắn đang ghen?

“Trình Tẫn, tôi đỡ cậu lên lầu nghỉ ngơi.” Thấy tiểu thúc tập tễnh xoay người đi lên phòng, mẹ cũng đi theo đỡ thúc lên.

“Bác gái tốt với tiểu thúc của anh thật!” Liêu Na nói bên tai tôi.

“Đúng đó, nói ra cũng thật là kì lạ.”

“Kì lạ?”

“Không có gì.”

Liêu Na còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng điện thoại của cô ấy reo lên. Nhận điện thoại cô ấy vui vẻ trò chuyện khoảng mười phút mới tắt, sau đó lại nói một tiếng bye bye với tôi rồi chuồn đi.

Tôi lên lầu vào phòng mình, nhìn thấy tiểu thúc đang nằm một mình trên giường,

Hắn nhìn tôi không nói chuyện, tôi cũng không mở miệng, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lấy một gói thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa.

Khi cả căn phòng đầy mùi thuốc lá hắn mới chịu mở miệng: “ Tiểu Viêm, bớt hút đi, không tốt cho sức khoẻ.”

“Vậy sao? Đàn ông đều thích cái này.”

Tôi thẩy gói thuốc trong tay cho hắn, hắn chụp lấy rồi đem đặt trên tủ ở đầu giường.

“Tôi ……”

Hắn xoay lưng lại với tôi mà nói chuyện, tôi chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn chậm chạp không nói ra câu gì khác.

“Sao hả?” Tôi không có nhẫn nại.

“Tôi ….. muốn về quê.”

“Về quê làm gì? Ở đây không phải rất tốt hay sao?”

Tim của tôi bắt đầu đập mạnh, tôi cảm thấy đáp án mà tôi luôn nghĩ tới đã không còn xa nữa.

“Tôi ở đây sớm muộn cũng sẽ bị đuổi thôi …..”

“Phải đó, rất khó nói.”

“Cho nên vẫn là về quê hầu hạ mấy ông già đó thì tốt hơn.”

Nghe vậy, có thứ gì đó trong đầu tôi bị nứt ra, tôi phẫn nộ xông tới xoay người hắn qua, đè hắn xuống giường, lấy tay bóp cổ hắn.

“Cậu nói cái gì! Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe!”

“Lần đó nếu cậu không trở về thì tốt rồi, Lý đại gia ở đầu thôn đã đồng ý, sau khi ba chết tôi sẽ qua ở với ông ấy ….”

“Đồ cặn bã! Cậu thích mấy lão già đến vậy sao?”

Tôi phẫn nộ tát hắn mấy cái tát.

“Tất nhiên là tốt hơn Tiểu Viêm rồi.”

Lẽ nào lúc tôi vừa đón hắn lên, hắn muốn tôi thả hắn về quê, thì ra chỉ là do tấm thân tàn tạ bất kham của hắn vẫn còn có người thích! Tôi lại ngu xuẩn như vậy, thì ra là tôi luôn đa tình cho rằng hắn thật sự thích tôi, chỉ là không muốn nói với tôi.

Thực ra trong lòng hắn, tôi có làm sao cũng không bằng mấy lão già gớm ghiếc đó, cho dù tôi nỗ lực đạt được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, cho dù tôi cũng có thể mang đến cho hắn cuộc sống an ổn và vui vẻ, hắn cũng không cần, hắn vẫn không chấp nhận mối chân tình của tôi.

Tôi cực khổ cố gắng đến hôm nay, toàn bộ đều là sai lầm.

Phải đó, tôi từ lâu đã biết giữa chúng tôi là sai lầm, tôi lại nỗ lực để nó tiếp tục sai lầm, còn mệnh danh cho nó là hạnh phúc.

“Tôi khó hầu hạ hơn mấy lão già đó sao? Tôi làm không bằng mấy lão già đó hả? Tốt thôi, tôi sẽ cho thúc nếm thử cái gì gọi là thô bạo thật sự.”

Tôi nổi giận bắt đầu xé nát quần áo của hắn, không ngừng gặm nhấm da thị hắn, để lại cả dấu răng. Sau đó tôi trực tiếp giật quần dài của hắn ra , nhấc mông hắn lên cao, bài khai hai bên ra rồi cuồng bạo xung kích vào giữa. Động tác của tôi còn thô bạo hơn so với lần đầu tiên cường bạo hắn, tôi một lần rồi lại một lần bắn tinh dịch vào trong hắn.

Cơn giận làm tôi gần như mất đi năng lực khống chế, đến khi mệt đến không thể làm được nữa, phân thân của tôi vẫn để bên trong hắn, rồi đè lên hắn mà ngủ thật say.

Ngày hôm sau thức dậy, rút phân thân của mình ra, lại nhìn thấy hậu huyệt của hắn chảy máu không ngừng, tôi thử cầm máu, nhưng máu trộn lẫn tinh dịch chảy ra không ngừng, lúc này trên mặt hắn hoàn toàn không còn tí máu, cơ thể cũng hơi cứng đờ. Tôi thử kêu hắn, nhưng hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Ý thức được tình hình nghiêm trọng, tôi dùng chăn bao lấy tiểu thúc, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Bác sĩ chữa trị cho tiểu thúc xong, cũng không hỏi tôi cụ thể vì sao lại bị thương, chỉ cảnh cáo tôi phải nghĩ cho sức khoẻ của tiểu thúc, nội trong nửa năm không được làm chuyện đó nữa, sau này có muốn cũng phải làm thật kiềm chế.

Tôi cảm thấy áy náy, nhưng khi nhìn thấy hắn, tim của tôi lại bị bao trùm một nỗi phẫn nộ của bi thương.

Tôi lại lần nữa rơi vào tình trạng không nhìn thấy hắn thì đau khổ, nhìn thấy rồi thì lại nổi giận. Có khi nhìn hắn, tôi thậm chí bị kích động đến muốn giết chết hắn, tôi rất sợ sự kích động này một ngày nào đó sẽ biến thành hành động.

Tôi biết tôi không thể đến gần hắn nữa, vì vậy tôi nhờ mẹ đến bệnh viện chăm sóc hắn.

Hắn xuất viện về nhà, tôi đành phải mỗi ngày đều không về nhà, có khi thẳng thắn ngủ lại trong công ty luôn, có khi lại đến quán bar uống rượu suốt cả đêm. Thỉnh thoảng về nhà, tôi lại mệt đến độ ngã bệt trên ghế ở phòng khách mà ngủ, hôm sau tỉnh dậy, lại thấy trên người được đắp một tấm chăn bông.

Tôi rất muốn gạt mình rằng tấm chăn này là mẹ đắp cho tôi, nhưng nó quá quen thuộc, còn mang theo mùi vị riêng biệt của tiểu thúc.

Cái kiểu dịu dàng này quá đáng ghét rồi, hắn luôn dùng nhu tình để bện cho tôi một giấc mộng tốt đẹp đẽ, sau đó lại tàn khốc tiêu huỷ giấc mộng đẹp của tôi.

Tôi hận hắn! Tôi thật sự hận hắn!

Tôi cảm thấy mình đã sắp không thể chống đỡ nổi nữa, vì tiểu thúc, tôi đã hao phí tất cả tinh lực của mình.

Tôi đã mình đầy thương tích rồi, đã mệt mỏi bất kham rồi, tôi không thể chịu được tình cảm hắn đối với tôi nữa. Tôi nghĩ, , đã đến lúc phải buông tay rồi.

Tôi nên đi tìm một sự bắt đầu mới.

Tôi thật sự đã nghĩ như vậy.

Một hôm tôi trở về nhà, nhìn thấy trên chiếc tủ ở đầu giường có đặt một tờ giấy viết: “ Cảm ơn đã chăm sóc, tôi phải đi rồi, xin bảo trọng.”. Tôi đột nhiên có cảm giác được giải thoát, đồng thời cả người như bị hút rỗng đi.

Tiểu thúc, đi rồi, để lại một mảnh giấy rồi vô thanh đi mất.

Tôi nằm trên giường che mặt.

Không có hắn, tôi rất mệt, có hắn, tôi càng mệt hơn.

Đi thì đi đi, tôi sẽ không đuổi theo hắn nữa, trong lòng tôi thầm lập lời thề.

Chính tại lúc tôi mệt mỏi nhất, cửa phòng mở ra, tôi khẩn trương ngồi dậy, nhìn thấy người vào là mẹ.

“Tiểu thúc của con …..Đi rồi.” Mẹ vừa vào đã nói với tôi chuyện tôi không muốn nghe nhất.

“Đủ rồi, hắn đi thì đi, đừng nhắc đến hắn trước mặt con nữa.” Tôi ngã trên giường nằm xấp xuống, quay lưng lại với mẹ.

“Tiểu Viêm, đừng hận tiểu thúc, tiểu thúc hắn kì thực là thật lòng đối với con.”

“Đủ rồi! Đủ rồi! Con không muốn nghe chuyện của hắn nữa.”

Tôi giống như một đứa con nít vùi đầu vào trong gối, mẹ ngồi bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc tôi, tự nói chuyện.

“Thực ra, chuyện của con và tiểu thúc ta đều biết hết. Trước đây, khi hắn vừa vào nhà ta cũng rất ghét hắn, cảm thấy hắn dơ bẩn, nhưng sau đó ta mới biết thật ra hắn là một đứa trẻ rất kiên cường.”

“Hứ, chuyện này liên quan gì đến con?” Tôi khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

“Thật ra ….. năm đó con đưa tiểu thúc bỏ trốn, sau đó hắn một mình chạy về nhà, hắn nói con ở ngoài bị thương rất nặng, vì cứu con, để con có thể tiếp tục đi học, hắn quỳ mấy ngày liền trước cửa nhà ông nội, chân của hắn cũng từ đó mà không khoẻ.

Khi con lên đại học, ông nội bị trúng gió bại liệt, lúc đó nguồn thu nhập duy nhất trong nhà chúng ta chính là mấy mẩu ruộng của ông nội con. Ông nội không làm việc được nữa, nhưng vì nuôi con ăn học, Trình Tẫn tiểu thúc của con đã chủ động chống đỡ cho gia đình này, vì để kiếm tiền công việc nào hắn cũng làm.

Vốn chân của hắn đã không được khoẻ, sau đó vì thường phải ngâm chân trong nước để làm việc mà bị nhiễm phong thấp, chỉ cần thời tiết thay đổi bất thường thì chân sẽ đau đến không đi nổi.

Sau này có lần hắn đi làm việc cho một nhà giàu trong thôn, không biết vì sao mà bị người ta đánh gãy chân.” Mẹ nói xong, nhịn không được phải lau đi nước mắt.

“Khi đó phải lo cho con ăn học, lại phải trị bệnh cho ông nội, còn gánh vác việc chi tiêu trong gia đình, cái chân của hắn vốn không có tiền để chữa, hắn cảm thấy hơi khoẻ, liền bắt đầu ra ngoài làm việc kiếm tiền, kết quả chân mới trở thành như bây giờ ….

Lúc đi đóng tiền học phí cho con, trong nhà không ai biết chữ, hắn còn lấy mấy cuốn sách giáo khoa cũ của con mà tự học …..

Trình Tẫn vì con mà cố gắng chống đỡ đến bây giờ ….”

Nghe lời mẹ nói, tôi vội vã cầm mảnh giấy đưa lên trước mặt, xem đi xem lại.

Tôi rất hi vọng tất cả những gì mẹ nói đều là dối trá, nhưng nhìn tờ giấy trong tay, tôi biết đó không phải là giả, tôi cố nhiên không chú ý đến việc tiểu thúc vốn không biết chữ lại để lại giấy cho tôi. Tiểu thúc nói chân của thúc là do bị ngã cầu thang, nhưng quê nhà của tôi vốn không có nhà nào có lầu.

Khó trách tiểu thúc lại già như vậy, chẳng trách tay của tiểu thúc lại thô ráp như vậy, chẳng trách trên người của tiểu thúc lại có nhiều sẹo như vậy ….

Đến bây giờ tôi mới biết, thì ra sự thành công của tôi tất cả đều được kiến lập trên máu và nước mắt của tiểu thúc.

Tiểu thúc nói thích tôi, nói cho dù hoá thành tro cũng muốn ở cùng tôi, đều không phải là giả.

Nhưng tôi không biết khi hắn vứt bỏ tôi hắn phải dùng tâm tình gì để nói ra những lời đó, tôi không biết hắn dùng tâm tình gì để vì tôi mà liều mạng kiếm tiền, tôi cũng không biết hắn phải dùng tâm tình như thế nào để chờ đợi tôi, kẻ gần như không có ngày về, tôi không biết tâm tình hắn ra sao khi hắn bị tôi vũ nhục, tôi càng không biết hiện tại hắn dùng tâm tình gì để rời xa tôi một lần nữa.

Tôi không biết, thì ra tôi không biết gì cả ….

Tôi rơi vào cơn tự hận mình rất lâu không cách nào dứt ra khỏi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ cho tiểu thúc. Tôi luôn xem mình là kẻ bị hại, đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với tiểu thúc mà không biết.

So ra, tôi chỉ là một kẻ vừa ti tiện vừa ích kỷ mà thôi.

Sau khi biết được chân tướng sự việc, tôi mông lung trong một thời gian.

Đối với chuyện ở công ty tôi một chút cũng không muốn xử lý, mỗi ngày tôi không ngừng hút thuốc uống rượu, mãi đến hôm sau đầu đau đến không thể suy nghĩ được nữa mới thôi.

Thật ra tôi muốn đi tìm tiểu thúc, nhưng lại sợ gặp thúc, tôi sợ chúng tôi gặp mặt chỉ làm cho cả hai khó xử.

Hôm đó, tôi muốn tỉnh táo một lát, đi vào trong vườn. Cây táo kia đã cao hơn tôi rồi, cành lá yếu ớt mong manh, tôi chạm vào thân cây, giống như chạm vào tiểu thúc, tay của thúc cũng khô ráp như thân cây này vậy.

Sự nhớ thương về tiểu thúc trong chốc lát đã lan tràn ra, tôi không nhịn được nữa ôm lấy thân cây nhỏ nhắn.

“Tiểu thúc ….”

Tôi khẽ gọi tên, nước mắt lại chực trào ra khỏi khoé mắt.

Tôi lái xe điên cuồng hết tốc lực tròn hai ngày, cuối cùng đã về đến con thôn nhỏ hẻo lánh đó.

Tôi vừa vào trước tiên đã đi hỏi thăm xem trong thôn có nhà ai họ Lý không, vì người trong thôn này đa số đều mang họ Cố, cho nên muốn tìm nhà không phải họ Cố chắc là không khó. Nhưng tôi liên tiếp hỏi ba bốn người, bọn họ đều nhất trí trả lời trong thôn này không có nhà nào họ Lý cả.

Lúc này tôi mới chợt hiểu ra, cái gì Lý đại gia trong thôn, căn bản là tiểu thúc đã gạt tôi.

Phải ha, rõ ràng là lời nói dối vụng về như vậy, tại sao tôi lại dễ dàng tin tưởng đến vậy? Hơn nữa mãi đến bây giờ mới phát hiện.

Tôi thảm bại dựa lên bức tường đất sét, vò đầu đau khổ ngồi xổm trên đất, người qua lại trong thôn đều dùng ánh mắt kì quái mà nhìn tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy cho dù trên sự nghiệp tôi có thành công đến đâu, nhưng trên tình cảm tôi chỉ là một kẻ thất bại từ đầu chí cuối. Tôi như vậy căn bản không có tư cách có được tiểu thúc, càng không có tư cách có được tình yêu của thúc ấy.

Tôi ngước nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

[Tiểu thúc, cho dù hoá thành tro tôi cũng muốn ở cùng thúc, thật đó.]

Không nhớ rõ bao nhiêu năm về trước tôi đã từng nói như vậy với tiểu thúc, khi đó tình cảm của tôi vẫn là chân thành thuần tuý đến vậy, nhưng mối tâm tình như vậy lại vì sự thù hận vô vị của tôi che mờ.

Có lẽ trước đây tôi thật sự không có tư cách có được tiểu thúc, nhưng sau này tôi có thể nỗ lực chân chính mang đến hạnh phúc cho thúc, cho nên hôm nay tôi đến đây, bước lên mảnh đất này, tôi đã thề với mình sau này nhất định phải cố gắng cho tiểu thúc được hạnh phúc!

Tôi đứng dậy, chạy vội đến chỗ ngôi nhà rách nát.

Đứng trước cửa nhà, tôi không thèm gõ cửa, dùng sức tông sầm làm vỡ nát cánh cửa gỗ.

“Tiểu thúc! Tiểu thúc!”

Tôi điên cuồng gọi lớn, nhưng không có ai trả lời tôi, vì vậy tôi đẩy cửa từng phòng một.

Không có ai! Một người cũng không có!

Tôi sốt ruột chạy vào trong vườn, thoáng cái cây táo cao lớn đó đã thu hút sự chú ý của tôi.

Cùng là cây táo, nhưng cây táo này to khoẻ vô cùng, tôi bất giác đi đến gần cây táo to lớn đó.

Tại sao tiểu thúc lại trồng cây táo trong vườn nhà tôi? Tại sao tiểu thúc thường ngồi thẫn thờ trước cây táo? Tại sao từ trước tới giờ tôi chưa hề nghĩ về nguyên nhân sâu xa của nó? Tại sao tôi chưa từng hỏi tiểu thúc tại sao? Lúc còn nhỏ rõ ràng tôi rất thích hỏi “Tại sao” với tiểu thúc mà.

Tôi cam chịu đấm một đấm vào thân cây, khi một đấm giáng xuống, tôi nhìn thấy trên thân cây táo có 15 dấu gạch rõ ràng.

15 dấu, không hơn không kém.

Từ năm tôi rời khỏi đây, đến khi tôi gặp lại tiểu thúc, tròn 15 năm, không hơn không kém.

Tôi lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm lên 15 dấu ấn đó, sâu như vậy, giống như được khắc lên trái tim vậy.

Trong 15 năm rốt cục tiểu thúc đã tuyệt vọng như thế nào mới khắc lại vết tích trên thân cây này?

Tôi không muốn nghĩ nữa, tôi chỉ muốn tìm tiểu thúc của tôi, bây giờ tôi chỉ cần tiểu thúc của tôi. Tôi phấn chấn lên, chuẩn bị xông ra ngoài tìm tiểu thúc, tiểu thúc chắc chắn vẫn còn ở trong thôn không sai đâu!

Mới đi đến trước cửa, đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đẩy chiếc xe đạp cũ kĩ xuất hiện. Áo sơ mi quen thuộc, thân hình mong manh, khuôn mặt hơi bi thương, đã xuất hiện ở trước mắt.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe đạp cũ kĩ mà tiểu thúc đang đẩy, tôi từng dùng nó để chở tiểu thúc đi tham quan trường học trong huyện thành, tôi từng dùng nó chở tiểu thúc đi xem hội hoa đăng, tôi từng dùng nó đưa tiểu thúc bỏ trốn, hiện nay nó càng cũ nát hơn nữa, nhưng lại chứa đựng vô số những hồi ức.

“Tiểu Viêm?”

Tiểu thúc nhìn thấy tôi thì hơi bất ngờ, vì vậy dừng xe xong, đem cái bao to dựng ở yên sau vác lên vai, sau đó mới bước khập khiễng đi lại chỗ tôi.

“Sao lại đến đây? Tôi ….. tôi không có trộm gì của cậu hết.” Hắn nói xong liền cúi thấp đầu, vai hơi run lên.

Tôi đoạt lấy cái bao trong tay hắn đem quăng xuống dất.

“Thúc không có trộm đồ, tôi chỉ đến trả lại cái này cho thúc.”

Tôi nói xong liền móc từ trong túi áo ra chú heo con đã theo tôi hai mươi mấy năm nay đưa đến trước mặt thúc, tiểu thúc nhìn thấy con heo thì kinh ngạc trong giây lát, nhưng rất nhanh liền bị một sự bi thương bất đắc dĩ hoàn toàn che lấp đi.

Tiểu thúc run run nhận lấy con heo đó, giữ chặt trong lòng bàn tay.

“Cám ơn …..cám ơn cậu đã không vứt nó.”

Khi thúc nói chuyện đôi vai run càng mạnh hơn, tôi biết thúc muốn khóc. Tôi liền kéo cơ thể đang run của thúc vào trong lòng mình, trên người tiểu thúc sớm đã không còn mùi thơm thanh đạm như trước đây nữa, mà thay vào là một mùi bùn đất.

“Tiểu thúc, thúc không phải không quan tâm tôi sao? Không phải là thúc thích mấy lão già kia sao? Vậy tại sao thúc phải khóc chứ? Tôi bất quá chỉ là mang đồ của thúc trả lại cho thúc thôi mà.”

Tiểu thúc rất lâu cũng không lên tiếng.

“Thực ra vốn không có ai bao thúc hết phải không? Năm đó thúc nhẫn tâm bỏ rơi tôi, chỉ là vì để cho tôi có thể trở về trường học? Thúc đã lừa dối tôi, tôi biết, tôi đã biết hết cả rồi.”

Cơ thể của tiểu thúc vẫn đang run, tôi càng ôm chặt thúc hơn, tôi biết tấm thân gầy yếu này đã vì tôi mà chống đỡ cả một khoảng trời.

“Tiểu thúc theo tôi về đi, trước đây đều là tôi không tốt, sau này tôi sẽ mãi mãi đối xử tốt với thúc, thật đó.”

Tôi ôm lấy tiểu thúc không hề dám nới lỏng, tôi nhất định phải giữ thật chặt tiểu thúc, lần này đổi lại tôi sẽ vì thúc ấy mà chống cả một bầu trời xanh.

“Tiểu Viêm ….. đang đồng tình với tôi phải không?”

Tiểu thúc nói rồi muốn thoát ra khỏi vòng tay tôi, nhưng sức lực của thúc không bằng tôi, sao cũng không thể thoát ra được.

“Tiểu thúc, thúc muốn đi đâu!”

“Thực ra cậu biết hết là được rồi, đừng đồng tình với tôi, tôi không cần sự thông cảm của cậu. Bây giờ tôi đã không còn giống như trước đây nữa, tôi có thể tự kiếm tiền, tôi có thể dựa vào mình mà sống tiếp, cậu xem, một mình tôi cũng có thể có cuộc sống yên ổn.”

Nói xong tiểu thúc lại cố sức đẩy tôi, tôi vẫn khư khư giữ chặt thúc ấy trong lòng.

“Có thể yên ổn sống tiếp thì đã sao? Thúc có vui vẻ không? Có hạnh phúc không? Đây là thứ mà thúc muốn sao?”

“Tôi …..”

“Tiểu thúc, không phải thúc từng nói bất luận là bao lâu thúc cũng chờ tôi sao? Hiện tại tôi có tiền rồi, cái gì cũng có rồi, cũng không có gì có thể ngăn cách chúng tôi nữa! Không phải sao?”

“Không ….. đã không giống nữa rồi …..”

“Không có gì khác cả, tiểu thúc, tôi yêu thúc đó! Thúc xem, món đồ nhỏ này của thúc.” Tôi nói rồi cầm lấy heo con đặt trước mặt thúc. “ Tôi mang nó bao lâu thì tôi yêu thúc bấy lâu! Nhưng chỉ mỗi món đồ nhỏ này thì không thể làm tôi thoả ý được, tôi không cần nó, tôi chỉ muốn đem nó tặng lại cho người đó của tôi, thúc hiểu không? Hiểu không?”

“Tôi ….” Ngữ khí của tiểu thúc trở nên vô lực, thúc tựa đầu vào vai tôi lẳng lặng nói tiếp: “ Tôi thường nghĩ, nếu như Tiểu Viêm không phải là một nhân vật lợi hại thì tốt, là ăn mày cũng tốt, như vậy tôi có thể nhặt Tiểu Viêm về nhà, tự tôi nuôi dưỡng. Cho dù Tiểu Viêm có chê tôi già chê tôi xấu hay bẩn, tôi cũng không cần lo lắng Tiểu Viêm sẽ rời bỏ tôi.

Nhưng ….. Tiểu Viêm không lợi hại thì không phải là Tiểu Viêm …..cho nên …. Tôi và cậu đã không còn là người cùng thế giới nữa rồi ….Cho dù cậu đứng ở trước mặt tôi, cũng khiến cho tôi cảm thấy cách cậu quá xa ….Tiểu Viêm từ nhỏ đã chói lọi như mặt trời, tôi đã vô số lần cảnh cáo mình không được đến gần cậu.”

“Tiểu thúc …..nhìn tôi đi!”

Tôi thả tiểu thúc ra, nâng khuôn mặt cằn cỗi của thúc lên, dùng ngón tay chầm chậm sờ lên đó. Tôi nhìn thúc ấy, cố gắng đem từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt ấy khắc sâu vào tim mình.

Cho dù thúc già hay xấu cũng chẳng sao, tôi yêu thúc, thúc ở trong lòng tôi mãi mãi không giống với mọi người.

Tôi nâng mặt thúc lên, sau đó lại hôn lên từng bộ phận, cuối cùng là hôn sâu lên môi. Môi của thúc vẫn mềm mại ngọt ngào như trước đây, cảm xúc đẹp đẽ từ rất lâu làm tôi phải mê đắm.

Tôi đã không còn nhớ đã bao lâu rồi chưa từng hôn thúc, dù là những ngày tôi nhốt thúc trong nhà tôi cũng không hôn thúc ấy, vì tôi sợ sau khi hôn , tôi sẽ muốn đưa thúc cùng đi đến nơi huỷ diệt.

“Tiểu thúc, thúc không biết đâu, thực ra tôi là một kẻ ăn mày, một tên ăn mày trên tình cảm.” Nụ hôn vừa kết thúc, tôi để tay lên trán tiểu thúc nhẹ nhàng sờ nắn.

“Tiểu Viêm, tên của tôi không tốt, có một chữ [Tẫn], mấy năm nay học được mấy chữ, tôi mới biết cái tên này không tốt chút nào. Tôi …..vẫn không muốn biến thành tro tàn …..xin lỗi.”

Nghe vậy, tôi hoàn toàn buông thúc ra.

“Tiểu thúc vẫn không tin tôi, đúng không?”

Tiểu thúc không trả lời, chỉ xoay người đi vào nhà sau đó đóng cửa, tôi đứng tại chỗ, không đuổi theo.

“Tiểu thúc, tin tôi đi, từ nhỏ đến lớn tôi đều nghiêm túc đối với thúc mà.” Tôi kêu lớn với cánh cửa gỗ đóng chặt, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Tôi cứ như vậy đứng ở trước cửa, đứng mãi.

Mưa mùa hạ nói đến là đến, không biết từ lúc nào bầu trời xanh đã tối sầm xuống, không bao lâu thì mưa to như hạt đậu đã rơi xuống. Tôi vẫn đứng tại chỗ, mặc cho mưa táp.

Không biết mưa rơi bao lâu, tôi nhắm mắt hồi tưởng, nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với tiểu thúc cũng là trong thời tiết như vậy, thúc mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, cũng không đem dù, cao cao đứng ở trên cúi người xuống nhìn tôi nằm sấp trên đất.

“Tiểu Viêm.”

Tôi mở mắt ra, tiểu thúc đang mặc chiếc sơ mi trắng, cũng không mang dù, thúc ngước lên nhìn tôi đang đứng thẳng trước mặt thúc.

“Đừng đứng nữa.”

Tiểu thúc dùng bàn thay thô ráp nắm tay tôi, tôi cũng dùng sức nắm chặt lại. Tôi biết trong thời tiết này chân của thúc ấy sẽ tái phát bệnh, tôi kéo tiểu thúc vào lòng để thúc tựa lên người tôi.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi vẫn rất sợ …..nhưng tôi muốn thử lại một lần nữa ….sau này cho dù mưa có lớn đến mấy tôi vẫn sẽ dầm mưa với Tiểu Viêm.”

Tôi nhìn tiểu thúc, cười sung sướng.

Tiểu thúc nhìn tôi, sung sướng cười.

Mưa có mãnh liệt hơn nữa, tôi cũng không muốn đi.

Bời vì tôi biết, chí ít còn có tiểu thúc, sẽ luôn dầm mưa với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.