Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 6: Chương 6: Ba cái bạt tai, không để ý hình tượng




Ôn Huyền Nguyệt nóng nảy, ai chẳng biết, tính tình nàng luôn luôn mạnh mẽ, mẹ đẻ tuy là di nương, nhưng cũng là một trong những phu nhân được sủng ái, lo lắng tự nhiên liền cứng rắn một ít :” Dựa vào cái gì? Ta nói là sự thật, ngươi chính là một người quái dị, thế nào, còn muốn người ta không nói sao? Đừng tưởng ỷ vào thân phận cao quý của bản thân là có thể đối chúng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, đó là đã từng! Hiện tại, ngươi chính là một người quái dị không ai cưới….”

“Lãnh Nguyệt, vả miệng! Đánh tới khi nào nàng ta nói không nên lời thì thôi.” Cẩm Ngôn định ý tứ mà thôi, nhưng cô nương này mạnh mẽ vượt xa dự kiến bản thân, sau khi nàng cùng Ôn Ca Ngâm vào cung, bản thân còn phải tiếp tục kiếp sống ở Tướng quân phủ, hơn nữa dựa theo tình hình gả đi không được trước mắt, có khả năng còn có thể ở thật lâu, nàng là đích nữ, nếu không giết gà doạ khỉ một lần, có khả năng cả nhà liền thực sẽ không đem nàng để vào trong mắt.

Không đợi Ôn Huyền Nguyệt đem lời nói cho hết, cũng không đợi Lãnh Nguyệt phất tay áo đi qua, nàng bỗng nhiên đứng lên, đối với miệng nàng ta hạ thủ :”Bạt tai thứ nhất, là đánh ngươi không coi ai ra gì.” Cánh tay có chút run lên, đều nói là lực tác động lẫn nhau, nàng dùng hết sức lực, bàn tay đều đánh đau, cứ thế, nàng vẫn một miệng xử lý xuống :” Bạt tai thứ hai, đánh ngươi không biết thân phận.”

Liên tục bị tát hai bạt tai, đã đánh cho Ôn Huyền Nguyệt ngây người, kỳ thực, việc nhỏ như vầy, một bạt tai là đủ, nhưng nàng vì đem sự tình làm lớn, muốn tình cảnh này bị người có tâm nhìn thấy, cũng vì muốn bản thân sau này sống yên, liền dứt khoát, không chịu bỏ qua, lại một bạt tai giáng xuống :” Bạt tai thứ ba, đánh ngươi không thấy đủ mà dừng.”

Ba cái bạt tai đánh xuống, mặt Ôn Huyền Nguyệt đã in dấu năm ngón tay đỏ tươi, đỏ bừng một mảnh, ẩn ẩn có xu hướng sưng lên. Cẩm Ngôn vừa lòng thu tay lại, một lần nữa ngồi trở lại băng đá, nhàn nhạt quét nhìn nàng ta :” Biết bản thân sai ở chỗ nào chưa?”

Ôn Huyền Nguyệt bị đánh đau, há miệng thở dốc, nói không nên lời, nàng vạn vạn không thể tin đượ.c, Ôn Cẩm Ngôn bộ dạng hiện tại đã thành ra như vậy, cư nhiên giống như trước mười phần khi dễ, Mẫu thân nói với nàng, Ôn Cẩm Ngôn lúc này mất mĩ mạo, cho dù trở thành một phế nhân thì cũng vẫn được đại phu nhân bảo hộ, người khác không thể tổn thương nàng ta. Nhưng mình mấy ngày trước, vừa cùng công tử Hầu phủ định thân, cứ tưởng bản thân đường đường là sườn phi Hầu phủ, vậy mà bị đánh đến hư cả mặt, nếu tin này truyền ra, nàng sau này làm sao có thể sống yên ở Hầu phủ? Nàng là thật nổi giận, đôi con ngươi phun lửa trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn, đích nữ thì thế nào? Gả không được thì làm đích nữ để làm gì? Nàng hôm nay nếu không hoà nhau một ván, nàng sẽ không làm Ôn Huyền Nguyệt mạnh mẽ nữa!

“Sai? Ôn Cẩm Ngôn, có phải ngươi ỷ vào thân phận đích nữ, rất không coi ai ra gì? Một cái đích nữ huỷ dung như ngươi, được phụ thân cùng đại phu nhân sủng ái, thì thế nào, ta đây là nàng dâu chưa bước vào cửa của Hầu phủ, chỉ sau ba tháng nữa thôi, chính là đại phu nhân thấy ta cũng muốn ba phần hành lễ, ngươi cư nhiên dám như vậy đánh ta? Hôm nay, ta liền muốn ngươi biết. Ta Ôn Huyền Nguyệt không phải dễ chọc vào!” Nói xong, nàng vung tay lên, liền muốn hướng Cẩm Ngôn đang ngồi nhàn nhã mà tiến lên.

“Tam tỷ!”

“Tiểu thư!”

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, một đạo kia là hai thứ tiểu thư, một đạo là Lãnh Nguyệt. Vào lúc này, Cẩm Ngôn bỗng nhiên kéo Lãnh Nguyệt đang ngăn trước mặt mình ra, đánh Ôn Huyền Nguyệt một bạt tai, lập tức, hai người một chỗ đánh nhau.

Hai thứ tiểu thư không ngăn được, liền muốn đi tìm quản gia, đúng lúc này, Ôn Ca Ngâm mang theo tỳ nữ đi qua, nghe âm thanh náo loạn, liếc mắt một cái liền thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, đi nhanh tới :” Dừng tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.