Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 62: Chương 62: Chịu hình




Hắn nói xong liền vội vàng ra khỏi tẩm cung, Cẩm Ngôn không rõ chân tướng, lúc sau mới kịp phản ứng, trong lòng không biết tại sao, bỗng nhiên liền dâng lên một cỗ dự cảm xấu, nàng hoảng hốt đuổi theo, ngoài điện trống không, bóng dáng Tần Phi Mặc đã sớm không thấy.

Trong lòng nàng lo sợ bất an, thật vất vả mới đến hừng đông, trở về phòng, Tiểu Thiền đã nghỉ ngơi cả đêm, quả thật liền hạ sốt, thấy nàng trở về, ngàn ân vạn tạ, trong lòng Cẩm Ngôn có chuyện, liền rửa mặt chải đầu một phen, chuẩn bị đi tới thái y viện. Chỉ là trên đường tới thái y viện, cung nhân nào đi qua nhìn thấy nàng cũng biểu lộ ra thần sắc cổ quái, một đám chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, Cẩm Ngôn trong lòng không hiểu, nhưng chưa tới thái y viện, đã có người ngăn cản trước mặt nàng. Cẩm Ngôn ngẩn đầu, là một ma ma mặc một thân cung trang xanh đen, người này Cẩm Ngôn đã từng gặp qua, tự nhiên cũng nhận ra, nàng là tỳ nữ bên người thái hậu, tên là Thanh Lan, tất cả mọi người đều kính xưng nàng là Lan ma ma.

Trong lòng nàng không hiểu tại sao, loại dự cảm xấu này lại một lần nữa nổi lên. Nàng khom mình hành lễ, Lan ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lễ của Ôn y nữ, nô tỳ không dám nhận. Nô tỳ đến, là truyền ý chỉ của thái hậu nương nương, thái hậu lão nhân gia muốn gặp người.”

Bất an trong lòng Cẩm Ngôn càng ngày càng lớn, miễn cưỡng cười nói: “ Không biết thái hậu nương nương triệu kiến Cẩm Ngôn có việc gì không?”

Lan ma ma nhìn nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ôn y nữ đi sẽ biết.”

Thái hậu Ninh thị, ít giao du với bên ngoài, nhiều năm làm bạn với thanh đăng cổ phật, trừ bỏ một ít hoạt động tất yếu bên ngoài, nàng rất ít xuất hiện trước mặt mọi người. Cẩm Ngôn không thường xuyên đến nơi này, trừ bỏ mấy ngày trước đây tới tặng một ít dược liệu, nàng chưa bao giờ đặt chân đến Thọ Khang Cung, lại càng không biết thái hậu truyền nàng đến là có chuyện gì. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy chắc là liên quan đến chuyện đêm qua, lại không nghĩ ra nguyên nhân gì, trái tim lo sợ bất an.

Lan ma ma đưa nàng đến Thọ Khang Cung xong, lại cũng không bảo nàng đi vào, mà một cái ánh mắt đi xuống, lập tức liền có hai cung nhân tiến đến, đè Cẩm Ngôn lại.

Cánh tay bị vặn đau đớn không dứt, Cẩm Ngôn vội vàng kêu lên: “Lan ma ma đây là có ý gì?”

Thanh Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Sáng nay sau khi thái hậu dùng qua dược Ôn y nữ đưa tới, đau bụng không thôi, truyền thái y chuẩn bệnh mới biết, đúng là do dược liệu, trong thời gian tại chức, Ôn y nữ không an phận thủ thường, lại gây ra sai lầm như vậy, bất quá thái hậu nương nương nhân từ, chỉ trừng phạt ngươi bị đánh hai mươi hèo, Ôn y nữ liền chịu phạt tại đây đi.”

Làm sao có thể?

Cẩm Ngôn vội la lên: “Ma ma có phải hay không nghĩ sai rồi, dược Cẩm Ngôn đưa tới đều đã trải qua kiểm tra rồi mới dám đưa tới Thọ Khang cung, hơn nữa dược liệu không những qua tay Cẩm Ngôn , mà còn phải qua tay tiên sinh...” chưa nói xong hai chữ “kiểm tra”, Cẩm Ngôn liền phát giác ánh mắt lạnh như băng mà bình tĩnh của Lan ma ma phóng tới, trái tim nàng khẽ động, trong giây lát liền hiểu được: Căn bản không phải là dược có vấn đề, mà là ý định của thái hậu là tra trên đầu nàng, hai mươi hèo này, nàng không muốn cũng phải chịu.

Quả nhiên, Lan ma ma thấy nàng không tiếp tục nói tiếp, cười lạnh một tiếng nói: “Ôn y nữ vẫn là không nên làm liên lụy đến người khác, miễn cho sự việc lại làm lớn, chịu tội quá nặng.”

Nàng nói xong liền hướng về phía dưới phân phó một câu: “Dụng hình”, lập tức liền có người chuyển hình cụ đến, Cẩm Ngôn bị đặt lên trên băng ghế dài, từng hèo nặng nề thẳng tắp trên lưng nàng mà đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.