Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 77: Chương 77: Đã là thê tử của ta, đầu bạc không rời.




Chương 77:

Cẩm Ngôn ngẩn ra, lúc sau mới kịp phản ứng lại, thì ra nguyên nhân mà Ôn phu nhân khóc giống như ruột gan đứt từng khúc là vì vậy? Nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không có đâu nương, ta vẫn rất tốt, ngươi yên tâm đi!”

“Thật sự?” Trên mặt Ôn phu nhân có chút không tin tưởng.

Cẩm Ngô nỗ lục nặng ra một nụ cười, thỏa mái nói: “Nương, thật sự không có, ta làm sao có thể lừa người đây?”

Bấy giờ, Ôn phu nhân rốt cục mới tin, mây đen trên mặt rốt cục cũng tan biến, nhưng trong chốc lát, nàng lại có vài phần hoài nghi nói: “Vậy ngươi xốc lên cánh tay, để ta nhìn xem thủ cung sa có còn hay không?”

Cẩm Ngôn nghe lời vén tay áo lên, lại nhìn đến sắc mặt Ôn phu nhân bỗng nhiên thay đổi, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay một mảnh tuyết trắng, nơi nào còn có thủ cung sa, đầu Cẩm Ngôn oành một tiếng, bỗng chốc nổ tung, nàng nhìn về phía Ôn phu nhân, Ôn phu nhân bỗng nhiên lại rơi nước mắt, trong lòng nàng nặng nề, nhất thời không biết cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Nàng nhớ được, thời điểm nàng xuyên tới đây, trên cánh tay nàng vẫn có một chút chu sa, là thủ cung sa, mà hôm qua, mặc dù có tắm rửa thay quần áo, lúc đó nàng cũng không để ý, nhưng mà bây giờ, cư nhiên lại không có thủ cung sa, thân thể nàng rõ ràng cũng không có gì không khỏe, trong đầu vang lên thanh âm ầm ầm.

Ôn phu nhân thấy nàng bỗng chốc đờ đẩn, đột nhiên liền hiểu được, bỗng chốc xụi lơ trên mặt đất, nước mắt ào ào rơi xuống, hết nữa ngày, nàng mới lên tiếng, thanh âm rõ ràng khàn khàn mà mỏi mệt: “Cẩm Ngôn, thu thập đồ đạc một chút đi, chúng ta trở về Tướng quân phủ. Ngươi yên tâm, cho dù cả đời ngươi không gả đi được, Tướng quân phủ vẫn có thể nuôi được ngươi.”

Nàng đứng dậy, lau lau nước mắt, liền bắt đầu thay Cẩm Ngôn đóng gói, nhưng mà, nàng vốn là mới xuất giá qua, cũng chưa từng ở qua vương phủ, nên căn bản cũng không có gì để đóng gói, Ôn phu nhân ngẩn người, vội nắm lấy tay Cẩm Ngôn nói: “Nếu đã không có cái gì, thì chúng ta mau đi thôi.”

Cẩm Ngôn đờ đẫn bị nàng kéo ra khỏi phòng, lại ra sân, hướng về phía cửa vương phủ đi ra, khi đi qua đại sảnh, lại đột nhiên thấy một người đang ngồi ở hành lang phía trước, đúng là Tần Phi Li. Dường như hắn đang muốn đi tới chỗ của nàng, nhìn thấy Cẩm Ngôn ngây ngốc đang bị Ôn phu nhân lôi kéo, hơi ngừng lại, lập tức nói: “Nhạc mẫu đại nhân đây là muốn đưa Cẩm Ngôn đi nơi nào?”

Ôn phu nhân không ngờ lại gặp hắn, ngừng lại một chút, lau nước mắt, lúc này mới nói: “Tần vương, lão phụ hôm nay thất lễ, bây giờ Cẩm Ngôn đã trở thành như vậy, lão phụ cũng không dám làm phiền vương gia, bây giờ lão phụ đưa Cẩm Ngôn trở về Tướng quân phủ, về phần hôn lễ này, Tướng quân sẽ tự mình vào cung hướng hoàng thượng thỉnh tội từ hôn.”

Tần Phi Li nhíu mày, Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt hắn, đột nhiên co rụt lại, Tần Phi Li nhíu mày càng sâu.

“Nhạc mẫu đại nhân đây là có ý gì?” Tân Phi Li lại nhìn về phía Cẩm Ngôn liếc mắt một cái mới nói: “Nếu nhạc mẫu đại nhân vì những lời đồn đại bên ngoài, người không cần lo, tiểu tế (con rể) cũng không thèm để ý, ta cùng với Cẩm Ngôn, vốn đã thành hôn, chỉ vì việc đột nhiên phát sinh, không kịp làm lễ bái đường, ta vốn muốn để Cẩm Ngôn nghỉ ngơi mấy ngày bình phục tâm tình, lại tiếp tục hoàn thành hôn lễ, nếu nhạc mẫu đại nhân đã lo lắng như vậy, tiểu tế lập tức hạ lệnh cho người chuẩn bị .”

Ôn phu nhân không ngờ hắn sẽ nói như vậy, hơi ngẩn người, nhìn nhìn Cẩm Ngôn lại nhìn hắn, lập tức không thể tin nói: “Vương gia…Người còn nguyện ý cưới Cẩm Ngôn?”

Tần Phi Li không có đáp lại, chính là chậm rãi đẩy xe lăn về phía trước, hướng về phía Cẩm Ngôn vươn tay ra, Cẩm Ngôn do dự không nhúc nhích, hắn liền tiến về trước, nghêng người, nắm lấy tay nàng, chậm rãi nói: “Trên thế gian này, chỉ nhận định một nữ tử duy nhất là Cẩm Ngôn, thật tình đối đãi, đã là thê tử của ta, đến đầu bạc không rời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.