Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 12: Chương 12: Giông tố này chưa yên, giông tố khác lại đến




Bỡi vì câu nói này, tấu nhạc ca múa đều dừng lại, nội đường im lặng như tờ, sắc mặt Thái hậu không rõ là cảm xúc gì, nhưng rõ ràng là rất mất hứng, mọi người ở đây đều thay tiểu nữ tử này lo lắng một lúc, bỗng nhiên một tiếng cười lớn từ thượng vị truyền đến, mọi người theo tiếng cười nhìn lại, Hoàng thượng rời chỗ ngồi đi xuống dưới, đi đến trước mặt Cẩm Ngôn đang quỳ trên mặt đất, ngón cái xoa xoa nhìn nàng nói :”Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền? Ngươi so sánh như vậy, thật là rất mới mẻ, trẫm cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Không thể tin được một tiểu nữ tử như ngươi mở miệng liền khiến người khác kinh người, chỉ là không biết, phía dưới sa mỏng này…”

Hắn vươn tay đến, có ý muốn gỡ sa mỏng che mặt của nàng ra, Cẩm Ngôn vội vàng che mặt, liên tục lắc đầu nói :”Đừng… Hoàng thượng, mặt của thần nữ chỉ sợ sẽ doạ đến Hoàng thượng, hơn nữa lời này cũng không phải xuất từ miệng của thần nữ, chính là thần nữ lúc trước vô ý nghe được người khác nói thôi. Thần nữ mượn tạm lời nói của người khác, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, cũng vì tình thế cấp bách muốn cầu tình cho cung nữ kia. Thần nữ không hiểu đạo lý lớn để trị quốc, an gia, chỉ là trong lòng thần nữ, cảm thấy hôm nay là ngày vui, nên vô cùng cao hứng, nếu có đổ máu thì cũng là điềm xấu, nếu như có chỗ mạo phạm, mong Hoàng thượng thứ tội!”

Nàng nói xong liền cúi đầu, quỳ thấp xuống, trong lòng kì thực khẩn trương muốn chết, Tần Phi Mặc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người trở lại chỗ ngồi, không nói gì nữa.

Thái hậu cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng thượng, lập tức nói :”Đứng lên đi, chuyện nhỏ như thế này, liền khiến các ngươi sợ đến như vậy, nào nào nào, đều đứng lên, về phần cung nữ kia, đi xuống lĩnh hai mươi bản tử, xem như là một cái giáo huấn.”

Thái hậu nói xong, nội đường rốt cuộc cũng sôi nổi hẳn lên, cung nữ kia rốt cuộc cũng có thể bảo trụ được tính mạng, nói lời cảm tạ xong mới đi xuống lĩnh bản tử(hình trượng = đánh), mà Tần vương lúc này cũng im lặng một lát rồi đi thay quần áo.

Ca múa một lần nữa lại tiếp tục trình diễn, Ôn Ca Ngâm nhìn bộ dáng Cẩm Ngôn còn đang sợ hãi, buồn cười nói :”Lúc này mới biết sợ? Dũng khí thấy chết không sờn vừa nãy đi nơi nào rồi?”

Cẩm Ngôn nhìn nàng ta cười một cái, bất đắc dĩ nói :”Tỷ tỷ, tỷ còn không biết ta, ta vừa rồi, giống như là “không trâu bắt chó đi cày”, đều là bị bắt buộc!”

Ôn Ca Ngâm cười cười, trên mặt cũng không biểu lộ cái gì, trong lòng lại thật sự rõ ràng, kỳ thực vừa rồi, khi Thái hậu hỏi, Cẩm Ngôn tốt nhất là nên phụ hoạ câu trả lời cùa nàng là tốt rồi, nhưng mà, nàng ta cũng không làm theo như vậy.

Bên trong mắt đẹp, thoáng chốc biểu lộ một chút ánh sáng nhạt.

Cẩm Ngôn nhàm chán xem ca múa, trải qua cửu tử nhất sinh vừa rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, dù sao đây cũng là nơi Hoàng đế cùng vương gia tuyển hậu tuyểnn phi, cùng một xấu nữ bị huỷ dung như nàng không có liên quan gì, nàng tìm lý do nói với Ôn Ca Ngâm một tiếng, liền rời khỏi yến tiệc.

Bên ngoài cung Trường thọ, sao giăng đầy trời, ánh trăng như nước, Cẩm Ngôn đứng bên hồ nước, nhìn ảnh ngược trong vắt dưới nước, gió lạnh mùa thu khẽ thổi, khiến cho ban đêm ở cổ đại có một loại tư vị khác.

Từ nơi này nhìn qua, trong cung đèn đuốc loé ra sáng chói, bóng người lắc lư, cảnh tượng bình tĩnh an bình, thậm chí thập phần vui vẻ, nhưng Cẩm Ngôn biết, bên trong đó còn có cảnh tượng khác, ít ra, cung nữ vừa rồi còn đang chịu phạt.

Nàng khẽ thở dài, cảm thấy bản thân rời đi đã khá lâu, cũng nên quay lại rồi, ngay tại thời điểm xoay người, chợt thấy bóng người phía sau loé lên, khi nàng chưa đứng yên liền cảm thấy trên lưng mất thăng bằng, thân thể nhất thời không ổn, bỗng chốc ngã vào bên trong hồ nước sâu thăm thẳm, lạnh đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.