Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 81: Chương 81: Gối đầu làm chứng




Chương 81:

Nàng dứt khoát liền kề sát vào người Tần Phi Li ngửi ngửi, lại không ngửi thấy gì, lại nhớ đến vừa rồi có bóng người, nghĩ, chắc là hương khí của người khác vương lại trong không khí, lại dò hỏi: “Nguyên lai không phải trên người ngươi, nghĩ đến hẳn là ở trên người người vừa nãy. Đúng rồi, vừa nãy là ai đã tới? Là cung nữ trong cung sao?”

Tần Phi Li ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại cũng không thấy một chút thần sắc khác thường nào, liền cười cười nói: “Bất quá là thị tỳ cung nữ thôi, ta muốn ngồi một mình, nên cho nàng đi xuống trước.”

Cẩm Ngôn nga một tiếng, liền không có hỏi lại, sau khi hai người đi ra ngoài, lập tức có cung nhân tới dẫn đường, trở về phủ, cũng đã qua thời điểm bữa trưa. Cẩm Ngôn đã sớm đói bụng, người trong vương phủ cũng biết hai người không bao lâu sẽ về đến, nên thức ăn đều nóng hổi, Cẩm Ngôn cảm thán bọn họ thật chu đáo, ăn một bữa thật no.

Sau khi ăn xong, quản gia để hai cái nha đầu hầu hạ nàng, lại mang theo một người tới cho nàng xem, Cẩm Ngôn vừa thấy người tới nhất thời mừng rỡ, cư nhiên lại là Lãnh Nguyệt, xoay quanh nàng nhìn từ trên xuống dưới nói: “Lãnh Nguyệt, ánh mắt của ngươi đã tốt lê rồi sao?”

Lãnh Nguyệt cũng nở nụ cười nói: “Đúng vậy, vốn cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng, chăm sóc ba tháng, đã lành rồi.” Tuy rằng tướng quân để cho Lãnh Nguyệt về sau không cần đến kinh thành, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn muốn tới hầu hạ tiểu thư, lần trước nghe nói tiểu thư bị bắt cóc, Lãnh Nguyệt đã lo lắng gần chết, người của Qủy vương phủ tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ tiểu thư có chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nàng nói tới đây, không khỏi từ trên xuống dưới đánh giá Cẩm Ngôn, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, mới yên tâm mỉm cười nói: “Nhìn thấy tiểu thư bình an vô sự, ta mới an tâm.”

Cẩm Ngôn cũng nở nụ cười, có thể có được một tri kỷ, vương phủ lớn như vậy, nàng cũng không cần lo lắng tịnh mịch, vội lôi kéo Lãnh Nguyệt ngồi xuống. Hai người tán gẫu một chút, thoáng cái đã tới buổi trưa, đều là do hai người đã ba tháng chưa có gặp nhau, Tần vương sau khi được hạ nhân phụ giúp tản bộ trong hoa viên trở về, liền thấy bộ dáng hai người hớn hở nói chuyện với nhau, không khỏi cười cười nói: “Mặt trời đều sắp xuống núi, các ngươi còn chưa có tán gẫu xong, chỉ sợ tới sáng mai, cũng nói không xong.”

Lãnh Nguyệt vội từ bên người Cẩm Ngôn đứng lên, nhìn thoáng qua Tần Phi Li đang được hạ nhân đẩy vào, đỏ mặt hô một tiếng: “Vương gia.”

Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, lại đem tầm mắt dừng trên người Cẩm Ngôn, mới vừa rồi Cẩm Ngôn còn cùng Lãnh Nguyệt nói làm như thế nào để tránh cùng Tần Phi Li đồng giường cộng chẩm (chung giường chung gối), lúc này đột nhiên thấy hắn tiến vào, trên mặt không khỏi có chút hốt hoảng nói: “Lãnh Nguyệt da mặt mỏng, ngươi đừng trêu ghẹo nàng ấy.”

Tần Phi Li lại nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, quả nhiên thấy được tai nàng phiếm hồng, hơi hơi ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài, nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Có người muốn gặp nàng, nàng hãy đi theo ta.”

Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?

Cẩm Ngôn nhìn Lãnh Nguyệt liếc mắt một cái, nghe lời bước theo, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, là ai mà thần bí như vậy?”

Tần Phi Li mỉm cười nói: “Ngươi thấy sẽ biết.”

Mặc dù trong lòng Cẩm Ngôn đầy nghi hoặc, bất quá dù sao cũng chỉ là gặp một người mà thôi, không có gì đáng ngại, vội xoay người nói với Lãnh Nguyệt: “Ngươi vừa từ xa tới đây, nghĩ ngơi cho thật tốt, buổi tối tỷ muội chúng ta nói chuyện tiếp.”

Lãnh Nguyệt nở nụ cười: “Được, tiểu thư an tâm đi đi.”

Cẩm Ngôn gật gật đầu, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên lại thấy Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ, sắc mặt lại không tự chủ đỏ lên, không biết vương gia đã biết được những gì, , bổ sung thêm: “Ân, vương phi yên tâm đi đi.”

Lúc này Cẩm Ngôn mới hiểu vì sao Tần Phi Li lại liếc nhìn Lãnh Nguyệt như vậy, không khỏi đỡ trán, than nhẹ một tiếng.

Hai người cùng đi đến tiền điện, lại nhìn thấy quản gia từ bên trong đi ra, trên mặt lộ ra một tia khó xử. Cẩm Ngôn đang muốn hỏi hắn làm sao lại trở ra, đã thấy quản gia nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, cái nhìn kia ý nghĩa khác thường. Cẩm Ngôn còn muốn hỏi lại, lại đột nhiên nghe được thanh âm tách trà vỡ, lập tức thanh âm lạnh lùng của người bên trong vang lên: “Đều đã chết phải không? Một đám người mà cũng không cho ta được một ly trà có độ ấm thích hợp sao? Các ngươi là muốn bỏng chết ta?”

Tính khí rất lớn!

Trong lòng Cẩm Ngôn đang nghĩ như vậy, bên cạnh, Tần Phi Li đã đẩy xe lăn đi vào.

Bởi vì chân của Tần Phi Li bị tật, phải dựa vào xe lăn mới có thể đi vào, cho nên toàn bộ Tần vương Phủ đều không có bậc thềm. Lúc này sau khi hắn đẩy cửa tiến vào, Cẩm ngôn cũng vội vàng tiến vào theo, lại không nghĩ rằng, vừa vào cửa đã thấy một cái cốc hướng trên đầu mình bay tới, chút nữa dọa nàng choáng váng, căn bản không kịp tránh, cánh tay lại bị người kéo xuống, lập tức, nàng bỗng chốc ngã vào trong lòng Tần Phi Li, chưa đứng dậy, bên trên đã truyền đến thanh âm lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nàng vội vàng từ trong lòng Tần Phi Li đứng lên, chỉ thấy phía trên vị trí của mình, một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi năm mươi đang ngồi, năm tháng ưu thương đã lưu lại trên mặt bà không ít nếp nhăn, duy chỉ có đôi mắt vẫn có thần lợi hại như trước, thấy Cẩm Ngôn đánh giá bà, bà nhìn nàng liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn đến mặt nạ trên mặt nàng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn về phía Tần Phi Li, hừ lạnh một tiếng.

Cẩm Ngôn không biết thân phận của bà, cũng không biết dùng thái độ gì để đối với bà, bất quá nghe qua giọng điệu của bà, tính khí, chắc chắn không phải là người đơn giản.

Bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ của Tần Phi Li, hắn lập tức tiến lên, cầm lấy tay phụ nhân kia, cười khổ nói: “Nhũ mẫu, ta đây không phải là sợ ngươi đi đường xóc nảy, thân mình không tốt, vì vậy mới không nói cho người biết, người đừng trách A Li.”

Nguyên lai là nhũ mẫu! Khó trách lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy! Tần Phi Li ba tuổi đã mất mẫu thân, thuở nhỏ chính là được nhũ mẫu nuôi lớn, hai chân hắn lại tàn tật, so ra thì vị nhũ mẫu này cũng chịu không ít cực khổ, mới có thể có được như ngày hôm nay, mới bốn năm mươi tuổi, mặt lại đầy nếp nhăn, tóc mai hoa râm.

Mà nhũ mẫu này đối với Tần Phi Li mà nói, hẳn là tương đương với mẫu thân của hắn, mà nàng gặp bà, tất nhiên liền giống như nàng dâu gặp cha mẹ chồng.

Ý thức được điều này, Cẩm Ngôn vội vàng đi tới một bên rót một ly trà, trước thử độ ấm, mới lại lấy một cái cốc khác đổ vào, bưng tới, mà vị nhũ mẫu này vẫn tức giận như trước, nhìn Tần Phi Li nói: “Đại hôn cũng không cho ta biết, trong lòng ngươi thực sự có nhũ mẫu ta sao?”

Tần Phi Li bất đắc dĩ thở dài, còn muốn giải thích, Cẩm Ngôn vội vàng đem ly trà tới nói: “Nhũ mẫu, người uống trà, xin bớt giận, Phi Li cũng là vì sợ người vất vả, vì vậy mới không báo cho người biết, người ngàn vạn đừng nóng giận.”

Vị nhũ mẫu kia lại không chút lưu tình đem ly trà đẩy ra, tay Cẩm Ngôn run lên, thật vất vả mới đem cái cốc cầm chắc, trà nóng lại đổ lên tay nàng. Tuy rằng trà cũng không nóng bỏng giống như trà sáng nay thái hậu cấp , nhưng dù sao cũng là trà nóng, Cẩm Ngôn vẫn là nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nhũ mẫu kia vừa thấy, nhất thời không vừa ý, không nể mặt nói: “Yếu ớt như vậy, làm thế nào hầu hạ A Li!”

Tần Phi Li thương tiếc nàng liếc mắt một cái, lại ngại thái độ của nhũ mẫu, không có hành động gì khác, Cẩm Ngôn nhìn lại một cái ý bảo hắn yên tâm, vội lại đi rót một ly trà tới, nói: “Vâng, nhũ mẫu nói phải, cho nên, những ngày sau này, ta mới muốn cùng nhũ mẫu học nhiều hơn, làm sao hầu hạ Phi Li.”

Lần này, bà cũng không có gây khó dễ cho nàng, có thể là bởi vì câu nói kia êm tai, bà theo lý thường làm trừng mắt liếc nàng một cái, tiếp nhận trà, uống một ngụm, độ ấm vừa vặn rất tốt, bà cũng không có giống như vừa rồi nổi trận lôi đình, chỉ là khi nhìn đến Cẩm Ngôn, vẫn là nhíu mi, vẻ mặt không vừa ý. Tần Phi Li nhìn thấy, nhân tiện nói: “Nhũ mẫu, người không phải luôn muốn ta cưới nương tử sao, hiện tại ta cưới về, thế nào, ngươi lại không vui như vậy?”

Tần Phi Li lôi kéo tay bà, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, giống như bộ dáng con trai làm nũng với mẫu thân vậy. Cẩm Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn như vậy, không khỏi nhìn nhiều một chút, tâm tình lo lắng vì bị phỏng cũng biến mất hầu như không còn. Tần Phi Li vậy mà có thể ăn nói khép nép như vậy, nghĩ đến, vị nhũ mẫu này đối với hắn nhất định không giống những người khác.

Bà hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái nói: “Khá lắm, vậy ngươi mau chóng cho ta ôm tôn tử, ta tự nhiên liền rất cao hứng.”

Cẩm Ngôn nhất thời 囧, Tần Phi Li cúi đầu ho khan một tiếng, nửa ngày mới nói: “Nhũ mẫu, chuyện như vậy, không cần gấp. Hơn nữa đêm qua ta vừa mới bị độc phát, lúc này, cả người không còn nữa điểm khí lực, làm sao có thể cho người ôm tôn tử.”

Hắn bỗng nhiên liền làm ra một bộ dáng suy yếu thống khổ, nhũ mẫu vừa nghe, quả nhiên nóng nảy: “Lại phát tác? Vậy ngươi có hây không bị làm sao? Đau hay không? Bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Bà bỗng chốc đứng dậy, một lần xem xét kiểm tra trên người Tần Phi Li, ngay cả ống quần của hắn cũng bị xốc lên, Tần Phi Li lại ho khan một tiếng, né tay nàng mới nói: “Nhũ mẫu, không có việc gì, cũng may đã trôi qua, tĩnh dưỡng vài ngày, hẳn là sẽ không có việc gì.”

Nhũ mẫu vẫn lo lắng như trước nói: “Thanh cô nương đã đến xem chưa? Nàng nói như thế nào?”

Tần Phi Li lắc lắc đầu nói: “Buổi sáng đi một chuyến vào cung, buổi chiều tiếp người, tự nhiên không kịp mời Thanh cô nương đến, ta nghĩ ngày mai lại mời nàng đến phủ.”

“Sao lại chờ đến ngày mai, đêm nay liền mời nàng đến a!” Bà vỗ bờ vai của hắn một chút, lập tức lại nói: “Quên đi, vẫn là ta tự mình đi.’

Bà nói xong liền đi ra ngoài, bộ dáng vô cùng lo lắng, Tần Phi Li muốn kêu bà trở lại đã không kịp, chỉ có thể nhìn về phía Cẩm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Tính tình của nhũ mẫu ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực là người tốt.”

Cẩm Ngôn gật gật đầu, lúc này, nàng cũng xem là đã nhìn ra, hơn thế, vị nhũ mẫu này thực sự đau lòng Tần Phi Li.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay bỗng nhiên căng thẳng, nàng cúi đầu, Tần Phi Li nắm lên ngón tay đã có chút đỏ lên của nàng nói: “Có đau không?”

Mặt Cẩm Ngôn chợt đỏ lên, vội vàng thu tay lại nói: “Không phải là trà nóng, đã không còn đau.”

Tần Phi Li lai xoay người từ trong nội đường lấy ra một hộp thuốc cao, lại cầm lấy tay nàng, đem thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương trên tay nàng nhẹ nhàng xoa, nhất thời một cỗ mát mẻ theo mu bàn tay thấm vào trong, hắn thu lại hộp thuốc, để ở một bên, lúc này mới cảm thấy hài lòng nói: “Như vậy mới được, bất kể có bị thương hay không, vẫn phải bôi dược.’

Cẩm Ngôn nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra chút ôn nhu, bỗng cảm thấy giật mình, đột nhiên, lại thấy nhũ mẫu đã đi rồi lại quay lại, bà vừa tới, đã nắm lấy tay Cẩm Ngôn kéo theo, vội la lên: “Việc mời người tới, ngươi cũng phải học, sau này vạn nhất ta không có ở đây, ngươi liền tự mình đi mời, có biết không? Chuyện của A Li, ngươi là thê tử, nhất định phải tự thân tự lực.”

Cẩm Ngôn bị nàng kéo vài cái liền lảo đảo, thật vất vả quay đầu, chỉ thấy Tần Phi Li ngồi đó bộ dáng không biết làm sao, lập tức nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, vội la lên: “Ân… Ta đã biết… Nhũ mẫu, người chậm một chút, ta theo không kịp.”

“Bây giờ cô nương như thế nào đều như vậy yếu ớt!” Nhũ mẫu thì thầm một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng thả chậm cước bộ, hai người ra phủ, đã có xe ngựa đợi đó, nhũ mẫu lôi kéo Cẩm Ngôn lên xe, trực tiếp phân phó đi Lưu Danh lâu, đợi ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới nhìn về phía Cẩm Ngôn tinh tế đánh giá. Nhìn thấy dưới lớp mặt nạ có thể mơ hồ thấy được vết sẹo trên mặt nàng, trong mắt bà không tự chủ xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức dò hỏi: “Mặt của ngươi là chuyện gì xảy ra?”

Cẩm Ngôn không ngờ tới bà sẽ hỏi mình chuyện này, “A” một tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy nàng nhíu mi, lập tức nói: “Không biết, có thể là bị đao rạch, hay là bị lửa thiêu thành, ta không nhớ rõ.”

“Ngươi không nhớ rõ?” Bà nhíu mi nói: “Làm sao có thể không nhớ rõ?”

Cẩm Ngôn nhớ tới chuyện đó giống như mộng mà cũng không phải mộng, buồn bã nói: “Không biết, sau khi tỉnh lại liến không nhớ rõ, có lẽ, là bị dọa cho ngốc rồi.’

Bà nhìn thoáng qua thần sắc của Cẩm Ngôn, cũng không tiếp tục hỏi nữa, đến khi Cẩm Ngôn phản ứng lại, phát giác người bên cạnh đã không có thanh âm, lại quay đầu, vậy mà lại nhìn thấy nhũ mẫu đã tựa vào thành xe ngựa ngủ. Hẳn là do trên đường đi xe quá mệt mỏi, một lúc sau, cư nhiên lại phát ra tiếng ngáy. Cẩm Ngôn tìm được trong xe ngựa một cái chăn dự phòng liền đắp lên cho bà, nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên mặt bà, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Lưu Danh lâu cách Tần vương phủ cũng khá xa, xe ngựa chạy trên đường hơn nửa canh giờ mới tới nơi. Cẩm Ngôn phân phó xa phu không cần đánh thức bà, bản thân tự xuống xe ngựa, vào Lưu Danh lâu. Nhưng nàng lại là một cái nữ tử, người trong thanh lâu, tất nhiên không để nàng vào trong, cho đến khi Cẩm Ngôn báo ra tên Tần vương phủ, lại cho người ta nhìn xe ngựa, bọn họ mới bằng lòng cho nàng vào, lại lạnh lùng nói: “Thanh cô nương cũng không phải muốn gặp là có thể gặp, mặc kệ là ai, ai đưa ra nhiều bạc hơn, Thanh cô nương liền gặp người đó, hoàng đế đến đây cũng phải tuân theo quy củ này.”

Cẩm Ngôn vội vàng lấy ra, trên người cũng không mang theo bạc, duy chỉ có vòng tay dương chi bạch ngọc mà Ôn Ca Ngâm đưa cho nàng, suy nghĩ, sau khi đưa Thanh cô nương trở về, lại có thể dùng tiền chuộc lại đồ, cho nên liền cầm vòng tay đưa cho người dẫn đường: “Ngươi xem ta có thể trước để thứ này ở đây được không? Ngày mai liền tới lấy, nếu ta không tới, vòng ngọc này liền của các ngươi.”

Người nọ thoáng nhìn qua vòng ngọc, cũng là người biết xem hàng, nhất thời mắt sáng lên, vội lấy qua, thật cao hứng. Cẩm Ngôn lại nhanh chóng nói: “Vòng ngọc này, nhưng là của hoàng hậu nương nương đưa cho ta, ta chỉ là để ở đây một ngày, nếu các ngươi làm hỏng, các ngươi cũng biết hậu quả đó.”

Người nọ vừa nghe là của hoàng hậu nương nương tặng, sắc mặt nhất thời đen lại, nhưng đã là người hoàng gia, bọn họ cũng không dám đắc tội, đành phải nói: “Nơi ở của Thanh cô nương ở nơi đó, ngày mai nếu thiếu một đồng cũng không được.”

Cẩm Ngôn thấy hắn đáp ứng, vội vàng cười nói: “Đó là tất nhiên.”

Cẩm ngôn ngồi chờ ở Nhã Gian các , rất nhanh liền có người đẩy cửa bước vào, chỉ thấy người tới một thân bạch y trắng trong thuần khiết, mạng che che nữa mặt, đi tới, lả lước như chim nhạn bay dạo chơi, thập phần mỹ lệ, đợi nàng đến gần, một mùi thơm xông vào mũi, Cẩm Ngôn mâu sắc hơi ngừng lại, dừng phía trên mặt của nàng, trong lòng thầm nghĩ, cô nương này dung mạo khuynh thành, so với tỷ tỷ Ôn Ca Ngâm của nàng cũng không kém hơn, chỉ là thân ở thanh lâu, cho nên không thể vang danh đệ nhất mỹ nhân.

Nhìn thấy người đến, lại là một nữ tử bản thân không có nhận thức, mà trên mặt người nọ lại mang mặt nạ màu vàng kim. Thanh Y bước chân hơi ngừng lại, nhớ tới lời nói của tên sai vặt, là người Tần vương phủ, bỗng chốc liền hiểu được. Nàng tất nhiên đã nghe chuyện Tần vương đón dâu, mà người nọ lại là tiểu thư Tướng quân phủ ngày xưa là đệ nhất mỹ nhân mà bây giờ bị hủy dung, cho nên, nàng chỉ liếc mắt một cái liền có thể biết được người tới, đối diện với Cẩm Ngôn hạ lễ, cười nói: “Không biết Tần vương phi giá lâm, tiểu nữ thật sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ là không biết, Tần vương phi vì chuyện gì lại đến?”

Nàng vừa pha trà vừa nói chuyện, thanh âm thanh thúy ôn nhu, phá lệ êm tai. Thời điểm cười rộ lên, mặt mày cong cong, đáng yêu động lòng người.

Cẩm Ngôn cũng không vội uống trà, tinh tế đánh giá nàng, khen: “Nguyên lai ngươi chính là Thanh cô nương, thật không dám dấu giếm, ta tới là muốn mời ngươi tới xem thử chân của vương gia. Hôm qua vương gia phát bệnh, nhũ mẫu cũng đến đây, người cũng rất lo lắng, cho nên thỉnh Thanh cô nương đến quý phủ một lúc, giúp vương gia chuẩn đoán một phen.”

“Vương gia lại phát tác?” Thần sắc Thanh Y nhất thời không khỏi lo lắng, lúc một sau, mới thở dài nói: “Vậy vương phi chờ ta, đợi Thanh Y thay y phục, lập tức đi ngay.”

Một lát sau, Thanh Y trở ra, đã trở thành bộ dáng tiểu sinh anh tuấn. Nàng lấy xuống khăn che mặt, lộ ra gương mặt quốc sắc thiên hương, làm cho mắt người ta sáng lên. Người của nàng cũng giống như thanh âm của nàng, thoạt nhìn thanh thanh tú tú, ôn nhu mềm mại, lại mang một cỗ yếu ớt như Tây mĩ nhân, Cẩm Ngôn bỗng nhiên lại nghĩ đến đoạn thơ miêu tả Lâm Đại Ngọc: “Hai loan giống như túc phi túc lung yên mi, một đôi giống như hỉ phi hỉ ẩn tình mục. Thái sinh hai má lúm đồng tiền chi lo, kiều tập một thân chi bệnh. Lệ quang nhiều điểm, thở gấp hơi hơi. Nhàn tĩnh giống như kiều hoa chiếu thủy, hành động nếu như yếu liễu phù gió. Tâm tương đối làm nhiều nhất khiếu, bệnh nếu như tây con thắng ba phần.” (Ta chịu thua mấy cái đoạn thơ này, ta không hiểu hết được.) Hoàn toàn giống như người trước mắt. Thấy ánh mắt Cẩm Ngôn nhìn chắm chằm nàng, nàng mỉm cười, đối với ánh mắt như vậy nàng đã tập mãi thành quen, nói: “Đi thôi. Đêm đã khuya, không nên trì hoãn lâu lắm.”

Hai người lên xe ngựa, lúc này Thanh Y mới nhìn thấy nhũ mẫu đang ngủ say, không khỏi “Nha” một tiếng, một tiếng kêu này không lớn cũng không nhỏ, cũng thuận lợi đem nhũ mẫu đánh thức, nhìn thấy chăn trên người mình, lại nhìn về phía Cẩm Ngôn, còn có Thanh Y ở phía trước, bà cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, sâu đó mới nhanh chóng cầm lấy tay Thanh Y nói: “Thanh cô nương, ngươi xem lão bà ta, cư nhiên lại ngủ, thật sự là, độc của A Li lại phát tác, vì vậy mới nửa đêm tìm đến Thanh cô nương, làm phiền ngươi!’

“Phong di, nói cái gì vậy, người đối với ta ân trọng như núi, có gì mà phiền toái với không phiền toái.” Thanh Y cười, ngồi xuống bên cạnh nhũ mẫu, Cẩm Ngôn ngồi ở bên kia, nhìn các nàng lâu ngày gặp lại, liền không có chen vào nói, cho đến khi xe ngựa đến Tần vương phủ, nhũ mẫu nhìn nàng động tác chậm chạm như trước, liền không vui, nói: “Ngươi sao lại phản ứng chậm như vậy? Ở đó cọ xát cái gì?”

Thanh Y thấy thái độ của nàng đối với Cẩm Ngôn như vậy, hơi hơi kinh ngạc, nhũ mẫu cumgx không để ý đến nàng, lôi kéo Thanh Y đi thẳng tới tẩm phòng của Tần Phi Li.

Tần Phi Li ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy ba người tiến vào, hơi hơi cười. Ánh nến dừng ở khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, nụ cười kia nhất thời làm cho người ta không dời mắt được. Mặt Thanh Y lập tức đỏ lên, vội đi lên phía trước nói: “Phong di nói độc của ngươi lại phát tác, ta đến xem thử.’

Tần Phi Li mỉm cười, vừa mới nói một chữ “Tốt”, nhũ mẫu đã tiến lên trước, cầm lấy sách trong tay hắn, lại đem tay hắn đưa ra, để Thanh Y bắt mạch.

Tần Phi Li bất đắc dĩ nói: “ Nhũ mẫu, dù sao Thanh cô nương cũng đã đến đây, ngươi làm sao còn vội như vậy?”

“Ta đây không phải là vì quan tâm ngươi sao!” Thanh Y vỗ bờ vai bà, lại nhìn về phía Cẩm Ngôn còn đang đứng ở cửa, không kiên nhẫn nói: “A, thùng dụng cụ!”

Cẩm Ngôn “Nga” một tiếng, lúc này mới tiến nhanh đến, đem thùng dụng cụ để trên bàn, nhũ mẫu trừng nàng liếc mắt một cái, lúc này mới chăm chú nhìn về phía Thanh Y đang bắt mạch.

Không khí nhất thời ngưng trệ xuống, Thanh Y bắt mạch, nhũ mẫu không khỏi sốt ruột hỏi: “Thế nào?”

Thanh Y khẽ cười nhìn về phía nhũ mẫu nói: “Phong di yên tâm, tuy rằng có phát tác, nhưng kịp thời khống chế được, độc tố cũng không có khuếch tán, vương gia cứ theo cách ngâm dược dục của Thanh Y, độc tố tiết ra, chung quy sẽ có một ngày độc tố sẽ hết.’

“Như vậy a.” Bà vừa nghe, nhất thời liền vui mừng, liên tục nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Thanh Y cười cười, đem hòm thuốc mở ra, lấy ra một loạt ngân châm: “Đã đến đây, vương gia để Thanh Y lấy ra một chút máu độc đi. Mời vương gia tới nằm trên giường.”

Tần Phi Li gật gật đầu, khi nhũ mẫu đang muốn nâng hắn lên, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay bà nói: “Nhũ mẫu, đêm đã khuya, mỗi lần Thanh cô nương châm cứu đều mất đến hai canh giờ, ngươi đi đường mệt nhọc, vẫn là đi nghĩ ngơi trước đi, nơi này, có Cẩm Ngôn là được rồi.’

Bà nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, mày nhất thời nhăn lại: “Nàng có được không?”

Lúc này Thanh Y cũng tiếp lời nói: “Không sao đâu, Phong di, không phải nơi này còn có ta sao?”

Nghe nàng nói như vậy, thế này mới nở nụ cười: “Vậy được rồi, A Li liền phiền toái Thanh cô nương.”

Thanh Y có chút ngượng ngùng cười cười: “Phong di không phiền toái.”

Nhũ mẫu lại nhìn nàng một cái, rồi mới liên tục gật đàu đi xuống, thời điểm đi qua bên người Cẩm Ngôn, lại đẩy nàng một phen nói: “Còn không mau đi đỡ A Li lên giường.”

Cẩm Ngôn bất ngờ bị nàng dẩy, suýt chút nữa đứng không vững, Thanh Y nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Vương phi, cẩn thận chút.”

Cẩm Ngôn ngừng một chút, lúc này mới đi đến bên người Tần Phi Li, Tần Phi Li nhìn nàng một cái, vươn tay đến cầm lấy tay nàng, nói nhỏ: “Uỷ khuất ngươi.”

Thật ra trong lòng Cẩm Ngôn có chút buồn bực, lúc này lại vì câu nói này, cuối cùng lại tan thành mây khói, nhoẻn miệng cười. Thanh Y thấy hai người như vậy, ánh mắt lóe lên, không tiếng động rủ mắt xuống. Đợi hai người hợp lực đem Tần Phi Li đỡ lên trên giường, Thanh Y lại bắt đầu châm cứu cho Tần Phi Li.

Cẩm Ngôn biết y lí, chẳng qua nhìn thoáng qua, liền nhận ra, đơn giản Thanh Y chỉ là kích thích huyệt vị, châm cứu bức độc ra ngoài, biện pháp này mặc dù có hiệu quả, nhưng đối với người hàng năm bị độc tra tấn như Tần Phi Li mà nói, hiệu quả cực kì nhỏ bé. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Y, thần sắc nàng vẫn như thường, vẫn chuyên chú như cũ. Nàng cũng không có nói ra, yên tĩnh ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại lấy nước ấm cho Tần Phi Li, để giảm bớt máu độc chảy ra.

Nửa canh giờ sau, Thanh Y rốt cuộc rút châm, Cẩm Ngôn đưa nàng ra cửa, nhìn thấy mắt nàng dường như còn điều muốn nói, nhất thời trong lòng liền hiểu rõ: Nàng sở dĩ dùng biện pháp có hiệu quả nhỏ bé như vậy, chỉ sợ, chỉ là muốn cùng người nọ tiếp xúc nhiều hơn đi?

Nàng cũng không có vạch trần, phân phó người đưa nàng trở về, nàng mới trở về phòng. Phòng đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, mà Tần Phi Li nằm trên giường, hiển nhiên mang bộ dáng chuẩn bị đi ngủ. Cẩm Ngôn nhớ tới một màn buổi sáng, lại nghĩ tới bọn họ vốn là phu thê, nhất thời mặt ửng hồng, cuối cùng không biết bản thân nên ngủ ở nơi nào.

Tần Phi Li hướng nàng vươn tay đến.

Hắn làm mọi chuyện, giống như chuyện này rất hiển nhiên, giống như, hai người đã là phu thê lâu năm rồi vậy, nhưng Cẩm Ngôn vẫn là không được tự nhiên, hai người dù sao cũng mới gặp mặt có vài lần, ở chung hai ngày, cũng chưa được xem là quen thuộc, làm sao có thể đồng giường cộng chẩm?

Tần Phi Li cũng nhìn ra nàng quẫn bách, cười nói: “Ngươi nếu không tới, chẳng lẽ muốn ngủ trên mặt đất? Nếu là lúc đầu, có lẽ ta còn có thể chuyển đến thư phòng, nhưng là bây giờ nhũ mẫu đã đến, bà vốn đối với ngươi đã có chút bất mãn, nếu biết giữa chúng ta… Chỉ sợ lại làm khó dễ ngươi.”

Cẩm Ngôn cúi đầu xuống, nắm lấy ngón tay đứng đó không có di chuyển, Tần Phi Li bất đắc dĩ cam đoan nói: “Ngươi yên tâm, trước khi ngươi đồng ý, ta quyết không chạm vào ngươi, như vậy đã được chưa?”

Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng cảm thấy buông lỏng, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi nói lời phải giữ lời.”

Tần Phi Li nhìn thấy mắt nàng sáng ngời, trong sáng như nước, cố ý dừng một chút, mới nói: “Ân, thật sự.’

Cẩm Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, chạy mau đến, đi đến vị trí bên trong, cầm gối đầu đặt ở giữa giường, nói: “Nói miệng không có bằng chứng, gối đầu làm chứng, đây là giới tuyến, hai ta ai cũng không cho vượt qua.’

Tần Phi Li ngốc lăng nhìn gối đầu còn nằm ở giữa giường, nửa ngày mới gật gật đầu, lại cười rộ lên nói: “Được”

Cả một đêm, bình an vô sự.

Buổi sáng hôm sau cái gối kia vẫn thẳng một đường đặt ở nơi đó, mà Tần Phi Li đã không còn ở trong phòng.

Cẩm Ngôn đem gối đầu đặt lại chỗ cũ, bên ngoài cũng đã có người khiên bồn nước tiến vào, Cẩm Ngôn ngẩng đầu, nhìn người tới đúng là Lãnh Nguyệt, nhất thời không phản ứng kịp, nữa ngày sau mới nhớ tới hôm qua Lãnh Nguyệt đã vào phủ, vui vẻ nói: “Nghỉ ngơi tốt sao?”

Lãnh Nguyệt đi lại, cầm y phục giúp nàng mặc vào, cười nói: “Tất nhiên là nghỉ ngơi tốt, thời gian một ngày, ngủ đến mức trở thành trư luôn rồi.’

Cẩm Ngôn cũng nở nụ cười, có người thân cận ở bên cạnh, nàng cũng không sợ thời gian khổ sở ở bên cạnh nhũ mẫu.

Nàng không thấy Tần Phi Li, vội hỏi: “Vương gia đi ra ngoài sao?”

Lãnh Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có, vương gia đang ngâm dược dục, nghe nói ngâm dược dục vào buổi sáng có hiệu quả hơn, nhũ mẫu từ sáng sớm đã thúc giục vương gia.”

“Nhũ mẫu đã đến?” Cẩm Ngôn chợt cảm thấy da đầu run lên, “Bà không có trách ta lười ngủ sao?”

Thái độ nhũ mẫu đối với Cẩm Ngôn, Lãnh Nguyệt cũng có nghe nói, vừa nghe giọng điệu của Cẩm Ngôn, lại nghĩ tới lời nói lúc gần đi của Tần Phi Li , mặt đỏ lên, không khỏi hé miệng nở nụ cười, chế nhạo nhìn Cẩm Ngôn nói: “Vương gia nói, vương phi tối hôm qua đã mệt mỏi, để vương phi ngủ nhiều một chút, cho nên mặc dù nhũ mẫu có tức giận, cũng không có phát tác.’

“Mệt?” Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy da đầu càng run lên, thở phì phì nói: “Tên Tần Phi Li này, công phu hại người của hắn quả thực là đệ nhất.’

Lãnh Nguyệt cũng nở nụ cười, một bên nhìn Cẩm Ngôn bạo phát, một bên nghiêm túc nói: “Tiểu thư, cô gia có thể bảo vệ tiểu thư như vậy, là chuyện tốt. Ta vốn cho rằng tiểu thư gả cho cô gia quá mức ủy khuất, hiện tại xem ra, cô gia trừ bỏ bên ngoài đôi chân bị tật, còn lại ngược lại không tệ, đối với hạ nhân cũng cực kỳ thân thiết, lễ độ, hơn nữa các ngươi cũng đã thành thân, theo Lãnh Nguyệt, không bằng tiểu thư tiếp nhận cô gia…” Ngày hôm qua, thời điểm cùng Cẩm Ngôn tán gẫu, Cẩm Ngôn cũng đem suy nghĩ trong lòng nói cho nàng, cho nên giờ phút này, Lãnh Nguyệt đối với chuyện của Cẩm Ngôn nhất thanh nhị sở.

“Ngừng ngừng ngừng!” Cẩm Ngôn liên tục kêu ba tiếng “ngừng”, mới nói: “Ngươi vẫn là bỏ qua cho ta đi, có lẽ trong tương lai ta sẽ tiếp nhận hắn, ai biết trước đâu? Nhưng là hiện tại…” Nàng nhanh chóng lắc đầu, nhìn bản thân trong gương đồng, nói: “Ta luôn cảm thấy, tuy rằng Tần vương nhìn giống như ôn nhuận vô hại, nhưng tâm tư thâm trầm, hắn tuy rằng đối với ta rất tốt, nhưng ta lại không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.” Cẩm Ngôn nhớ tới cặp mắt kia, thâm thúy như mực, thâm trầm như hải, nhất thời lại khẳng định nói: “Có một loại người, tuy rằng thoạt nhìn đối với mọi người đều thân cận, dường như tìm không ra một điểm tật xấu, nhưng trên thực tế, người như thế lại không dễ sống chung. Bởi vì những người này, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cũng không tâm sự với người khác, liền giống như lúc nào cũng luôn đeo trên mặt mình một khối mặt nạ, chính là giống như Tần vương, theo ta, hắn là người như vậy.” Tuy rằng đối với ai cũng thân cận, trên thực tế, đối với ngươi thân cận, nhưng thật ra tâm lại cách xa ngươi ngàn dặm, bởi vì ngươi, không bao giờ có thể đi vào tâm hắn. Bởi vì theo nàng, trên đời này, không có người không có tính khí, sở dĩ không có, chính là bởi vì ngươi không thể làm cho hắn lộ ra tính khí, cũng chính là, ngươi chẳng qua chỉ là người không liên can đến hắn.

“Là như vậy sao?” Lãnh Nguyệt khổ lực suy tư, nhưng lại không tìm ra được cái lý do gì, chỉ là nhíu mi nói: “Nếu cô gia đúng như lời tiểu thư nói, chẳng phải là, cô gia căn bản chính là một người vô tâm?”

Người vô tâm sao?

Trong lòng Cẩm Ngôn bị kiềm hãm: Sẽ là như vậy sao?

Nàng lại nghĩ đến đôi chân của hắn, ba tuổi đã bị người ta kê đơn độc hại, tàn tật đến nay, mẫu thân lại qua đời sớm, không có bất luận kẻ nào che chở, trong lòng nàng nhất thời khổ sở: Đến cùng là nhờ sức mạnh gì, để một tiểu hài tử ba tuổi có thể chống đỡ được, sau khi mẫu thân mất, chịu được độc dược tra tấn, hai chân tàn phế, còn ở trong chốn hoàng cung ngươi lừa ta gạt tìm đường sinh tồn đi ra, chỉ sợ, từ nhỏ đến lớn, nhất định chịu rất nhiều ủy khuất, cũng vì nguyên nhân này, cho nên, hắn chưa bao giờ có thể bày tỏ với người khác, đối với mọi người đều hòa ái dễ gần, e sợ sẽ đắc tội người khác, lại mang lại bất hạnh cho bản thân, mà từ nhỏ đến lớn đều hóa trang thành như vậy, thói quen như vậy, liền biến thành tính cách của hắn, tao nhã, cười như gió xuân, đối với ai cũng lễ độ nho nhã.

Trong lòng nàng thở dài một tiếng, hẳn là bởi vì như vậy, cho nên, hắn mới đối với nhũ mẫu trăm điều đều thuận theo. Dù sao, đó là người duy nhất che chở cho hắn từ nhỏ đến giờ, so với mẹ ruột còn thân hơn. Trong lòng nàng nguyên bản còn một chút oán giận với bà, giờ phút này đã tan thành mây khói. Thương tiếc che chở cho một người không phải con trai mình như vậy, bà nhất định cũng chịu không ít cực khổ.

Thu thập xong bản thân, lại đơn giản ăn sớm một chút, Cẩm Ngôn thấy Tần Phi Li còn chưa có trở về, liền đi hiệu dược phòng. Tần Phi Li có phòng dược dục riêng, lần trước tuy là ở tẩm phòng ngâm dược dục, nhưng rốt cuộc cũng rất bất tiện, mà nàng lại đang ngủ. Nàng được hạ nhân dẫn đường đến ngoài dược phòng, vừa khéo nhìn thấy nhũ mẫu đang nấu nước ở ngoài sân, nàng cúi đầu, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: “Nhũ mẫu, việc này để đó cho hạ nhân làm là tốt rồi, việc gì người phải tự tay làm?”

Nhũ mẫu ngước mắt lên nhìn nàng một cái, thái độ vẫn lạnh lùng như trước, động tác trên tay lại không ngừng lại: “Người khác làm, ta không yên tâm!”

Bà cầm thùng gỗ, động tác nhanh nhẹn đổ lên nửa thùng nước, Cẩm Ngôn thấy, vội bước lên nói: “Nhũ mẫu, ta giúp người!”

Phong Như dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: “Ngươi làm được không?”

Cẩm Ngôn cầm lấy thùng nước, lúc này mới thấy là đã quá sức mình, Phong Như liếc nàng một cái, tiếp nhận thùng nước trong tay nàng, nói: “Quên đi, vẫn là để đó ta làm.”

Bà đem thùng nước nhấc đến cửa dược phòng, hướng vào trong hô một tiếng, rất nhanh liền có người đi ra, đem thùng nước đi vào. Nhũ mẫu liên tục nhấc vài thùng nước đặt trước cửa phòng, rất nhanh những người trong phong đem thùng không đi ra, Cẩm Ngôn vội vàng hỗ trợ nhấc thùng không trở ra, lúc này Phong Như cũng không nói cái gì, đứng ở nơi đó, nhìn động tác của Cẩm Ngôn, chờ nàng làm xong, mới mở miệng nói: “Một lúc nữa A Li mới ra, chờ một chút, còn phải lấy máu độc, ngươi cũng không cần ở đây, tìm nơi nào mát mẽ, ngồi một chỗ chờ đi, đừng ở chỗ này làm vướng bận.”

Cẩm Ngôn nhìn qua cửa dược phòng vẫn đóng chặc, nghe Phong Như nói lấy máu độc, không khỏi nhớ đến chuyện lần trước Thanh Y lấy máu độc, không khỏi hỏi: “Là Thanh Y cô nương dùng ngân châm lấy máu độc sao?”

Phong Như kì quái nhìn nàng một cái, không kiên nhẫn nói: “Nếu không thì là ai?”

Cẩm Ngôn “Nga” một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, thế này mới nói với Phong Như: “Vậy, nhũ mẫu, cẩm Ngôn đi trước.”

Nhũ mẫu theo lỗ mũi phát ra một tiếng “Hừ”, Cẩm Ngôn cũng không nói cái gì, lúc này mới dẫn Lãnh Nguyệt rời đi.

“Tiểu thư, người xem thái độ của nhũ mẫu, tiểu thư cũng không làm việc gì có lỗi với bà, làm sao lại không muốn nhìn thấy tiểu thư như vậy? Vả lại, vì sao tiểu thư lại phải thấp giọng đi xuống!”

Cẩm Nogoonnhinf thoáng qua sắc mặc tức giận của Lãnh Nguyệt, nhất thời nở nụ cười. Là người của mình, đó chính là điều tốt, biết vì mình mà suy nghĩ. Nàng nắm tay Lãnh Nguyệt cười nói: “Ngươi cũng đừng giận, nhũ mẫu có lẽ tức giận chi đạo (Ta cũng không biết là cái gì) đi? Kỳ thật bên ngoài nhũ mẫu không muốn nhìn thấy ta, ngươi không thấy, ta trễ như vậy mới đến, bà cũng không nói gì hay sao? Nếu ta khiên không nổi thùng nước, bà còn để cho ta làm, kia mới thật xự là làm khó ta.”

Nàng vỗ vỗ tay của Lãnh Nguyệt, nhớ tới Lãnh Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên ở Tướng quân phủ, lại hỏi: “Lãnh Nguyệt, ngươi đối với kinh thành có quen thuộc không?”

Lãnh Nguyệt lắc lắc đầu: “Thường ngày cơ hội ra ngoài cũng không nhiều, mặc dù là lớn lên ở kinh thành, kỳ thật, cũng chỉ biết có mấy nơi.”

Cẩm Ngôn nghe nàng nói như vậy, nhất thời thất vọng rũ xuống con ngươi, đúng lúc này, vừa vặn thấy quản gia mang theo hai người đi ngang qua, hai người kia, một người trong tay cầm thùng gỗ, người còn lại đang nói chuyện với quản gia, Cẩm Ngôn vội nghĩ, quản gia ở kinh thành nhiều năm, khẳng định đối với kinh thành cực kì quen thuộc, nhất thời mắt sáng lên, nghênh đón nói: “Thạch bá đang vội à?”

Quản gia thấy nàng, vội khom mình hành lễ, nói: “Nguyên lai vương phi đang ở đây, đúng vậy, bây giờ đã bắt đầu sang đông, nhũ mẫu nói với lão nô, tính toán may cho vương gia cùng vương phi vài bộ quần áo mùa đông, ta định tới trong viện vương phi, để sài sư phụ đo kích cỡ của vương phi đây.”

Hai người đi theo cũng vội vàng hành lễ. Cẩm Ngôn mỉm cười với họ, sau đó mới nhìn về phía quản gia: “Nguyên lai là mua thêm quần áo, vừa vặn, ta tìm quản gia có chút chuyện, cùng đi thôi?”

Quản gia liên tục gật đầu. Năm người cùng đi, liền đi về phía tẩm phòng.

Sau khi sài sư phụ đo kích cỡ của Cẩm Ngôn xong, lúc này Cẩm Ngôn mới đến tìm quản gia, cầm giấy và bút mực, vẽ mấy bản vẽ để quản gia xem: “Thạch bá nhìn thử, ở kinh thành, để làm những thứ này, phải tìm người nào?”

Nàng đưa ra bức vẽ, tất cả đều là thiết bị chữa bệnh ở hiện đại, quan trọng nhất, là bình treo vòi nước dùng để lấy máu độc trong người Tần Phi Li.

Quản gia nhìn một lúc lâu, cũng nhìn không ra là thứ gì, nhất thời không biết làm sao trả lời nàng, trùng hợp sài sư phụ cũng đi theo nhìn nhìn, hơi suy tư rồi nói: “Những thứ này của vương phi, thật sự rất lạ, bất quá, ta nhớ ở thành bắc có một tiệm trong đó giống như cũng có những thứ tương tự gì đó, vương phi nếu không ngại có thể đến đó xem thử.”

“Sư phụ xác định?” Cẩm Ngôn vui vẻ nói.

Sài sư phụ nhìn nhìn lại, gật gật đầu nói: “Theo bức vẽ của vương phi, tuy rằng không giống như vậy, nhưng là cũng giống đến năm sáu phần, vương phi không bằng đi thử xem!”

Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy dường như đang hết đường xoay sở sự tình lại có chuyển biến, nhất thời mừng rỡ, nàng liền ghi nhớ địa chỉ mà sài sư phụ nói, quản gia thấy nàng muốn xuất môn, lại sợ sự tình lần trước lại xảy ra, liền để hộ vệ Tần Hiên bên người Tần vương đến hộ giá, biết được Tần Hiên cư nhiên lại là cháu của Thạch bá, Cẩm Ngôn hơi hơi kinh ngạc, cười nói: “Vậy đành làm phiền thị vệ.”

Dường như Tần Hiên không thích nói chuyện, nghe xong chỉ gật gật đầu. Cẩm Ngôn mang theo Lãnh Nguyệt xuất môn, Tần Hiên lái xe, có Tần Hiên Dẫn đường, hai người rất nhanh liền tới địa chỉ sài sư phụ nói, quả nhiên Cẩm Ngôn tìm thấy những thứ tương tự, mặc dù không giống như nàng đưa cho quản gia xem, bất quá, tất cả đều dùng chất liều xốp, dù sao cũng không thẩm thấu, tuy rằng Cẩm Ngôn nhìn cũng không ra cái gì, nhưng cũng có thể dùng một chút. Có thể tìm được vật này nọ thay thế, trong lòng nàng tất nhiên là mừng rỡ, hỏi lão bản tiệm mới biết, những vật này là từ nơi khác chuyển vào, chờ các nàng tìm đến nơi nhập hàng đã là buổi chiều.

Cư nhiên lại ở một nông trại dưới chân núi.

Thời điểm Cẩm Ngôn tới, trong phòng không có người, đang chuẩn bị chiu tốn công trở về, lại thấy một người từ trên núi đi xuống, là một nam tử bốn năm mươi tuổi, thấy bọn họ, người này ngẩn người: “Các ngươi tìm ai?”

Cẩm Ngôn vui mừng chạy tới, đưa cho người nọ xem những thứ mang theo từ cửa tiệm: “Sư phụ, cho hỏi những thứ này là nơi này làm sao?”

Người nọ chỉ liếc mắt một cái, liền gật gật đầu. Vì thế Cẩm Ngôn bước lên phía trước nói về những vật dụng mà nàng muốn, người nọ khẽ nhíu mi nhìn nàng: “Những thứ ngươi nói, ta là lần đầu nghe thấy, bất quá, ta có thể thử một chút, chỉ là phải tốn chút công phu.”

Hắn cầm bản vẽ của Cẩm Ngôn xem xét lại, càng xem càng ngạc nhiên, càng xem ánh mắt càng sáng, Cẩm Ngôn vội vàng kéo hắn vào sân nói: “Sư phụ, ngươi tới ta nói tỉ mỉ cho ngươi.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.