Lãnh Nguyệt ở lại, tuy rằng Lượng quỷ không nói gì, nhưg mà, đại phu kia hình như cũng bị nàng thuyết phục, đáp ứng sẽ chiếu cố Lãnh Nguyệt, Cẩm Ngôn thấy thế mới yên tâm tiêu sái rời đi.
Trên đầu nàng lại bị trùm một tấm vải đen. Không thể không nói, người nơi này, quả nhiên làm việc thật sự rất cẩn thận, nàng theo từ quỷ lao rời đi, lúc này đã hơn nửa đêm, bị người lôi đi đã hơn nửa canh giờ, mới có thể hoàn toàn dừng lại.
“Quỷ đế, người đã đưa đến.” Là lời nói của hắc y nhân bên cạnh, ngay sau đó, vải che đầu được lấy đi, lúc này Cẩm Ngôn mới có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Phía trườc cùng gian thạch thất kia hoàn toàn bất đồng, nơi này lại giống như cung điện hoàng cung, kim bích huy hoàng, tuy rằng vẫn là thạch thất, nhưng bất luận là thiết kế trên vách tường, bên trong đều được bày trí chỉnh chu, không thể dùng từ đẹp đẽ quý giá tinh mỹ bình thường đến hình dung. Trong điện rất rộng lớn, đại khái có thể so sánh với một sân thể dục lớn, trên mặt đất đều được lát bằng gạch ngọc bích, soi rõ bóng người, đưa mắt nhìn lên, phía trên ghế phượng hoàng cao cao kia, nàng thấy được một người, chuẩn xác mà nói, là nàng thấy được Quỷ đế.
Cùng những người trong Quỷ vương phủ nàng từng nhìn thấy không giống nhau, quần áo cùng cung cách trên người Quỷ đế, cũng đều không giống bọn họ, phục sức quần áo trên người đều là một mảnh đen mịt. Tuy rằng hắn mặc là một thân màu đen, lại chẳng phải là loại y phục dạ hành, mà là y phục phi thường tinh mỹ, mặt trên được dùng tơ bàng ngân tuyến thêu lên đồ đằng rất tinh xảo, hơn nữa, hắn cũng không dùng khăn che mặt, trên mặt chỉ giống như nàng, đều dùng một khối mặt nạ thập phần đáng sợ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ là đôi mắt cùng miệng, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ít nhất, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, đen như hắc ngọc, tinh duệ như ưng, thâm như cổ đàm, nhưng mà, những điều này Cẩm Ngôn nhìn không hiểu gì cả, nàng chỉ biết một điều, người này chính là sâu, không, lường, được.
Hắn nhìn thoáng qua người bên cạnh Cẩm Ngôn, chỉ là một động tác thật nhỏ, cánh môi kia tựa hồ động cũng đều không động qua, ánh mắt cũng chỉ là như có như không nhìn thoáng qua, nhưng hắc y nhân này lại có thể hiểu được, lập tức lĩnh mệnh lui xuống.
Cẩm Ngôn cẩn thận đánh giá hắn, nhưng nhìn nữa ngày cũng không ra manh mối gì, tầm mắt Quỷ đế lại dừng ở trên người nàng, chính xác mà nói, chính là dừng ở trên cánh tay đang băng bó của nàng, không chút để ý nói :”Lòng dạ ác độc như vậy?”
Rõ ràng nội tâm đã yên tĩnh không chút phập phồng gì, lại bỡi vì một câu hỏi lại khiến nàng giật mình. Cẩm Ngôn nhìn thẳng ánh mắt Quỷ Đế, biết hắn đang ám chỉ đến cái gì, tạm cưỡng chế khác thường trong ngực, mở miệng nói :”Không ngoan* (ngoan độc), thì muốn sống như thế nào?”
Khoé môi u cách của Quỷ đế bỗng nhiên câu lên một chút, tạo nên một độ cong cực kỳ nhỏ bé, lại khiến Cẩm Ngôn cảm thấy hắn đang xuất ra vài tia hứng thú :”Ý nghĩ này, thế nhưng lại khiến bản đế cảm thấy rất mới mẻ, một nữ tử nho nhỏ, lại cũng có thể hiểu thấu đáo thâm ý như vậy, xem ra, ngươi cũng có chút tư chất.”
Cẩm Ngôn nhất thời khó phân biệt ra dụng ý sau lời nói của hắn, thận trọng nghĩ nghĩ, hồi đáp :”Kỳ thực, tư chất ta thực sự rất ngu dốt, nếu không phải vì người của Quỷ đế bức bách như thế, ta cũng sẽ không làm ra biện pháp cố chấp như vậy, dù sao, đó cũng chính là cái giá phải trả bằng tánh mạnh.”
“Ngươi rất sợ chết?” Khoé môi nhàn nhã câu động, không chút để ý hỏi.
“Ta đương nhiên sợ chết, không ai là không sợ chết. Ta chỉ muốn sống. Nhưng cũng có một câu nói chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu như ta không đánh cược bằng tánh mạng, giờ khắc này, chỉ sợ tỳ nữ của ta đã gặp nguy hiểm, mà ta, cũng sẽ không thể đứng ở chỗ này đối diện với Quỷ đế trong lời đồn, chỉ là sự thật đã chứng minh, quyết định của ta là đúng.”
“Ngươi xác định quyết định của ngươi là đúng?” Khoé môi vẫn tựa tiếu phi tiếu như trước, Cẩm Ngôn nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, chỉ là giây tiếp theo, nàng đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, chính là từ sau đường đi cũ truyền đền, hơn nữa, thanh âm này rất quen thuộc, sau khi Cẩm Ngôn nghe thấy, tuyệt đối không quên được ---- đó chính là thanh âm của Lãnh Nguyệt.