Khi hai người cùng nhau trở về yến tiệc, tầm mắt mọi người, tất cả đều dừng trên người hai người, mày Thái hậu chai lại, Hoàng thượng nhìn bọn họ, ánh mắt giữ kín như bưng. Ôn Cẩm Ngôn không thèm quản ánh mắt người khác, ngược lại đầu tiên liền hướng về phía Ôn Ca Ngâm. Nhưng nhìn thần sắc Ôn Ca Ngâm lại không thấy loại cảm xúc gì khác, chỉ là khuôn mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, cũng không biết, là vì sự xuất hiện của nàng, hay là vì bộ dạng hiện tại của nàng.
“Sao lại như vậy? Tần vương thế nào lại cùng Ôn nhị tiểu thư đi cùng nhau?”
Cuối cùng cũng là Thái hậu lên tiếng hỏi trước, mọi người cũng muốn biết nguyên nhân bên trong, nhất là tại sao Ôn Cẩm Ngôn lại khoác ngoại bào của Tần vương. Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn nội trường đều nhất tề hướng về bọn họ.
Tần vương cười cười, không nói gì, nhưng lại đem tầm mắt hướng về phía Cẩm Ngôn, ý bảo nàng đến giải thích.
Cẩm Ngôn bình ổn tâm thần lại, tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất nói :”Thần nữ thỉnh an Hoàng thượng Thái hậu, hồi bẩm Thái hậu, thần nữ đi dạo bên hồ hít thở không khí, lại không nghĩ rằng trượt chân không đứng vững, ngã vào trong hồ, trùng hợp Tần vương đi ngang qua, được hắn nhìn thấy, Tần vương thuận thế liền cứu nô tì, lại thấy nô tì bị lạnh, thế nên mới đem áo choàng cấp cho nô tì.”
Trên đầu nàng còn ướt sũng nước, nên giải thích như vậy cũng không có gì đáng trách, ánh mắt Hoàng đế liên tục tới lui trên người hai người, lại dừng trên khăn che mặt trên mặ Cẩm Ngôn, bỗng nhiên ẩn ẩn lên tiếng nói :”Trẫm thấy thất đệ cùng Ôn nhị tiểu thư thật sự là có duyên, chỉ la không biết, Ôn nhị tiểu thư đối với ân cứu mạng này, nên báo đáp như thế nào?”
Cẩm Ngôn ngẩn ra, không biết Hoàng thượng hỏi như vậy là có ý gì, lúc này Ôn Ca Ngâm lại bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cười đáp :”Cũng là có duyên, tại sao Hoàng thượng lại không kết mối lương duyên này? Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, đây mới là cách báo ân tốt nhất, cũng quả thật là một đoạn giai thoại.”
Hoàng đế bỗng nhiên nhìn nàng, Ôn Ca Ngâm lại nói :”Thần nữ nghe nói, Tần vương thân mình so với trước đã tốt hơn nhiều rồi, mãi đến nay chưa lập gia thất, muội muội này của thần nữ, tuy rằng trãi qua một hồi đại nạn, nhưng tài tình học thức khi xưa cũng là danh khắp kinh thành, hai người này rất xứng đôi, thần cho rằng định vì lương xứng*(xứng đôi)”
“Lương xứng?” Tầm mắt Tần Phi Mặc rơi trên mặt Ôn Ca Ngâm , trầm giọng hỏi lại một câu, rất khó làm cho người ta nhìn ra cảm xúc. Hắn liếc nhìn Thái hậu một cái, Thái hậu đồng dạng cũng nhìn lại hắn, ánh mắt giật giật, giống như đang trao đổi gì đó. Hoàng đế bỗng nhiên xoay mặt, Cẩm Ngôn rõ ràng nhìn thấy khoé môi hắn chợt loé cười lạnh liền biến mất.
Thái hậu lập tức lên tiếng :”Ca Ngâm đề nghị rất tốt, không biết Phi Li có gì dị nghị không?”
Chân Cẩm Ngôn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống nền đất. Không phải chứ! Việc hôn nhân liền bị định nhanh như vậy?
Động tác của nàng tuy nhỏ, nhưng người nam nhân bên cạnh đều cảm giác được, ngoái đầu nhìn lại tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái. Cẩm Ngôn lúc này trên mặt đều là bộ dạng khổ sở, nhưng vì nàng che mặt bằng khăn mỏng, người khác làm sao có thể dễ dàng nhìn đến biểu cảm của nàng như vậy? Qủa nhiên, sau khi Tần vương nhìn qua nàng một cái, lập tức hạ mí mắt nhàn nhạn trả lời :”Tất cả đều do Thái hậu làm chủ.”
Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình thiếu chút nữa bị bản thân cắn xuống!
Đây là cái gì cùng cái gì a? Ôn Ca Ngâm đáng chết, tất cả đều là do nàng ta sắp đặt! Thì ra trong lòng nàng ta đều có tính toán, đã không làm chết được mình, liền muốn đem mình gả đi ra ngoài, dọn dẹp tất cả đường lui của nàg! Nàng ta thật đúng là nhất tiễn song điêu, chẳng những rõ ràng dẹp sạch mối uy hiếp là mình, còn thành công đã kích đến nàng, cư nhiên đem nàng gả cho một cái --- phế nam?
Nàng cũng không phải ghét bỏ đối phương tàn tật, nhưng mà, dù cho hắn có đẹp như thần tiên, thì cũng không thể mới quen biết một ngày liền phải thành thân nha! Còn có, một nam nhân tàn phế nửa người như thế, có thể làm gì kia sao? Nàng nếu gả cho hắn, vậy nửa đời tinh phúc có thể làm sao bây giờ nha? (pó tay với tỷ)
Cẩm Ngôn lòng nóng như lửa đốt, lại nghiếng răng nghiếng lợi, Ôn Ca Ngâm này, thật sự là quá xấu rồi!
Nàng ta đã sợ hãi bản thân ngăn trở đường lui của nàng ta như vậy, đánh rắn phải đánh vào đầu, nàng cũng không thể để cho nàng ta vừa lòng đẹp ý như vậy, cho nên nhất định phải giải mối hận trong lòng mới được.